Dù thế nào đi nữa, Nhật Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi. Dễ giận nhưng cũng dễ quên. Thời gian chậm rãi trôi qua cho đến ngày cậu bé ra viện cũng là lúc quan hệ giữa cậu và Minh Vũ lại quay về tình cảm ba con tốt như lúc trước.
Thế nhưng Minh Vũ lại có thêm một vấn đề mới cần đối mặt. Anh thật sự cảm thấy hoang mang về vấn đề hôn nhân của mình. Bây giờ thì bạn gái cũng đã có nhưng đến lúc nào mới có thể mang vợ về nhà thì anh không xác định được. Minh Vũ thật muốn cầu hôn An Thanh rồi tổ chức hôn lễ. Con trai cũng đã hơn 5 tuổi thì việc kết hôn không nên trì hoãn thêm nữa. Nhưng mà anh có phần lo lắng. Hẹn hò chưa được 4 tháng mà đã cầu hôn, như thế phải chăng là quá vội vàng? Thật là khó nghĩ. Quyết định bỏ qua.
Khoảng chừng hơn hai tháng sau thì Nhật Phong đủ tuổi vào lớp 1. Minh Vũ vì điều này mà lo lắng rất nhiều, thậm chí còn sốt ruột hơn cả An Thanh. Anh thậm chí dành cả cuối tuần của mình để đi tìm hiểu trường học có chất lượng tốt nhất thành phố rồi tự mình đi kiểm tra. Bởi vì anh muốn con mình được học dưới điều kiện tốt nhất. Dưới sự nghiêm túc của Minh Vũ, An Thanh vừa cảm động lại vừa buồn cười. Những lúc nhìn anh nhíu mày rồi nhăn mặt khi đứng ngoài cửa một lớp học bất kì trông lạ lạ và có phần đáng yêu.
Trong lúc cặp bố mẹ tốt là Minh Vũ và An Thanh đang đi khắp nơi tìm trường học cho con trai yêu dấu thì đứa trẻ đó đang nằm dài ở nhà và hưởng thụ sự cưng chìu hết mực của ông bà nội. Ba mẹ Minh Vũ trước kia vẫn luôn ghen tị với những người cùng tuổi đã được bế cháu, nên bây giờ liền dồn hết tất cả tình thương của mình vào đứa cháu thất lạc nhiều năm này.
Cuối cùng ngày đầu tiên Nhật Phong vào lớp 1 cũng đến. Hôm đó cậu được cả ba lẫn mẹ đưa đến trường. Nhật Phong được Minh Vũ và An Thanh dắt đi tham quan trường một lượt. Cậu nhìn không gian xung quanh đến mê mẩn. Khuôn viên trường rất lớn với một sân chơi rộng ở khu trung tâm kèm theo rất nhiều cây xanh trồng xung quanh trường. Sau các dãy phòng học còn có hồ bơi, sân banh, sân bóng rổ và nhà thì đấu thể dục được thiết kế phù hợp với vóc người của những học sinh tiểu học ở trường.
Hôm nay là ngày nhập học nên sân trường vẫn còn lại rất đông phụ huynh chưa dám rời khỏi, vẫn còn đứng ở hành lang lo lắng quan sát con mình phía xa. Nhật Phong đang bước đi thì vô tình dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Ở một góc sân là hình ảnh của một cậu bé đang ngã sấp xuống đất, sau đó liền có rất nhiều bạn bè đến hỏi thăm và đỡ cậu bé đó lên. Điều này làm Nhật Phong nhớ lại hình ảnh của mình ngày trước. Cậu cũng từng bị ngã nhưng không một ai giúp đỡ. Bọn họ chỉ vây quanh và cười nhạo cậu mà thôi.
Minh Vũ nhìn theo tầm mắt Nhật Phong cũng đủ hiểu cậu đang nghĩ gì. Anh trao đổi ánh mắt với cô rồi khẽ gật đầu, để cô trò chuyện cùng cậu.
_ Con thấy không? Nơi này con sẽ gặp những người bạn tốt như vậy. Khi con ngã họ sẽ kéo con lên. Con cũng phải làm giống như vậy đấy.
_ Dạ.
Nhật Phong gật đầu ghi nhớ, trong lòng cũng dần dần dấy lên hy vọng.
