(1)
Ứng Sênh Nam lấy tư cách là con trưởng của nhà họ Ứng, dùng thân phận phụ huynh đến tham dự tiệc sinh nhật của mẹ em dâu.
Trong bữa tiệc nhà trực tiếp biến thành "hội ký tên" của Ứng Sênh Nam.
Trong bữa tiệc có một cô gái tuổi có hơi trẻ, nhìn thấy Ứng Sênh Nam thì không dời mắt đi được, không dám tin vậy mà có thể ngồi cùng bàn với "Tổng giám đốc bá đạo" có mấy vạn fan trên blog.
Dù là nghề nghiệp, gia thế bối cảnh, hay là tướng mạo, Ứng Sênh Nam đều vô cùng phù hợp với hình tượng "Tổng giám đốc bá đạo" trong lòng phái nữ, cộng thêm phong cách vui tươi dí dỏm trên blog, chiêu mộ thêm không ít fan nữ.
Thiên đường ôi ~~~~
Khó khăn lắm Ứng Sênh Nam mới ăn hết miếng bò bít tết trên dĩa, cuối cùng dì ba của em dâu cũng không nhịn được e lệ đưa một cuốn sổ qua: "Ứng tổng, tôi cũng là Tiểu Nam Qua, anh có thể ký tên cho tôi không? Tôi đã qua tuổi cuồng nhiệt theo đuổi ngôi sao, nhưng vì anh tôi nguyện ý cuồng nhiệt một phen."
Tiểu Nam Qua*, là tên chung của fan Ứng Sênh Nam.
(* hẳn là giống mấy tên EXO-L, ARMY của mấy sao kpop á)
Người nổi tiếng đi đâu cũng không yên, Ứng Sênh Nam cảm thấy lần này hoàn toàn không nên tới đây.
Đẹp trai cũng là một cái tội đấy...
Có lẽ anh độc thân ba mươi mốt năm, là vì quá đẹp trai?
Đêm hôm đó sấm sét vang dội, trong mưa lớn có mưa đá, nện lên trên kính thủy tinh ở phòng khách kêu bôm bốp.
Tiếng chuông cửa không đúng lúc vang lên.
Ứng Sênh Nam đi mở cửa, gió mang theo mưa bay vào. Đứng ngoài cửa là một cô gái mặc váy dài màu trắng, cao chừng 1m7, ngũ quan thâm thúy, tóc đen ẩm ướt dính vào trên mặt làm nổi bật làn da trắng nõn nà.
Cô gái mím chặt đôi môi thâm tím, khẩn trương siết làn váy, trên cổ tay có mang một vòng tay có hoa văn, được thắt thành nơ bướm xinh xắn.
Phía trên có thêu chữ màu đỏ:
"Tôi tên Điềm Giản, số điện thoại liên lạc cho người nhà tôi là: 15671962x0."
Cô gái ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt ướt sũng kiềm nén sợ sệt, lùi về phía sau một bước lại bị nước mưa tạt ướt. Nước mưa thuận theo sợi tóc chảy xuống, chảy đến xương đòn vai dưới cần cổ. Cơ thể cô gái rất yếu ớt, Ứng Sênh Nam cảm thấy trận mưa lớn này có chút "tội ác chồng chất", không nên chà đạp một cô gái như vậy.
Nước mưa làm cô gái ướt từ đầu đến chân, Ứng Sênh Nam nghiêng người nhường đường cho cô, tỏ ý cô đi vào, nhưng cô gái vẫn ngơ ngác nhìn anh.
Mưa thật sự rất lớn, thậm chí anh có thể nhìn thấy mưa đá nện vào trên vai và cổ của cô, trong nháy mắt đỏ thành mảnh. Ứng Sênh Nam nắm vai cô kéo vào trong, đóng cửa cái "rầm".
