Sáng sớm... 6h15' sáng...Cả biệt thự đang rất im lặng. Bỗng trong từng phòng và cả căn nhà vang lên tiếng chuông: "Mọi người dậy vscn và xuống bếp ăn sáng." Tiếng chuông to đến nỗi người hay ngủ nướng như Linh cũng phải thức giấc và đương nhiên nó ít ảnh hưởng tới tai bọn họ. Một lúc sau mọi người cũng đã xuống gần hết rồi ngồi vào bàn ăn.
- Oáp... - Linh vừa xuống cầu thang vừa ngáp dài - Oa, thật là giết người mà, không cho người ta ngủ gì hết.
- Tiếng chuông này công nhận hiệu quả với con heo như mày thật, Linh ạ! - Vy trêu chọc
- Dương ơi là Dương, sao mày dậy sớm thế không biết, sao mày không ngủ thêm đi dậy sớm làm gì còn bấm chuông giữa sáng sớm yên lành nữa. - Linh trực tiếp bỏ qua lời trêu chọc của Vy, quay sang trách móc nó
- Mày không muốn ăn sáng, không muốn đi học sao? - Nó nhướn mày nhìn Linh
- Đương nhiên là tao muốn ăn rồi, mày nấu mà. Nhưng tao không muốn đi học đâu mệt chết. - Linh dẩu mồm lên nói làm ai đó thấy biểu cảm của cô bỗng nhiên đập loạn
- Ồ vậy mày ở nhà một mình nha con. - Nó nói lại
- Thôi thôi tao xin, ở nhà một mình chán bỏ xừ. - Linh nhăn mặt nói lại
- Ờ vậy thì ăn đi con. - Nó nói
- Ờm ăn thì ăn. - Linh cầm đũa bắt đầu chiến đấu, rồi lầm bầm tiếp - Lần sau phải rủ người cúp học cùng mới được
- Tùy mày muốn chọn ai thì chọn thôi. - Nó nói với Linh
- Sao mày tai thính như c-hó vậy, Dương? - Linh nghe thấy liền mỉa nó
- Đâu phải mình tao nghe thấy, ai ở đây cũng nghe rõ mày nói gì nha con! - Nó đáp lại
Và một cuộc cãi vã mở đầu cho bữa sáng vui vẻ...
_______________________________________
Hôm nay, lớp 11B5 lại có thêm một học sinh mới. Là một girl.
- Cậu là Bùi Ngọc Anh, chị em song sinh của Bùi Nam Phong. - Nó hỏi
- Phải, sao cậu biết. -Ngọc Anh hỏi nó vì mọi người chỉ biết cô là một người mẫu nổi tiếng - Alice.
- Có thể bây giờ cậu không thể nhận ra nhưng chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần. - Nó đáp
- Vậy ư? Mình không biết. - Cô trả lời với đầu óc đang mờ mịt cố nhớ xem đã gặp nó lúc nào
- Đừng cố nhớ làm gì, cậu không thể nhận ra đâu. - Nó cười nhẹ rồi nói
- Ừm. Vậy cậu dẫn mình lên lớp đi - Tuy lòng vẫn thắc mắc nhưng cô vẫn bỏ qua
- Chị về lúc nào? Sao không gọi? - Đây là câu đầu tiên khi hắn thấy chị của mình
- 1 tiếng trước. - Ngọc Anh đáp lại
- Sao không ở nhà nghỉ mai rồi đi không được à? - Giọng hắn đầy quan tâm
- Chán. - Cô trả lời cụt lủn
- Thôi vào lớp đi. - Hắn bảo cô
- Lớp ta có học sinh mới. Tên cô ấy là Bùi Ngọc Anh. - Nó lên tiếng giới thiệu Ngọc Anh chấm dứt sự ồn ào trong lớp
- Xin chào, mình là Bùi Ngọc Anh, chị gái của Bùi Nam Phong. - Cô nở một nụ cười tỏa nắng làm một vài thằng tim đập thình thịch
- Thật xinh. - Thằng A cảm thán
- Dễ thương quá! - Thắng B mắt long lanh
...
