- Nhiệm vụ đầu tiên của mọi người là bảo vệ người này. - Người đàn ông đưa một bức ảnh ra và nói
- Người này? - Mọi người đồng thanh vì đó là ảnh của nó
- Phải. Mọi người sẽ ở cùng một nơi với cô ấy, đây là địa chỉ... - Ông đưa tờ giấy ghi địa chỉ ra -... Nhiệm vụ này rất đơn giản, mọi người chỉ bảo vệ cô ấy lúc cô ở đó còn khi cô ấy biến mất thì không phải lo. Tuy nhiên nhớ kĩ một tháng cô ấy chỉ biến mất một lần. Khi nghi ngờ mọi người có thể kiểm tra địa điểm của cô ấy trong máy định vị trong phòng công nghệ.
- Cảm ơn!
____________________________________
Trước ngôi biệt thự Violet Villa, 5 người hắn, Tuấn, Hưng, Linh, Vy không khỏi cảm thán. Một ngôi biệt thự toàn màu tím! Cổng sơn màu tím với những cành bằng lăng tím leo lên, gạch đá lát nền nhà màu tía, tường màu tím nhạt, xung quanh nhà là những chậu hoa cũng màu tím, xa xa là cả một khoảng đất đầy những cây có hoa màu tím nốt. Khu biệt thự 3 tầng tuy giản dị với khoảng sân và vườn rộng lớn trở nên nổi bật so với các khu biệt thự xung quanh.
- Wow! Toàn tím là tím. Không biết bên trong thế nào ha? - Vy cảm thán
- Chúng ta vào bằng cách nào? - Hưng nhàn nhạt lên tiếng.
- Chịu. - Tuấn nói
- Hỏi Chúa để biết thêm chi tiết. - Linh nói
- Có bảng mật mã ở cổng. - Hắn chỉ về phía cổng.
- Dương đâu rồi? - Vy bỗng hỏi
- Ờ nhỉ. Nó cũng đến đây vào hôm nay mà. - Linh đáp
- Tao đây. - Nó từ đằng xa cất tiếng
- Sao mày đến muộn thế? Vali đâu? - Vy hỏi vì bọn họ ai cũng có vali cạnh người
- Đồ đạc của tao để hết ở trong đó rồi. Vào thôi. - Nó đáp
- Vào bằng cách nào? - Hắn hỏi luôn
- Thì bấm mật khẩu. - Nó nói tiếp - Mật khẩu là A. Hiểu rồi chứ?
Nói rồi nó bấm "148635" rồi xác định dấu vân tay
- Vân tay của mọi người đã được nhập vào máy rồi nên có thể mở cổng như tao thôi. - Nó lại nói
- Ờm... - Linh đáp
- Nhưng sao cậu biết? - Hưng hỏi
- Bí mật - Nói rồi nó bỏ vào nhà để lại mấy cái mặt ngơ ngơ và cái nhíu mày của hắn.
- Đi lên phòng cất đồ và nghỉ ngơi đi, sơ đồ phòng ở cánh cửa ra vào kia kìa. - Nó nói
Nói xong nó về phòng có số 1 ở tầng 1, hắn vào phòng số 4, Linh, Tuấn, Hưng, Vy vào phòng 1,2,3,4 ở tầng 2. Trên sơ đồ ngoài phòng của bọn họ ra, tầng 1 có phòng 2 là phòng vi tính, phòng 3 là phòng sách, tầng 3 có phòng 1,2 là phòng hội họa, âm nhạc, còn phòng 3,4 bỏ trống không tên. Dưới sảnh là phòng khách ở giữa, phòng bếp bên trái, phòng bệnh bên phải.
Vào phòng bọn họ lại tiếp tục cảm thán. Rộng nhưng lại giản dị hết sức. Phòng đều sơn theo màu yêu thích của bọn họ. Cửa kính sát đất dẫn ra ban công đầy những chậu hoa tím. Cái giường lớn cũng được trải ga theo màu yêu thích của họ.
________________________________
Buổi tối...
Căn nhà đang im lặng thì có một tiếng chuông vang lên trong mỗi phòng: "Mọi người xuống ăn tối". Khi mọi người xuống đã có hẳn 1 bàn thức ăn và nó đang bê nốt món canh ra.
