* * *
Khi đó, tôi và Lâm Tri Dật đều đang học đại học, vẫn chưa xác định quan hệ yêu đương, gọi nhau là sư huynh sư muội.
Một hôm, hai chúng tôi ăn cơm ở căn tin, có một chàng trai anh tuấn khôi ngô đi đến chào hỏi Lâm Tri Dật.
Dáng người chàng trai này rất cao, tôi ngồi ngẩng đầu nhìn anh, càng cảm thấy anh cao hơn, cộng thêm khuôn mặt rất đẹp trai, tôi không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
"Đừng nhìn, nhìn cũng vô dụng." Lâm Tri Dật lạnh lùng nói.
"Sao vậy?" Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, thấy trai đẹp tôi nhìn thêm một chút cũng không được sao?
"Người ta có bạn gái rồi."
Lòng tôi bỗng có chút mất mát, nhưng vẫn giả vờ tỏ ra như không có chuyện gì, "Anh ấy có bạn gái thì liên quan gì đến em, em nhìn của em, anh ấy có của anh ấy."
"Đừng chú ý lung tung nữa, nhìn bên ấy chi bằng nhìn bên này đi."
Lúc này tôi mới nhận ra ánh mắt mình vẫn háo sắc đuổi theo anh đẹp trai kia, lập tức thu liễm lại, thản nhiên hỏi: "Nhìn chỗ nào?"
Lâm Tri Dật không biết xấu hổ chỉ chỉ vào mình, "Nhìn đây này, nhìn đây này."
"..."
* * *
Đôi khi, chúng ta thích một ai đó, thường là do nhìn ra những chi tiết nhỏ bình thường khó có thể thấy được.
Còn nhớ lần đầu ăn cơm cùng Lâm Tri Dật, trước khi ăn cơm, tôi đang định tách đôi chiếc đũa liền ra, anh đã lấy chiếc đũa của tôi nói: "Để anh."
Tôi cảm thấy hơi bối rối, tôi không còn là con nít ba tuổi, chuyện tách đũa không cần kỹ thuật này vẫn có thể làm được mà.
Anh cẩn thận tách đũa ra trước, cọ cọ hai đầu đũa vào nhau vài lần, sau đó mới đưa cho tôi, "Được rồi, có thể bắt đầu ăn."
Tôi thắc mắc: "Sao phải làm vậy mới có thể ăn cơm?"
Anh giải thích: "Sau khi tách đũa có vài chỗ khá sắc, có thể sẽ cắt phải tay em. Cọ cọ vào nhau một lát cho nhẵn là không sao rồi."
Nói trong lòng không hề xúc động chút nào là gạt người, bởi vì trước giờ chưa có ai quan tâm tôi như vậy.
* * *
Có lần đang ăn cơm thì dì cả đại giá quang lâm, bụng đau âm ỉ, tôi không nhịn được kêu lên: "Đau quá."
"Đau ở đâu?" Lâm Tri Dật đến gần nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Đau bụng."
"Đau lắm không? Có cần đến bệnh viện không?" Anh quan tâm hỏi.
Mặt tôi đỏ lên, "Không cần. Vẫn chưa tới mức phải đến bệnh viện."
Anh đứng dậy đi ra ngoài, tôi không rõ lí do, chẳng lẽ đi mua thuốc cho tôi?
Không lâu sau, anh trở lại, trong tay nhiều thêm một ly trà sữa trân châu. Anh đưa cho tôi, "Nóng đấy, có thể xoa dịu cơn đau bụng."
Thì ra trà sữa trân châu có thể sưởi ấm đến cả lòng người.
Tôi đau bụng, không muốn ăn, chỉ ăn vài miếng đã cầm trà sữa trân châu, ngồi một bên nhìn Lâm Tri Dật ăn cơm.
Thật sự không nhìn ra, anh có vẻ gầy gò lại ăn khỏe như vậy.
Anh đang định đến quầy căn tin lấy thêm cơm, tôi bỗng nói đùa: "Vẫn nên tiết kiệm tiền một chút, dù sao em cũng không ăn hết, chi bằng, cho anh cơm của em."
Anh hơi sững sờ, nhưng sau đó nói ngay: "Vậy cũng được! Thay vì để em gánh tội lãng phí đồ ăn, chi bằng dùng chung tài nguyên." Nói xong anh liền không chút khách khí bưng chén cơm trước mặt tôi gạt vào trong bát của mình.
Lần này đến lượt tôi sững sờ, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh lại làm thật à!
Nhưng mà... Nhưng mà... Tôi lớn như vậy rồi, trước giờ chỉ có ba từng ăn cơm thừa của tôi. Anh lại có thể không ngại tôi, ăn cơm thừa của tôi, thế này nghĩa là sao?
Sau này tôi mới biết cơm thêm ở căn tin là miễn phí, anh không lấy thêm cơm mà tình nguyện ăn cơm thừa của tôi, càng khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Tôi hỏi anh vì sao, anh nói: "Không vì sao cả, tự nhiên muốn làm vậy thôi."