Nhật Phong được ba mẹ đưa đến vị trí tập trung của lớp rồi dừng lại. Minh Vũ nhận lấy cặp sách từ tay An Thanh rồi đeo vào cho con trai mình. Anh khuỵu một chân xuống, nửa ngồi nửa quỳ đối diện cậu. Minh Vũ đặt hai tay lên vai Nhật Phong, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi lên tiếng.
_ Nhật Phong, con quên hết chuyện cũ đi được không? Từ khi con bước chân vào ngôi trường này thì cuộc đời con đã bước sang trang mới rồi. Tự tin lên, ở nơi này sẽ không có bất kì ai dám bắt nạt hay khi dễ con nữa. Ngẩng cao đầu lên và bước về phía trước. Không cần phải sợ, luôn nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn có ba đứng phía sau. Thay con gánh chịu tất cả mọi thứ. Con chỉ cần sống thật vui vẻ là được rồi.
Có lẽ với những đứa trẻ 5 tuổi khác sẽ không hiểu được bao nhiêu những lời mà Minh Vũ nói. Nhưng Nhật Phong không thế, cậu đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc trong cuộc sống nên vô cùng hiểu rõ. Cậu cúi mặt xuống đất, dùng tay quệt đi giọt lệ vừa rơi rồi khẽ gật đầu.
_ Con nhớ rồi.
An Thanh cũng cảm thấy sụt sùi. Cô cúi người lau nước mắt cho Nhật Phong rồi khuyên nhủ cậu.
_ Con là con trai mà. Đừng khóc chứ. Con vào học đi. Đến giờ ba mẹ sẽ đến. Đi học vui vẻ nhé.
Nhật Phong ngẩng đầu lên liền nở một nụ cười thật tươi. Cậu xốc lại cặp sách trên vai rồi đứng thẳng người, bước một mạch về phía trước. Sau đó cậu quay đầu lại vẫy tay về phía sau.
_ Chào ba mẹ con đi học.
Chờ cho đến khi buổi sinh hoạt dưới sân kết thúc Minh Vũ và An Thanh mới yên tâm ra về. Trên đoạn đường đi tràn ngập nắng sớm từ hành lang ra đến cổng, Minh Vũ khẽ vươn vai, thoải mái nói:
_ Cuối cùng anh cũng thực hiện được lời hứa với con rồi. Dù không hoàn toàn trọn vẹn lắm.
_ Anh và con có hứa gì à? Tại sao em khôkg biết nhỉ?
_ Cũng lâu rồi. Lần đó khi nghe Nhật Phong kể chuyện bất công ở trường mẫu giáo anh đã hứa với con rằng sau này sẽ cho con học trường của anh ngày trước. Nơi đó sẽ không có bất cứ ai dám khinh thường con nữa. Ngôi trường đó lâu rồi nên cũng đã giải tỏa nên vế đầu của lời hứa không thể nào thực hiện. Còn vế sau có lẽ anh đã làm được.
An Thanh nghe xong lời giải thích của anh thì liền cười nhẹ, đưa mắt sang nhìn anh.
_ Anh quả thật là một người ba rất tốt.
_ Em thấy vậy sao? - Minh Vũ nhướn mày, có ý trêu chọc. - Anh cũng có thể làm môt người chồng tốt.
Hai má An Thanh ửng hồng. Cô trừng mắt nhìn Minh Vũ rồi đi nhanh về phía trước. Anh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cô phía trước. Trong lòng lại hoang mang vô cùng. Trả lời như thế là sao chứ? Rốt cục là anh nên cầu hôn hay không?
...
Đến trưa thì Minh Vũ đến công ti đón An Thanh rồi cùng cô đến trường học Nhật Phong. Trên đường đi, anh liền tìm cách giải đáp nghi vấn của mình.
_ Sếp của em lâu rồi không thấy mặt nhỉ?
_ Anh ta chuyển công tác lên chi nhánh ở Hà Nội rồi. Đột ngột chuyển đi mà không giải thích gì cả.
Minh Vũ nghe được tin này vô cùng hài lòng nhưng vẫn giả vờ bình thường.
_ Nếu vậy thì bây giờ công việc của em cũng nhẹ bớt rồi nhỉ?
_ Ừm. Quay về mức trung bình như trước khi anh ta đến.
