Sau khi xem xong bộ phim So Young- Gửi thời thanh xuân không thể quay lại ấy của chúng ta, tôi bất giác nhớ về thời học sinh của mình, nhớ về người thanh mai trúc mã từng yêu đơn phương thời niên thiếu- "Anh Lâm Tĩnh" của tôi: Trình Vũ.
Vừa đúng lúc, Trình Vũ "gõ" gọi tôi trên QQ. Hai người cứ tán dóc mãi rồi không hiểu vì sao nhắc đến những chuyện ấm áp nhỏ nhặt trong quá khứ. Sau đó Trình Vũ đột nhiên đổi giọng, nói tiếc nuối: "Hiện tại sự nghiệp của chúng mình đều tốt đẹp. Nếu mình ở bên nhau thì chính là kẻ mạnh liên thủ với kẻ mạnh."
Tôi kể cho Lâm Tri Dật nghe chuyện này, dĩ nhiên là có bỏ đi mấy chi tiết vặt vãnh: "Anh biết vợ anh là một tay cừ khôi không hả? Đối tượng yêu đơn phương em ngày trước nói hối hận vì không đến với em, còn nói ở bên nhau thì chính là kẻ mạnh liên thủ với kẻ mạnh nữa đấy. Chẳng phải ý là em không những có sắc mà còn có tài ư?"
Lâm Tri Dật chỉ thở dài một tiếng rồi nói: "Tình yêu không phải kinh doanh, không nhất thiết kẻ mạnh phải liên thủ với kẻ mạnh."
Anh chỉ buông nhẹ một câu, phút chốc đã biến tôi thành... kẻ kém cỏi.
***--------------***
Sau khi đổi việc, tôi từ một "nhân viên làm khoán" biến thành "nhân viên làm công".
Lúc mới bắt đầu làm, thấy đúng là không phù hợp cho lắm, hôm nào cũng phải chen chúc trên xe buýt, rất mệt mỏi. Tôi rất khổ sở than phiền với Lâm Tri Dật.
Anh chỉ kể cho tôi nghe một câu chuyện: "Có một anh chuyển phát nhanh nặng 90 cân, mỗi ngày đều phải đi chuyển phát nhanh bưu phẩm. Kết quả ba tháng sau nặng còn 20 cân."
"Anh muốn nói điều gì hả?" Em muốn nghe an ủi, không phải muốn nghe kể chuyện, hiểu không?
"Không phải lúc nào em cũng kêu gào muốn giảm cân sao? Coi như đây là một phương pháp giảm cân đi!"
"..."
Sau khi đổi việc tôi cũng được thăng chức. Chủ nhiệm biên tập trở thành giám đốc nội dung. Từ tầng lớp trung trong công ty trở thành tầng lớp cấp cao, cũng chính là một trong những sếp thuộc ban quản lý.
Họp tuần, các sếp chúng tôi đều sẽ vẫy tay: "Ban quản lý đến phòng họp."
Nhưng do ở cơ quan nghe được ba chữ "ban quản lý" nhiều rồi nên về nhà cũng bị lây.
Có một hôm, tôi với anh cùng ngủ dậy, vì chỉ có một nhà vệ sinh nên anh nói: "Ai vào đánh răng trước đây?"
Tôi nói: "Anh vào trước đi. Em thuộc ban quản lý, đến muộn cũng không sao, không bị trừ lương."
Anh: "..."
Một hôm khác, chúng tôi dậy sớm. Cháo ăm ắp thơm ngon, không quá nóng không quá nguội, nhưng lại chỉ còn một bát. Anh hỏi: "Ai ăn bữa sáng trước nào?"
Tôi nói: "Anh ăn trước đi, tôi là ban quản lý..."
Tôi còn chưa nói hết anh đã ngắt lời: "Có đi muộn cũng không sao."
Giỏi quá nhỉ, còn bắt chước tôi cơ đấy.
Mấy hôm sau, tôi và anh lại cùng thức dậy, cùng chạy đến trước nhà vệ sinh, ai cũng cần giải quyết.
