1.
Lục Thanh Ngạn là đứa con trai của mẹ kế tôi mang theo khi lấy bố tôi, mặc dù không cùng chung huyết thống nhưng nó cũng được xem như là em trai tôi.
Lý Lộ là mẹ của nó, là tình nhân của ông trùm giàu có nhất và Lục Thanh Ngạn là đứa con riêng của người đàn ông đó, nó được nuôi dưỡng ở Vân Nam. Về sau, hai mẹ con nó bị vợ đầu của ông trùm đó đuổi đi, bất ngờ là bà ta lại tìm đến ba tôi, ông ấy là một nhà giàu mới nổi, bà ta làm cha tôi đảo điên hồn phách, ngay tối hôm ấy quyết định làm đám cưới ngay và luôn, nhưng lại lo Lý Lộ không chịu làm giấy đăng ký kết hôn, chỉ xem ông như người nương tựa tạm thời mà thôi.
Từ ngày bà ta đến nhà tôi, làm cái gì ba tôi cũng nghe theo bà ta, cảm giác như là ba tôi bị bỏ bùa vậy.
Bà ta nói gì ông ấy cũng không dám cãi lại, ba tôi từ xưa đến giờ chưa từng làm việc nhà, để cho bà ta vui ông ấy cũng phải chuẩn bị đồ ăn sáng kiểu Tây cho bà ta. Cứ hai ba bữa là bà ta lại mua mấy cái túi hàng hiệu đắt tiền, bà ta kêu mua là ông mua liền mà không thèm chớp mắt.
Tôi cảm thấy bất bình thay cho mẹ mình, tính ra năm đó bà ấy cũng nổi danh là hoa khôi, trong vòng mười người thì đã có tới tám người biết đến.
Vì yêu ba nên đã lấy ông ấy, đồng hành cùng ông ấy, dốc sức làm việc từ lúc ông ấy chỉ có hai bàn tay trắng, cho đến khi ông ấy làm kĩ sư mới có cơ ngơi ngày hôm nay, công việc trong nhà một tay bà ấy chăm lo, cơm bưng nước rót dâng lên tận miệng ông ấy. Vậy mà quanh năm suốt tháng đừng nói đến quà, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, đến khi bà ấy bệnh rồi qua đời, ba tôi cũng không quá đau thương.
2.
Ban đầu, mẹ kế chỉ quát mắng bố tôi, về sau mọi chuyện còn trở nên thậm tệ hơn, bắt đầu chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi trước mặt bố tôi, cố ý chọc phá gia đình này.
Thậm chí có lần kem dưỡng da mặt của bà ta bị con mèo làm hỏng, không phân biệt phải trái đúng sai mà khăng khăng nói là do tôi làm, còn thẳng tay tát tôi một cái, đuổi tôi ra khỏi nhà nhân lúc bố tôi đi vắng vào mùa đông, để tôi ở cầu thang lạnh cóng qua đêm.
Tôi sẽ không bao giờ quên cái nhìn tự mãn trên khuôn mặt của bà ta.
“Mày có biết vì sao lúc mẹ của mày bị bệnh, ba của mày lại rời đi trong thời gian đó không?”
Người đàn bà đứng ngược với ánh sáng, trên mặt mang nụ cười châm chọc, khuôn mặt ưa nhìn của bà ta trở nên dữ tợn.
“ Vì lúc đó tao muốn ăn sủi cảo, tao bắt ba mày phải mang đến cho tao. Mẹ mày không phải là đối thủ của tao, mày cũng như thế.”
Vì thế khi tôi nhìn thấy Lục Thanh Ngạn đứng sau lưng bà ta với vẻ mặt lạnh lùng, ngay lập tức hai mắt tôi sáng lên, không nhịn được mà li3m khóe miệng.
Bà ta sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi cướp mất đứa con trai yêu quý của bà ta như cách bả cướp mất gia đình tôi nhỉ?
3.
Không phải nói chứ, Lục Thanh Ngạn chính là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng thấy, ngay cả nam sinh mà tôi phải lòng cũng không thể so sánh được với nó.