Điềm Giản mang giày xăng-̣đan, ngón cái bị nước mưa dội cho trắng bệch, da chân nhăn nhúm lại. Cô cởi giày ra, chân trần đứng ở cửa trước, sợ sệt nhìn Ứng Sênh Nam, không dám nói lời nào.
Thẳng đến khi dì nhỏ của Điềm Giản đi từ trong bếp ra, nhanh chóng lấy khăn lông trùm lên cho cô, "Sao lại đến đây một mình? Anh trai của con không lo cho con à."
Cô gái liếc nhìn Ứng Sênh Nam, rụt rè nói: "Anh trai, bận việc, tài xế, chở đến."
Cô gái nói chuyện chậm chạp, nhìn thấy một người không quen biết là Ứng Sênh Nam thì như một con thú nhỏ bị kinh hãi.
Dì nhỏ giúp cô lau nước trên tóc, quay mặt qua nói với Ứng Sênh Nam: "Tiểu Ứng à, làm phiền cậu chăm sóc Điềm Giản chút nhé, dì lên lầu kiếm quần áo cho con bé."
Ứng Sênh Nam lộ ra nụ cười cực kỳ ôn hòa, gật đầu đồng ý, nhận lấy khăn lông từ trong tay dì nhỏ.
Sau khi dì nhỏ lên lầu, Điềm Giản ngước nhìn Ứng Sênh Nam, theo bản năng lui về phía sau. Ngay sau đó, nghe thấy người đàn ông ho nhẹ một tiếng nói: "Đến phòng sách sưởi ấm chút đi."
Điềm Giản ngồi trên ghế sofa, Ứng Sênh Nam cũng ngồi xuống theo, anh mở khăn lông trong tay ra, vươn tay qua giúp cô lau đầu tóc ướp nhẹp, Điềm Giản sợ tới mức rụt về phía sau.
Ứng Sênh Nam cười một tiếng: "Đừng sợ, anh không ăn thịt người đâu."
Điềm Giản nhút nhát quan sát anh, người đàn ông mặc tây trang màu trắng, quần đen, chân mang đôi dép lê màu đen.
Cô cao 1m75, đứng trước mặt người đàn ông này lại thấp hơn nửa cái đầu.
Điềm Giản vẫn trưng ra vẻ mặt cảnh giác.
Ứng Sênh Nam nói: "Giản Giản phải không?" Thấy cô quá khẩn trương, lại khẽ nói: "Anh tên Ứng Sênh Nam, em có thể gọi anh là lão Ứng."
Anh không thể không thừa nhận, giây phút mở cửa đó, cô gái Điềm Giản đội mưa xuất hiện ở ngoài cửa quả thật khiến anh ngạc nhiên. Trong ánh mắt hoàn toàn sạch sẽ giống như con thú nhỏ nhút nhát, làm anh có một cảm giác kích động muốn bảo vệ cô đến cùng, loại cảm giác này gần như từ trong tứ chi bách hài của anh mà ra.
Điềm Giản có hơi sợ anh, cầm ly nước lên, mím môi dịch sang đầu bên kia ghế sofa, cúi đầu nói: "Anh là người xấu sao?"
Bờ vai yếu ớt của cô gái có hơi run lên. Khóe mắt Ứng Sênh Nam hiện lên ý cười, "Cô gái nhỏ, em thật biết nói đùa."
Điềm Giản lập tức nhíu mày, giống như con thú nhỏ gặp phải nguy hiểm lập tức xù lông lên, "Nếu anh là người xấu, tôi sẽ báo cảnh sát."
Cố làm vẻ mặt hung ác khiến Ứng Sênh Nam có phần khiếm nhã phì cười, nhưng nét mặt cô gái vô cùng nghiêm túc, dường như anh phát hiện ra điểm không đúng, hỏi cô: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
Điềm Giản do dự một chút, nói: "Anh trai nói, không thể tùy tiện nói tuổi cho người lạ biết."
