Tôi và đồng nghiệp bận rộn chạy tới chạy lui chiêu đãi khách, nghe nói sòn.g b.ạc này mới khai trương lại, hình như 200 năm trước đã có rồi, cũng từng là một sò.n.g b.ạc.
Hồi giờ vẫn đóng cửa, mãi đến tận lúc ông chủ tới sửa soạn lần nữa.
Nhắc tới ông chủ mới nhớ, đẹp trai miễn bàn, mỗi tội hơi lạnh lùng khó gần.
Từ lúc ông chủ mua tôi từ tay người môi giới đến giờ, tôi chưa thấy ông chủ cười lần nào.
Chỉ có một lần, lúc đó ông chủ đứng trước cửa, tôi bèn hỏi s.ò.ng b.ạc này nên đề tên là gì, ông chủ ngây người rất lâu rồi mới nói: "Đề tên là Diệu Âm đi, đến lúc người quay lại thì sẽ nhìn thấy ngay."
Tôi không biết "người" mà ông chủ nói là ai, nhưng nhìn vẻ mặt của ông chủ thì nhất định người này là người quan trọng nhất đối với ông chủ.
Có người nghi ngờ nói:
"Sò.ng b.ạc này của các cô khí khái thế này cơ mà, sao trong sân lại để cái cây cháy khét vậy?"
Nghe khách hỏi, tôi đột nhiên tỉnh hồn, vội vàng đi lại cười hai tiếng, trả lời: "Cây này có sự tích cả đấy. Nghe nói từng có một vị tiên nhân độ lôi kiếp ở đây, những bốn mươi bảy luồng lôi kiếp, tiên nhân nọ bị sét đánh đến mức chỉ còn thoi thóp một hơi. Còn hai tia sét cuối cùng, một tia bị cái cây già này cản giúp, một tia khác thì bị tiên lữ của tiên nhân cản."
Vị khách kia nghe tôi kể tới đó thì hào hứng hỏi tiếp: "Vậy, sau đó thì sao?"
Sau đó à?
Không có sau đó nữa...
À, không phải ý đó.
Đoạn sau đó ông chủ chưa kể.
Lúc ông chủ kể câu chuyện này cho tôi thì ông chủ đang uống r.ư.ợu, mới kể được nửa chừng, lúc tỉnh r.ư.ợu không thấy kể tiếp, tôi lại sợ không dám hỏi.
Nhưng tôi đoán rằng tiên nhân nọ chắc chắn là không ch.ết, trong tiểu thuyết đều thế cả.
Còn thoi thóp thì chắc chắn là còn sống.
Nói không chừng cô ấy độ kiếp thành công lại cùng tiên lữ của mình dạo chơi nhân gian rồi không chừng.
Sảnh trước bỗng trở nên ồn ào hơn hẳn, hình như là có chuyện gì đó, tôi vội kéo mình trở lại thực tại, dặn những người khác dẫn khách đi tham quan, rồi vội vàng chạy sang sảnh trước.
Tôi kéo tay một đồng nghiệp, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Đồng nghiệp vẫn chưa hết ngạc nhiên, nói: "Mới có một cô gái tới đá.n.h b.ạc, vừa nhìn đã biết là tay lão luyện, thắng liền mấy ván, còn đòi gặp ông chủ nhà chúng ta nữa."
Chu cha, giọng điệu cũng ghê đó nha.
Tôi hiếu kỳ len lỏi qua biển người đông nghịt để tới hóng hớt.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng đang ngồi trước bàn c.ược, mặt mày xinh đẹp vô song.
Tôi ngơ ngác nói: "Chắc không phải n.ợ đào hoa của ông chủ đấy chứ..."
Nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng nơi cửa, tôi đang định gọi thì nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của ông chủ đang nhìn cô gái nọ.
Ông chủ đi một bước lại dừng, hình như tôi gặp ảo giác thì phải.