Lông mày anh tuấn như hoa, dung mạo sáng sủa như mùa xuân.
Thật kỳ lạ, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, khoảnh khắc tôi nhìn nó, dường như ánh mắt của nó sáng lên giống như một con quỷ nhỏ, thoáng chốc liền biến mất.
Buổi tối mẹ kế ra ngoài chơi mạt chược, chỉ còn tôi và Lục Thanh Ngạn ở nhà, tôi biết cơ hội của mình đã đến.
Một lúc sau, trong phòng tắm phát ra tiếng nước nhỏ giọt, tôi liền đi ra ngoài khóa máy nước nóng lại, trời mùa đông không có máy nước nóng thì nước sẽ rất nhanh trở nên lạnh cóng.
Rất nhanh, tôi đã nghe thấy tiếng của thằng nhóc đó.
“ Chị Tư Tư, chị có đang ở đó không....?”
Tiếng kêu gào kéo dài mấy hồi, tôi mới từ từ bước ra khỏi phòng, sau đó thì nhìn thấy thằng nhóc đó thò đầu ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, người thì ướt sũng,lộ rõ cơ bụng, dáng vẻ ưa nhìn, đôi mắt có chút xấu hổ. Có lẽ vì ngượng ngùng mà vành tai đỏ bừng lên.
Tôi không trả lời, ra hiệu cho nó nói.
“Chị Tư Tư, hình như không có nước nóng.”
Từ khi nó bước chân vào ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên tôi và Lục Thanh Ngạn nói chuyện với nhau.
Có thể thấy rằng nó là một người rất trầm tính, sống nội tâm, cho dù là mẹ của nó nhưng nó cũng chả thèm nói tới, có thể chủ động nói chuyện với tôi, xem ra đó là một tiến triển tốt.
Tôi khẽ thở dài, làm ra dáng vẻ giống như mình không muốn mở miệng.
“ Dì đâu?”
Nghe vậy Lục Thanh Ngạn rủ mắt xuống, lông mi có hơi rung rung.
“ Bà ấy đi chơi với bạn rồi..”
Càng về sau, giọng nói của hắn càng nhỏ dần nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy.
Tôi ‘oh’ một tiếng, giả bộ ngạc nhiên.
“ Bà ta không dòm ngó tới tao thì tao có thể hiểu được, còn mày bà ta sao có thể...”
Kệ đi không nói nữa, tôi giả vờ biết điều mà ngậm miệng lại.
“Tao giúp mày đi xem máy nước nóng, coi nó có bị vấn đề gì không.”
Vừa quay người lại liền nghe thấy giọng nói của Lục Thanh Ngạn, mặc dù không có to hơn tiếng con muỗi là mấy nhưng vẫn nghe được.
“ Cảm ơn”
Sau khi bật lại máy nước nóng, tôi đi vào trong phòng cầm ra một cái chăn đưa cho Lục Thanh Ngạn, cho dù ở trong phòng có máy điều hòa nhiệt độ, cũng khó mà chống lại được khí lạnh của mùa đông phía Bắc, hai bên vai và cổ của nó đã đỏ lên vì lạnh.
“ Đắp chăn lên đi, máy nước nóng cần phải đợi nó khởi động lại, một lát nữa nước sẽ nóng lên.”
Dường như Lục Thanh Ngạn không có nghĩ gì về hành động của tôi, do dự một hồi, cũng nhận lấy chiếc chăn, tôi đưa một cách cẩn thận, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay của nó, chỉ trong nháy mắt.
“ Cách nói chuyện của mẹ mày với mày không giống nhau chút nào...”
Sau khi nói xong, trong lòng tôi bỗng chốc hồi hộp, không biết Lý Lộ đã kể gì về tôi, dù sao họ cũng là mẹ con, nếu có định kiến trước thì có hơi phiền.
Tuy rằng trong lòng có chút lúng túng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh.
“ Bà ấy nói, chị rất ghét em, cho nên không cho em tiếp xúc nhiều với chị.”
Tôi nhếch khóe miệng lên như đang cười nhạo chính mình.
