* * *
Một ngày nọ Lâm Tri Dật thần thần bí bí nói với tôi: "Đại Ninh, anh có bốn vé xem phim, có thể mời em đi xem phim hai lần."
Tôi nở hoa trong lòng, tiểu tử này vẫn còn có chút tế bào làng mạng.
Nhưng mà, sau đó hai chúng tôi bận nhiều việc, khi vé sắp hết hạn, chúng tôi mới dành thời gian đến rạp chiếu phim.
Anh ra phía trước xếp hàng nhận vé, tôi cúi đầu xem "Vì sao đưa anh tới" trên Ipad.
Sau đó, đợi một lúc lâu, chỉ thấy anh ôm hai phần bắp rang đi ra, tôi buồn bực, "Sao lại mua hai phần bắp rang?" Bình thường chỉ cần một phần là đủ rồi.
Anh nói: "Không ngờ mạng khuyến mãi lại bẫy người như vậy, viết không rõ ràng, rõ ràng là phiếu mua bắp rang ở rạp chiếu phim, không phải vé xem phim."
Tôi đổ mồ hôi.
Anh nói rất cẩn thận nghiêm túc: "Suất chiếu giờ này không có vé, suất tiếp theo phải đợi một tiếng, bây giờ chúng ta đợi hay là đi đây."
Lúc đó tôi đã bị phim tình cảm "Vì sao đưa anh tới" mê hoặc, nói một cách vân đạm phong khinh: "Không đợi, đi ngay đi."
Anh cảm thấy nghi ngờ, "Lúc trước anh làm chuyện rồng đen [2] này, không phải em đều tức giận sao? Sao hôm nay tốt tính vậy?"
Tôi nói: "Bận ngắm giáo sư Do! Không rảnh để tức giận."
Đến lượt anh đổ mồ hôi.
Vì phiếu mua hàng sắp hết hạn, cũng không đáng quay lại một lần nữa chỉ vì bắp rang.
Vì thế, hôm đó chúng tôi ôm bốn phần bắp rang về.
* * *
Sau khi vì đến nhà, Lâm Tri Dật do dự hỏi tôi: "Đại Ninh, thật sự không phạt sao?"
"Ai bảo không phạt?"
"Quỳ bàn phím hay ăn hết, em chọn một trong hai đi."
Vớ vẩn, lại để tôi chọn. Tôi nói: "Đều không chọn, phạt anh ngắm giáo sư Do với em! Xem bốn tập liền!"
Anh: "..."
Vì thế, tối hôm đó, chúng tôi tắm rửa xong dựa vào đầu giường, ôm bắp rang ngắm giáo sư Do.
Hôm sau, nick QQ của Lâm Tri Dật đổi thành "Diện tích bóng ma tâm lí vì phải ngắm tình địch bốn tiếng cùng bà xã".
* * *
Bạn khuê mật Dư Kiều gửi cho tôi một tấm ảnh qua Weixin, trên hình có manhua của hai cô gái, một người khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hơi mập; người kia dáng người xinh xắn, khuôn mặt không đẹp.
Dư Kiều nói: "Cậu cho Lâm Tri Dật của cậu nhìn thử, hỏi xem anh ấy chọn ai?"
Vì thế, tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Tri Dật, hỏi anh: "Nếu cho anh chọn, anh chọn ai?"
Anh nhìn lướt qua, cương quyết nói: "Không chọn! Thà sống cô độc một mình đến già."
Tôi kiên trì: "Anh chọn một người thôi! Vóc người đẹp hay khuôn mặt đẹp, anh chọn ai?"
Anh cũng kiên trì: "Đừng lấy chuyện này đến hỏi anh. Anh có tiêu chuẩn của mình, chọn em là được rồi."
Tôi lập tức nở hoa trong lòng, cười ha ha, có phải nói tôi có cả dáng lẫn mặt không?