Lần này anh không hỏi nữa, trực tiếp đi vào: "Em cần vào nhà vệ sinh trước, em là ban quản lý."
"..."
Bởi ba tuần liền tăng ca liên tục nên tôi xin nghỉ phép một ngày để thư giãn. Buổi sáng đến bệnh viện lấy thuốc điều dưỡng thân thể, buổi chiều cầm thẻ matxa Dư Kiều tặng. Vả lại tôi cũng muốn yêu thương bản thân hơn chút.
Kết quả matxa xong chỉ cảm thấy "đau", không cảm thấy "yêu". (Trong tiếng Trung, từ "yêu" trong "yêu bản thân" gồm "yêu" và "đau")
Ngoài ra, trong lúc matxa bị cảm lạnh nên mặt tôi sưng tấy lên.
Tối đến Lâm Tri Dật đi làm về tôi liền kể cho anh, chỉ muốn nhận được sự đồng cảm.
Ai ngờ anh nói: "Lần trước em dùng tinh dầu rửa mặt của bạn mua ở Bali về, mặt bị sưng như con tôm phải đi viện chẩn đoán. Lần này đi matxa lại bị cảm lạnh, mặt sưng lên. Đấy chính là "không làm không chết" đấy."
Theo tình tiết trong phim thì nam chính nên hỏi thăm dịu dàng chứ không phải ăn nói phũ phàng như vậy chứ?
Tôi và anh cứ tám mãi, cuối cùng lại sang chuyện tình cảm của Vương Phi.
Anh: "Đời chồng đầu tiên của Vương Phi là Đậu..."
Anh nhớ không ra, tôi bổ sung: "Là Đậu Duy."
Sau đấy chúng tôi bàn đến thiên tình sử của cô ấy. Đầu tiên là Đậu Duy, sau đó là Tạ Đình Phong, sau đó là Lý Á Bằng. Bây giờ lại là Tạ Đình Phong.
Tôi cảm thán: "Sau khi chia tay Đậu Duy, đường tình của Thiên Hậu ngày càng nở rộ, gặp được nhiều trai đẹp. Thế cho nên phụ nữ không nên treo chết khô ở một cây, nhất định còn những người khác tốt hơn."
Người nào đó như có ngọn lửa trên đầu: "Em nói cái gì?"
Tôi vội phân trần: "Ý em là đừng nên treo chết khô trên một cành cây xiêu vẹo. Nếu gặp được cành cây khỏe mạnh, chính trực như anh thì cứ treo luôn, không cần bàn nữa."
Nói chuyện người khác sao lại lôi cả chính mình vào vậy chứ?
***--------------***
Con gái quan tâm nhiều nhất đến cân nặng. Sau khi hoàn thành vinh quang nhiệm vụ sữa bò của mình (ý là cho con bú đấy), tôi bắt đầu giảm cân, thường xuyên đi cân, vận động.
Có đợt công việc bận rộn, gần một tháng không cân nên sau này nhảy lên thì: "Ặc, gầy hai cân cơ đấy."
Lâm Tri Dật bĩu môi: "Thật ra là từ đông chuyển sang hè, mặc ít quần áo hơn mà thôi."
Tôi: "..." Mãi mới tạo dựng được niềm tin mà!
***------------***
Là một cô gái cung Bọ Cạp tràn đầy cảm xúc, có lúc tôi cũng tự động viên mình.
Một hôm trước khi ăn cơm, tôi đưa tay thề: "Em phải làm một người tỏa sáng."
Lâm Tri Dật ngồi đối diện buông một câu: "Đèn xanh đèn đỏ cũng tỏa sáng."
Một hôm lướt weibo, tôi thấy một tin viết: Béo cũng là do nhân tố di truyền. Sau khi về nhà thấy phom người và đôi chân "đầy đặn" của mẹ chồng; lại nhìn thân hình cân đối của anh, tôi không khỏi cảm thán gen của ba anh đúng là rất mạnh.