“ Tao rất ghét bà ta, nhưng...”
Tôi đưa mắt lên, mỉm cười nhìn nó rồi tiếp tục nói.
“ Tao không có ghét mày.”
4.
Một tiếng ‘bíp bíp bíp’ vang lên, máy nước nóng đã hoạt động trở lại, Lục Thanh Ngạn đứng lên đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, tôi nghe thấy nó hắt hơi, hình như bị cảm rồi.
Đợi nó đóng cửa lại, tôi liền đi vào bếp rửa gừng đun nước để pha trà, cũng một phần nhờ Lý Lộ trong khoảng thời gian này thờ ơ, cố tình gây khó gây dễ mà tôi từ một người không biết nhóm lửa, giờ đây đã nhóm thành thạo.
Nhớ những lúc khi mẹ tôi còn sống, có một lần tôi bị mắc mưa khi đi học về, cả người tôi ướt sũng suýt phát sốt, lúc tôi thức dậy tôi thấy bà ấy đang tất bật đun nước sôi cho tôi ở trong bếp. Nước trong nồi sôi lên, sương trắng bốc lên, hòa với vài sợi tóc bạc trên mái tóc đen của mẹ.
Nhưng giờ đây, mẹ đã không còn ở bên cạnh tôi nữa, còn người cha đã từng che mưa che gió cho cái ngôi nhà này từ lâu đã chuyển sang che mưa che gió cho người khác, biến thành chiếc ô của người phụ nữ khác, bỏ mặc tôi chơi vơi một mình dưới cơn mưa.
Mẹ tôi từng nói rằng tôi rất đơn thuần, dễ dàng bị người khác ức hiếp, nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ chẳng cần sợ cái gì, vì đã có một người mẹ luôn yêu thương tôi vô bờ bến, cũng có một người cha mặc dù có không ít vấn đề nhưng lại rất có trách nhiệm.
Giờ thì sao? Cũng trong làn hơi nước trắng xóa bốc lên, dường như cái sự đơn thuần, trong trắng ấy của tôi đang rực cháy, tôi cũng đã học được cách dùng mưu kế của mình để có thể tồn tại và trả thù.
Người phụ nữ kia còn trẻ, ngọt ngào, ngây thơ là phúc, đó là bởi vì có người đã che mưa che nắng cho bà ta, còn tôi từ lâu đã không còn đủ tư cách để được như vậy nữa rồi.
Trong lúc tôi đang đắm chìm vào hồi ức, Lục Thanh Ngạn ở bên ngoài cửa gọi tôi, kéo tôi về thực tại.
“ Chị Tư Tư,....cái máy sấy tóc ở đâu?”
Nói xong Lục Thanh Ngạn lập tức hắt xì, áy náy nhìn tôi.
Nghe Lục Thanh Ngạn nói xong tôi cảm thấy có chút khó xử, không biết có phải là do bị cảm hay không, lỗ tai có chút ửng đỏ.
“ Nó nằm ở trên bàn trong phòng của tao, mày đi sấy tóc trước đi.”
Trong nhà có 3 cái máy sấy tóc, một cái nằm trong tủ của Lý Lộ, một cái ở trong phòng tôi, còn một cái nữa nằm ở phòng khách mà từ lâu tôi đã giấu nó đi rồi, tôi phải tạo cơ hội ở một mình với nó.
“ Vậy...em đi trước.”
Khi tôi mang trà gừng bước vào, liền bắt gặp Lục Thanh Ngạn đang lúng túng đứng ở chỗ trống của căn phòng, bên cạnh có cái ghế mà cũng không dám ngồi.
“ Ngồi đi, đứng không mỏi hả?”
Nghe tôi cho phép, mắt nó sáng lên, không quên cảm ơn tôi một tiếng, sau đó liền đi đến cái ghế rồi ngồi xuống.