Ứng Sênh Nam ý thức được điều gì đó, trên mặt xẹt qua vẻ mặt đồng cảm. Anh cố gắng hết mức chỉnh giọng điệu cho mềm mại: "Anh không phải là người xấu, anh là anh cả của anh rể* em, đến đây dự sinh nhật của dì nhỏ em, là khách mời."
(* ở đây là biểu tỷ phu, chồng của chị họ, nên t để chung là anh rể lun)
Điềm Giản nghi ngờ nhìn anh hồi lâu, dì nhỏ xuống lầu, cô vội vàng đi ra sau lưng dì nhỏ, vịn lấy vai sau của dì nhỏ, cẩn thận nhìn Ứng Sênh Nam.
Dì nhỏ an ủi vỗ vỗ mu bàn tay cô, đưa quần áo trong tay cho cô: "Giản Giản, đây là anh trai của anh rể con, tới nhà dự sinh nhật dì, đừng sợ, mau vào phòng tắm tắm nước nóng đi."
Điềm Giản ôm quần áo đi về phía phòng tắm, ba bước lại quay đầu nhìn Ứng Sênh Nam.
Dáng người cao ráo, sơ mi trắng quần tây đen có hơi giống anh trai cô.
Điềm Giản cẩn thận nhớ lại hơi thở nam tính của người đàn ông đó, mùi thơm nhàn nhạt như có như không, là tinh dầu hương nhang.
Điểm này giống với anh trai cô, có hiệu quả trấn tĩnh đầu óc.
Điềm Giản ôm quần áo khẽ thở ra một hơi, ngực có hơi ngột ngạt, tim đập dồn dập, sau khi đi vào phòng tắm, cô phát hiện hai má của mình đều đỏ lên. Cô tiềm thức bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân khiến tim đột nhiên đập rộn lên.
Sau đó, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu:
"Vừa thấy đã yêu là Hormone cộng hưởng, sẽ làm cho bạn đỏ mặt ngực ngột ngạt, tim đập rộn lên. Giữa hai bạn kỳ diệu sản sinh ra "mùi vị tình yêu" đầy sức dẫn dụ, mùi vị này sẽ thúc đẩy bạn say mê đối phương."
Cô không biết tại sao câu này lại hiện ra trong đầu cô.
Trong đầu cô dường như có một giọng nói, mỗi chữ mỗi câu đọc ra câu này.
Đợi Điềm Giản đi vào phòng tắm, dì nhỏ quay mặt sang, vẻ mặt thương xót giải thích với Ứng Sênh Nam: "Giản Giản là một cô gái tốt, thật ra con bé rất thông minh, ngay cả giáo sư cũng nói con bé là một thiên tài. Nhưng lúc nhỏ con bé bị người ta bắt cóc dẫn đến tai nạn xe, khiến con bé mất đi cha mẹ, tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng nó. Con bé có bản lĩnh xem qua là nhớ, nhưng bình thường hành vi cử chỉ cùng tư duy lại như một đứa bé tám tuổi."
Ứng Sênh Nam nghi ngờ: "Không đi khám bác sĩ tâm lý sao?"
Dì nhỏ bất đắc dĩ lắc đầu: "Khám rồi, tựa như trong người con bé tồn tại hai người vậy. Bình thường biểu hiện ra bên ngoài là Điềm Giản nhát gan sợ sệt, dễ dàng bị lừa gạt. Một khi đối mặt với bác sĩ, tiềm chất thiên tài của con bé liền lộ ra, nó sẽ dùng cách của mình chống lại bác sĩ."
Nói đến đây, dì nhỏ cũng lắc đầu bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Đã từng có một bác sĩ muốn thôi miên con bé, nhưng lại bị con bé thôi miên ngược trở lại. Nhưng cậu đừng sợ, bình thường Điềm Giản là một đứa bé tám tuổi, không phải là nhân cách phân liệt kinh khủng kia."