Hôm đó trước khi đi ngủ tôi kể cho anh liên hệ giữa béo và gen, sau đó tổng kết: "May là anh không di truyền thân hình như mẹ anh." Tôi dừng một lát rồi nói tiếp: "Không thì anh sẽ không mua nổi đôi giày vừa chân."
Lâm Tri Dật thở phào: "Anh còn sợ rằng em nói không tìm được vợ. Không mua nổi giày có đáng gì đâu."
Tôi thấy logic của anh mới kỳ quặc. Anh biết mỗi lần tôi và mẹ anh đi mua giày phải cực khổ đến mức nào không. Đôi lúc chỉ tìm được đôi có số vừa chân mẹ ở quầy giày nam.
Anh kể cho tôi một câu chuyện, tôi lập tức hiểu logic của anh.
Anh kể về một cô gái rất xấu. Một hôm cô gái xách một giỏ trứng ra ngoài chơi. Kết quả lúc đi qua ngõ nhỏ bị một người con trai da vàng vọt chặn lại. Anh ta ép cô gái vào tường rồi nói: "Cấm động đậy." Cô gái nghe lời đứng im. Kết quả lát sau nghe anh ta nói: "Đưa giỏ trứng đây." Cô gái thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng sẽ bị cướp sắc chứ. Hóa ra là chỉ cướp trứng à?"
Anh nói, lúc đó tâm trạng của anh cũng giống như cô gái đó. Tưởng rằng chỉ vì béo mà không lấy được vợ, hóa ra chỉ là không mua được giày.
Trí tưởng tượng của anh thật phong phú mà.
***--------------***
Từ ngày sinh Hân Bảo, để ghi lại quá trình lớn lên của con, tôi chụp rất nhiều ảnh.
Con trở thành người mẫu nổi tiếng nhất nhà, cướp ngôi của tôi. Kể từ đó mọi bức ảnh đều không có bóng dáng của tôi. Kể cả có cũng là chụp cùng Hân Bảo.
Có lần tôi và Lâm Tri Dật đẩy xe đẩy của con ra ngoài đi dạo, hiếm khi anh lên tiếng: "Em đứng ở chỗ dừng chân này đi, để anh chụp cho một tấm."
Tôi ngạc nhiên, đứng tạo dáng ok xong xuôi.
Sau đó nhìn vào album ảnh, tôi nói: "Không tệ chút nào."
Lâm Tri Dật nói: "Điều đó có chứng minh anh rất yêu em không?"
"Đây là kiểu logic gì vậy?" Tôi khó nghĩ.
Anh nói: "Ngày xưa chụp ảnh cho em, khi không vừa ý là em lại bảo anh không yêu em là gì?"
Tôi cũng quỳ... mà hình như có chuyện như thế thật.
Hồi đó tôi đang ở Giang Tô học năm tư Đại học. Còn Lâm Tri Dật làm việc ở Bắc Kinh, mỗi người một nơi.
Có lần tôi đến Bắc Kinh thăm anh, anh đưa tôi đi Hương Sơn chơi.
Anh chụp cho tôi vài tấm. Tôi xem ảnh thấy không tấm nào ra hồn. Người ta đều nói: "Cái đẹp không phải ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở đôi mắt của người si tình." Bởi vậy sao anh lại chụp xấu thế chứ?
Tôi nói luôn: "Có phải anh không yêu em nữa rồi không? Sao lại chụp ảnh xấu thế?"
Tôi vẫn nhớ như in biểu cảm vô tội của anh lúc đó, nhưng vẫn không nói gì. Chắc 80% trong bụng đang nghĩ: em sinh ra như thế, sao lại trách anh?
Hóa ra anh để câu nói đó trong lòng lâu như vậy, tôi có nên cảm động hay không đây?
Hôm sau tôi hỏi anh: "Anh có yêu em không?"
Vấn đề cũ rích muôn thuở, chẳng hiểu vì sao phụ nữ lại cứ muốn hỏi câu này. Chắc là một chứng bệnh.
