KẺ TÁM LẠNG NGƯƠI NỬA CÂN- Ok tôi dạy cô.Và sau đó, nó sống dở chết dở với hắn. Hắn lại đến siêu thị vừa nãy đến hết gian hàng này đến gian hàng khác thấy thứ gì là cho vào giỏ, mà giỏ là phải xách làm nó mỏi lừ cả tay. Rồi sau đó thì sao? Ha...
Và giờ nó đang đứng trước gian hàng underwear cho nam. Hắn còn trắng trợn bắt nó chọn cho hắn một cái. Hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. HaHa... (Cười khả ố) Mặt nó thay đổi trạng thái liên tục nhưng tuyệt nhiên không thay đổi trạng thái khuôn mặt dù chỉ là một chút. Hắn tức mình vì không làm nó biến sắc mặt được. Đang nghĩ cách khác thì đột nhiên bảo bận phải về rồi đi luôn không để hắn ú ớ gì.
Hắn ra về trong hậm hực.
__________________________
BIẾN MẤT
Hôm sau...
7h00'... Sắp vào lớp, nó vẫn chưa đến.
7h5'... Vẫn chưa đến.
7h15'... Vào lớp, không đến.
Hắn và Tuấn đang thắc mắc vì sao bọn họ không mảy may để ý hay sốt ruột kể cả Hưng. Hắn hỏi luôn Hưng:
- Nè... - Chỉ chỗ nó - Cô ta nghỉ học sao không ai quan tâm vậy?
- Lo cái gì? - Hưng hỏi lại
- Mọi người không lo cô ta làm sao à? Dù gì cô ta cũng là lớp trưởng cơ mà
- Phải đấy. - Tuấn chen thêm
- À. Hai người không biết rồi. Nó luôn biến mất một cách thất thường, mà một khi biến mất là biệt tích luôn. Có khi nó đi vài ba ngày, có khi một tuần, có khi cả tháng, không ai biết nó sẽ về lúc nào đâu. - Linh lên tiếng giải thích
- Sao cô ta không bị đình chỉ học?
- À, tại thành tích của nó rất tốt nên không bị đình chỉ.
- Người đâu mà kì lạ. - Tuấn cảm thán
- Rồi dần dần mới thấy nó còn kì lạ hơn nhiều. Thôi ông giáo vào rồi.
Một tiết học mới lại bắt đầu.
_____________________________
SENDY
7h30' pm... London - Anh...
Trụ sở điệp viên lớn nhất thế giới...
Tổ chức điệp viên này lập ra để bảo vệ tất cả mọi người. Vì tiêu chí này mà họ là cái gai trong mắt của tổ chức sát thủ DEATH. Phương châm chính của bọn họ chính là không để người chết cũng không giết chết người. Có bốn cấp trong tổ chức (từ nhỏ đến lớn): điệp viên sơ cấp, trung cấp, cao cấp và siêu điệp viên. Tất cả đều do một người lãnh đạo giao nhiệm vụ và một người tuyển chọn người khác vào tổ chức. Những người mới vào đây sẽ được kiểm tra độ trung thực và khả năng chiến đấu.
Phòng chính tại trụ sở...
Một người đàn ông đeo mặt nạ ngồi đầu bàn. Đó là lãnh đạo cao nhất của tổ chức. Một cô gái trẻ cũng đeo mặt nạ ngồi đầu bàn ngay cạnh ông. Đó là Sendy - người giỏi nhất của tổ chức và là siêu điệp viên duy nhất. Và đối diện với lãnh đạo là một người con trai. Người đó là người tuyển chọn người mới,
- Có nhiệm vụ mới cho con đây. - Người đàn ông nói.
- Là gì ạ? - Cô gái hỏi
- Con hãy tuyển chọn 5 người mà con cho là giỏi để cùng con lập thành một nhóm. Đương nhiên con có thể chọn bên ngoài. Hãy nhớ họ vào tổ chức sẽ được bảo vệ tốt hơn.
- Có cần anh giúp cho không? - Người con trai lên tiếng
- Ok. Con đã chọn được 5 người. Ba phái người đến thử họ để dễ phân cấp hơn và cấp cuối cùng sẽ là con.
- Dạo này em thế nào?
- Bình thường ạ.
- Ừm. Thôi con đi đi.
- Dạ, chào ba.
Cô gái vừa ra khỏi cửa người đàn ông liền thở dài:
- Haizzz...
- Sao ba thở dài?
- Con bé này gặp nhiều chuyện quá.
- Phải. Nó lúc nào chẳng " bình thường " nhưng lại chẳng bình thường tí nào.