- Wow! Mày nấu bữa này hả Dương? - Linh hỏi mắt lấp lánh
- Ừm. Bữa này và các bữa sau này. - Nó đáp
- Tiếng chuông vừa nãy ở đâu vậy? - Vy hỏi
- Thấy bảng số kia không? - Vừa nói nó vừa chỉ vào bảng số bên trái cửa ra vào - Bấm một nút là một thông báo.
- Ừm. - Mọi người gật đầu coi như hiểu
- Còn đây là phân chia công việc khi ở đây. - Nó đưa tờ giấy ghi công việc đặt lên mặt bàn
- Cái gì? Tao phải lau tất cả các cửa kính á? - Linh hét lên
- Đâu phải mỗi mình mày còn Tuấn nữa cơ mà. - Vy hét lại
- À ừ nhỉ... - Linh đáp, khẽ đỏ mặt
- Tao phải quét dọn đây này. - Vy mặt xịu xuống
- Tôi cũng quét cùng cậu cơ mà. - Hưng nhắc nhở
- Ừ hen. Vậy mà mình không để ý. - Vy vỗ chán
- Còn anh rửa bát sau bữa ăn. - Nó chỉ hắn
- Tôi không mù. - Hắn hắn học nói
- Ừm. Tôi đâu bảo anh mù. Tôi chỉ sợ người nhìn không rõ đường như anh không thấy rõ. - Nó le lưỡi trêu lại
- Lần đó là cô đâm vào tôi trước. - Hắn nói
- Ai bảo anh không biết né. - Nó cãi
- Sao cô không nhìn đường đi mà lại đâm vào tôi. - Hắn cũng không vừa
- Ô, thế anh không thấy tôi quay đầu về đằng sau à? - Nó cãi tiếp
- Đầu cô bị vẹo chắc. - Hắn móc
- Rất tiếc tôi không bị vẹo đầu và... may ra mắt tôi không ở trên đầu như ai kia nha. - Nó cũng móc lại luôn
- Vậy sao? Sao tôi chưa thấy ai nhỉ? - Hắn mỉa
- Ê vậy chúng mày cãi nhau no rồi khỏi ăn nhé, bọn tao ăn hết. - Tuấn vừa cười vừa nói
- Ăn chứ sao không. Trời đánh tránh miếng ăn mà. - Nó nói
- Có bị ngộ độc không vậy? - Hắn nói
- Cứ ăn. Ai đó sợ ngộ độc thì... NHỊN! - Nó đáp
- Ăn đi ngon lắm đấy không ăn thì tiếc lắm. - Tuấn vỗ vai hắn
- Thôi đừng làm bộ nữa ngồi xuống mà ăn đi. - Hưng nhàn nhạt nói
Bị nói trúng tim đen nên hắn ngồi xuống bắt đầu ăn. Thế là mọi người ăn vui vẻ thỉnh thoảng có thêm tiếng cãi nhau chí chóe của hắn và nó. Từ đầu đến cuối bữa nó thu lại những cái nhìn ôn nhu của Hưng - Vy với nhau và khẽ cười, còn hắn thấy nó cười nhẹ như vậy cũng nhìn theo rồi cười mỉm. Còn Linh, Tuấn mải tranh ăn nên không để ý đến bọn họ.
____________________________________
Đêm...
Còn hai con người chưa ngủ là hắn và nó. Nó đang nằm trên giường trằn trọc nghĩ ngợi một cái gì đó mà thỉnh thoảng nó lại nhíu mày, có lúc nó lại đăm chiêu rồi lại cười nhẹ, và cuối cùng thốt ra 1 câu:
- Thôi thì đến đâu thì đến.
Còn hắn. Hắn cũng đăm chiêu suy nghĩ. Hắn nghĩ về nó. ' Cô ta là ai? Sao cô ta biết được mọi chức năng của căn nhà này? Sao phải bảo vệ cô ta? Cô ta có kẻ thù nào sao?' Hắn mải nghĩ mà không nhận ra mình đã bắt đầu quan tâm đến ai kia mất rồi!