Anh đáp: "Nhìn ảnh là biết mà."
-------- Hết Chương 16---
Vừa đúng lúc, Trình Vũ "gõ" gọi tôi trên QQ. Hai người cứ tán dóc mãi rồi không hiểu vì sao nhắc đến những chuyện ấm áp nhỏ nhặt trong quá khứ. Sau đó Trình Vũ đột nhiên đổi giọng, nói tiếc nuối: "Hiện tại sự nghiệp của chúng mình đều tốt đẹp. Nếu mình ở bên nhau thì chính là kẻ mạnh liên thủ với kẻ mạnh."
Tôi kể cho Lâm Tri Dật nghe chuyện này, dĩ nhiên là có bỏ đi mấy chi tiết vặt vãnh: "Anh biết vợ anh là một tay cừ khôi không hả? Đối tượng yêu đơn phương em ngày trước nói hối hận vì không đến với em, còn nói ở bên nhau thì chính là kẻ mạnh liên thủ với kẻ mạnh nữa đấy. Chẳng phải ý là em không những có sắc mà còn có tài ư?"
Lâm Tri Dật chỉ thở dài một tiếng rồi nói: "Tình yêu không phải kinh doanh, không nhất thiết kẻ mạnh phải liên thủ với kẻ mạnh."
Anh chỉ buông nhẹ một câu, phút chốc đã biến tôi thành... kẻ kém cỏi.
***--------------***
Sau khi đổi việc, tôi từ một "nhân viên làm khoán" biến thành "nhân viên làm công".
Lúc mới bắt đầu làm, thấy đúng là không phù hợp cho lắm, hôm nào cũng phải chen chúc trên xe buýt, rất mệt mỏi. Tôi rất khổ sở than phiền với Lâm Tri Dật.
Anh chỉ kể cho tôi nghe một câu chuyện: "Có một anh chuyển phát nhanh nặng 90 cân, mỗi ngày đều phải đi chuyển phát nhanh bưu phẩm. Kết quả ba tháng sau nặng còn 20 cân."
"Anh muốn nói điều gì hả?" Em muốn nghe an ủi, không phải muốn nghe kể chuyện, hiểu không?
"Không phải lúc nào em cũng kêu gào muốn giảm cân sao? Coi như đây là một phương pháp giảm cân đi!"
"..."
Sau khi đổi việc tôi cũng được thăng chức. Chủ nhiệm biên tập trở thành giám đốc nội dung. Từ tầng lớp trung trong công ty trở thành tầng lớp cấp cao, cũng chính là một trong những sếp thuộc ban quản lý.
Họp tuần, các sếp chúng tôi đều sẽ vẫy tay: "Ban quản lý đến phòng họp."
Nhưng do ở cơ quan nghe được ba chữ "ban quản lý" nhiều rồi nên về nhà cũng bị lây.
Có một hôm, tôi với anh cùng ngủ dậy, vì chỉ có một nhà vệ sinh nên anh nói: "Ai vào đánh răng trước đây?"
Tôi nói: "Anh vào trước đi. Em thuộc ban quản lý, đến muộn cũng không sao, không bị trừ lương."
Anh: "..."
Một hôm khác, chúng tôi dậy sớm. Cháo ăm ắp thơm ngon, không quá nóng không quá nguội, nhưng lại chỉ còn một bát. Anh hỏi: "Ai ăn bữa sáng trước nào?"
Tôi nói: "Anh ăn trước đi, tôi là ban quản lý..."
Tôi còn chưa nói hết anh đã ngắt lời: "Có đi muộn cũng không sao."
Giỏi quá nhỉ, còn bắt chước tôi cơ đấy.
Mấy hôm sau, tôi và anh lại cùng thức dậy, cùng chạy đến trước nhà vệ sinh, ai cũng cần giải quyết.
Lần này anh không hỏi nữa, trực tiếp đi vào: "Em cần vào nhà vệ sinh trước, em là ban quản lý."