- Nó vốn vậy rồi mà.
_______________________________
"LỌ TƯƠNG"
Đúng 5 ngày sau nó quay trở lại, đến lớp như bình thường.
- Có phải cô trốn việc? - Thấy nó hắn đã tra luôn
- Việc gì? - Nó ngơ ngác hỏi lại
- Hừ. Cô không nhớ cô là ai sao?
- Tôi là tôi chứ là ai.
- Cô không nhớ cô là osin của tôi à?
- À... HiHi... Sorry quên mất.
- Hôm nay tiếp tục.
- Ừm... Ừm... Ok
RENG...
- Lát nữa nói sau. Giờ học! - Nó nói
_____________
Kết thúc tiết học, nó vỗ tay kêu gọi sự chú ý của cả lớp.
- Nào mọi người có nhớ truyền thống của lớp mình không?
- Có chứ.
- Ok. Giờ nghĩ đi
- Truyền thống? - Tuấn thắc mắc
- Ừm. Đó là mỗi một học sinh của lớp đều có biệt danh riêng. Như con Vy Biệt danh là Ly Hâm, Hưng là Nhím Lớn, còn có Béo, Lùn, Đen,... - Linh giải thích
- Ai đặt vậy? - Hắn hỏi
- Hầu như là con Dương đó. Con Vy nó đọc ngược lại rồi bỏ " Yến" đi, con Hưng vì hắn có mái tóc húi cua nên nó đặt luôn là nhím.
- Haha...
- Sao không nói biệt danh của mày đi hả " Hinh Leo"? - Vy cau mày trêu
- Hinh Leo? - Tuấn thắc mắc
- Là Linh heo đọc ngược.
- Haha...
- Tao nghĩ ra rồi. - Nó la lên
- Lớp trưởng nói đi.
- Ok. Hắn - Chỉ Tuấn - Vì tóc hắn màu nâu nên tên là đầu nâu, tuy nhiên để dễ đọc sẽ là " Đầu Lâu"
- Hả!
- Haha - Trong khi Tuấn đang ngạc nhiên thì cả bọn cười hết
- Còn hắn - Chỉ hắn - Lớp ta đã có "Bé Gió" ( Tiểu Phong) thì nên có Đại Phong. Nên gọi hắn là " Lọ Tương".
................
_______________________________________
Haizzzzz Mọi thứ rắc rối sẽ bắt đầu từ sau chương này. Cảm ơn đã đọc truyện của mình! (^_~)
Và giờ nó đang đứng trước gian hàng underwear cho nam. Hắn còn trắng trợn bắt nó chọn cho hắn một cái. Hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. HaHa... (Cười khả ố) Mặt nó thay đổi trạng thái liên tục nhưng tuyệt nhiên không thay đổi trạng thái khuôn mặt dù chỉ là một chút. Hắn tức mình vì không làm nó biến sắc mặt được. Đang nghĩ cách khác thì đột nhiên bảo bận phải về rồi đi luôn không để hắn ú ớ gì.
Hắn ra về trong hậm hực.
__________________________
BIẾN MẤT
Hôm sau...
7h00'... Sắp vào lớp, nó vẫn chưa đến.
7h5'... Vẫn chưa đến.
7h15'... Vào lớp, không đến.
Hắn và Tuấn đang thắc mắc vì sao bọn họ không mảy may để ý hay sốt ruột kể cả Hưng. Hắn hỏi luôn Hưng:
- Nè... - Chỉ chỗ nó - Cô ta nghỉ học sao không ai quan tâm vậy?
- Lo cái gì? - Hưng hỏi lại
- Mọi người không lo cô ta làm sao à? Dù gì cô ta cũng là lớp trưởng cơ mà
- Phải đấy. - Tuấn chen thêm
- À. Hai người không biết rồi. Nó luôn biến mất một cách thất thường, mà một khi biến mất là biệt tích luôn. Có khi nó đi vài ba ngày, có khi một tuần, có khi cả tháng, không ai biết nó sẽ về lúc nào đâu. - Linh lên tiếng giải thích
- Sao cô ta không bị đình chỉ học?
- À, tại thành tích của nó rất tốt nên không bị đình chỉ.
- Người đâu mà kì lạ. - Tuấn cảm thán
- Rồi dần dần mới thấy nó còn kì lạ hơn nhiều. Thôi ông giáo vào rồi.
Một tiết học mới lại bắt đầu.
_____________________________
SENDY
7h30' pm... London - Anh...
Trụ sở điệp viên lớn nhất thế giới...