Sau khi Dư Kiều biết đáp án của Lâm Tri Dật, khen ngợi: "Tình thương của ông xã cậu thật cao cả."
Gì cơ, không lẽ trọng điểm không phải là tôi tài mạo song toàn sao?
* * *
Mỗi lần ra ngoài cùng Lâm Tri Dật, anh đều chủ động xách giỏ giúp tôi, tỏ ra rất phong độ.
Lần này ra ngoài, anh vươn tay lấy túi giúp tôi theo thói quen. Tôi khoát tay, nói: "Không cần, túi đẹp như vậy, em tự đeo."
Anh nói như trút được gánh nặng: "Thì ra mua túi đắt một chút, còn có lợi như vậy!"
"..." Lúc trước khi bắt anh trả tiền, rõ ràng anh đã tỏ ra rất đau lòng.
* * *
Khi đang ăn cơm với Lâm Tri Dật, tôi đột nhiên xúc động: "Khi anh cảm thấy gì đó quan trọng như hít thở, cho dù là sáng tác, ca hát, vẽ vời, du lịch hay là cái khác, có lẽ đó chính là ước mơ lúc đó của anh."
Tôi nói xong cảm thấy câu nói của mình rất có đạo lý, sau đó hỏi Lâm Tri Dật: "Bây giờ anh có cảm thấy có gì quan trọng với anh như hít thở không?"
Anh trả lời nghiêm túc: "Em."
Amen, nói chuyện ước mơ sao lại nói đến nỗi tim đập nhanh thế này? Còn có thể tiếp tục trò chuyện với nhau không?
* * *
Lâm Tri Dật luôn nói tôi có một trái tim thiếu nữ, bởi vì tôi đã tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, vẫn còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Mỗi khi đọc một tiểu thuyết hay, sẽ không nén nổi mà ngập tràn tình yêu, thậm chí còn chủ động ôm ấp anh, nâng cao tần suất và chất lượng cuộc sống thân mật của tôi.
Một ngày nọ, anh hỏi tôi: "Gần đây không đọc được tiểu thuyết nào hay à?"
Tôi nghi hoặc, "Sao anh lại bắt đầu quan tâm tới vấn đề này?"
Anh nói: "Em có nhiệt tình với anh hay không là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm tiểu thuyết ngôn tình có hay hay không. Gần đây em hơi lạnh nhạt với anh, anh nghĩ chắc là không đọc được tiểu thuyết hay đúng không?"
"..."
* * *
Hai người yêu nhau ở chung lâu ngày, sẽ khó tránh khỏi có những lúc xảy ra cãi vã.
Một hôm tôi và Lâm Tri Dật cãi nhau vì một chuyện lông gà vỏ tỏi.
Sau khi xảy ra chuyện, Lâm Tri Dật đến dỗ dành tôi, tôi không thèm đếm xỉa đến anh.
Anh: "Ngày mai anh đưa em đi ăn cá nướng, món em thích ăn nhất."
Tôi: "Cút."
Anh: "Em đừng giận, sau này anh nhận hết việc nhà có được không."
Tôi: "Cút."
Anh: "Nghỉ đông năm nay, anh đưa em đi du lịch Maldives."
Tôi: "Cút."
Anh: "Thất tịch rồi, chúng ta lăn lên giường đi?"
Tôi: "Cút."
Lâm Tri Dật cười ha ha thật lớn, "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta lăn ngay đi." [3]
Tôi: "..." Sao lại có cảm giác như bị lọt hố thế này?
* * *
Tôi thấy top search trên weibo là bức hình một chàng trai khỏa thân, là một phụ nữ bình thường, tôi vô cùng háo hức nhấp vào mở hình để xem.
Vì vậy, tôi thấy tấm ảnh lưng trần đủ khiến người ta chảy máu mũi của Hà Nhuận Đông. Thì ra đây là phúc lợi anh dành tặng khán giả để mừng bộ phim anh đóng chính phá rating kỉ lục.