Khi Minh Vũ và An Thanh vừa đến cổng trường thì Nhật Phong đã chạy vụt ra. So với vẻ trầm mặc lúc sáng thì bây giờ cậu tươi tỉnh và lạc quan hơn rất nhiều. Cậu dang hai tay bé nhỏ của mình ra cố gắng ôm lấy cả hai người đang đứng trước mặt.
_ Ba mẹ, hôm nay con đi học vui lắm nhé. Những thứ cô dạy con đều đã biết rồi. Vì thế cô cho con làm lớp trưởng. Mọi người ai cũng chơi với con. Con còn giúp các bạn làm bài nữa cơ.
_ Con trai mẹ là giỏi nhất rồi.
An Thanh xoa đầu Nhật Phong, dịu dàng nói.
_ Bây giờ hai vị đại nhân muốn đi ăn ở nơi nào, tiểu nhân sẵn lòng phục vụ.
Minh Vũ mở cửa cho hai người vào xe rồi đùa giỡn. Nhật Phong ngồi ở ghế sau liền trườn người về phía trước ôm chặt cổ anh.
_ Ba ơi con muốn ăn Pizza. Nha nha nha.
_ Không được. Con cứ ăn thức ăn nhanh mãi thế. - An Thanh nghiêm khắc nhắc nhở.
Nhật Phong xụ mặt, anh kéo kéo áo Minh Vũ rồi nói thật nhỏ.
_ Ba năn nỉ mẹ đi. Con muốn ăn Pizza cơ.
_ Hôm nay là ngày đầu tiên Nhật Phong đi học mà. Lại còn được phân công làm lớp trưởng nữa. Xem như hôm nay là thưởng cho con đi.
Khi Minh Vũ lên tiếng dùm Nhật Phong liền khiến An Thanh mềm lòng. Sau đó liền chấp thuận. Cũng từ đó mà Nhật Phong nhận thức được rằng với mỗi yêu cầu khó khăn chỉ cần nhờ ba năn nỉ ba là được. Thế nhưng cậu đã lầm to. Đây là lần cuối cùng. Về sau người ba đáng kính của cậu một câu ý kiến cũng không (dám) nói, nói gì năn nỉ.
Dù thế nào đi nữa, Nhật Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ tuổi. Dễ giận nhưng cũng dễ quên. Thời gian chậm rãi trôi qua cho đến ngày cậu bé ra viện cũng là lúc quan hệ giữa cậu và Minh Vũ lại quay về tình cảm ba con tốt như lúc trước.
Thế nhưng Minh Vũ lại có thêm một vấn đề mới cần đối mặt. Anh thật sự cảm thấy hoang mang về vấn đề hôn nhân của mình. Bây giờ thì bạn gái cũng đã có nhưng đến lúc nào mới có thể mang vợ về nhà thì anh không xác định được. Minh Vũ thật muốn cầu hôn An Thanh rồi tổ chức hôn lễ. Con trai cũng đã hơn tuổi thì việc kết hôn không nên trì hoãn thêm nữa. Nhưng mà anh có phần lo lắng. Hẹn hò chưa được tháng mà đã cầu hôn, như thế phải chăng là quá vội vàng? Thật là khó nghĩ. Quyết định bỏ qua.
Khoảng chừng hơn hai tháng sau thì Nhật Phong đủ tuổi vào lớp . Minh Vũ vì điều này mà lo lắng rất nhiều, thậm chí còn sốt ruột hơn cả An Thanh. Anh thậm chí dành cả cuối tuần của mình để đi tìm hiểu trường học có chất lượng tốt nhất thành phố rồi tự mình đi kiểm tra. Bởi vì anh muốn con mình được học dưới điều kiện tốt nhất. Dưới sự nghiêm túc của Minh Vũ, An Thanh vừa cảm động lại vừa buồn cười. Những lúc nhìn anh nhíu mày rồi nhăn mặt khi đứng ngoài cửa một lớp học bất kì trông lạ lạ và có phần đáng yêu.
Trong lúc cặp bố mẹ tốt là Minh Vũ và An Thanh đang đi khắp nơi tìm trường học cho con trai yêu dấu thì đứa trẻ đó đang nằm dài ở nhà và hưởng thụ sự cưng chìu hết mực của ông bà nội. Ba mẹ Minh Vũ trước kia vẫn luôn ghen tị với những người cùng tuổi đã được bế cháu, nên bây giờ liền dồn hết tất cả tình thương của mình vào đứa cháu thất lạc nhiều năm này.