Tổ chức điệp viên này lập ra để bảo vệ tất cả mọi người. Vì tiêu chí này mà họ là cái gai trong mắt của tổ chức sát thủ DEATH. Phương châm chính của bọn họ chính là không để người chết cũng không giết chết người. Có bốn cấp trong tổ chức (từ nhỏ đến lớn): điệp viên sơ cấp, trung cấp, cao cấp và siêu điệp viên. Tất cả đều do một người lãnh đạo giao nhiệm vụ và một người tuyển chọn người khác vào tổ chức. Những người mới vào đây sẽ được kiểm tra độ trung thực và khả năng chiến đấu.
Phòng chính tại trụ sở...
Một người đàn ông đeo mặt nạ ngồi đầu bàn. Đó là lãnh đạo cao nhất của tổ chức. Một cô gái trẻ cũng đeo mặt nạ ngồi đầu bàn ngay cạnh ông. Đó là Sendy - người giỏi nhất của tổ chức và là siêu điệp viên duy nhất. Và đối diện với lãnh đạo là một người con trai. Người đó là người tuyển chọn người mới,
- Có nhiệm vụ mới cho con đây. - Người đàn ông nói.
- Là gì ạ? - Cô gái hỏi
- Con hãy tuyển chọn 5 người mà con cho là giỏi để cùng con lập thành một nhóm. Đương nhiên con có thể chọn bên ngoài. Hãy nhớ họ vào tổ chức sẽ được bảo vệ tốt hơn.
- Có cần anh giúp cho không? - Người con trai lên tiếng
- Ok. Con đã chọn được 5 người. Ba phái người đến thử họ để dễ phân cấp hơn và cấp cuối cùng sẽ là con.
- Dạo này em thế nào?
- Bình thường ạ.
- Ừm. Thôi con đi đi.
- Dạ, chào ba.
Cô gái vừa ra khỏi cửa người đàn ông liền thở dài:
- Haizzz...
- Sao ba thở dài?
- Con bé này gặp nhiều chuyện quá.
- Phải. Nó lúc nào chẳng " bình thường " nhưng lại chẳng bình thường tí nào.
- Nó vốn vậy rồi mà.
_______________________________
"LỌ TƯƠNG"
Đúng 5 ngày sau nó quay trở lại, đến lớp như bình thường.
- Có phải cô trốn việc? - Thấy nó hắn đã tra luôn
- Việc gì? - Nó ngơ ngác hỏi lại
- Hừ. Cô không nhớ cô là ai sao?
- Tôi là tôi chứ là ai.
- Cô không nhớ cô là osin của tôi à?
- À... HiHi... Sorry quên mất.
- Hôm nay tiếp tục.
- Ừm... Ừm... Ok
RENG...
- Lát nữa nói sau. Giờ học! - Nó nói
_____________
Kết thúc tiết học, nó vỗ tay kêu gọi sự chú ý của cả lớp.
- Nào mọi người có nhớ truyền thống của lớp mình không?
- Có chứ.
- Ok. Giờ nghĩ đi
- Truyền thống? - Tuấn thắc mắc
- Ừm. Đó là mỗi một học sinh của lớp đều có biệt danh riêng. Như con Vy Biệt danh là Ly Hâm, Hưng là Nhím Lớn, còn có Béo, Lùn, Đen,... - Linh giải thích
- Ai đặt vậy? - Hắn hỏi
- Hầu như là con Dương đó. Con Vy nó đọc ngược lại rồi bỏ " Yến" đi, con Hưng vì hắn có mái tóc húi cua nên nó đặt luôn là nhím.
- Haha...
- Sao không nói biệt danh của mày đi hả " Hinh Leo"? - Vy cau mày trêu
- Hinh Leo? - Tuấn thắc mắc
- Là Linh heo đọc ngược.
- Haha...
- Tao nghĩ ra rồi. - Nó la lên
- Lớp trưởng nói đi.
- Ok. Hắn - Chỉ Tuấn - Vì tóc hắn màu nâu nên tên là đầu nâu, tuy nhiên để dễ đọc sẽ là " Đầu Lâu"
- Hả!
- Haha - Trong khi Tuấn đang ngạc nhiên thì cả bọn cười hết
- Còn hắn - Chỉ hắn - Lớp ta đã có "Bé Gió" ( Tiểu Phong) thì nên có Đại Phong. Nên gọi hắn là " Lọ Tương".
................
_______________________________________
Haizzzzz Mọi thứ rắc rối sẽ bắt đầu từ sau chương này. Cảm ơn đã đọc truyện của mình! (^_~)