Tôi share tấm hình này cho Dư Kiều, cậu ấy cảm khái: "Thật là có tinh thần cống hiến!"
Sau đó, tôi lại share cho Lâm Tri Dật, anh trả lời rất lạnh nhạt: "Hồi sáng anh thấy rồi, mông không đẹp bằng anh!"
"..." Chuyện này, chuyện này, tôi thật sự vẫn chưa nghiên cứu.
* * *
Lâm Tri Dật tan làm về nhà, vừa thay giày ngoài cửa vừa nói: "Sáng nay đi làm anh thấy có người mặc sơ mi giống anh như đúc, không ngờ ánh mắt anh tốt như vậy, vẫn có thể đụng hàng."
Tôi liếc anh, xì mũi coi thường, "Với thẩm mỹ kia của anh, không đụng anh thì đụng ai? Nhưng mà, phỏng vấn một chút, thấy có người mặc áo đụng hàng với anh, lúc đó anh có cảm giác gì?"
Anh dương dương đắc ý: "Đụng hàng không sao hết, quan trọng là anh ta không đẹp trai bằng anh!"
Tôi: "..." Người này không chỉ không có thẩm mỹ, còn không biết tự hiểu rõ bản thân.
* * *
Gần đây không nhịn được bắt đầu nhớ lại chuyện xưa, tôi bỗng nhớ đến chuyện khi mới bắt đầu yêu đương với Lâm Tri Dật.
Khi đó chúng tôi còn đang trong trường đại học, quan hệ của hai người có chút mờ ám, xưng hô là sư huynh sư muội, vẫn chưa phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia.
Một hôm anh mời tôi cùng đi ăn cơm, ăn xong anh đề nghị cùng đi dạo trong trường, khi đi dạo lặng lẽ nhét một viên kẹo cao su vào lòng bàn tay tôi.
Tôi còn khách sao nói: "Cảm ơn."
Nếu biết lúc ấy anh đã mang lòng gây rối, có lẽ tôi đã quẳng cho anh một chữ -- "Cút!"
Bởi vì, ngay tại buổi tối trăng mờ gió lộng đó, bên một cây đại thụ cạnh sân chạy điền kinh, Lâm Tri Dật hôn tôi.
Quá đáng là, thừa dịp tôi không phòng bị cướp đi nụ hôn đầu của tôi thì không nói, hôn xong, anh còn nói thêm một câu rất sát phong cảnh: "Cảm giác không tuyệt như trong tưởng tượng!"
"..." Anh hôn trộm, người ta kháng cự theo bản năng, anh cảm thấy tuyệt mới lạ đó!
Sau này tôi mới biết, anh đã chuẩn bị rồi mới đến, mời tôi ăn cơm, ăn xong chuẩn bị kẹo cao su, đều là vì kiss.
Nhớ lại chuyện này, tôi nói với Lâm Tri Dật: "Lúc trước anh rất chủ động!"
Anh nói: "Không chủ động sẽ không kịp nữa."
Tôi ngẫm nghĩ, "Cũng phải, khi đó anh năm tư rồi. Quả thực là tình yêu buổi hoàng hôn."
Anh nói: "Không thể nói là tình yêu buổi hoàng hôn được, hai mươi hai tuổi, thời gian đẹp nhất chỉ vừa mới bắt đầu."
Đúng vậy, cho dù gặp được người ấy vào lúc nào, chỉ cần gặp được, chính là thời gian tuyệt nhất.
===
Chú thích:
[1] Vì sao đưa anh tới: Một bộ phim tình cảm Hàn Quốc
[2] Chuyện rồng đen: Chuyện ngu ngốc, ví dụ như sút bóng vào cầu môn của đội mình.
[3] Cút: Trong tiếng trung, "Cút" và "Lăn" viết và đọc như nhau, nên Đại Lâm mới dùng chiêu này trêu chọc Đại Ninh.