Cô chấm dứt mớ hỗn độn bằng câu:
- Xin lỗi mình là hoa đã có chủ.
Lập tức mấy thằng con trai tiếc hùi hụi.
__________________________________________
Để chứng minh câu nói của mình, giờ ra chơi tiết một, mọi người đã nhìn thấy người yêu của Ngọc Anh. Tiếng trống ra chơi vừa vang lên, đã có một anh chàng đẹp trai đứng ngay cửa sổ lớp gọi cô.
- Gớm. Về cùng nhau cơ à? - Tuấn lên tiếng cợt nhả
- Ừm. - Cô thừa nhận luôn
Còn nó vừa ngẩng đầu lên vẻ mặt chợt biến rồi trở về bình thường. Nó ngồi ngây ra nhìn về hướng cửa mà tâm trí đã bay xa " Giống quá! Liệu có phải không?Không thể nào! Không phải đâu chắc chắn không phải... " và tim nó nhói đau.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, nó đứng dậy đi theo Linh, Vy và bọn hắn ra chỗ của Ngọc Anh. Chỉ có điều biểu cảm của nó đã bị hắn nhanh mắt nhìn thấy.
- Chào! Tôi là Huỳnh Bảo Khánh. - Anh chàng kia nhanh mắt thấy bọn nó, gật đầu chào và giới thiệu.
- Tôi là Vũ Thùy Dương. Còn đây là Hoàng Thị Thùy Linh và Lâm Yến Vy. -Nó gật đầu chào lại và bắt đầu ầm thầm tỉ mỉ quan sát Khánh.
Khánh nhìn nó, người này làm cho anh có cảm giác quen thuộc như là em gái củg mình.
- Liệu chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ? -Khánh hỏi
- Chưa bao giờ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.- Nó đáp
- Ừm. Tôi cứ có cảm giác cậu là em gái tôi. - Khánh nói
- Tôi cũng có cảm giác như vậy, tôi cũng có cảm giác chúng ta là anh em.
- Tôi có thể coi cậu là em gái được không? - Khánh đề nghị. - Lần này tôi về đây với vợ và tìm luôn đứa em gái bị bắt cóc khi vừa mới sinh ra. Cậu sẽ là em gái thứ hai của tôi. Được không?
- Được thôi. Anh... trai! - Nó ngập ngừng thốt lên. Nghe xong hai tiếng đó Khánh bỗng có cảm giác thân thuộc tràn đầy tim
- Ừm, em gái! - Khánh
- Vậy bây giờ Ngọc Anh là chị dâu của tôi rồi. - Nó nói
- À gọi như bình thường là được rồi. - Ngọc Anh ngại ngùng nói
- Khánh, cậu có em gái sao? - Hưng hỏi
- Phải, gia đình tôi đã cố tìm gần 17 năm nay nhưng không có tung tích. - Khánh đáp với giọng hơi buồn
- Không sao đâu anh. Biết đâu lần này về nước lại tìm được. - Ngọc Anh an ủi bạn trai
- Lần đầu tiên gặp mặt có thể cho chúng tôi mời mọi người một bữa được không? - Khánh đề nghị
- Ok.
___________________________
Canteen trường...
- Này Phong, em đang ở đâu vậy sao chị về thấy nhà trống trơn à? - Ngọc Anh hỏi hắn
- Ở Violet villa. - Hắn đáp cụt ngủn
- Sao lại ở đó? Đó là nhà của Alex mà. - Ngọc Anh đã quen với cách nói chuyện của hắn nên không phản ứng
- Của Alex Vũ? Đùa sao? - Tuấn hét lên
- Ừm. Tao đã vào mấy lần rồi. - Ngọc Anh nói
- Vậy chị dọn đến ở cùng luôn đi. - Hắn bảo
- Ừm. Để trưa chị gọi hỏi nó. - Ngọc Anh bảo
- Sao không phải ngay bây giờ? - Hắn hỏi
- Nó rất bận nên khó liên lạc vào giờ hành chính. - Ngọc Anh giải thích
- Người nổi tiếng có khác. - Tuấn cảm thán
________________________________
- Oáp... - Linh vừa xuống cầu thang vừa ngáp dài - Oa, thật là giết người mà, không cho người ta ngủ gì hết.
