Hôm nay là một ngày vô cùng đen đủi của bác sĩ Hoàng. Sáng sớm sau khi ra ngoài mua một tách cafe nóng cho buổi sáng lúc anh quay về phòng liền gặp đồng nghiệp tốt Minh Vũ. Lúc này người nào đó đang cầm điện thoại của anh xem một thứ gì đó vô cùng tập trung. Chân mày anh hơi nhíu lại rồi dần dần dãn ra. Khóe môi hơi cong lên đầy bí ẩn. Bác sĩ Hoàng cảm thấy lạnh người, có linh cảm chẳng lành.
Khi anh vừa bước đến định lấy lại điện thoại thì Minh Vũ đã nhanh tay hơn đưa nó sang một vị trí khác. Anh nhìn cánh tay bất lực đang lơ lửng trong không trung thì khẽ lắc đầu đầy thất vọng.
_ Thật lòng tôi không nghĩ cậu rảnh rỗi như thế. - Minh Vũ thở dài một hơi, tâm trạng chán nản cực kì. - Biết thế tôi không nên giúp cậu.
_ Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu. - Hoàng giả vờ bình tĩnh. Trong lòng cố gắng bác bỏ khả năng mình vừa nghĩ ra.
Minh Vũ xoa xoa mi tâm giống như một người vì làm việc quá sức mà mệt mỏi. Anh im lặng một lát, tựa hồ đang suy nghĩ một việc gì đó vô cùng quan trọng. Cho đến khi chiếc điện thoại trong tay rung nhẹ một tiếng, anh như bừng tỉnh liền búng tay một cái tách.
_ Xong. Cảm ơn cậu rất nhiều. - Minh Vũ trả lại điện thoại cho Hoàng. Anh rút ra một cặp vé xem phim vẫy vẫy trước mặt cậu bạn đồng nghiệp vẫn còn đứng bất động bên cạnh.
_ Biết sao không? Tuần sau nghỉ lễ tôi định nhờ cậu trực thay ca để tôi đi du lịch như mọi năm. Biết bạn gái cậu là dân mọt phim, tôi phải dùng mối quan hệ của mình xin được cặp vé tốt nhất cho buổi chiếu trước ngày ra rạp của một phim hay cho hai người. Sáng nay vừa định gặp cậu bàn chuyện nhưng chợt nhận ra trong điện thoại cậu lưu giữ một số video thú vị. Rất thú vị.
Minh Vũ liên tục nhấn mạnh khiến Hoàng cảm thấy thật lo lắng. Nhìn lại chiếc điện thoại trong tay anh còn cảm thấy trong lòng đau đớn hơn hàng vạn lần. Đoạn Video Minh Vũ lừa gạt trẻ em vất vả lắm anh mới có được đã bị xóa mất.
Hoàng nhìn lên cặp vé trong tay Minh Vũ, chỉ cầu mong người nào đó nhân từ một xíu.
_ Vé thì cũng đã xin rồi. Đằng nào cũng không thể hoàn trả. - Hoàng gật đầu đồng ý với Minh Vũ.
_ Vậy thì tặng cậu. Nhưng mà trao đổi một điều kiện nữa vậy. Công việc chiều nay của tôi cậu lo hết nhé. Cảm ơn. Trưa tôi đưa bệnh án qua cho.
Cầm cặp vé trên tay mà lòng Hoàng nặng trĩu, bất lực nhìn bóng Minh Vũ dần khuất xa. Đáng thương cho anh vì một phút giây không kiềm chế được đã ghi nhận lại một khoảnh khắc mất hình tượng của ai kia khiến người ta ghi hận mà trả thù. Nhưng khổ một điều là anh không thể nào phản kháng. Ai bảo người ta là con trai viện trưởng, quyền cao chứ trọng. Trong khi anh chỉ là một kẻ nhỏ bé vô danh mà thôi.