Ứng Sênh Nam nhớ tới dáng vẻ vô hại của Điềm Giản, lại tưởng tượng ra tình cảnh cô thôi miên ngược lại bác sĩ, không nhịn được cười ra tiếng: "Số điện thoại trên tay cô ấy là sao ạ? Cô gái thiên tài xem qua là nhớ còn sợ đi lạc sao?"
"Dây đeo ở cổ tay có hai tác dụng, thứ nhất là để phòng ngày nào đó Giản Giản đi lạc, thứ hai là nhắc nhở người có lòng xấu xa, con bé là Điềm Giản, là em gái Điềm Hạo. Ít nhất ở thành phố Minh Dương này vẫn chưa có ai dám trêu chọc vào cháu trai này của dì."
"Điềm Hạo?" Hai mắt Ứng Sênh Nam nheo lại.
Cái tên này quả thực khiến người ta vừa nghe đã khiếp sợ.
Là xí nghiệp đương gia dẫn đầu thành phố Minh Dương, còn trẻ tuổi, thủ đoạn thương trường lại tàn nhẫn, Ứng Sênh Nam giao thiệp với người đó một lần, là một người đàn ông luôn mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Điềm Giản tắm rửa xong đi ra, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt, đồ ngủ trễ ngực có thể thấy rõ xương ngực của cô.
Cô ngồi trên ghế sofa, dì nhỏ cầm máy sấy sấy tóc cho cô, đợi tóc khô ráo, dì nhỏ lên lầu đánh mạt chược với bạn bè thân thích, cô ngồi ở phòng khách xem ti vi. Ứng Sênh Nam bưng một bát mì lên đặt trên bàn trà trước mặt cô, ướt cay màu đỏ và rau xanh bích hòa nhau trên mặt bát mì, hấp dẫn cô đến chảy nước miếng.
Trên người Ứng Sênh Nam là tạp dề hoa sen viền xanh vẫn chưa cởi ra, tay áo xắn lên tới cùi chỏ, lộ ra cánh tay có đường cong cơ bắp mê người.
Hương mì xộc vào mũi Điềm Giản, cô dùng sức nuốt nước miếng một cái, giương mắt hỏi anh: "Là... cho tôi sao?"
Khóe mắt Ứng Sênh Nam đều ý cười: "Ừ, nếm thử chút đi."
Anh nhìn cô gái cầm đũa lên, cúi đầu, tóc dài mềm mại buông xuống dưới suýt chút nữa rơi vào trong bát mì.
Trong lòng anh như có móng vuốt mèo cào, không kiềm chế được đưa tay qua, giúp cô vén mái tóc ra đằng sau tai.
Điềm Giản ngậm mì, phản xạ có điều kiện rụt về phía sau một chút, ngỡ ngàng nhìn anh.
Ứng Sênh Nam khẽ cười, nhẹ giọng cười nói: "Tóc rớt xuống, hương mì sẽ không còn."
Điềm Giản nuốt mì trong miệng xuống, cũng cười với anh: "Cảm ơn anh nha, lão... Ứng?"
"Ứng Sênh Nam. Em có thể gọi anh là lão Ứng."
Điềm Giản ôm bát mì hớp một ngụm nước, cảm giác no bụng cùng nước mì nóng ấm khiến cô cực kỳ thoả mãn, cô duỗi bàn tay trắng về phía Ứng Sênh Nam, cười ngọt ngào, âm thanh nhỏ nhẹ như chuông: "Tôi tên Điềm Giản, anh có thể gọi tôi là Giản Giản, hoặc là lão Giản!"
Ứng Sênh Nam cầm tay của cô, vừa mềm vừa mịm, anh hỏi: "Vị mì thế nào?"
Điềm Giản dùng kiểu tư duy để trả lời vấn đề của anh.
Không chỉ nói "Ăn ngon", còn nói trong mì dùng gia vị gì, thậm chí lượng dùng bao nhiêu đều nói ra cho Ứng Sênh Nam nghe.
Ứng Sênh Nam có chút khiếp sợ.
Đầu lưỡi của cô gái này... không phải quá nhạy cảm rồi chứ?