Mọi chú thích trong truyện đều là của người dịch
Một ngày nọ Lâm Tri Dật thần thần bí bí nói với tôi: "Đại Ninh, anh có bốn vé xem phim, có thể mời em đi xem phim hai lần."
Tôi nở hoa trong lòng, tiểu tử này vẫn còn có chút tế bào làng mạng.
Nhưng mà, sau đó hai chúng tôi bận nhiều việc, khi vé sắp hết hạn, chúng tôi mới dành thời gian đến rạp chiếu phim.
Anh ra phía trước xếp hàng nhận vé, tôi cúi đầu xem "Vì sao đưa anh tới" trên Ipad.
Sau đó, đợi một lúc lâu, chỉ thấy anh ôm hai phần bắp rang đi ra, tôi buồn bực, "Sao lại mua hai phần bắp rang?" Bình thường chỉ cần một phần là đủ rồi.
Anh nói: "Không ngờ mạng khuyến mãi lại bẫy người như vậy, viết không rõ ràng, rõ ràng là phiếu mua bắp rang ở rạp chiếu phim, không phải vé xem phim."
Tôi đổ mồ hôi.
Anh nói rất cẩn thận nghiêm túc: "Suất chiếu giờ này không có vé, suất tiếp theo phải đợi một tiếng, bây giờ chúng ta đợi hay là đi đây."
Lúc đó tôi đã bị phim tình cảm "Vì sao đưa anh tới" mê hoặc, nói một cách vân đạm phong khinh: "Không đợi, đi ngay đi."
Anh cảm thấy nghi ngờ, "Lúc trước anh làm chuyện rồng đen [2] này, không phải em đều tức giận sao? Sao hôm nay tốt tính vậy?"
Tôi nói: "Bận ngắm giáo sư Do! Không rảnh để tức giận."
Đến lượt anh đổ mồ hôi.
Vì phiếu mua hàng sắp hết hạn, cũng không đáng quay lại một lần nữa chỉ vì bắp rang.
Vì thế, hôm đó chúng tôi ôm bốn phần bắp rang về.
* * *
Sau khi vì đến nhà, Lâm Tri Dật do dự hỏi tôi: "Đại Ninh, thật sự không phạt sao?"
"Ai bảo không phạt?"
"Quỳ bàn phím hay ăn hết, em chọn một trong hai đi."
Vớ vẩn, lại để tôi chọn. Tôi nói: "Đều không chọn, phạt anh ngắm giáo sư Do với em! Xem bốn tập liền!"
Anh: "..."
Vì thế, tối hôm đó, chúng tôi tắm rửa xong dựa vào đầu giường, ôm bắp rang ngắm giáo sư Do.
Hôm sau, nick QQ của Lâm Tri Dật đổi thành "Diện tích bóng ma tâm lí vì phải ngắm tình địch bốn tiếng cùng bà xã".
* * *
Bạn khuê mật Dư Kiều gửi cho tôi một tấm ảnh qua Weixin, trên hình có manhua của hai cô gái, một người khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hơi mập; người kia dáng người xinh xắn, khuôn mặt không đẹp.
Dư Kiều nói: "Cậu cho Lâm Tri Dật của cậu nhìn thử, hỏi xem anh ấy chọn ai?"
Vì thế, tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Tri Dật, hỏi anh: "Nếu cho anh chọn, anh chọn ai?"
Anh nhìn lướt qua, cương quyết nói: "Không chọn! Thà sống cô độc một mình đến già."
Tôi kiên trì: "Anh chọn một người thôi! Vóc người đẹp hay khuôn mặt đẹp, anh chọn ai?"
Anh cũng kiên trì: "Đừng lấy chuyện này đến hỏi anh. Anh có tiêu chuẩn của mình, chọn em là được rồi."
Tôi lập tức nở hoa trong lòng, cười ha ha, có phải nói tôi có cả dáng lẫn mặt không?