Khi Minh Vũ về phòng thì Nhật Phong cũng đến được một lúc. Sau ngày đi rút hồ sơ ở trường học, tính tình cậu tốt hơn hẳn. Vui vẻ và hoạt bát hơn rất nhiều. Dường như trong lòng Nhật Phong một phần nào áp lực tâm lí đã được gỡ bỏ. Có lẽ vào giây phút Minh Vũ xuất hiện, đối với suy nghĩ và nhận thức của cậu mọi thứ đã thay đổi. Trong tiềm thức của Nhật Phong kể từ khoảnh khắc ấy, Minh Vũ đã chính thức bước vào cuộc sống của cậu. Là người ba trong tư tưởng không thể nào thay thế. Cậu có một niềm tin vĩnh cửu, dù cho có chuyện gì xảy ra, ba vẫn sẽ xuất hiện che chở cho cậu, luôn luôn yêu thương và chăm sóc không bao giờ bỏ rơi cậu một mình.
Lúc Minh Vũ ngồi vào bàn bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ bệnh án mấy ngày gần đây theo một trình tự dễ hiểu để thuận tiện cho Hoàng giúp anh quản lí mấy ngày. Nhật Phong không đọc sách như mọi ngày nữa, cậu kéo hẳn một chiếc ghế đến rồi ngồi im lặng nhìn anh làm việc. Thỉnh thoảng cậu có tò mò nghịch ngợm một số dụng cụ trên bàn nhưng chung quy cũng không muốn làm phiền anh.
Minh Vũ phân vân một lúc lâu rồi mới lên tiếng. Đây là một quyết định đường đột, không nên quá hấp tấp.
_ Mai ngày lễ, con với mẹ có bận gì không?
_ Dạ không. Chỉ ở nhà thôi.
_ Vậy con với mẹ đi du lịch với bác sĩ Vũ được không?
_ Chuyện này...
Dưới lời đề nghị bất ngờ của Minh Vũ, Nhật Phong nhất thời lúng túng không biết trả lời như thế nào. Chuyện này nên hỏi qua ý mẹ sẽ tốt hơn.
_ Chỉ cần con muốn đi là được. Còn lại trên đường đi từ từ thuyết phục mẹ con.
_ Vậy bao giờ đi ạ?
Có lẽ An Thanh không biết, càng ngày con trai cô dàng dễ bị ai đó dụ dỗ. Chỉ với mấy câu đã thành công cướp người. Minh Vũ vô cùng vui vẻ vì câu hỏi của Nhật Phong. Anh đặt hết hồ sơ bệnh án qua một bến, cởi áo blouse trắng cất vào tủ rồi dắt tay cậu đi ra ngoài.
_ Ngay bây giờ. Chúng ta đi mua một ít đồ sau đó đến công ti đón mẹ con rồi đi luôn.
...
Cuối cùng sau một thời gian suy nghĩ và cân nhắc, Đình Khang cũng tìm được đường đi cho mình. Cũng lâu rồi cậu cũng chưa thật lòng chú ý đến một cô gái nào nên đối với An Thanh cậu quyết định sẽ tiếp tục. Những ngày gần đây, Đình Khang lợi dụng vấn đề công việc để tiếp cận An Thanh một cách quang minh chính đại nhất làm cho các nhân viên nữ dù cho rất tức giận nhưng cũng không có cớ làm khó cô.
Tuy nhiên với sự cố gắng của Đình Khang, An Thanh cũng không cảm nhận được gì. Bởi vì cô vốn không suy nghĩ quá nhiều, đơn giản chỉ nghĩ là vì công việc. Hoặc là trong lòng đã có người để quan tâm rồi.
Hôm nay tan làm sớm hơn mọi ngày nhưng Đình Khang vẫn giữ thói quen hằng ngày của mình là đi theo An Thanh vào thang máy, thỉnh thoảng cùng cô trò chuyện phiếm mấy câu. Vừa đến cổng toà nhà, cậu vội vàng lên tiếng giữ cô lại.
_ Hôm nay em rảnh không? Cùng tôi đi ăn tối nhé?
Đình Khang đã lên kế hoạch cho buổi tối lãng mạn hôm nay từ nhiều ngày trước. Kết thúc bữa ăn cậu sẽ ngỏ lời nghiêm túc với cô.
