Ánh náng mặt trời chiếu lên mái tóc dài rực rỡ của Kim, ngay đến cả ánh nắng mùa xuân ấm áp cũng thất sắc với nó. Thân hình cao to thon dài, phối kiếm(1) trên đai lưng quấn bên hông, bao lấy đường cong kia quả thực là 1 tác phẩm nghệ thuật.
Bước đi ổn trọng, đi lại phía sau đuôi ngựa đang đu đưa, tôn thêm đường cong duyên dáng nơi cổ, người xem tâm đều run rẩy hết cả.
“Kim đại nhân, ngươi sao lại ở đây?”
Nghe được thanh âm kêu to, người nọ quay đầu lại. Một cái mỉm cười, cũng làm cho người vì y mà nguyện đi hái sao trời.
Thâm thúy mỹ lệ, đôi mắt xanh như bầu trời làm cho người ta không thể hô hấp, trên da thịt trắng noãn là hàng lông mi nhỏ dài, lông mày đầy anh khí, mũi cao thẳng, đường môi làm cho người ta thèm muốn… Y cứ hoàn mỹ như vậy mà tồn tại, những từ tốt đẹp sợ là hình dung trên người y đều ngại thiếu.
“Xin hỏi, các tiểu thư có thấy chủ tử của ta không?” Kim ôn hòa hữu lễ mỉm cười nói.
Bọn tỳ nữ té xỉu thì té xỉu thét chói tai thì lại thét chói tai, người bị y nhìn kia mặt hầu như bị nấu chín, “Không, không, không có a.” Nói cũng nói không rõ.
Kim bối rối nhíu mày, “Ai… lão sư rất tức giận, không hài lòng bảo đi tìm chủ nhân trở về, hắn lại sắp bị quốc vương bệ hạ cấm túc.”
“Ta, chúng ta giúp ngươi tìm đi?” Muốn cấp cho Kim một ấn tượng tốt nên bọn họ đều nói.
“Không cần phiền phức nhưng vậy, các tiểu thư còn có công tác mà? Ta tự mình tìm là tốt rồi.” Kim uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của mọi người, “Thứ lỗi, ta cáo từ trước.” Y bước nhanh bỏ đi.
Bọn họ mê luyến bóng lưng y, thật lâu đều không thể ly khai đường nhìn.
“Sao lại có người mỹ lệ như thế a!” Thở dài.
“Nhưng lại không giống tiểu công chúa nhu nhược như vậy, vừa ổn trọng vừa đáng tin cậy ni!”
“Nhãn thần nghiêm túc phi thường đẹp a!”
Các tỳ nữ còn lại cứ đúng vậy đúng vậy mà thét chói tai.
“Không chỉ có thân thủ hơn người, tư duy cũng phi thường tốt… Có người nói ngay cả quốc vương bệ hạ cũng đều rất thưởng thức hắn.”
“Ai… Đâu chỉ là thưởng thức, có người còn nói đại điện hạ và nhị điện hạ đều rất muốn mang hắn về bên người, thực sự là quá đẹp a!”
“Nói đến cái này, ta lại rất lo lắng! … Tam điện hạ này quá vô dụng, nếu như một ngày nào đó hắn sơ suất, Kim đại nhân của chúng ta có thể sẽ bị đại điện hạ hoặc nhị điện hạ mang đi a!”
Sau đó là thất chủy bát thiệt(2)??? “Hảo đáng ghét”, “Ta không muốn” .
“Đều do tam điện hạ cả, không làm gì hết, cả ngày chỉ biết ngoạn nữ nhân, Kim đại nhân tài năng như thế lại bị hắn lãng phí a!”
“Đúng là… thật làm cho người ta lo lắng! Lại nói Kim đại nhân càng lúc càng đẹp, đại điện hạ nghe nói cũng có động thái không nhỏ… Nếu như không phải do tam điện hạ chiêm trứ hắn, Kim đại nhân muốn làm một tướng quân hoặc là trọng thần gì đó cũng không có vấn đề gì, địa vị cao, sẽ không cần lo lắng điện hạ đối hắn hạ thủ…” Một tiếng thở dài.
『 đều là tam điện hạ quá vô dụng! 』
—— đây là kết luận của những … nữ nhân này.
… Ta tất cả đều nghe được a.
Tam hoàng tử Tử Liên, nằm ở trên cỏ, thân thể hắn đại bộ phận bị bụi hoa che mất, bọn không biết hắn ở ngay phụ cận, không e dè mà thảo luận.
