Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecTuy ba mẹ em ấy có thiên vị, nhưng chung quy vẫn là thương em ấy.
Thứ bảy tôi cùng bé nói nhiều về nhà em ấy một chuyến, ba mẹ em ấy đều rất hiền hòa, đơn đơn giản giản mà ăn một bữa cơm.
Trong bữa ăn thì hỏi chúng tôi về những dự định trong tương lai.
Bây giờ chúng tôi đã sống chung, tuy rằng căn nhà tôi đang ở là nhà thuê nhưng điều kiện cũng ổn.
Tích cóp thêm hai năm nữa thì có thể đặt cọc mua nhà, đứng tên hai đứa rồi.
Khi đó bé nói nhiều cũng bắt đầu đi làm, cả hai sẽ cùng nhau trả tiền nhà, áp lực sẽ nhỏ hơn một chút.
Ba mẹ em ấy đại khái vẫn cảm thấy là không yên tâm được vì không có giấy chứng nhận kết hôn.
Bé nói nhiều liền cướp lời, sau này có thể đi nước ngoài lĩnh chứng.
Ba mẹ lại nói, trong nước đâu có chấp nhận hôn thú của nước ngoài đâu.
Bé nói nhiều phản bác, thiếu gì người kết hôn rồi cũng ly hôn đấy thôi.
Sau đó thiếu điều cả nhà uýnh nhau.
Điều này cho thấy ba mẹ em ấy vẫn chưa đồng ý chuyện chúng tôi yêu nhau lắm, chắc là đang chờ bé nói nhiều hối hận đây.
Tiếc ghê, bọn con sẽ không để cho hai người toại nguyện.
Sau khi rời đi, bé nói nhiều nói với tôi: “Anh ơi, thật ra ba mẹ em vừa ý anh lắm ấy.
Nếu em là con gái thì nhất định ba mẹ dã gả em đi rồi.
Nói cũng phải chứ chồng em là một người đàn ông chín chắn, trầm ổn, đáng tin cậy, lại đẹp trai như này, làm sao mà không thích cho được nhỉ?”
“Em đừng có tâng bốc anh thế.
Nếu anh có tiền hơn chắc là ba mẹ có thể yên tâm hơn chút.”
“Anh à, anh như vầy là không được.
Nếu anh mà còn giàu có nữa thì người khác biết sống sao hả? Có ai là mười phân vẹn mười đâu.
Hơn nữa lương của anh đâu có thấp, quan trọng nhất vẫn là kiếm được tiền.
Ba mẹ em cũng hiểu mà.”
…
Giải quyết xong vấn đề bên ba mẹ em ấy thì đến lượt ba mẹ tôi.
Tuy rằng bé nói nhiều vẫn khuyên tôi không cần come out vội, chờ đến khi không giấu được nữa thì hẵng công khai luôn cũng được nhưng tôi không muốn.
Lúc trước mẹ vợ còn hỏi đến một vấn đề: “Ba mẹ con có biết quan hệ của các con không?”
Lúc ấy tôi đã rất hổ thẹn, không biết nên nói như thế nào.
Mặc dù ba mẹ tôi không phải người có văn hóa gì, chắc chắn khó mà tiếp thu chuyện tôi đồng tính nhưng tôi cũng không quá để ý chuyện bọn họ có chấp nhận hay không.
Từ nhỏ đã thế rồi.
Bọn họ thì cãi nhau, tôi xào rau trong bếp, ăn xong còn phải gọi bọn họ đến ăn.
Vì sao không gọi lúc vừa nấu xong hả?
Tôi không muốn nghe họ ầm ĩ, cũng không muốn họ cãi một hồi lật luôn cả bàn cơm làm tôi cơm cũng không có mà ăn.
Tất nhiên, bọn họ cũng không phải là vô dụng hoàn toàn, ít nhất ở phương diện cho tiền vẫn rất hào phóng.
Tiền học, tiền đóng các khoản phụ trong trường, tiền cơm và các chi phí linh tinh khác tôi chưa từng thiếu.
Chỉ là vừa cãi nhau là không thèm làm việc, ngày ngày cãi, giờ giờ cãi, đụng cái là cãi lộn đùng đùng.
Kể cũng lạ, cãi nhiều năm thế nhưng vẫn… không li hôn.
Hồi tiểu học, tôi về nhà tính xin tiền thì phát hiện họ vẫn đang cãi lộn trong phòng.
Tôi nóng nảy đẩy mạnh cửa thì thấy họ hoảng hồn kéo chăn miễn cưỡng che lại thân mình trần trụi.
Khi đó dù còn ngây thơ vô số tội nhưng cũng không phải gì cũng không biết.
Đầu óc choáng váng rời khỏi căn phòng, ngay cả tiền cũng quên đòi luôn.
Cuối cùng họ giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì, còn không hiểu sao mà cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt.
Mỗi lần nhớ lại trải nghiệm này là da đầu đều tê dại.
Bọn họ bây giờ vẫn còn cứ cãi nhau, chỉ là không cực đoan thế nữa, oán hận các kiểu cũng ít đi rồi, hình thức bây giờ thiên về đấu võ mồm.
Thế nên, tôi hẳn là được ba người nuôi lớn: ba tôi, mẹ tôi, và bản thân tôi.
Lên cấp hai thì tôi học nội trú, sau đó từ cấp ba, đại học đến khi đi làm, mỗi bước lại cách họ ngày càng xa.
Họ hình như cũng không phát hiện ra mỗi năm giữa chúng tôi chỉ gọi điện thoại cho nhau được vài lần.