Ứng Sênh Nam lấy tư cách là con trưởng của nhà họ Ứng, dùng thân phận phụ huynh đến tham dự tiệc sinh nhật của mẹ em dâu.
Trong bữa tiệc nhà trực tiếp biến thành "hội ký tên" của Ứng Sênh Nam.
Trong bữa tiệc có một cô gái tuổi có hơi trẻ, nhìn thấy Ứng Sênh Nam thì không dời mắt đi được, không dám tin vậy mà có thể ngồi cùng bàn với "Tổng giám đốc bá đạo" có mấy vạn fan trên blog.
Dù là nghề nghiệp, gia thế bối cảnh, hay là tướng mạo, Ứng Sênh Nam đều vô cùng phù hợp với hình tượng "Tổng giám đốc bá đạo" trong lòng phái nữ, cộng thêm phong cách vui tươi dí dỏm trên blog, chiêu mộ thêm không ít fan nữ.
Thiên đường ôi ~~~~
Khó khăn lắm Ứng Sênh Nam mới ăn hết miếng bò bít tết trên dĩa, cuối cùng dì ba của em dâu cũng không nhịn được e lệ đưa một cuốn sổ qua: "Ứng tổng, tôi cũng là Tiểu Nam Qua, anh có thể ký tên cho tôi không? Tôi đã qua tuổi cuồng nhiệt theo đuổi ngôi sao, nhưng vì anh tôi nguyện ý cuồng nhiệt một phen."
Tiểu Nam Qua*, là tên chung của fan Ứng Sênh Nam.
(* hẳn là giống mấy tên EXO-L, ARMY của mấy sao kpop á)
Người nổi tiếng đi đâu cũng không yên, Ứng Sênh Nam cảm thấy lần này hoàn toàn không nên tới đây.
Đẹp trai cũng là một cái tội đấy...
Có lẽ anh độc thân ba mươi mốt năm, là vì quá đẹp trai?
Đêm hôm đó sấm sét vang dội, trong mưa lớn có mưa đá, nện lên trên kính thủy tinh ở phòng khách kêu bôm bốp.
Tiếng chuông cửa không đúng lúc vang lên.
Ứng Sênh Nam đi mở cửa, gió mang theo mưa bay vào. Đứng ngoài cửa là một cô gái mặc váy dài màu trắng, cao chừng 1m7, ngũ quan thâm thúy, tóc đen ẩm ướt dính vào trên mặt làm nổi bật làn da trắng nõn nà.
Cô gái mím chặt đôi môi thâm tím, khẩn trương siết làn váy, trên cổ tay có mang một vòng tay có hoa văn, được thắt thành nơ bướm xinh xắn.
Phía trên có thêu chữ màu đỏ:
"Tôi tên Điềm Giản, số điện thoại liên lạc cho người nhà tôi là: 15671962x0."
Cô gái ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt ướt sũng kiềm nén sợ sệt, lùi về phía sau một bước lại bị nước mưa tạt ướt. Nước mưa thuận theo sợi tóc chảy xuống, chảy đến xương đòn vai dưới cần cổ. Cơ thể cô gái rất yếu ớt, Ứng Sênh Nam cảm thấy trận mưa lớn này có chút "tội ác chồng chất", không nên chà đạp một cô gái như vậy.
Nước mưa làm cô gái ướt từ đầu đến chân, Ứng Sênh Nam nghiêng người nhường đường cho cô, tỏ ý cô đi vào, nhưng cô gái vẫn ngơ ngác nhìn anh.
Mưa thật sự rất lớn, thậm chí anh có thể nhìn thấy mưa đá nện vào trên vai và cổ của cô, trong nháy mắt đỏ thành mảnh. Ứng Sênh Nam nắm vai cô kéo vào trong, đóng cửa cái "rầm".
Điềm Giản mang giày xăng-̣đan, ngón cái bị nước mưa dội cho trắng bệch, da chân nhăn nhúm lại. Cô cởi giày ra, chân trần đứng ở cửa trước, sợ sệt nhìn Ứng Sênh Nam, không dám nói lời nào.