An Thanh trầm ngâm một chút, đồng thời nhớ lại một lượt lịch trình cho chiều nay. Sau khi rời khỏi công ti cô sẽ sang cửa hàng lấy xe đã bảo trì xong rồi sang bệnh viện đón Nhật Phong. Cũng không phải là những việc quan trọng. Dù sao Đình Khang đã có lòng mời, cô cũng không tiện từ chối. Với những việc kia có thể sắp xếp lại một chút.
_ Mẹ ơi.
Không đợi An Thanh lên tiếng đã có một tiếng gọi chặn lời cô. Kèm theo đó là chiếc Porsche màu trắng dừng lại trước cổng tòa nhà. Phía sau cửa kính xe đã được hạ xuống, Nhật Phong đang vươn người ra vẫy tay với An Thanh. Sau lưng liền có một bóng người nhẹ nhàng nhắc nhở cậu mới lui lại một chút.
_ Mẹ ơi, hôm nay con đến đón mẹ nè.
An Thanh mỉm cười với con trai đang vuu vẻ rồi quay sang nhìn Đình Khang đầy khó xử.
_ Xin lỗi, tối nay tôi bận rồi. Khi khác tôi mời lại nhé.
Đình Khang đè nén sự thất vọng, cố gắng duy trì sự bình thản rồi khẽ gật đầu.
_ Ừ. Nhớ nhé.
An Thanh xin lỗi Đình Khang một tiếng nữa rồi mới quay người bước ra xe. Đình Khang nhìn theo cô không rời cho đến khi cậu chạm phải ánh mắt của người đàn ông trong chiếc Porsche màu trắng. Qua cửa kính xe màu đen, cậu không thể nhìn rõ mặt nhưng ánh mắt đó quá trực tiếp. Nó chiếu thẳng vào cậu với sự đối địch rõ ràng. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên như một lời khiêu khích đồng thời thể hiện sự đắc ý và tự tin của chủ nhân.
Không cần suy đoán nhiều, trong lòng Đình Khang đã có đáp án. Người đó chắc chắn cũng có tình cảm với người mà cậu đang theo đuổi. Đã như thế sau này gặp mặt hẳn phải có tranh đấu. Không sao, cậu luôn sẵn sàng nghênh chiến.
Hôm nay là một ngày vô cùng đen đủi của bác sĩ Hoàng. Sáng sớm sau khi ra ngoài mua một tách cafe nóng cho buổi sáng lúc anh quay về phòng liền gặp đồng nghiệp tốt Minh Vũ. Lúc này người nào đó đang cầm điện thoại của anh xem một thứ gì đó vô cùng tập trung. Chân mày anh hơi nhíu lại rồi dần dần dãn ra. Khóe môi hơi cong lên đầy bí ẩn. Bác sĩ Hoàng cảm thấy lạnh người, có linh cảm chẳng lành.
Khi anh vừa bước đến định lấy lại điện thoại thì Minh Vũ đã nhanh tay hơn đưa nó sang một vị trí khác. Anh nhìn cánh tay bất lực đang lơ lửng trong không trung thì khẽ lắc đầu đầy thất vọng.
_ Thật lòng tôi không nghĩ cậu rảnh rỗi như thế. - Minh Vũ thở dài một hơi, tâm trạng chán nản cực kì. - Biết thế tôi không nên giúp cậu.
_ Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu. - Hoàng giả vờ bình tĩnh. Trong lòng cố gắng bác bỏ khả năng mình vừa nghĩ ra.
Minh Vũ xoa xoa mi tâm giống như một người vì làm việc quá sức mà mệt mỏi. Anh im lặng một lát, tựa hồ đang suy nghĩ một việc gì đó vô cùng quan trọng. Cho đến khi chiếc điện thoại trong tay rung nhẹ một tiếng, anh như bừng tỉnh liền búng tay một cái tách.
_ Xong. Cảm ơn cậu rất nhiều. - Minh Vũ trả lại điện thoại cho Hoàng. Anh rút ra một cặp vé xem phim vẫy vẫy trước mặt cậu bạn đồng nghiệp vẫn còn đứng bất động bên cạnh.