Trước khi Lục Thanh Ngạc đến tôi đã điều tra về nó, Lý Lộ cũng thật nhẫn tâm, lúc nó mới được vài tuổi bà ta đã đưa nó về Vân Nam để cho ba mẹ bà ta nuôi dưỡng, còn bản thân bả thì ở bên ngoài chơi bời lẳng lơ, bây giờ thì đem nó về, có chắc là vì tình mẫu tử không hay là vì muốn lợi dụng nó để tranh đoạt tài sản của nhà giàu.
Lục Thanh Ngạn chẳng qua là con cờ trong tay của bà ta mà thôi.
Bà ta quả thật là người không có lương tâm, đã sinh nó ra nhưng lại vứt nó cho ông bà nuôi dưỡng, cảm giác xa lạ, mất mát, thiếu tình thương của cha, thiếu hơi ấm của mẹ đối với một đứa bé như nó kinh khủng đến nhường nào. Nhưng bà ta lại chẳng hề để tâm đ ến. Cũng chẳng thể hiểu nổi mặc dù hai người có chung quan hệ huyết thống nhưng sao bà ta lại xem trọng chuyện tình cảm của mình hơn là huyết thống của mình chứ.
Thấy Lục Thanh Ngạn quay đầu lại hắt hơi vài cái, tôi bưng chén trà gừng mới pha còn nghi ngút khói đến.
“ Tao thấy mày có lẽ là bị cảm rồi, uống chút cho ấm đi.”
Cậu bé nhìn tôi với đôi mắt trong veo như nước suối, nó ngây người ra, dường như dùng ánh mắt để xác nhận với tôi một lần nữa.
Sau khi tôi gật đầu, nó mới cẩn thận cầm lấy chén trà trong tay tôi đưa lên miệng uống cạn, cũng không cần biết trà đã hết nóng hay chưa.
Uống xong rồi, sắc mặt của Lục Thanh Ngạn càng đỏ bừng lên, khiến cho nó càng thêm kiều diễm.
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Ngạn ngẩng đầu lên, mỉm cười với tôi, hai mắt nheo lại, có cái lúm đồng tiền nhỏ quanh miệng nhìn rất đáng yêu.
“ Chị Tư Tư, em có thể gọi chị là chị không?”
Lục Thanh Ngạn là đứa con trai của mẹ kế tôi mang theo khi lấy bố tôi, mặc dù không cùng chung huyết thống nhưng nó cũng được xem như là em trai tôi.
Lý Lộ là mẹ của nó, là tình nhân của ông trùm giàu có nhất và Lục Thanh Ngạn là đứa con riêng của người đàn ông đó, nó được nuôi dưỡng ở Vân Nam. Về sau, hai mẹ con nó bị vợ đầu của ông trùm đó đuổi đi, bất ngờ là bà ta lại tìm đến ba tôi, ông ấy là một nhà giàu mới nổi, bà ta làm cha tôi đảo điên hồn phách, ngay tối hôm ấy quyết định làm đám cưới ngay và luôn, nhưng lại lo Lý Lộ không chịu làm giấy đăng ký kết hôn, chỉ xem ông như người nương tựa tạm thời mà thôi.
Từ ngày bà ta đến nhà tôi, làm cái gì ba tôi cũng nghe theo bà ta, cảm giác như là ba tôi bị bỏ bùa vậy.
Bà ta nói gì ông ấy cũng không dám cãi lại, ba tôi từ xưa đến giờ chưa từng làm việc nhà, để cho bà ta vui ông ấy cũng phải chuẩn bị đồ ăn sáng kiểu Tây cho bà ta. Cứ hai ba bữa là bà ta lại mua mấy cái túi hàng hiệu đắt tiền, bà ta kêu mua là ông mua liền mà không thèm chớp mắt.
Tôi cảm thấy bất bình thay cho mẹ mình, tính ra năm đó bà ấy cũng nổi danh là hoa khôi, trong vòng mười người thì đã có tới tám người biết đến.
Vì yêu ba nên đã lấy ông ấy, đồng hành cùng ông ấy, dốc sức làm việc từ lúc ông ấy chỉ có hai bàn tay trắng, cho đến khi ông ấy làm kĩ sư mới có cơ ngơi ngày hôm nay, công việc trong nhà một tay bà ấy chăm lo, cơm bưng nước rót dâng lên tận miệng ông ấy. Vậy mà quanh năm suốt tháng đừng nói đến quà, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, đến khi bà ấy bệnh rồi qua đời, ba tôi cũng không quá đau thương.