Thực sự là xin lỗi a, ta là một hoàng tử vô dụng chỉ biết ngoạn nữ nhân. Tử Liên ở trong lòng lạnh lùng nghĩ.
Cuối xuân ánh nắng ấm áp chiếu vào người khiến toàn thân lười biếng, Tử Liên lại duỗi thắt lưng, nhắm mắt lại, nằm trên cỏ mềm mại, dự định ngủ thẳng đến khi ăn cơm mới trở lại.
Bất quá, cái tên Kim kia… Thực sự là đáng ghét.
Từ bao giờ, tên người hầu xinh đẹp của hắn đã chiếm lấy ánh mắt của mọi người xung quanh a? Không nói tới đám nữ nhân trù phòng, nữ phó thị vệ, cấm vệ binh, ngay đến phụ hoàng mẫu hậu đại ca tiểu đệ đều biểu hiện ra đối Kim rất chú ý, lại thêm nghe nói tiểu công chúa còn làm ầm ĩ là trừ y thì không chịu lấy ai khác.
Người kia đích xác là hoàn mỹ, vẻ ngoài mỹ lệ, thân thể cường kiện, tư duy thông tuệ, ý chí kiên nghị… Đáng tiếc, là hoàn mỹ quá mức.
“Chủ nhân.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Tử Liên mí mắt hơi rung động, nhưng hắn không có mở mắt.
“Chủ nhân, ngài sao lại trốn ở đây… Lão sư ngày hôm nay phi thường tức giận, chúng ta mau trở về đi thôi? Không thôi quốc vương bệ hạ lại muốn phạt ngài cấm túc a.”
Cảm giác tiếng bước chân bên cạnh dừng lại, Tử Liên khoát khoát tay, đưa tay gối sau đầu, không để ý tới cũng không phản ứng.
“Chủ nhân…” Thanh âm kêu to kia lại thở dài. Tử Liên nếu không phản ứng lại y, Kim cũng không có khả năng đem hắn nâng lên phòng học đạo Hồi(3) để học, điều duy nhất y có thể làm, chính là đứng ở chỗ này chờ những người khác phát hiện bọn họ.
Cúi đầu, Kim chú ý tới Tử Liên hơi nhíu mày, tựa hồ ngủ không quá an ổn. Ánh nắng mùa xuân mặc dù ấm, nhưng buổi chiều là thời gian gay gắt nhất, ánh dương quang bắn thẳng đến trên mặt Tử Liên, dù cho nhắm mắt, cũng rất là chói.
Kim đem thân thể hơi nghiên về phía trước, ở trên người Tử Liên tạo ra một bóng râm, hắn dùng chính mình để ngăn trở ánh dương quang chói mắt.
Tử Liên thả lỏng mày, không phản ứng gì thêm, tâm của Kim cũng ấm áp lên nhiều.
Y hạ mắt, nhìn gương mặt bình ổn đang ngủ của chủ nhân. Lông mi mềm mại cẩn thận hạ xuống trên mặt, Tử Liên không có ngủ, chỉ là không muốn để ý đến y mà thôi, nhưng cũng không sao, cho dù chủ nhân không để ý tới, chỉ cần nhìn như thế này y cũng rất hài lòng.
Đôi mắt Tử Liên hẹp dài, nửa mở nửa nhắm, bình thường làm cho người ta cảm thấy một cảm giác lười biếng, đôi môi màu nhạt, tựa như cá tính hắn, lạnh lùng không nhiệt tình, không thường nói chuyện cũng không thường cười.
Dù cho như vậy Kim vẫn thích nhìn khuôn mặt này, nghĩ rằng đây là tỉ lệ tối hoàn mỹ trên đời. Lúc Tử Liên cười môi sẽ hơi cong lên, từ nhỏ, dáng tươi cười này đã làm y khó có thể hô hấp.
Đã lâu rồi, cũng hơn mười năm, y vẫn đi theo bên người chủ nhân. Cũng không phải là quá trình suông sẽ gì, chỉ cần nhìn khuôn mặt này, y nguyện ý cứ như vậy mà qua hai mươi năm, ba mươi năm…
Mái tóc quăn đỏ thẫm của Tử Liên tản ra trên cỏ, đám bướm làm càn chui vào thứ đang xỏa ra kia, Kim rất muốn bắt bọn nó đánh đuổi đi, y và chủ nhân cự ly hảo gần, chỉ cần y vươn tay, có thể ngay lập tức bắt lấy.