_ Biết sao không? Tuần sau nghỉ lễ tôi định nhờ cậu trực thay ca để tôi đi du lịch như mọi năm. Biết bạn gái cậu là dân mọt phim, tôi phải dùng mối quan hệ của mình xin được cặp vé tốt nhất cho buổi chiếu trước ngày ra rạp của một phim hay cho hai người. Sáng nay vừa định gặp cậu bàn chuyện nhưng chợt nhận ra trong điện thoại cậu lưu giữ một số video thú vị. Rất thú vị.
Minh Vũ liên tục nhấn mạnh khiến Hoàng cảm thấy thật lo lắng. Nhìn lại chiếc điện thoại trong tay anh còn cảm thấy trong lòng đau đớn hơn hàng vạn lần. Đoạn Video Minh Vũ lừa gạt trẻ em vất vả lắm anh mới có được đã bị xóa mất.
Hoàng nhìn lên cặp vé trong tay Minh Vũ, chỉ cầu mong người nào đó nhân từ một xíu.
_ Vé thì cũng đã xin rồi. Đằng nào cũng không thể hoàn trả. - Hoàng gật đầu đồng ý với Minh Vũ.
_ Vậy thì tặng cậu. Nhưng mà trao đổi một điều kiện nữa vậy. Công việc chiều nay của tôi cậu lo hết nhé. Cảm ơn. Trưa tôi đưa bệnh án qua cho.
Cầm cặp vé trên tay mà lòng Hoàng nặng trĩu, bất lực nhìn bóng Minh Vũ dần khuất xa. Đáng thương cho anh vì một phút giây không kiềm chế được đã ghi nhận lại một khoảnh khắc mất hình tượng của ai kia khiến người ta ghi hận mà trả thù. Nhưng khổ một điều là anh không thể nào phản kháng. Ai bảo người ta là con trai viện trưởng, quyền cao chứ trọng. Trong khi anh chỉ là một kẻ nhỏ bé vô danh mà thôi.
Khi Minh Vũ về phòng thì Nhật Phong cũng đến được một lúc. Sau ngày đi rút hồ sơ ở trường học, tính tình cậu tốt hơn hẳn. Vui vẻ và hoạt bát hơn rất nhiều. Dường như trong lòng Nhật Phong một phần nào áp lực tâm lí đã được gỡ bỏ. Có lẽ vào giây phút Minh Vũ xuất hiện, đối với suy nghĩ và nhận thức của cậu mọi thứ đã thay đổi. Trong tiềm thức của Nhật Phong kể từ khoảnh khắc ấy, Minh Vũ đã chính thức bước vào cuộc sống của cậu. Là người ba trong tư tưởng không thể nào thay thế. Cậu có một niềm tin vĩnh cửu, dù cho có chuyện gì xảy ra, ba vẫn sẽ xuất hiện che chở cho cậu, luôn luôn yêu thương và chăm sóc không bao giờ bỏ rơi cậu một mình.
Lúc Minh Vũ ngồi vào bàn bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ bệnh án mấy ngày gần đây theo một trình tự dễ hiểu để thuận tiện cho Hoàng giúp anh quản lí mấy ngày. Nhật Phong không đọc sách như mọi ngày nữa, cậu kéo hẳn một chiếc ghế đến rồi ngồi im lặng nhìn anh làm việc. Thỉnh thoảng cậu có tò mò nghịch ngợm một số dụng cụ trên bàn nhưng chung quy cũng không muốn làm phiền anh.
Minh Vũ phân vân một lúc lâu rồi mới lên tiếng. Đây là một quyết định đường đột, không nên quá hấp tấp.
_ Mai ngày lễ, con với mẹ có bận gì không?
_ Dạ không. Chỉ ở nhà thôi.
_ Vậy con với mẹ đi du lịch với bác sĩ Vũ được không?
_ Chuyện này...
Dưới lời đề nghị bất ngờ của Minh Vũ, Nhật Phong nhất thời lúng túng không biết trả lời như thế nào. Chuyện này nên hỏi qua ý mẹ sẽ tốt hơn.
_ Chỉ cần con muốn đi là được. Còn lại trên đường đi từ từ thuyết phục mẹ con.
_ Vậy bao giờ đi ạ?