Tay của ông chủ, đang run rẩy sao?
Cô gái kia ngoái đầu nhìn ông chủ mà cười, cầm mấy viên xí ngầu trong tay: "Ông chủ, đánh cư.ợc một ván nhé? Nếu ta thắng, con và sò.n.g b.ạc này đều là của ta!"
Ô hay, ở đâu ra người ngang ngược thế này cơ chứ?
Tôi đang định lên tiếng thì đã nghe ông chủ cười khẽ:
"Con chịu thua."
Cô gái nọ híp mắt cười, cầm chén lắc xí ngầu, đứng dậy khỏi ghế của mình, sau đó không hề khách khí chuyển sang vị trí n.h.à c.á.i.
Cô gái nọ, à không, bà chủ mới mắt sáng như sao, một chân đạp lên ghế, cất giọng sang sảng:
“Đa tạ quý khách đã đến dự lễ khai trương sò.n.g bạ.c Diệu Lân, ta…”
Tôi đứng bên kéo tay áo bà chủ, làm hết trách nhiệm của một nhân viên, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, s.ò.ng bạ.c nhà mình tên là Diệu Âm.”
Bà chủ ngẩn ra, sau đó quay sang hỏi ông chủ: “Sao không phải là Diệu Lân?”
Ông chủ… à mà khoan, giờ vẫn là ông chủ hay là ông chủ cũ nhỉ?
Đấy cũng là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Nhưng nhìn thái độ của bà chủ thì có vẻ như vẫn là ông chủ.
Quyết định vậy đi, tạm thời cứ gọi là ông chủ.
Rồi, quay lại chuyện chính.
Ông chủ nhìn bà chủ bằng ánh mắt cưng chiều, sau đó phất tay một cái, một cơn gió thổi qua.
Sau đó, ông chủ dịu dàng nói: “Bây giờ là s.òn.g b.ạc Diệu Lân.”
Tôi: “...”
Thôi được rồi, người ta là ông chủ, ông chủ nói gì cũng đúng, mặc dù ông chủ này rất có thể đã là ông chủ cũ rồi.
Tôi lắc đầu, người đang yêu có phải đều có vấn đề về đầu óc không?
Mớ bảng hiệu và cờ phướn này là do tôi một tay lo liệu, viết chữ gì chẳng lẽ tôi còn không biết?
Rõ ràng là Diệu…
Khoan!
Tại sao bảng hiệu bây giờ lại viết hai chữ Diệu Lân?
Khoan khoan khoan khoan…
Tại sao toàn bộ cờ phướn, thậm chí cả biểu tượng của s.ò.ng b.ạ.c, tiêu ký trên bàn ghế cũng thành Diệu Lân hết vậy?
Tôi là ai? Đây là đâu?
Tôi cau mày trân trọng kính gửi một ánh mắt đầy hoài nghi cho ông chủ.
Ông chủ liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó tôi ngây người.
Sau đó…
Sau đó tôi ngoan ngoãn quay lại làm việc, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác rằng mình đã quên một vài chuyện gì đó, hình như cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng tóm lại là tôi đã quên.
Tôi quên chuyện gì đó tôi không nhớ, nên tôi cũng không nhớ được là mình quên cái gì.
Cho nên, tôi quyết định cho qua.
Sò.n.g b.ạc làm ăn rất khá, cái này phải biết ơn bà chủ.
Trên bàn cư.ợc, bà chủ chưa bao giờ thua một ván nào.
Ngày càng nhiều khách chơi nghe tiếng s.ò.ng b.ạ.c Diệu Lân có một bà chủ xinh đẹp như tiên, kỹ thuật b.à.i b.ạ.c xuất quỷ nhập thần, chưa từng thua qua, thế là tấp nập kéo nhau tới muốn xem thử.
Nhưng sò.n.g b.ạc càng nhộn nhịp, ông chủ lại càng không vui.