Cuối cùng ngày đầu tiên Nhật Phong vào lớp cũng đến. Hôm đó cậu được cả ba lẫn mẹ đưa đến trường. Nhật Phong được Minh Vũ và An Thanh dắt đi tham quan trường một lượt. Cậu nhìn không gian xung quanh đến mê mẩn. Khuôn viên trường rất lớn với một sân chơi rộng ở khu trung tâm kèm theo rất nhiều cây xanh trồng xung quanh trường. Sau các dãy phòng học còn có hồ bơi, sân banh, sân bóng rổ và nhà thì đấu thể dục được thiết kế phù hợp với vóc người của những học sinh tiểu học ở trường.
Hôm nay là ngày nhập học nên sân trường vẫn còn lại rất đông phụ huynh chưa dám rời khỏi, vẫn còn đứng ở hành lang lo lắng quan sát con mình phía xa. Nhật Phong đang bước đi thì vô tình dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Ở một góc sân là hình ảnh của một cậu bé đang ngã sấp xuống đất, sau đó liền có rất nhiều bạn bè đến hỏi thăm và đỡ cậu bé đó lên. Điều này làm Nhật Phong nhớ lại hình ảnh của mình ngày trước. Cậu cũng từng bị ngã nhưng không một ai giúp đỡ. Bọn họ chỉ vây quanh và cười nhạo cậu mà thôi.
Minh Vũ nhìn theo tầm mắt Nhật Phong cũng đủ hiểu cậu đang nghĩ gì. Anh trao đổi ánh mắt với cô rồi khẽ gật đầu, để cô trò chuyện cùng cậu.
_ Con thấy không? Nơi này con sẽ gặp những người bạn tốt như vậy. Khi con ngã họ sẽ kéo con lên. Con cũng phải làm giống như vậy đấy.
_ Dạ.
Nhật Phong gật đầu ghi nhớ, trong lòng cũng dần dần dấy lên hy vọng.
Nhật Phong được ba mẹ đưa đến vị trí tập trung của lớp rồi dừng lại. Minh Vũ nhận lấy cặp sách từ tay An Thanh rồi đeo vào cho con trai mình. Anh khuỵu một chân xuống, nửa ngồi nửa quỳ đối diện cậu. Minh Vũ đặt hai tay lên vai Nhật Phong, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi lên tiếng.
_ Nhật Phong, con quên hết chuyện cũ đi được không? Từ khi con bước chân vào ngôi trường này thì cuộc đời con đã bước sang trang mới rồi. Tự tin lên, ở nơi này sẽ không có bất kì ai dám bắt nạt hay khi dễ con nữa. Ngẩng cao đầu lên và bước về phía trước. Không cần phải sợ, luôn nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn có ba đứng phía sau. Thay con gánh chịu tất cả mọi thứ. Con chỉ cần sống thật vui vẻ là được rồi.
Có lẽ với những đứa trẻ tuổi khác sẽ không hiểu được bao nhiêu những lời mà Minh Vũ nói. Nhưng Nhật Phong không thế, cậu đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc trong cuộc sống nên vô cùng hiểu rõ. Cậu cúi mặt xuống đất, dùng tay quệt đi giọt lệ vừa rơi rồi khẽ gật đầu.
_ Con nhớ rồi.
An Thanh cũng cảm thấy sụt sùi. Cô cúi người lau nước mắt cho Nhật Phong rồi khuyên nhủ cậu.
_ Con là con trai mà. Đừng khóc chứ. Con vào học đi. Đến giờ ba mẹ sẽ đến. Đi học vui vẻ nhé.
Nhật Phong ngẩng đầu lên liền nở một nụ cười thật tươi. Cậu xốc lại cặp sách trên vai rồi đứng thẳng người, bước một mạch về phía trước. Sau đó cậu quay đầu lại vẫy tay về phía sau.
_ Chào ba mẹ con đi học.
Chờ cho đến khi buổi sinh hoạt dưới sân kết thúc Minh Vũ và An Thanh mới yên tâm ra về. Trên đoạn đường đi tràn ngập nắng sớm từ hành lang ra đến cổng, Minh Vũ khẽ vươn vai, thoải mái nói:
_ Cuối cùng anh cũng thực hiện được lời hứa với con rồi. Dù không hoàn toàn trọn vẹn lắm.