"..."
Bởi ba tuần liền tăng ca liên tục nên tôi xin nghỉ phép một ngày để thư giãn. Buổi sáng đến bệnh viện lấy thuốc điều dưỡng thân thể, buổi chiều cầm thẻ matxa Dư Kiều tặng. Vả lại tôi cũng muốn yêu thương bản thân hơn chút.
Kết quả matxa xong chỉ cảm thấy "đau", không cảm thấy "yêu". (Trong tiếng Trung, từ "yêu" trong "yêu bản thân" gồm "yêu" và "đau")
Ngoài ra, trong lúc matxa bị cảm lạnh nên mặt tôi sưng tấy lên.
Tối đến Lâm Tri Dật đi làm về tôi liền kể cho anh, chỉ muốn nhận được sự đồng cảm.
Ai ngờ anh nói: "Lần trước em dùng tinh dầu rửa mặt của bạn mua ở Bali về, mặt bị sưng như con tôm phải đi viện chẩn đoán. Lần này đi matxa lại bị cảm lạnh, mặt sưng lên. Đấy chính là "không làm không chết" đấy."
Theo tình tiết trong phim thì nam chính nên hỏi thăm dịu dàng chứ không phải ăn nói phũ phàng như vậy chứ?
Tôi và anh cứ tám mãi, cuối cùng lại sang chuyện tình cảm của Vương Phi.
Anh: "Đời chồng đầu tiên của Vương Phi là Đậu..."
Anh nhớ không ra, tôi bổ sung: "Là Đậu Duy."
Sau đấy chúng tôi bàn đến thiên tình sử của cô ấy. Đầu tiên là Đậu Duy, sau đó là Tạ Đình Phong, sau đó là Lý Á Bằng. Bây giờ lại là Tạ Đình Phong.
Tôi cảm thán: "Sau khi chia tay Đậu Duy, đường tình của Thiên Hậu ngày càng nở rộ, gặp được nhiều trai đẹp. Thế cho nên phụ nữ không nên treo chết khô ở một cây, nhất định còn những người khác tốt hơn."
Người nào đó như có ngọn lửa trên đầu: "Em nói cái gì?"
Tôi vội phân trần: "Ý em là đừng nên treo chết khô trên một cành cây xiêu vẹo. Nếu gặp được cành cây khỏe mạnh, chính trực như anh thì cứ treo luôn, không cần bàn nữa."
Nói chuyện người khác sao lại lôi cả chính mình vào vậy chứ?
***--------------***
Con gái quan tâm nhiều nhất đến cân nặng. Sau khi hoàn thành vinh quang nhiệm vụ sữa bò của mình (ý là cho con bú đấy), tôi bắt đầu giảm cân, thường xuyên đi cân, vận động.
Có đợt công việc bận rộn, gần một tháng không cân nên sau này nhảy lên thì: "Ặc, gầy hai cân cơ đấy."
Lâm Tri Dật bĩu môi: "Thật ra là từ đông chuyển sang hè, mặc ít quần áo hơn mà thôi."
Tôi: "..." Mãi mới tạo dựng được niềm tin mà!
***------------***
Là một cô gái cung Bọ Cạp tràn đầy cảm xúc, có lúc tôi cũng tự động viên mình.
Một hôm trước khi ăn cơm, tôi đưa tay thề: "Em phải làm một người tỏa sáng."
Lâm Tri Dật ngồi đối diện buông một câu: "Đèn xanh đèn đỏ cũng tỏa sáng."
Một hôm lướt weibo, tôi thấy một tin viết: Béo cũng là do nhân tố di truyền. Sau khi về nhà thấy phom người và đôi chân "đầy đặn" của mẹ chồng; lại nhìn thân hình cân đối của anh, tôi không khỏi cảm thán gen của ba anh đúng là rất mạnh.