Thẳng đến khi dì nhỏ của Điềm Giản đi từ trong bếp ra, nhanh chóng lấy khăn lông trùm lên cho cô, "Sao lại đến đây một mình? Anh trai của con không lo cho con à."
Cô gái liếc nhìn Ứng Sênh Nam, rụt rè nói: "Anh trai, bận việc, tài xế, chở đến."
Cô gái nói chuyện chậm chạp, nhìn thấy một người không quen biết là Ứng Sênh Nam thì như một con thú nhỏ bị kinh hãi.
Dì nhỏ giúp cô lau nước trên tóc, quay mặt qua nói với Ứng Sênh Nam: "Tiểu Ứng à, làm phiền cậu chăm sóc Điềm Giản chút nhé, dì lên lầu kiếm quần áo cho con bé."
Ứng Sênh Nam lộ ra nụ cười cực kỳ ôn hòa, gật đầu đồng ý, nhận lấy khăn lông từ trong tay dì nhỏ.
Sau khi dì nhỏ lên lầu, Điềm Giản ngước nhìn Ứng Sênh Nam, theo bản năng lui về phía sau. Ngay sau đó, nghe thấy người đàn ông ho nhẹ một tiếng nói: "Đến phòng sách sưởi ấm chút đi."
Điềm Giản ngồi trên ghế sofa, Ứng Sênh Nam cũng ngồi xuống theo, anh mở khăn lông trong tay ra, vươn tay qua giúp cô lau đầu tóc ướp nhẹp, Điềm Giản sợ tới mức rụt về phía sau.
Ứng Sênh Nam cười một tiếng: "Đừng sợ, anh không ăn thịt người đâu."
Điềm Giản nhút nhát quan sát anh, người đàn ông mặc tây trang màu trắng, quần đen, chân mang đôi dép lê màu đen.
Cô cao 1m75, đứng trước mặt người đàn ông này lại thấp hơn nửa cái đầu.
Điềm Giản vẫn trưng ra vẻ mặt cảnh giác.
Ứng Sênh Nam nói: "Giản Giản phải không?" Thấy cô quá khẩn trương, lại khẽ nói: "Anh tên Ứng Sênh Nam, em có thể gọi anh là lão Ứng."
Anh không thể không thừa nhận, giây phút mở cửa đó, cô gái Điềm Giản đội mưa xuất hiện ở ngoài cửa quả thật khiến anh ngạc nhiên. Trong ánh mắt hoàn toàn sạch sẽ giống như con thú nhỏ nhút nhát, làm anh có một cảm giác kích động muốn bảo vệ cô đến cùng, loại cảm giác này gần như từ trong tứ chi bách hài của anh mà ra.
Điềm Giản có hơi sợ anh, cầm ly nước lên, mím môi dịch sang đầu bên kia ghế sofa, cúi đầu nói: "Anh là người xấu sao?"
Bờ vai yếu ớt của cô gái có hơi run lên. Khóe mắt Ứng Sênh Nam hiện lên ý cười, "Cô gái nhỏ, em thật biết nói đùa."
Điềm Giản lập tức nhíu mày, giống như con thú nhỏ gặp phải nguy hiểm lập tức xù lông lên, "Nếu anh là người xấu, tôi sẽ báo cảnh sát."
Cố làm vẻ mặt hung ác khiến Ứng Sênh Nam có phần khiếm nhã phì cười, nhưng nét mặt cô gái vô cùng nghiêm túc, dường như anh phát hiện ra điểm không đúng, hỏi cô: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
Điềm Giản do dự một chút, nói: "Anh trai nói, không thể tùy tiện nói tuổi cho người lạ biết."