Sau khi Dư Kiều biết đáp án của Lâm Tri Dật, khen ngợi: "Tình thương của ông xã cậu thật cao cả."
Gì cơ, không lẽ trọng điểm không phải là tôi tài mạo song toàn sao?
* * *
Mỗi lần ra ngoài cùng Lâm Tri Dật, anh đều chủ động xách giỏ giúp tôi, tỏ ra rất phong độ.
Lần này ra ngoài, anh vươn tay lấy túi giúp tôi theo thói quen. Tôi khoát tay, nói: "Không cần, túi đẹp như vậy, em tự đeo."
Anh nói như trút được gánh nặng: "Thì ra mua túi đắt một chút, còn có lợi như vậy!"
"..." Lúc trước khi bắt anh trả tiền, rõ ràng anh đã tỏ ra rất đau lòng.
* * *
Khi đang ăn cơm với Lâm Tri Dật, tôi đột nhiên xúc động: "Khi anh cảm thấy gì đó quan trọng như hít thở, cho dù là sáng tác, ca hát, vẽ vời, du lịch hay là cái khác, có lẽ đó chính là ước mơ lúc đó của anh."
Tôi nói xong cảm thấy câu nói của mình rất có đạo lý, sau đó hỏi Lâm Tri Dật: "Bây giờ anh có cảm thấy có gì quan trọng với anh như hít thở không?"
Anh trả lời nghiêm túc: "Em."
Amen, nói chuyện ước mơ sao lại nói đến nỗi tim đập nhanh thế này? Còn có thể tiếp tục trò chuyện với nhau không?
* * *
Lâm Tri Dật luôn nói tôi có một trái tim thiếu nữ, bởi vì tôi đã tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, vẫn còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Mỗi khi đọc một tiểu thuyết hay, sẽ không nén nổi mà ngập tràn tình yêu, thậm chí còn chủ động ôm ấp anh, nâng cao tần suất và chất lượng cuộc sống thân mật của tôi.
Một ngày nọ, anh hỏi tôi: "Gần đây không đọc được tiểu thuyết nào hay à?"
Tôi nghi hoặc, "Sao anh lại bắt đầu quan tâm tới vấn đề này?"
Anh nói: "Em có nhiệt tình với anh hay không là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm tiểu thuyết ngôn tình có hay hay không. Gần đây em hơi lạnh nhạt với anh, anh nghĩ chắc là không đọc được tiểu thuyết hay đúng không?"
"..."
* * *
Hai người yêu nhau ở chung lâu ngày, sẽ khó tránh khỏi có những lúc xảy ra cãi vã.
Một hôm tôi và Lâm Tri Dật cãi nhau vì một chuyện lông gà vỏ tỏi.
Sau khi xảy ra chuyện, Lâm Tri Dật đến dỗ dành tôi, tôi không thèm đếm xỉa đến anh.
Anh: "Ngày mai anh đưa em đi ăn cá nướng, món em thích ăn nhất."
Tôi: "Cút."
Anh: "Em đừng giận, sau này anh nhận hết việc nhà có được không."
Tôi: "Cút."
Anh: "Nghỉ đông năm nay, anh đưa em đi du lịch Maldives."
Tôi: "Cút."
Anh: "Thất tịch rồi, chúng ta lăn lên giường đi?"
Tôi: "Cút."
Lâm Tri Dật cười ha ha thật lớn, "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta lăn ngay đi." [3]
Tôi: "..." Sao lại có cảm giác như bị lọt hố thế này?
* * *
Tôi thấy top search trên weibo là bức hình một chàng trai khỏa thân, là một phụ nữ bình thường, tôi vô cùng háo hức nhấp vào mở hình để xem.
Vì vậy, tôi thấy tấm ảnh lưng trần đủ khiến người ta chảy máu mũi của Hà Nhuận Đông. Thì ra đây là phúc lợi anh dành tặng khán giả để mừng bộ phim anh đóng chính phá rating kỉ lục.