Nhưng y cuối cùng vẫn không có vươn tay, Tử Liên đột nhiên mở mắt, như đóa hoa trong nháy mắt nở ra, con ngươi xám nhạt làm cho Kim tim đập nhanh hơn.
“Chủ nhân?”
Tử Liên nghiêng đầu, gãi gãi cái cổ. Móng tay sắc béng trên da thịt tạo ra những vệt hồng ngân nhạt màu, Kim bất an nuốt nước bọt.
Tử Liên nheo mắt, nhìn như lại muốn ngủ, Kim vội vã nói: “Chủ nhân, trở về được không?”
Ầm ĩ muốn chết!
Tử Liên trừng mắt, tung chân đá Kim một cước.”Cút ngay.”
Kim bật cười, một chút cũng không có cảm giác đau đớn.”Chủ nhân không muốn bị phạt đúng không?”
“Ta lại càng không muốn đi học. Cút ngay.”
Lần thứ hai, đồng dạng một câu nói tới ba lần chính là cực hạn của Tử Liên, Kim không dám khuyên nữa, duy trì tư thế khuynh thân, tươi cười nhìn vào mắt chủ nhân của y.
Tử Liên ngáp 1 cái, cong tay làm gối đầu, nghiêng thân, con mắt lại nhắm.
Ánh dương quang thiếu chút nữa sẽ chiếu tới, Kim đem thân ép càng thấp, lại giúp hắn cản nắng.
Tư thế này hẳn là không dễ chịu, nhưng Kim hoàn toàn không thèm để ý, y chính là như vậy, cố chấp nâng thanh kiếm nặng nề, chỉ chờ chủ nhân ngoạn chán thì nhớ tới y, nếu chủ nhân vui vẻ, sẽ thưởng cho y một khối bính kiền.
Y chăm chú nhìn vào mái tóc hồng của Tử Liên bị gió gợi lên, nhãn thần toát ra vẻ say mê. Những con bướm bám vào tóc giờ lại đậu trên vai Tử Liên, Kim nhìn sợi tóc như tơ tằm, có 1 cổ xung động muốn bắt bọn nó quấn vào đầu ngón tay.
Tử Liên đưa tay về sau, thuận tiện cho mái tóc bị thổi tung, một tay kia chống người ngồi dậy, quay đầu tại bốn phía tìm kiếm cái gì đó.
Kim ngồi xổm xuống, hỏi: “Chủ nhân, ngài tìm dây cột tóc sao?” Y nhớ tới Tử Liên sáng sớm xuất môn thì đích xác mái tóc dài đã được buộc hảo, có thể là cùng cấm vệ binh chơi trò mèo bắt chuột thì không biết đã rớt ở đâu.
Tử Liên liếc mắt nhìn y, buồn bực đem tóc bay tới trên mặt hất về sau. Gió này thổi đúng là làm cho người ta ghét, ngay cả ngủ một giấc cũng không được.
“Chủ nhân, ngài dùng của ta đi.” Kim cởi dây buộc của mình, đưa cho Tử Liên.
“…” Do dự một hồi, Tử Liên vươn tay tiếp nhận, hai tay đưa ra sau đầu, đem dây buộc tùy tiện ở trên tóc buộc lại.
“Ngươi nếu như có thể tìm được ta, vậy ta sẽ cùng với ngươi trở về.” Tử Liên nói.
“Tuân mệnh!” Kim cúi đầu xác nhận, “Chủ nhân thỉnh chờ.” Xoay người ra khỏi bụi hoa.
Nhìn mái tóc như tơ vàng rối tung, Tử Liên thiêu mi, đánh một cái ngáp, hắn buồn chán nhìn bầu trời, nhổ nhổ cây cỏ, đem những đóa hoa được người làm vườn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, tàn phá không ra hình dạng gì nữa.
Chú giải:
(1)Phối Kiếm: ý là thanh kiếm này rất hợp với anh ý a, ta nghĩ nếu xét theo nghĩa khác thì đây là thanh kiếm này rất được chủ nhân yêu quý^^
(2) thất chủy bát thiệt: theo ta hiểu thì giống như câu trăm miệng 1 lời á, túm nại là đồng thanh thế thui, nói choa nó hoa mỹ ý mà^^
==========================================
Ôi chao Kim đúng nà Mỹ nhân mà^^, nhưng mà cái vụ tranh giành mỹ nhân này thì còn có nhiều cái hay và bất ngờ để bàn đó nga^^ từ từ chờ nga
Ánh náng mặt trời chiếu lên mái tóc dài rực rỡ của Kim, ngay đến cả ánh nắng mùa xuân ấm áp cũng thất sắc với nó. Thân hình cao to thon dài, phối kiếm() trên đai lưng quấn bên hông, bao lấy đường cong kia quả thực là tác phẩm nghệ thuật.