Ứng Sênh Nam ý thức được điều gì đó, trên mặt xẹt qua vẻ mặt đồng cảm. Anh cố gắng hết mức chỉnh giọng điệu cho mềm mại: "Anh không phải là người xấu, anh là anh cả của anh rể* em, đến đây dự sinh nhật của dì nhỏ em, là khách mời."
(* ở đây là biểu tỷ phu, chồng của chị họ, nên t để chung là anh rể lun)
Điềm Giản nghi ngờ nhìn anh hồi lâu, dì nhỏ xuống lầu, cô vội vàng đi ra sau lưng dì nhỏ, vịn lấy vai sau của dì nhỏ, cẩn thận nhìn Ứng Sênh Nam.
Dì nhỏ an ủi vỗ vỗ mu bàn tay cô, đưa quần áo trong tay cho cô: "Giản Giản, đây là anh trai của anh rể con, tới nhà dự sinh nhật dì, đừng sợ, mau vào phòng tắm tắm nước nóng đi."
Điềm Giản ôm quần áo đi về phía phòng tắm, ba bước lại quay đầu nhìn Ứng Sênh Nam.
Dáng người cao ráo, sơ mi trắng quần tây đen có hơi giống anh trai cô.
Điềm Giản cẩn thận nhớ lại hơi thở nam tính của người đàn ông đó, mùi thơm nhàn nhạt như có như không, là tinh dầu hương nhang.
Điểm này giống với anh trai cô, có hiệu quả trấn tĩnh đầu óc.
Điềm Giản ôm quần áo khẽ thở ra một hơi, ngực có hơi ngột ngạt, tim đập dồn dập, sau khi đi vào phòng tắm, cô phát hiện hai má của mình đều đỏ lên. Cô tiềm thức bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân khiến tim đột nhiên đập rộn lên.
Sau đó, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu:
"Vừa thấy đã yêu là Hormone cộng hưởng, sẽ làm cho bạn đỏ mặt ngực ngột ngạt, tim đập rộn lên. Giữa hai bạn kỳ diệu sản sinh ra "mùi vị tình yêu" đầy sức dẫn dụ, mùi vị này sẽ thúc đẩy bạn say mê đối phương."
Cô không biết tại sao câu này lại hiện ra trong đầu cô.
Trong đầu cô dường như có một giọng nói, mỗi chữ mỗi câu đọc ra câu này.
Đợi Điềm Giản đi vào phòng tắm, dì nhỏ quay mặt sang, vẻ mặt thương xót giải thích với Ứng Sênh Nam: "Giản Giản là một cô gái tốt, thật ra con bé rất thông minh, ngay cả giáo sư cũng nói con bé là một thiên tài. Nhưng lúc nhỏ con bé bị người ta bắt cóc dẫn đến tai nạn xe, khiến con bé mất đi cha mẹ, tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng nó. Con bé có bản lĩnh xem qua là nhớ, nhưng bình thường hành vi cử chỉ cùng tư duy lại như một đứa bé tám tuổi."
Ứng Sênh Nam nghi ngờ: "Không đi khám bác sĩ tâm lý sao?"
Dì nhỏ bất đắc dĩ lắc đầu: "Khám rồi, tựa như trong người con bé tồn tại hai người vậy. Bình thường biểu hiện ra bên ngoài là Điềm Giản nhát gan sợ sệt, dễ dàng bị lừa gạt. Một khi đối mặt với bác sĩ, tiềm chất thiên tài của con bé liền lộ ra, nó sẽ dùng cách của mình chống lại bác sĩ."
Nói đến đây, dì nhỏ cũng lắc đầu bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Đã từng có một bác sĩ muốn thôi miên con bé, nhưng lại bị con bé thôi miên ngược trở lại. Nhưng cậu đừng sợ, bình thường Điềm Giản là một đứa bé tám tuổi, không phải là nhân cách phân liệt kinh khủng kia."
Ứng Sênh Nam nhớ tới dáng vẻ vô hại của Điềm Giản, lại tưởng tượng ra tình cảnh cô thôi miên ngược lại bác sĩ, không nhịn được cười ra tiếng: "Số điện thoại trên tay cô ấy là sao ạ? Cô gái thiên tài xem qua là nhớ còn sợ đi lạc sao?"