2.
Ban đầu, mẹ kế chỉ quát mắng bố tôi, về sau mọi chuyện còn trở nên thậm tệ hơn, bắt đầu chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi trước mặt bố tôi, cố ý chọc phá gia đình này.
Thậm chí có lần kem dưỡng da mặt của bà ta bị con mèo làm hỏng, không phân biệt phải trái đúng sai mà khăng khăng nói là do tôi làm, còn thẳng tay tát tôi một cái, đuổi tôi ra khỏi nhà nhân lúc bố tôi đi vắng vào mùa đông, để tôi ở cầu thang lạnh cóng qua đêm.
Tôi sẽ không bao giờ quên cái nhìn tự mãn trên khuôn mặt của bà ta.
“Mày có biết vì sao lúc mẹ của mày bị bệnh, ba của mày lại rời đi trong thời gian đó không?”
Người đàn bà đứng ngược với ánh sáng, trên mặt mang nụ cười châm chọc, khuôn mặt ưa nhìn của bà ta trở nên dữ tợn.
“ Vì lúc đó tao muốn ăn sủi cảo, tao bắt ba mày phải mang đến cho tao. Mẹ mày không phải là đối thủ của tao, mày cũng như thế.”
Vì thế khi tôi nhìn thấy Lục Thanh Ngạn đứng sau lưng bà ta với vẻ mặt lạnh lùng, ngay lập tức hai mắt tôi sáng lên, không nhịn được mà li3m khóe miệng.
Bà ta sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi cướp mất đứa con trai yêu quý của bà ta như cách bả cướp mất gia đình tôi nhỉ?
3.
Không phải nói chứ, Lục Thanh Ngạn chính là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng thấy, ngay cả nam sinh mà tôi phải lòng cũng không thể so sánh được với nó.
Lông mày anh tuấn như hoa, dung mạo sáng sủa như mùa xuân.
Thật kỳ lạ, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, khoảnh khắc tôi nhìn nó, dường như ánh mắt của nó sáng lên giống như một con quỷ nhỏ, thoáng chốc liền biến mất.
Buổi tối mẹ kế ra ngoài chơi mạt chược, chỉ còn tôi và Lục Thanh Ngạn ở nhà, tôi biết cơ hội của mình đã đến.
Một lúc sau, trong phòng tắm phát ra tiếng nước nhỏ giọt, tôi liền đi ra ngoài khóa máy nước nóng lại, trời mùa đông không có máy nước nóng thì nước sẽ rất nhanh trở nên lạnh cóng.
Rất nhanh, tôi đã nghe thấy tiếng của thằng nhóc đó.
“ Chị Tư Tư, chị có đang ở đó không....?”
Tiếng kêu gào kéo dài mấy hồi, tôi mới từ từ bước ra khỏi phòng, sau đó thì nhìn thấy thằng nhóc đó thò đầu ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, người thì ướt sũng,lộ rõ cơ bụng, dáng vẻ ưa nhìn, đôi mắt có chút xấu hổ. Có lẽ vì ngượng ngùng mà vành tai đỏ bừng lên.
Tôi không trả lời, ra hiệu cho nó nói.
“Chị Tư Tư, hình như không có nước nóng.”
Từ khi nó bước chân vào ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên tôi và Lục Thanh Ngạn nói chuyện với nhau.
Có thể thấy rằng nó là một người rất trầm tính, sống nội tâm, cho dù là mẹ của nó nhưng nó cũng chả thèm nói tới, có thể chủ động nói chuyện với tôi, xem ra đó là một tiến triển tốt.
Tôi khẽ thở dài, làm ra dáng vẻ giống như mình không muốn mở miệng.
“ Dì đâu?”
Nghe vậy Lục Thanh Ngạn rủ mắt xuống, lông mi có hơi rung rung.