Bước đi ổn trọng, đi lại phía sau đuôi ngựa đang đu đưa, tôn thêm đường cong duyên dáng nơi cổ, người xem tâm đều run rẩy hết cả.
“Kim đại nhân, ngươi sao lại ở đây?”
Nghe được thanh âm kêu to, người nọ quay đầu lại. Một cái mỉm cười, cũng làm cho người vì y mà nguyện đi hái sao trời.
Thâm thúy mỹ lệ, đôi mắt xanh như bầu trời làm cho người ta không thể hô hấp, trên da thịt trắng noãn là hàng lông mi nhỏ dài, lông mày đầy anh khí, mũi cao thẳng, đường môi làm cho người ta thèm muốn… Y cứ hoàn mỹ như vậy mà tồn tại, những từ tốt đẹp sợ là hình dung trên người y đều ngại thiếu.
“Xin hỏi, các tiểu thư có thấy chủ tử của ta không?” Kim ôn hòa hữu lễ mỉm cười nói.
Bọn tỳ nữ té xỉu thì té xỉu thét chói tai thì lại thét chói tai, người bị y nhìn kia mặt hầu như bị nấu chín, “Không, không, không có a.” Nói cũng nói không rõ.
Kim bối rối nhíu mày, “Ai… lão sư rất tức giận, không hài lòng bảo đi tìm chủ nhân trở về, hắn lại sắp bị quốc vương bệ hạ cấm túc.”
“Ta, chúng ta giúp ngươi tìm đi?” Muốn cấp cho Kim một ấn tượng tốt nên bọn họ đều nói.
“Không cần phiền phức nhưng vậy, các tiểu thư còn có công tác mà? Ta tự mình tìm là tốt rồi.” Kim uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của mọi người, “Thứ lỗi, ta cáo từ trước.” Y bước nhanh bỏ đi.
Bọn họ mê luyến bóng lưng y, thật lâu đều không thể ly khai đường nhìn.
“Sao lại có người mỹ lệ như thế a!” Thở dài.
“Nhưng lại không giống tiểu công chúa nhu nhược như vậy, vừa ổn trọng vừa đáng tin cậy ni!”
“Nhãn thần nghiêm túc phi thường đẹp a!”
Các tỳ nữ còn lại cứ đúng vậy đúng vậy mà thét chói tai.
“Không chỉ có thân thủ hơn người, tư duy cũng phi thường tốt… Có người nói ngay cả quốc vương bệ hạ cũng đều rất thưởng thức hắn.”
“Ai… Đâu chỉ là thưởng thức, có người còn nói đại điện hạ và nhị điện hạ đều rất muốn mang hắn về bên người, thực sự là quá đẹp a!”
“Nói đến cái này, ta lại rất lo lắng! … Tam điện hạ này quá vô dụng, nếu như một ngày nào đó hắn sơ suất, Kim đại nhân của chúng ta có thể sẽ bị đại điện hạ hoặc nhị điện hạ mang đi a!”
Sau đó là thất chủy bát thiệt()??? “Hảo đáng ghét”, “Ta không muốn” .
“Đều do tam điện hạ cả, không làm gì hết, cả ngày chỉ biết ngoạn nữ nhân, Kim đại nhân tài năng như thế lại bị hắn lãng phí a!”
“Đúng là… thật làm cho người ta lo lắng! Lại nói Kim đại nhân càng lúc càng đẹp, đại điện hạ nghe nói cũng có động thái không nhỏ… Nếu như không phải do tam điện hạ chiêm trứ hắn, Kim đại nhân muốn làm một tướng quân hoặc là trọng thần gì đó cũng không có vấn đề gì, địa vị cao, sẽ không cần lo lắng điện hạ đối hắn hạ thủ…” Một tiếng thở dài.
『 đều là tam điện hạ quá vô dụng! 』
—— đây là kết luận của những … nữ nhân này.
… Ta tất cả đều nghe được a.
Tam hoàng tử Tử Liên, nằm ở trên cỏ, thân thể hắn đại bộ phận bị bụi hoa che mất, bọn không biết hắn ở ngay phụ cận, không e dè mà thảo luận.