"Dây đeo ở cổ tay có hai tác dụng, thứ nhất là để phòng ngày nào đó Giản Giản đi lạc, thứ hai là nhắc nhở người có lòng xấu xa, con bé là Điềm Giản, là em gái Điềm Hạo. Ít nhất ở thành phố Minh Dương này vẫn chưa có ai dám trêu chọc vào cháu trai này của dì."
"Điềm Hạo?" Hai mắt Ứng Sênh Nam nheo lại.
Cái tên này quả thực khiến người ta vừa nghe đã khiếp sợ.
Là xí nghiệp đương gia dẫn đầu thành phố Minh Dương, còn trẻ tuổi, thủ đoạn thương trường lại tàn nhẫn, Ứng Sênh Nam giao thiệp với người đó một lần, là một người đàn ông luôn mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Điềm Giản tắm rửa xong đi ra, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt, đồ ngủ trễ ngực có thể thấy rõ xương ngực của cô.
Cô ngồi trên ghế sofa, dì nhỏ cầm máy sấy sấy tóc cho cô, đợi tóc khô ráo, dì nhỏ lên lầu đánh mạt chược với bạn bè thân thích, cô ngồi ở phòng khách xem ti vi. Ứng Sênh Nam bưng một bát mì lên đặt trên bàn trà trước mặt cô, ướt cay màu đỏ và rau xanh bích hòa nhau trên mặt bát mì, hấp dẫn cô đến chảy nước miếng.
Trên người Ứng Sênh Nam là tạp dề hoa sen viền xanh vẫn chưa cởi ra, tay áo xắn lên tới cùi chỏ, lộ ra cánh tay có đường cong cơ bắp mê người.
Hương mì xộc vào mũi Điềm Giản, cô dùng sức nuốt nước miếng một cái, giương mắt hỏi anh: "Là... cho tôi sao?"
Khóe mắt Ứng Sênh Nam đều ý cười: "Ừ, nếm thử chút đi."
Anh nhìn cô gái cầm đũa lên, cúi đầu, tóc dài mềm mại buông xuống dưới suýt chút nữa rơi vào trong bát mì.
Trong lòng anh như có móng vuốt mèo cào, không kiềm chế được đưa tay qua, giúp cô vén mái tóc ra đằng sau tai.
Điềm Giản ngậm mì, phản xạ có điều kiện rụt về phía sau một chút, ngỡ ngàng nhìn anh.
Ứng Sênh Nam khẽ cười, nhẹ giọng cười nói: "Tóc rớt xuống, hương mì sẽ không còn."
Điềm Giản nuốt mì trong miệng xuống, cũng cười với anh: "Cảm ơn anh nha, lão... Ứng?"
"Ứng Sênh Nam. Em có thể gọi anh là lão Ứng."
Điềm Giản ôm bát mì hớp một ngụm nước, cảm giác no bụng cùng nước mì nóng ấm khiến cô cực kỳ thoả mãn, cô duỗi bàn tay trắng về phía Ứng Sênh Nam, cười ngọt ngào, âm thanh nhỏ nhẹ như chuông: "Tôi tên Điềm Giản, anh có thể gọi tôi là Giản Giản, hoặc là lão Giản!"
Ứng Sênh Nam cầm tay của cô, vừa mềm vừa mịm, anh hỏi: "Vị mì thế nào?"
Điềm Giản dùng kiểu tư duy để trả lời vấn đề của anh.
Không chỉ nói "Ăn ngon", còn nói trong mì dùng gia vị gì, thậm chí lượng dùng bao nhiêu đều nói ra cho Ứng Sênh Nam nghe.
Ứng Sênh Nam có chút khiếp sợ.
Đầu lưỡi của cô gái này... không phải quá nhạy cảm rồi chứ?