Tôi share tấm hình này cho Dư Kiều, cậu ấy cảm khái: "Thật là có tinh thần cống hiến!"
Sau đó, tôi lại share cho Lâm Tri Dật, anh trả lời rất lạnh nhạt: "Hồi sáng anh thấy rồi, mông không đẹp bằng anh!"
"..." Chuyện này, chuyện này, tôi thật sự vẫn chưa nghiên cứu.
* * *
Lâm Tri Dật tan làm về nhà, vừa thay giày ngoài cửa vừa nói: "Sáng nay đi làm anh thấy có người mặc sơ mi giống anh như đúc, không ngờ ánh mắt anh tốt như vậy, vẫn có thể đụng hàng."
Tôi liếc anh, xì mũi coi thường, "Với thẩm mỹ kia của anh, không đụng anh thì đụng ai? Nhưng mà, phỏng vấn một chút, thấy có người mặc áo đụng hàng với anh, lúc đó anh có cảm giác gì?"
Anh dương dương đắc ý: "Đụng hàng không sao hết, quan trọng là anh ta không đẹp trai bằng anh!"
Tôi: "..." Người này không chỉ không có thẩm mỹ, còn không biết tự hiểu rõ bản thân.
* * *
Gần đây không nhịn được bắt đầu nhớ lại chuyện xưa, tôi bỗng nhớ đến chuyện khi mới bắt đầu yêu đương với Lâm Tri Dật.
Khi đó chúng tôi còn đang trong trường đại học, quan hệ của hai người có chút mờ ám, xưng hô là sư huynh sư muội, vẫn chưa phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia.
Một hôm anh mời tôi cùng đi ăn cơm, ăn xong anh đề nghị cùng đi dạo trong trường, khi đi dạo lặng lẽ nhét một viên kẹo cao su vào lòng bàn tay tôi.
Tôi còn khách sao nói: "Cảm ơn."
Nếu biết lúc ấy anh đã mang lòng gây rối, có lẽ tôi đã quẳng cho anh một chữ -- "Cút!"
Bởi vì, ngay tại buổi tối trăng mờ gió lộng đó, bên một cây đại thụ cạnh sân chạy điền kinh, Lâm Tri Dật hôn tôi.
Quá đáng là, thừa dịp tôi không phòng bị cướp đi nụ hôn đầu của tôi thì không nói, hôn xong, anh còn nói thêm một câu rất sát phong cảnh: "Cảm giác không tuyệt như trong tưởng tượng!"
"..." Anh hôn trộm, người ta kháng cự theo bản năng, anh cảm thấy tuyệt mới lạ đó!
Sau này tôi mới biết, anh đã chuẩn bị rồi mới đến, mời tôi ăn cơm, ăn xong chuẩn bị kẹo cao su, đều là vì kiss.
Nhớ lại chuyện này, tôi nói với Lâm Tri Dật: "Lúc trước anh rất chủ động!"
Anh nói: "Không chủ động sẽ không kịp nữa."
Tôi ngẫm nghĩ, "Cũng phải, khi đó anh năm tư rồi. Quả thực là tình yêu buổi hoàng hôn."
Anh nói: "Không thể nói là tình yêu buổi hoàng hôn được, hai mươi hai tuổi, thời gian đẹp nhất chỉ vừa mới bắt đầu."
Đúng vậy, cho dù gặp được người ấy vào lúc nào, chỉ cần gặp được, chính là thời gian tuyệt nhất.
===
Chú thích:
[1] Vì sao đưa anh tới: Một bộ phim tình cảm Hàn Quốc
[2] Chuyện rồng đen: Chuyện ngu ngốc, ví dụ như sút bóng vào cầu môn của đội mình.
[3] Cút: Trong tiếng trung, "Cút" và "Lăn" viết và đọc như nhau, nên Đại Lâm mới dùng chiêu này trêu chọc Đại Ninh.
Mọi chú thích trong truyện đều là của người dịch