“ Bà ấy đi chơi với bạn rồi..”
Càng về sau, giọng nói của hắn càng nhỏ dần nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy.
Tôi ‘oh’ một tiếng, giả bộ ngạc nhiên.
“ Bà ta không dòm ngó tới tao thì tao có thể hiểu được, còn mày bà ta sao có thể...”
Kệ đi không nói nữa, tôi giả vờ biết điều mà ngậm miệng lại.
“Tao giúp mày đi xem máy nước nóng, coi nó có bị vấn đề gì không.”
Vừa quay người lại liền nghe thấy giọng nói của Lục Thanh Ngạn, mặc dù không có to hơn tiếng con muỗi là mấy nhưng vẫn nghe được.
“ Cảm ơn”
Sau khi bật lại máy nước nóng, tôi đi vào trong phòng cầm ra một cái chăn đưa cho Lục Thanh Ngạn, cho dù ở trong phòng có máy điều hòa nhiệt độ, cũng khó mà chống lại được khí lạnh của mùa đông phía Bắc, hai bên vai và cổ của nó đã đỏ lên vì lạnh.
“ Đắp chăn lên đi, máy nước nóng cần phải đợi nó khởi động lại, một lát nữa nước sẽ nóng lên.”
Dường như Lục Thanh Ngạn không có nghĩ gì về hành động của tôi, do dự một hồi, cũng nhận lấy chiếc chăn, tôi đưa một cách cẩn thận, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay của nó, chỉ trong nháy mắt.
“ Cách nói chuyện của mẹ mày với mày không giống nhau chút nào...”
Sau khi nói xong, trong lòng tôi bỗng chốc hồi hộp, không biết Lý Lộ đã kể gì về tôi, dù sao họ cũng là mẹ con, nếu có định kiến trước thì có hơi phiền.
Tuy rằng trong lòng có chút lúng túng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh.
“ Bà ấy nói, chị rất ghét em, cho nên không cho em tiếp xúc nhiều với chị.”
Tôi nhếch khóe miệng lên như đang cười nhạo chính mình.
“ Tao rất ghét bà ta, nhưng...”
Tôi đưa mắt lên, mỉm cười nhìn nó rồi tiếp tục nói.
“ Tao không có ghét mày.”
4.
Một tiếng ‘bíp bíp bíp’ vang lên, máy nước nóng đã hoạt động trở lại, Lục Thanh Ngạn đứng lên đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, tôi nghe thấy nó hắt hơi, hình như bị cảm rồi.
Đợi nó đóng cửa lại, tôi liền đi vào bếp rửa gừng đun nước để pha trà, cũng một phần nhờ Lý Lộ trong khoảng thời gian này thờ ơ, cố tình gây khó gây dễ mà tôi từ một người không biết nhóm lửa, giờ đây đã nhóm thành thạo.
Nhớ những lúc khi mẹ tôi còn sống, có một lần tôi bị mắc mưa khi đi học về, cả người tôi ướt sũng suýt phát sốt, lúc tôi thức dậy tôi thấy bà ấy đang tất bật đun nước sôi cho tôi ở trong bếp. Nước trong nồi sôi lên, sương trắng bốc lên, hòa với vài sợi tóc bạc trên mái tóc đen của mẹ.
Nhưng giờ đây, mẹ đã không còn ở bên cạnh tôi nữa, còn người cha đã từng che mưa che gió cho cái ngôi nhà này từ lâu đã chuyển sang che mưa che gió cho người khác, biến thành chiếc ô của người phụ nữ khác, bỏ mặc tôi chơi vơi một mình dưới cơn mưa.
Mẹ tôi từng nói rằng tôi rất đơn thuần, dễ dàng bị người khác ức hiếp, nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ chẳng cần sợ cái gì, vì đã có một người mẹ luôn yêu thương tôi vô bờ bến, cũng có một người cha mặc dù có không ít vấn đề nhưng lại rất có trách nhiệm.