Thực sự là xin lỗi a, ta là một hoàng tử vô dụng chỉ biết ngoạn nữ nhân. Tử Liên ở trong lòng lạnh lùng nghĩ.
Cuối xuân ánh nắng ấm áp chiếu vào người khiến toàn thân lười biếng, Tử Liên lại duỗi thắt lưng, nhắm mắt lại, nằm trên cỏ mềm mại, dự định ngủ thẳng đến khi ăn cơm mới trở lại.
Bất quá, cái tên Kim kia… Thực sự là đáng ghét.
Từ bao giờ, tên người hầu xinh đẹp của hắn đã chiếm lấy ánh mắt của mọi người xung quanh a? Không nói tới đám nữ nhân trù phòng, nữ phó thị vệ, cấm vệ binh, ngay đến phụ hoàng mẫu hậu đại ca tiểu đệ đều biểu hiện ra đối Kim rất chú ý, lại thêm nghe nói tiểu công chúa còn làm ầm ĩ là trừ y thì không chịu lấy ai khác.
Người kia đích xác là hoàn mỹ, vẻ ngoài mỹ lệ, thân thể cường kiện, tư duy thông tuệ, ý chí kiên nghị… Đáng tiếc, là hoàn mỹ quá mức.
“Chủ nhân.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Tử Liên mí mắt hơi rung động, nhưng hắn không có mở mắt.
“Chủ nhân, ngài sao lại trốn ở đây… Lão sư ngày hôm nay phi thường tức giận, chúng ta mau trở về đi thôi? Không thôi quốc vương bệ hạ lại muốn phạt ngài cấm túc a.”
Cảm giác tiếng bước chân bên cạnh dừng lại, Tử Liên khoát khoát tay, đưa tay gối sau đầu, không để ý tới cũng không phản ứng.
“Chủ nhân…” Thanh âm kêu to kia lại thở dài. Tử Liên nếu không phản ứng lại y, Kim cũng không có khả năng đem hắn nâng lên phòng học đạo Hồi() để học, điều duy nhất y có thể làm, chính là đứng ở chỗ này chờ những người khác phát hiện bọn họ.
Cúi đầu, Kim chú ý tới Tử Liên hơi nhíu mày, tựa hồ ngủ không quá an ổn. Ánh nắng mùa xuân mặc dù ấm, nhưng buổi chiều là thời gian gay gắt nhất, ánh dương quang bắn thẳng đến trên mặt Tử Liên, dù cho nhắm mắt, cũng rất là chói.
Kim đem thân thể hơi nghiên về phía trước, ở trên người Tử Liên tạo ra một bóng râm, hắn dùng chính mình để ngăn trở ánh dương quang chói mắt.
Tử Liên thả lỏng mày, không phản ứng gì thêm, tâm của Kim cũng ấm áp lên nhiều.
Y hạ mắt, nhìn gương mặt bình ổn đang ngủ của chủ nhân. Lông mi mềm mại cẩn thận hạ xuống trên mặt, Tử Liên không có ngủ, chỉ là không muốn để ý đến y mà thôi, nhưng cũng không sao, cho dù chủ nhân không để ý tới, chỉ cần nhìn như thế này y cũng rất hài lòng.
Đôi mắt Tử Liên hẹp dài, nửa mở nửa nhắm, bình thường làm cho người ta cảm thấy một cảm giác lười biếng, đôi môi màu nhạt, tựa như cá tính hắn, lạnh lùng không nhiệt tình, không thường nói chuyện cũng không thường cười.
Dù cho như vậy Kim vẫn thích nhìn khuôn mặt này, nghĩ rằng đây là tỉ lệ tối hoàn mỹ trên đời. Lúc Tử Liên cười môi sẽ hơi cong lên, từ nhỏ, dáng tươi cười này đã làm y khó có thể hô hấp.
Đã lâu rồi, cũng hơn mười năm, y vẫn đi theo bên người chủ nhân. Cũng không phải là quá trình suông sẽ gì, chỉ cần nhìn khuôn mặt này, y nguyện ý cứ như vậy mà qua hai mươi năm, ba mươi năm…
Mái tóc quăn đỏ thẫm của Tử Liên tản ra trên cỏ, đám bướm làm càn chui vào thứ đang xỏa ra kia, Kim rất muốn bắt bọn nó đánh đuổi đi, y và chủ nhân cự ly hảo gần, chỉ cần y vươn tay, có thể ngay lập tức bắt lấy.