Hôm đó trước khi đi ngủ tôi kể cho anh liên hệ giữa béo và gen, sau đó tổng kết: "May là anh không di truyền thân hình như mẹ anh." Tôi dừng một lát rồi nói tiếp: "Không thì anh sẽ không mua nổi đôi giày vừa chân."
Lâm Tri Dật thở phào: "Anh còn sợ rằng em nói không tìm được vợ. Không mua nổi giày có đáng gì đâu."
Tôi thấy logic của anh mới kỳ quặc. Anh biết mỗi lần tôi và mẹ anh đi mua giày phải cực khổ đến mức nào không. Đôi lúc chỉ tìm được đôi có số vừa chân mẹ ở quầy giày nam.
Anh kể cho tôi một câu chuyện, tôi lập tức hiểu logic của anh.
Anh kể về một cô gái rất xấu. Một hôm cô gái xách một giỏ trứng ra ngoài chơi. Kết quả lúc đi qua ngõ nhỏ bị một người con trai da vàng vọt chặn lại. Anh ta ép cô gái vào tường rồi nói: "Cấm động đậy." Cô gái nghe lời đứng im. Kết quả lát sau nghe anh ta nói: "Đưa giỏ trứng đây." Cô gái thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng sẽ bị cướp sắc chứ. Hóa ra là chỉ cướp trứng à?"
Anh nói, lúc đó tâm trạng của anh cũng giống như cô gái đó. Tưởng rằng chỉ vì béo mà không lấy được vợ, hóa ra chỉ là không mua được giày.
Trí tưởng tượng của anh thật phong phú mà.
***--------------***
Từ ngày sinh Hân Bảo, để ghi lại quá trình lớn lên của con, tôi chụp rất nhiều ảnh.
Con trở thành người mẫu nổi tiếng nhất nhà, cướp ngôi của tôi. Kể từ đó mọi bức ảnh đều không có bóng dáng của tôi. Kể cả có cũng là chụp cùng Hân Bảo.
Có lần tôi và Lâm Tri Dật đẩy xe đẩy của con ra ngoài đi dạo, hiếm khi anh lên tiếng: "Em đứng ở chỗ dừng chân này đi, để anh chụp cho một tấm."
Tôi ngạc nhiên, đứng tạo dáng ok xong xuôi.
Sau đó nhìn vào album ảnh, tôi nói: "Không tệ chút nào."
Lâm Tri Dật nói: "Điều đó có chứng minh anh rất yêu em không?"
"Đây là kiểu logic gì vậy?" Tôi khó nghĩ.
Anh nói: "Ngày xưa chụp ảnh cho em, khi không vừa ý là em lại bảo anh không yêu em là gì?"
Tôi cũng quỳ... mà hình như có chuyện như thế thật.
Hồi đó tôi đang ở Giang Tô học năm tư Đại học. Còn Lâm Tri Dật làm việc ở Bắc Kinh, mỗi người một nơi.
Có lần tôi đến Bắc Kinh thăm anh, anh đưa tôi đi Hương Sơn chơi.
Anh chụp cho tôi vài tấm. Tôi xem ảnh thấy không tấm nào ra hồn. Người ta đều nói: "Cái đẹp không phải ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở đôi mắt của người si tình." Bởi vậy sao anh lại chụp xấu thế chứ?
Tôi nói luôn: "Có phải anh không yêu em nữa rồi không? Sao lại chụp ảnh xấu thế?"
Tôi vẫn nhớ như in biểu cảm vô tội của anh lúc đó, nhưng vẫn không nói gì. Chắc 80% trong bụng đang nghĩ: em sinh ra như thế, sao lại trách anh?
Hóa ra anh để câu nói đó trong lòng lâu như vậy, tôi có nên cảm động hay không đây?
Hôm sau tôi hỏi anh: "Anh có yêu em không?"
Vấn đề cũ rích muôn thuở, chẳng hiểu vì sao phụ nữ lại cứ muốn hỏi câu này. Chắc là một chứng bệnh.
Anh đáp: "Nhìn ảnh là biết mà."
-------- Hết Chương 16---