Tất nhiên tôi có oán trách họ, chỉ là theo năm tháng thì thứ oán hận ấy cũng tan biến dần.
Luôn chìm đắm trong quá khứ thì khó mà tiến tới tương lai được.
Tết âm lịch hàng năm về nhà họ đều hỏi tôi có quen bạn gái không.
Tôi nói, không quen.
Bọn họ lại hỏi, sao lại không quen?
Tôi trả lời, vì không gặp được người thích hợp.
Bọn họ đáp lại, ờ.
Sau đó hiếm khi yên lặng cùng nhau ăn cơm.
Đúng rồi, chỉ có mấy ngày tết là bọn họ nhịn không gây lộn nữa, ăn tết xong tính sau.
Lí do là sợ điềm xấu, năm sau không hòa thuận.
Hồi nhỏ tôi rất cảm tạ cái tư tưởng phong kiến như thế.
Đến tối tôi gọi video cho họ.
Mẹ tôi mặc áo ngủ, lôi lôi lếch thếch dựa lưng vào đầu giường, vừa kết nối thành công là lập tức trông thấy mẹ tôi đạp người bên cạnh một phát, sau đó là tiếng la oai oái của ba tôi truyền đến.
“Đừng có quậy, con trai gọi điện này.” Bà quay qua bên cạnh nói một câu rồi mới quay lại nói với tôi: “Con trai, hôm nay cơn bão nào xui khiến con gọi điện thoại cho mẹ thế?”
Mẹ vừa nói xong thì ba tôi cũng chen ngay vào nhìn màn hình: “Thằng Chu này, tính khí mẹ con dạo này lại nóng nảy, đánh người lại càng tàn nhẫn.”
“Cút! Sao ông không nói vì sao mà tôi đánh ông?”
“Sao với trăng gì nữa, bà cố tình gây sự chứ sao!”
“Hành Hống, ối thế thì ra là ông không làm gì sai hết nhỉ?”
…
Đây là lí do tôi không thích gọi điện thoại cho họ, dù có gọi cũng phải canh lúc họ không ở bên nhau mà gọi, không gây lộn thì mới chịu tập trung nghe tôi nói chuyện.
Tuy rằng bình thường tôi cũng không biết nên nói gì, nhưng mà hôm nay thì có đại sự cần nói.
“Đừng ồn ào nữa!” Tôi rống lên một tiếng, bọn họ im lặng xuống, tôi mới tiếp tục: “Con có chuyện muốn nói.”
“Con trai, con có người yêu rồi hả?”
?
Tôi có nên nói “Không ai hiểu con bằng mẹ” không?
“Ừm.” Tôi gật đầu.
“Nhanh nhanh cho mẹ xem mặt con dâu nào!” Mẹ tôi vô cùng kích động.
Ba tôi lập tức oán hận: “Đừng có tìm ai giống mẹ con đấy nhá, xấu tính.
Xúi quẩy muốn chết.”
“Tôi mới xúi quẩy đây này!”
…
Tôi trợn trắng mắt, giờ tôi cũng không biết bọn họ đang cãi nhau hay đang liếc mắt đưa tình nữa.
Dù sao thì nghe cũng rất là hung dữ.
Tôi chỉ có thể gào lên lại với họ: “Người yêu của con là nam!”
Lần này thì hiệu quả cực kì rõ ràng, im lặng thật lâu, thật lâu…
“Con trai, con đang nói đùa à?” Mẹ tôi đi đầu phá vỡ cục diện bế tắc.
Tôi gọi một tiếng “bé nói nhiều”, một phút sau, bé nói nhiều đang lau tóc ướt đi đến ngồi bên cạnh tôi: “Sao thế anh, em mới vừa tắm xong luôn.”
Ba tôi ho khan một tiếng, bé nói nhiều mới chú ý đến ba mẹ chồng em ấy.
Em hét lên một tiếng rồi rồi né khỏi màn hình.
Em hung dữ hỏi tôi: Ba mẹ anh hả? Sao anh không nói trước?
Tôi ra hiệu không sao với em rồi kéo em về lại chỗ ngồi.
Em ngại ngùng chào hỏi: “Chào ba… Ấy không đúng, chào bác trai bác gái ạ.”
Ba mẹ bên kia không biết là ai cúp điện thoại nhưng việc đó đã kích thích bé nói nhiều, hại em cứ nghĩ mình đã dọa ba chồng chạy mất.
Liên tục đánh tôi, véo tôi, mắng tôi có bệnh.
Tôi nhanh chóng ôm người vào lòng, dỗ dành mãi.
Tôi dám cá là ba mẹ bên kia đang cãi nhau xem bọn họ ai là người khiến tôi trở thành đồng tính.
Mấy hôm sau, mẹ tôi gửi cho tôi một cái tin nhắn Wechat lúc giờ sáng.
[Con trai, cho dù con là đồng tính thì ba mẹ vẫn yêu con.]
Tôi vô cùng kinh ngạc, tôi đã nghĩ họ sẽ gọi tôi về nhà rồi ép tôi đi gặp bác sĩ.
Thậm chí là trực tiếp sắp xếp hôn sự cho tôi để tôi sinh cháu nội cho họ.
Tuy rằng không nghĩ là họ có thể ảnh hưởng đến chúng tôi nhưng tưởng tượng mấy cảnh kia vẫn khá đau lòng.
Tin nhắn này khiến tôi yên lòng mà ngủ một giấc thật ngon.
Giây phút này, tôi nhận ra bản thân vẫn thương bọn họ nhiều lắm..