Nhưng y cuối cùng vẫn không có vươn tay, Tử Liên đột nhiên mở mắt, như đóa hoa trong nháy mắt nở ra, con ngươi xám nhạt làm cho Kim tim đập nhanh hơn.
“Chủ nhân?”
Tử Liên nghiêng đầu, gãi gãi cái cổ. Móng tay sắc béng trên da thịt tạo ra những vệt hồng ngân nhạt màu, Kim bất an nuốt nước bọt.
Tử Liên nheo mắt, nhìn như lại muốn ngủ, Kim vội vã nói: “Chủ nhân, trở về được không?”
Ầm ĩ muốn chết!
Tử Liên trừng mắt, tung chân đá Kim một cước.”Cút ngay.”
Kim bật cười, một chút cũng không có cảm giác đau đớn.”Chủ nhân không muốn bị phạt đúng không?”
“Ta lại càng không muốn đi học. Cút ngay.”
Lần thứ hai, đồng dạng một câu nói tới ba lần chính là cực hạn của Tử Liên, Kim không dám khuyên nữa, duy trì tư thế khuynh thân, tươi cười nhìn vào mắt chủ nhân của y.
Tử Liên ngáp cái, cong tay làm gối đầu, nghiêng thân, con mắt lại nhắm.
Ánh dương quang thiếu chút nữa sẽ chiếu tới, Kim đem thân ép càng thấp, lại giúp hắn cản nắng.
Tư thế này hẳn là không dễ chịu, nhưng Kim hoàn toàn không thèm để ý, y chính là như vậy, cố chấp nâng thanh kiếm nặng nề, chỉ chờ chủ nhân ngoạn chán thì nhớ tới y, nếu chủ nhân vui vẻ, sẽ thưởng cho y một khối bính kiền.
Y chăm chú nhìn vào mái tóc hồng của Tử Liên bị gió gợi lên, nhãn thần toát ra vẻ say mê. Những con bướm bám vào tóc giờ lại đậu trên vai Tử Liên, Kim nhìn sợi tóc như tơ tằm, có cổ xung động muốn bắt bọn nó quấn vào đầu ngón tay.
Tử Liên đưa tay về sau, thuận tiện cho mái tóc bị thổi tung, một tay kia chống người ngồi dậy, quay đầu tại bốn phía tìm kiếm cái gì đó.
Kim ngồi xổm xuống, hỏi: “Chủ nhân, ngài tìm dây cột tóc sao?” Y nhớ tới Tử Liên sáng sớm xuất môn thì đích xác mái tóc dài đã được buộc hảo, có thể là cùng cấm vệ binh chơi trò mèo bắt chuột thì không biết đã rớt ở đâu.
Tử Liên liếc mắt nhìn y, buồn bực đem tóc bay tới trên mặt hất về sau. Gió này thổi đúng là làm cho người ta ghét, ngay cả ngủ một giấc cũng không được.
“Chủ nhân, ngài dùng của ta đi.” Kim cởi dây buộc của mình, đưa cho Tử Liên.
“…” Do dự một hồi, Tử Liên vươn tay tiếp nhận, hai tay đưa ra sau đầu, đem dây buộc tùy tiện ở trên tóc buộc lại.
“Ngươi nếu như có thể tìm được ta, vậy ta sẽ cùng với ngươi trở về.” Tử Liên nói.
“Tuân mệnh!” Kim cúi đầu xác nhận, “Chủ nhân thỉnh chờ.” Xoay người ra khỏi bụi hoa.
Nhìn mái tóc như tơ vàng rối tung, Tử Liên thiêu mi, đánh một cái ngáp, hắn buồn chán nhìn bầu trời, nhổ nhổ cây cỏ, đem những đóa hoa được người làm vườn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, tàn phá không ra hình dạng gì nữa.
Chú giải:
()Phối Kiếm: ý là thanh kiếm này rất hợp với anh ý a, ta nghĩ nếu xét theo nghĩa khác thì đây là thanh kiếm này rất được chủ nhân yêu quý^^
() thất chủy bát thiệt: theo ta hiểu thì giống như câu trăm miệng lời á, túm nại là đồng thanh thế thui, nói choa nó hoa mỹ ý mà^^
==========================================
Ôi chao Kim đúng nà Mỹ nhân mà^^, nhưng mà cái vụ tranh giành mỹ nhân này thì còn có nhiều cái hay và bất ngờ để bàn đó nga^^ từ từ chờ nga