_____________________________________
Mình xin lỗi vì lâu không đăng chương. Ủng hộ mình nhé!
- Người này? - Mọi người đồng thanh vì đó là ảnh của nó
- Phải. Mọi người sẽ ở cùng một nơi với cô ấy, đây là địa chỉ... - Ông đưa tờ giấy ghi địa chỉ ra -... Nhiệm vụ này rất đơn giản, mọi người chỉ bảo vệ cô ấy lúc cô ở đó còn khi cô ấy biến mất thì không phải lo. Tuy nhiên nhớ kĩ một tháng cô ấy chỉ biến mất một lần. Khi nghi ngờ mọi người có thể kiểm tra địa điểm của cô ấy trong máy định vị trong phòng công nghệ.
- Cảm ơn!
____________________________________
Trước ngôi biệt thự Violet Villa, 5 người hắn, Tuấn, Hưng, Linh, Vy không khỏi cảm thán. Một ngôi biệt thự toàn màu tím! Cổng sơn màu tím với những cành bằng lăng tím leo lên, gạch đá lát nền nhà màu tía, tường màu tím nhạt, xung quanh nhà là những chậu hoa cũng màu tím, xa xa là cả một khoảng đất đầy những cây có hoa màu tím nốt. Khu biệt thự 3 tầng tuy giản dị với khoảng sân và vườn rộng lớn trở nên nổi bật so với các khu biệt thự xung quanh.
- Wow! Toàn tím là tím. Không biết bên trong thế nào ha? - Vy cảm thán
- Chúng ta vào bằng cách nào? - Hưng nhàn nhạt lên tiếng.
- Chịu. - Tuấn nói
- Hỏi Chúa để biết thêm chi tiết. - Linh nói
- Có bảng mật mã ở cổng. - Hắn chỉ về phía cổng.
- Dương đâu rồi? - Vy bỗng hỏi
- Ờ nhỉ. Nó cũng đến đây vào hôm nay mà. - Linh đáp
- Tao đây. - Nó từ đằng xa cất tiếng
- Sao mày đến muộn thế? Vali đâu? - Vy hỏi vì bọn họ ai cũng có vali cạnh người
- Đồ đạc của tao để hết ở trong đó rồi. Vào thôi. - Nó đáp
- Vào bằng cách nào? - Hắn hỏi luôn
- Thì bấm mật khẩu. - Nó nói tiếp - Mật khẩu là A. Hiểu rồi chứ?
Nói rồi nó bấm "148635" rồi xác định dấu vân tay
- Vân tay của mọi người đã được nhập vào máy rồi nên có thể mở cổng như tao thôi. - Nó lại nói
- Ờm... - Linh đáp
- Nhưng sao cậu biết? - Hưng hỏi
- Bí mật - Nói rồi nó bỏ vào nhà để lại mấy cái mặt ngơ ngơ và cái nhíu mày của hắn.
- Đi lên phòng cất đồ và nghỉ ngơi đi, sơ đồ phòng ở cánh cửa ra vào kia kìa. - Nó nói
Nói xong nó về phòng có số 1 ở tầng 1, hắn vào phòng số 4, Linh, Tuấn, Hưng, Vy vào phòng 1,2,3,4 ở tầng 2. Trên sơ đồ ngoài phòng của bọn họ ra, tầng 1 có phòng 2 là phòng vi tính, phòng 3 là phòng sách, tầng 3 có phòng 1,2 là phòng hội họa, âm nhạc, còn phòng 3,4 bỏ trống không tên. Dưới sảnh là phòng khách ở giữa, phòng bếp bên trái, phòng bệnh bên phải.
Vào phòng bọn họ lại tiếp tục cảm thán. Rộng nhưng lại giản dị hết sức. Phòng đều sơn theo màu yêu thích của bọn họ. Cửa kính sát đất dẫn ra ban công đầy những chậu hoa tím. Cái giường lớn cũng được trải ga theo màu yêu thích của họ.
________________________________
Buổi tối...
Căn nhà đang im lặng thì có một tiếng chuông vang lên trong mỗi phòng: "Mọi người xuống ăn tối". Khi mọi người xuống đã có hẳn 1 bàn thức ăn và nó đang bê nốt món canh ra.