"Chẳng lẽ không phải muốn hôn môi gián tiếp sao?" Tôi hỏi.
Anh trả lời thế này: "Anh không bỉ ổi như em nghĩ đâu."
"..."
* * *
Trường của chúng tôi rất lớn, từ ký túc xá đến khu phòng học có một đoạn đường rất dài phải đi qua.
Có lần tôi đang trên đường đến lớp tòa Dật Phu thì gặp Lâm Tri Dật, anh đi chiếc xe đạp màu bạc, thấy tôi, dừng lại hỏi: "Đi đâu vậy? Cần anh chở em không?"
Nghĩ đến tình anh em thuần khiết của tôi và anh, tôi không từ chối, "Vâng ạ."
Trong trường có đoạn đường dốc, anh không giảm tốc độ, tôi bảo anh bóp phanh, anh lại nói: "Ôm eo anh."
Vì tốc độ xe rất nhanh, tôi không thể không cố gắng ôm lấy eo anh.
Đang hè, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, dường như tôi đã chạm được đến cơ bụng của anh, xấu hổ đến nỗi đỏ hết cả mặt, nhưng anh vẫn ngồi trước nói như không có chuyện gì: "Ôm chặt một chút."
Đoạn đường dốc kia dường như trở nên rất dài, bên tai có gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa không biết tên. Vì ôm anh, mặt tôi gần như áp vào lưng anh.
Chợt nghĩ, chúng tôi như thế này, có phải dễ khiến người ta hiểu lầm lắm không?
Quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, tôi nói thầm trong lòng ba lần, tự tẩy não mình.
Hôm đó, trên đường đến tòa Dật Phu, mặt tôi đều đỏ ửng.
Đã thế Lâm Tri Dật còn hỏi: "Có phải trời nóng quá không? Em nhìn xem mặt em hồng thành tôm hùm nhỏ rồi kìa."
Có mà mặt anh hồng thành tôm hùm nhỏ ấy, mặt cả nhà anh đều hồng hành tôm hùm nhỏ.
Sau này nghĩ lại, bề ngoài người này không sợ sóng lớn, rất có phong độ của quân tử nho nhã, nhưng dường như thế giới nội tâm vẫn có chút đáng sợ, luôn chiếm được tiện nghi lại còn tỏ ra nguy hiểm.
Nhưng anh lại không hề nghĩ như vậy, anh nói: "Anh chỉ muốn chiếm tiện nghi của em, hơn nữa, anh nguyện dùng cả đời để trả."
Khi đó, tôi và Lâm Tri Dật đều đang học đại học, vẫn chưa xác định quan hệ yêu đương, gọi nhau là sư huynh sư muội.
Một hôm, hai chúng tôi ăn cơm ở căn tin, có một chàng trai anh tuấn khôi ngô đi đến chào hỏi Lâm Tri Dật.
Dáng người chàng trai này rất cao, tôi ngồi ngẩng đầu nhìn anh, càng cảm thấy anh cao hơn, cộng thêm khuôn mặt rất đẹp trai, tôi không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
"Đừng nhìn, nhìn cũng vô dụng." Lâm Tri Dật lạnh lùng nói.
"Sao vậy?" Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, thấy trai đẹp tôi nhìn thêm một chút cũng không được sao?
"Người ta có bạn gái rồi."
Lòng tôi bỗng có chút mất mát, nhưng vẫn giả vờ tỏ ra như không có chuyện gì, "Anh ấy có bạn gái thì liên quan gì đến em, em nhìn của em, anh ấy có của anh ấy."
"Đừng chú ý lung tung nữa, nhìn bên ấy chi bằng nhìn bên này đi."
Lúc này tôi mới nhận ra ánh mắt mình vẫn háo sắc đuổi theo anh đẹp trai kia, lập tức thu liễm lại, thản nhiên hỏi: "Nhìn chỗ nào?"
Lâm Tri Dật không biết xấu hổ chỉ chỉ vào mình, "Nhìn đây này, nhìn đây này."
"..."
* * *
Đôi khi, chúng ta thích một ai đó, thường là do nhìn ra những chi tiết nhỏ bình thường khó có thể thấy được.
Còn nhớ lần đầu ăn cơm cùng Lâm Tri Dật, trước khi ăn cơm, tôi đang định tách đôi chiếc đũa liền ra, anh đã lấy chiếc đũa của tôi nói: "Để anh."
Tôi cảm thấy hơi bối rối, tôi không còn là con nít ba tuổi, chuyện tách đũa không cần kỹ thuật này vẫn có thể làm được mà.
Anh cẩn thận tách đũa ra trước, cọ cọ hai đầu đũa vào nhau vài lần, sau đó mới đưa cho tôi, "Được rồi, có thể bắt đầu ăn."
Tôi thắc mắc: "Sao phải làm vậy mới có thể ăn cơm?"
Anh giải thích: "Sau khi tách đũa có vài chỗ khá sắc, có thể sẽ cắt phải tay em. Cọ cọ vào nhau một lát cho nhẵn là không sao rồi."