Ngày nọ, tôi vừa đi vệ sinh vào thì gặp ông chủ đang nói chuyện với bà chủ.
Ông chủ túm ống tay áo của bà chủ, nỉ non: “Sư phụ chỉ mải chơi với người khác, không chịu chơi với con gì cả.”
Tôi nổi hết cả da gà da vịt, trời đất thiên địa quỷ thần hột dzịt lộn ơi, đây là ông chủ lạnh lùng của chúng tôi sao?
Tôi rón rén đi vòng qua, nhưng vẫn bị ông chủ phát hiện, bị quét một ánh mắt.
Tôi rùng mình một cái, sau đó trở lại làm việc, nhưng tôi cứ có cảm giác mình đã quên mất chuyện gì đó.
Không hiểu tại sao, bỗng nhiên bà chủ ít nhận lời đánh c.ư.ợc với khách hơn hẳn.
Nhưng thôi, đó là chuyện của chủ nhân, tôi cũng không hỏi.
Một buổi tối, nửa đêm tôi dậy đi nhà xí, bỗng nghe tiếng mèo kêu rất kỳ quái vang lên từ phía phòng ông bà chủ.
Là một nhân viên đầy trách nhiệm, tôi quyết định tới kiểm tra, vì an toàn của ông bà chủ.
Càng tới gần, tiếng mèo kêu càng lớn, càng kỳ quái, càng… không giống tiếng mèo kêu, còn lẫn tiếng th ở dốc.
Tôi cảm thấy không ổn, thế là tôi… quay về phòng ngủ tiếp, nhưng lúc thiếp đi, tôi vẫn cứ có cảm giác là mình đã quên mất điều gì đó.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã mười năm kể từ ngày tôi bắt đầu làm việc ở s.ò.ng b.ạc Diệu Lân… à không, giờ nó tên là sò.n.g b.ạ.c Phục Vụ.
Quý vị không nghe nhầm đâu, s.òn.g b.ạ.c này tên là Phục Vụ, nhưng không phải là phục vụ trong phục vụ đâu nhé, là Phục Vụ, Phục Vụ chứ không phải là phục vụ, Phục trong Phục Lân, Vụ trong… à, cái này thì tôi cũng không biết, nhưng nói chung là lấy tên của cậu chủ nhỏ, con trai của ông chủ và bà chủ.
Mười năm mà, cuộc đời này có được mấy lần mười năm.
Mười năm qua có biết bao nhiêu là chuyện xảy ra.
Bà chủ cưới ông chủ về.
À thì trước đó hai người vẫn ở một nhà, nhưng vì bà chủ là bà chủ, nên mọi người đều coi là ông chủ được bà chủ cưới về.
Hơi rắc rối, nhưng nói chung là hai người cưới nhau.
Sau đó bà chủ có thai, sinh ra cậu chủ nhỏ.
Tôi đoán là phải có nhiều chuyện hơn nữa cơ, dù sao thì cũng mười năm chứ ít gì.
Nhưng tôi quên rồi, hầu như chẳng nhớ được gì cả.
Kể cũng lạ, tôi còn trẻ thế này mà đã bị đãng trí rồi à?
Nhưng mà thôi, đằng nào tôi cũng có nhớ được đâu mà.
Thôi, không kể chuyện dông dài nữa, tôi phải đi đón cậu chủ nhỏ tan học đây, nhớ ra là phải làm ngay, chứ mất công lát nữa tôi lại quên.
Chẳng biết bao nhiêu lần, ông bà chủ kêu tôi đi đón cậu chủ, nhưng cậu chủ nhìn tôi một cái, là tôi lại quên mất mình đang định làm gì.
Mà tôi đang định làm gì nhỉ?
Xem tôi này, xem cái bộ nhớ kém cỏi của tôi này.
Đang nói đến đâu nhỉ?
Sao tôi cứ có cảm giác mình lại quên mất cái gì rồi…
(Hết ngoại truyện)