- Tiếng chuông này công nhận hiệu quả với con heo như mày thật, Linh ạ! - Vy trêu chọc
- Dương ơi là Dương, sao mày dậy sớm thế không biết, sao mày không ngủ thêm đi dậy sớm làm gì còn bấm chuông giữa sáng sớm yên lành nữa. - Linh trực tiếp bỏ qua lời trêu chọc của Vy, quay sang trách móc nó
- Mày không muốn ăn sáng, không muốn đi học sao? - Nó nhướn mày nhìn Linh
- Đương nhiên là tao muốn ăn rồi, mày nấu mà. Nhưng tao không muốn đi học đâu mệt chết. - Linh dẩu mồm lên nói làm ai đó thấy biểu cảm của cô bỗng nhiên đập loạn
- Ồ vậy mày ở nhà một mình nha con. - Nó nói lại
- Thôi thôi tao xin, ở nhà một mình chán bỏ xừ. - Linh nhăn mặt nói lại
- Ờ vậy thì ăn đi con. - Nó nói
- Ờm ăn thì ăn. - Linh cầm đũa bắt đầu chiến đấu, rồi lầm bầm tiếp - Lần sau phải rủ người cúp học cùng mới được
- Tùy mày muốn chọn ai thì chọn thôi. - Nó nói với Linh
- Sao mày tai thính như c-hó vậy, Dương? - Linh nghe thấy liền mỉa nó
- Đâu phải mình tao nghe thấy, ai ở đây cũng nghe rõ mày nói gì nha con! - Nó đáp lại
Và một cuộc cãi vã mở đầu cho bữa sáng vui vẻ...
_______________________________________
Hôm nay, lớp 11B5 lại có thêm một học sinh mới. Là một girl.
- Cậu là Bùi Ngọc Anh, chị em song sinh của Bùi Nam Phong. - Nó hỏi
- Phải, sao cậu biết. -Ngọc Anh hỏi nó vì mọi người chỉ biết cô là một người mẫu nổi tiếng - Alice.
- Có thể bây giờ cậu không thể nhận ra nhưng chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần. - Nó đáp
- Vậy ư? Mình không biết. - Cô trả lời với đầu óc đang mờ mịt cố nhớ xem đã gặp nó lúc nào
- Đừng cố nhớ làm gì, cậu không thể nhận ra đâu. - Nó cười nhẹ rồi nói
- Ừm. Vậy cậu dẫn mình lên lớp đi - Tuy lòng vẫn thắc mắc nhưng cô vẫn bỏ qua
- Chị về lúc nào? Sao không gọi? - Đây là câu đầu tiên khi hắn thấy chị của mình
- 1 tiếng trước. - Ngọc Anh đáp lại
- Sao không ở nhà nghỉ mai rồi đi không được à? - Giọng hắn đầy quan tâm
- Chán. - Cô trả lời cụt lủn
- Thôi vào lớp đi. - Hắn bảo cô
- Lớp ta có học sinh mới. Tên cô ấy là Bùi Ngọc Anh. - Nó lên tiếng giới thiệu Ngọc Anh chấm dứt sự ồn ào trong lớp
- Xin chào, mình là Bùi Ngọc Anh, chị gái của Bùi Nam Phong. - Cô nở một nụ cười tỏa nắng làm một vài thằng tim đập thình thịch
- Thật xinh. - Thằng A cảm thán
- Dễ thương quá! - Thắng B mắt long lanh
...
Cô chấm dứt mớ hỗn độn bằng câu:
- Xin lỗi mình là hoa đã có chủ.