Nói trong lòng không hề xúc động chút nào là gạt người, bởi vì trước giờ chưa có ai quan tâm tôi như vậy.
* * *
Có lần đang ăn cơm thì dì cả đại giá quang lâm, bụng đau âm ỉ, tôi không nhịn được kêu lên: "Đau quá."
"Đau ở đâu?" Lâm Tri Dật đến gần nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Đau bụng."
"Đau lắm không? Có cần đến bệnh viện không?" Anh quan tâm hỏi.
Mặt tôi đỏ lên, "Không cần. Vẫn chưa tới mức phải đến bệnh viện."
Anh đứng dậy đi ra ngoài, tôi không rõ lí do, chẳng lẽ đi mua thuốc cho tôi?
Không lâu sau, anh trở lại, trong tay nhiều thêm một ly trà sữa trân châu. Anh đưa cho tôi, "Nóng đấy, có thể xoa dịu cơn đau bụng."
Thì ra trà sữa trân châu có thể sưởi ấm đến cả lòng người.
Tôi đau bụng, không muốn ăn, chỉ ăn vài miếng đã cầm trà sữa trân châu, ngồi một bên nhìn Lâm Tri Dật ăn cơm.
Thật sự không nhìn ra, anh có vẻ gầy gò lại ăn khỏe như vậy.
Anh đang định đến quầy căn tin lấy thêm cơm, tôi bỗng nói đùa: "Vẫn nên tiết kiệm tiền một chút, dù sao em cũng không ăn hết, chi bằng, cho anh cơm của em."
Anh hơi sững sờ, nhưng sau đó nói ngay: "Vậy cũng được! Thay vì để em gánh tội lãng phí đồ ăn, chi bằng dùng chung tài nguyên." Nói xong anh liền không chút khách khí bưng chén cơm trước mặt tôi gạt vào trong bát của mình.
Lần này đến lượt tôi sững sờ, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh lại làm thật à!
Nhưng mà... Nhưng mà... Tôi lớn như vậy rồi, trước giờ chỉ có ba từng ăn cơm thừa của tôi. Anh lại có thể không ngại tôi, ăn cơm thừa của tôi, thế này nghĩa là sao?
Sau này tôi mới biết cơm thêm ở căn tin là miễn phí, anh không lấy thêm cơm mà tình nguyện ăn cơm thừa của tôi, càng khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Tôi hỏi anh vì sao, anh nói: "Không vì sao cả, tự nhiên muốn làm vậy thôi."
"Chẳng lẽ không phải muốn hôn môi gián tiếp sao?" Tôi hỏi.
Anh trả lời thế này: "Anh không bỉ ổi như em nghĩ đâu."
"..."
* * *
Trường của chúng tôi rất lớn, từ ký túc xá đến khu phòng học có một đoạn đường rất dài phải đi qua.
Có lần tôi đang trên đường đến lớp tòa Dật Phu thì gặp Lâm Tri Dật, anh đi chiếc xe đạp màu bạc, thấy tôi, dừng lại hỏi: "Đi đâu vậy? Cần anh chở em không?"
Nghĩ đến tình anh em thuần khiết của tôi và anh, tôi không từ chối, "Vâng ạ."
Trong trường có đoạn đường dốc, anh không giảm tốc độ, tôi bảo anh bóp phanh, anh lại nói: "Ôm eo anh."
Vì tốc độ xe rất nhanh, tôi không thể không cố gắng ôm lấy eo anh.
Đang hè, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, dường như tôi đã chạm được đến cơ bụng của anh, xấu hổ đến nỗi đỏ hết cả mặt, nhưng anh vẫn ngồi trước nói như không có chuyện gì: "Ôm chặt một chút."
Đoạn đường dốc kia dường như trở nên rất dài, bên tai có gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa không biết tên. Vì ôm anh, mặt tôi gần như áp vào lưng anh.
Chợt nghĩ, chúng tôi như thế này, có phải dễ khiến người ta hiểu lầm lắm không?
Quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, tôi nói thầm trong lòng ba lần, tự tẩy não mình.
Hôm đó, trên đường đến tòa Dật Phu, mặt tôi đều đỏ ửng.
Đã thế Lâm Tri Dật còn hỏi: "Có phải trời nóng quá không? Em nhìn xem mặt em hồng thành tôm hùm nhỏ rồi kìa."
Có mà mặt anh hồng thành tôm hùm nhỏ ấy, mặt cả nhà anh đều hồng hành tôm hùm nhỏ.
Sau này nghĩ lại, bề ngoài người này không sợ sóng lớn, rất có phong độ của quân tử nho nhã, nhưng dường như thế giới nội tâm vẫn có chút đáng sợ, luôn chiếm được tiện nghi lại còn tỏ ra nguy hiểm.
Nhưng anh lại không hề nghĩ như vậy, anh nói: "Anh chỉ muốn chiếm tiện nghi của em, hơn nữa, anh nguyện dùng cả đời để trả."