- Wow! Mày nấu bữa này hả Dương? - Linh hỏi mắt lấp lánh
- Ừm. Bữa này và các bữa sau này. - Nó đáp
- Tiếng chuông vừa nãy ở đâu vậy? - Vy hỏi
- Thấy bảng số kia không? - Vừa nói nó vừa chỉ vào bảng số bên trái cửa ra vào - Bấm một nút là một thông báo.
- Ừm. - Mọi người gật đầu coi như hiểu
- Còn đây là phân chia công việc khi ở đây. - Nó đưa tờ giấy ghi công việc đặt lên mặt bàn
- Cái gì? Tao phải lau tất cả các cửa kính á? - Linh hét lên
- Đâu phải mỗi mình mày còn Tuấn nữa cơ mà. - Vy hét lại
- À ừ nhỉ... - Linh đáp, khẽ đỏ mặt
- Tao phải quét dọn đây này. - Vy mặt xịu xuống
- Tôi cũng quét cùng cậu cơ mà. - Hưng nhắc nhở
- Ừ hen. Vậy mà mình không để ý. - Vy vỗ chán
- Còn anh rửa bát sau bữa ăn. - Nó chỉ hắn
- Tôi không mù. - Hắn hắn học nói
- Ừm. Tôi đâu bảo anh mù. Tôi chỉ sợ người nhìn không rõ đường như anh không thấy rõ. - Nó le lưỡi trêu lại
- Lần đó là cô đâm vào tôi trước. - Hắn nói
- Ai bảo anh không biết né. - Nó cãi
- Sao cô không nhìn đường đi mà lại đâm vào tôi. - Hắn cũng không vừa
- Ô, thế anh không thấy tôi quay đầu về đằng sau à? - Nó cãi tiếp
- Đầu cô bị vẹo chắc. - Hắn móc
- Rất tiếc tôi không bị vẹo đầu và... may ra mắt tôi không ở trên đầu như ai kia nha. - Nó cũng móc lại luôn
- Vậy sao? Sao tôi chưa thấy ai nhỉ? - Hắn mỉa
- Ê vậy chúng mày cãi nhau no rồi khỏi ăn nhé, bọn tao ăn hết. - Tuấn vừa cười vừa nói
- Ăn chứ sao không. Trời đánh tránh miếng ăn mà. - Nó nói
- Có bị ngộ độc không vậy? - Hắn nói
- Cứ ăn. Ai đó sợ ngộ độc thì... NHỊN! - Nó đáp
- Ăn đi ngon lắm đấy không ăn thì tiếc lắm. - Tuấn vỗ vai hắn
- Thôi đừng làm bộ nữa ngồi xuống mà ăn đi. - Hưng nhàn nhạt nói
Bị nói trúng tim đen nên hắn ngồi xuống bắt đầu ăn. Thế là mọi người ăn vui vẻ thỉnh thoảng có thêm tiếng cãi nhau chí chóe của hắn và nó. Từ đầu đến cuối bữa nó thu lại những cái nhìn ôn nhu của Hưng - Vy với nhau và khẽ cười, còn hắn thấy nó cười nhẹ như vậy cũng nhìn theo rồi cười mỉm. Còn Linh, Tuấn mải tranh ăn nên không để ý đến bọn họ.
____________________________________
Đêm...
Còn hai con người chưa ngủ là hắn và nó. Nó đang nằm trên giường trằn trọc nghĩ ngợi một cái gì đó mà thỉnh thoảng nó lại nhíu mày, có lúc nó lại đăm chiêu rồi lại cười nhẹ, và cuối cùng thốt ra 1 câu:
- Thôi thì đến đâu thì đến.
Còn hắn. Hắn cũng đăm chiêu suy nghĩ. Hắn nghĩ về nó. ' Cô ta là ai? Sao cô ta biết được mọi chức năng của căn nhà này? Sao phải bảo vệ cô ta? Cô ta có kẻ thù nào sao?' Hắn mải nghĩ mà không nhận ra mình đã bắt đầu quan tâm đến ai kia mất rồi!
_____________________________________
Mình xin lỗi vì lâu không đăng chương. Ủng hộ mình nhé!