Lập tức mấy thằng con trai tiếc hùi hụi.
__________________________________________
Để chứng minh câu nói của mình, giờ ra chơi tiết một, mọi người đã nhìn thấy người yêu của Ngọc Anh. Tiếng trống ra chơi vừa vang lên, đã có một anh chàng đẹp trai đứng ngay cửa sổ lớp gọi cô.
- Gớm. Về cùng nhau cơ à? - Tuấn lên tiếng cợt nhả
- Ừm. - Cô thừa nhận luôn
Còn nó vừa ngẩng đầu lên vẻ mặt chợt biến rồi trở về bình thường. Nó ngồi ngây ra nhìn về hướng cửa mà tâm trí đã bay xa " Giống quá! Liệu có phải không?Không thể nào! Không phải đâu chắc chắn không phải... " và tim nó nhói đau.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, nó đứng dậy đi theo Linh, Vy và bọn hắn ra chỗ của Ngọc Anh. Chỉ có điều biểu cảm của nó đã bị hắn nhanh mắt nhìn thấy.
- Chào! Tôi là Huỳnh Bảo Khánh. - Anh chàng kia nhanh mắt thấy bọn nó, gật đầu chào và giới thiệu.
- Tôi là Vũ Thùy Dương. Còn đây là Hoàng Thị Thùy Linh và Lâm Yến Vy. -Nó gật đầu chào lại và bắt đầu ầm thầm tỉ mỉ quan sát Khánh.
Khánh nhìn nó, người này làm cho anh có cảm giác quen thuộc như là em gái củg mình.
- Liệu chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ? -Khánh hỏi
- Chưa bao giờ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.- Nó đáp
- Ừm. Tôi cứ có cảm giác cậu là em gái tôi. - Khánh nói
- Tôi cũng có cảm giác như vậy, tôi cũng có cảm giác chúng ta là anh em.
- Tôi có thể coi cậu là em gái được không? - Khánh đề nghị. - Lần này tôi về đây với vợ và tìm luôn đứa em gái bị bắt cóc khi vừa mới sinh ra. Cậu sẽ là em gái thứ hai của tôi. Được không?
- Được thôi. Anh... trai! - Nó ngập ngừng thốt lên. Nghe xong hai tiếng đó Khánh bỗng có cảm giác thân thuộc tràn đầy tim
- Ừm, em gái! - Khánh
- Vậy bây giờ Ngọc Anh là chị dâu của tôi rồi. - Nó nói
- À gọi như bình thường là được rồi. - Ngọc Anh ngại ngùng nói
- Khánh, cậu có em gái sao? - Hưng hỏi
- Phải, gia đình tôi đã cố tìm gần 17 năm nay nhưng không có tung tích. - Khánh đáp với giọng hơi buồn
- Không sao đâu anh. Biết đâu lần này về nước lại tìm được. - Ngọc Anh an ủi bạn trai
- Lần đầu tiên gặp mặt có thể cho chúng tôi mời mọi người một bữa được không? - Khánh đề nghị
- Ok.
___________________________
Canteen trường...
- Này Phong, em đang ở đâu vậy sao chị về thấy nhà trống trơn à? - Ngọc Anh hỏi hắn
- Ở Violet villa. - Hắn đáp cụt ngủn
- Sao lại ở đó? Đó là nhà của Alex mà. - Ngọc Anh đã quen với cách nói chuyện của hắn nên không phản ứng
- Của Alex Vũ? Đùa sao? - Tuấn hét lên
- Ừm. Tao đã vào mấy lần rồi. - Ngọc Anh nói
- Vậy chị dọn đến ở cùng luôn đi. - Hắn bảo
- Ừm. Để trưa chị gọi hỏi nó. - Ngọc Anh bảo
- Sao không phải ngay bây giờ? - Hắn hỏi
- Nó rất bận nên khó liên lạc vào giờ hành chính. - Ngọc Anh giải thích
- Người nổi tiếng có khác. - Tuấn cảm thán
________________________________