Có lẽ An Thanh không biết, càng ngày con trai cô dàng dễ bị ai đó dụ dỗ. Chỉ với mấy câu đã thành công cướp người. Minh Vũ vô cùng vui vẻ vì câu hỏi của Nhật Phong. Anh đặt hết hồ sơ bệnh án qua một bến, cởi áo blouse trắng cất vào tủ rồi dắt tay cậu đi ra ngoài.
_ Ngay bây giờ. Chúng ta đi mua một ít đồ sau đó đến công ti đón mẹ con rồi đi luôn.
...
Cuối cùng sau một thời gian suy nghĩ và cân nhắc, Đình Khang cũng tìm được đường đi cho mình. Cũng lâu rồi cậu cũng chưa thật lòng chú ý đến một cô gái nào nên đối với An Thanh cậu quyết định sẽ tiếp tục. Những ngày gần đây, Đình Khang lợi dụng vấn đề công việc để tiếp cận An Thanh một cách quang minh chính đại nhất làm cho các nhân viên nữ dù cho rất tức giận nhưng cũng không có cớ làm khó cô.
Tuy nhiên với sự cố gắng của Đình Khang, An Thanh cũng không cảm nhận được gì. Bởi vì cô vốn không suy nghĩ quá nhiều, đơn giản chỉ nghĩ là vì công việc. Hoặc là trong lòng đã có người để quan tâm rồi.
Hôm nay tan làm sớm hơn mọi ngày nhưng Đình Khang vẫn giữ thói quen hằng ngày của mình là đi theo An Thanh vào thang máy, thỉnh thoảng cùng cô trò chuyện phiếm mấy câu. Vừa đến cổng toà nhà, cậu vội vàng lên tiếng giữ cô lại.
_ Hôm nay em rảnh không? Cùng tôi đi ăn tối nhé?
Đình Khang đã lên kế hoạch cho buổi tối lãng mạn hôm nay từ nhiều ngày trước. Kết thúc bữa ăn cậu sẽ ngỏ lời nghiêm túc với cô.
An Thanh trầm ngâm một chút, đồng thời nhớ lại một lượt lịch trình cho chiều nay. Sau khi rời khỏi công ti cô sẽ sang cửa hàng lấy xe đã bảo trì xong rồi sang bệnh viện đón Nhật Phong. Cũng không phải là những việc quan trọng. Dù sao Đình Khang đã có lòng mời, cô cũng không tiện từ chối. Với những việc kia có thể sắp xếp lại một chút.
_ Mẹ ơi.
Không đợi An Thanh lên tiếng đã có một tiếng gọi chặn lời cô. Kèm theo đó là chiếc Porsche màu trắng dừng lại trước cổng tòa nhà. Phía sau cửa kính xe đã được hạ xuống, Nhật Phong đang vươn người ra vẫy tay với An Thanh. Sau lưng liền có một bóng người nhẹ nhàng nhắc nhở cậu mới lui lại một chút.
_ Mẹ ơi, hôm nay con đến đón mẹ nè.
An Thanh mỉm cười với con trai đang vuu vẻ rồi quay sang nhìn Đình Khang đầy khó xử.
_ Xin lỗi, tối nay tôi bận rồi. Khi khác tôi mời lại nhé.
Đình Khang đè nén sự thất vọng, cố gắng duy trì sự bình thản rồi khẽ gật đầu.
_ Ừ. Nhớ nhé.
An Thanh xin lỗi Đình Khang một tiếng nữa rồi mới quay người bước ra xe. Đình Khang nhìn theo cô không rời cho đến khi cậu chạm phải ánh mắt của người đàn ông trong chiếc Porsche màu trắng. Qua cửa kính xe màu đen, cậu không thể nhìn rõ mặt nhưng ánh mắt đó quá trực tiếp. Nó chiếu thẳng vào cậu với sự đối địch rõ ràng. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên như một lời khiêu khích đồng thời thể hiện sự đắc ý và tự tin của chủ nhân.
Không cần suy đoán nhiều, trong lòng Đình Khang đã có đáp án. Người đó chắc chắn cũng có tình cảm với người mà cậu đang theo đuổi. Đã như thế sau này gặp mặt hẳn phải có tranh đấu. Không sao, cậu luôn sẵn sàng nghênh chiến.