Giờ thì sao? Cũng trong làn hơi nước trắng xóa bốc lên, dường như cái sự đơn thuần, trong trắng ấy của tôi đang rực cháy, tôi cũng đã học được cách dùng mưu kế của mình để có thể tồn tại và trả thù.
Người phụ nữ kia còn trẻ, ngọt ngào, ngây thơ là phúc, đó là bởi vì có người đã che mưa che nắng cho bà ta, còn tôi từ lâu đã không còn đủ tư cách để được như vậy nữa rồi.
Trong lúc tôi đang đắm chìm vào hồi ức, Lục Thanh Ngạn ở bên ngoài cửa gọi tôi, kéo tôi về thực tại.
“ Chị Tư Tư,....cái máy sấy tóc ở đâu?”
Nói xong Lục Thanh Ngạn lập tức hắt xì, áy náy nhìn tôi.
Nghe Lục Thanh Ngạn nói xong tôi cảm thấy có chút khó xử, không biết có phải là do bị cảm hay không, lỗ tai có chút ửng đỏ.
“ Nó nằm ở trên bàn trong phòng của tao, mày đi sấy tóc trước đi.”
Trong nhà có 3 cái máy sấy tóc, một cái nằm trong tủ của Lý Lộ, một cái ở trong phòng tôi, còn một cái nữa nằm ở phòng khách mà từ lâu tôi đã giấu nó đi rồi, tôi phải tạo cơ hội ở một mình với nó.
“ Vậy...em đi trước.”
Khi tôi mang trà gừng bước vào, liền bắt gặp Lục Thanh Ngạn đang lúng túng đứng ở chỗ trống của căn phòng, bên cạnh có cái ghế mà cũng không dám ngồi.
“ Ngồi đi, đứng không mỏi hả?”
Nghe tôi cho phép, mắt nó sáng lên, không quên cảm ơn tôi một tiếng, sau đó liền đi đến cái ghế rồi ngồi xuống.
Trước khi Lục Thanh Ngạc đến tôi đã điều tra về nó, Lý Lộ cũng thật nhẫn tâm, lúc nó mới được vài tuổi bà ta đã đưa nó về Vân Nam để cho ba mẹ bà ta nuôi dưỡng, còn bản thân bả thì ở bên ngoài chơi bời lẳng lơ, bây giờ thì đem nó về, có chắc là vì tình mẫu tử không hay là vì muốn lợi dụng nó để tranh đoạt tài sản của nhà giàu.
Lục Thanh Ngạn chẳng qua là con cờ trong tay của bà ta mà thôi.
Bà ta quả thật là người không có lương tâm, đã sinh nó ra nhưng lại vứt nó cho ông bà nuôi dưỡng, cảm giác xa lạ, mất mát, thiếu tình thương của cha, thiếu hơi ấm của mẹ đối với một đứa bé như nó kinh khủng đến nhường nào. Nhưng bà ta lại chẳng hề để tâm đ ến. Cũng chẳng thể hiểu nổi mặc dù hai người có chung quan hệ huyết thống nhưng sao bà ta lại xem trọng chuyện tình cảm của mình hơn là huyết thống của mình chứ.
Thấy Lục Thanh Ngạn quay đầu lại hắt hơi vài cái, tôi bưng chén trà gừng mới pha còn nghi ngút khói đến.
“ Tao thấy mày có lẽ là bị cảm rồi, uống chút cho ấm đi.”
Cậu bé nhìn tôi với đôi mắt trong veo như nước suối, nó ngây người ra, dường như dùng ánh mắt để xác nhận với tôi một lần nữa.
Sau khi tôi gật đầu, nó mới cẩn thận cầm lấy chén trà trong tay tôi đưa lên miệng uống cạn, cũng không cần biết trà đã hết nóng hay chưa.
Uống xong rồi, sắc mặt của Lục Thanh Ngạn càng đỏ bừng lên, khiến cho nó càng thêm kiều diễm.
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Ngạn ngẩng đầu lên, mỉm cười với tôi, hai mắt nheo lại, có cái lúm đồng tiền nhỏ quanh miệng nhìn rất đáng yêu.
“ Chị Tư Tư, em có thể gọi chị là chị không?”