_ Anh và con có hứa gì à? Tại sao em khôkg biết nhỉ?
_ Cũng lâu rồi. Lần đó khi nghe Nhật Phong kể chuyện bất công ở trường mẫu giáo anh đã hứa với con rằng sau này sẽ cho con học trường của anh ngày trước. Nơi đó sẽ không có bất cứ ai dám khinh thường con nữa. Ngôi trường đó lâu rồi nên cũng đã giải tỏa nên vế đầu của lời hứa không thể nào thực hiện. Còn vế sau có lẽ anh đã làm được.
An Thanh nghe xong lời giải thích của anh thì liền cười nhẹ, đưa mắt sang nhìn anh.
_ Anh quả thật là một người ba rất tốt.
_ Em thấy vậy sao? - Minh Vũ nhướn mày, có ý trêu chọc. - Anh cũng có thể làm môt người chồng tốt.
Hai má An Thanh ửng hồng. Cô trừng mắt nhìn Minh Vũ rồi đi nhanh về phía trước. Anh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cô phía trước. Trong lòng lại hoang mang vô cùng. Trả lời như thế là sao chứ? Rốt cục là anh nên cầu hôn hay không?
...
Đến trưa thì Minh Vũ đến công ti đón An Thanh rồi cùng cô đến trường học Nhật Phong. Trên đường đi, anh liền tìm cách giải đáp nghi vấn của mình.
_ Sếp của em lâu rồi không thấy mặt nhỉ?
_ Anh ta chuyển công tác lên chi nhánh ở Hà Nội rồi. Đột ngột chuyển đi mà không giải thích gì cả.
Minh Vũ nghe được tin này vô cùng hài lòng nhưng vẫn giả vờ bình thường.
_ Nếu vậy thì bây giờ công việc của em cũng nhẹ bớt rồi nhỉ?
_ Ừm. Quay về mức trung bình như trước khi anh ta đến.
Khi Minh Vũ và An Thanh vừa đến cổng trường thì Nhật Phong đã chạy vụt ra. So với vẻ trầm mặc lúc sáng thì bây giờ cậu tươi tỉnh và lạc quan hơn rất nhiều. Cậu dang hai tay bé nhỏ của mình ra cố gắng ôm lấy cả hai người đang đứng trước mặt.
_ Ba mẹ, hôm nay con đi học vui lắm nhé. Những thứ cô dạy con đều đã biết rồi. Vì thế cô cho con làm lớp trưởng. Mọi người ai cũng chơi với con. Con còn giúp các bạn làm bài nữa cơ.
_ Con trai mẹ là giỏi nhất rồi.
An Thanh xoa đầu Nhật Phong, dịu dàng nói.
_ Bây giờ hai vị đại nhân muốn đi ăn ở nơi nào, tiểu nhân sẵn lòng phục vụ.
Minh Vũ mở cửa cho hai người vào xe rồi đùa giỡn. Nhật Phong ngồi ở ghế sau liền trườn người về phía trước ôm chặt cổ anh.
_ Ba ơi con muốn ăn Pizza. Nha nha nha.
_ Không được. Con cứ ăn thức ăn nhanh mãi thế. - An Thanh nghiêm khắc nhắc nhở.
Nhật Phong xụ mặt, anh kéo kéo áo Minh Vũ rồi nói thật nhỏ.
_ Ba năn nỉ mẹ đi. Con muốn ăn Pizza cơ.
_ Hôm nay là ngày đầu tiên Nhật Phong đi học mà. Lại còn được phân công làm lớp trưởng nữa. Xem như hôm nay là thưởng cho con đi.
Khi Minh Vũ lên tiếng dùm Nhật Phong liền khiến An Thanh mềm lòng. Sau đó liền chấp thuận. Cũng từ đó mà Nhật Phong nhận thức được rằng với mỗi yêu cầu khó khăn chỉ cần nhờ ba năn nỉ ba là được. Thế nhưng cậu đã lầm to. Đây là lần cuối cùng. Về sau người ba đáng kính của cậu một câu ý kiến cũng không (dám) nói, nói gì năn nỉ.