Kiều San hoàn toàn không rửa mặt rửa tay, cô lại không tiện mở miệng giải thích.
Vừa rồi ở phòng ăn Tả Dịch đã uyển chuyển hạ lệnh tiễn khách, nhưng cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt xâm nhập thăm dò anh.
Bước đầu cô phán đoán 70% Tả Dịch là gay, xu hướng giới tính khác hẳn với người bình thường, muốn kết luận 100% thì vẫn phải tiếp tục quan sát.
Đã hoàn thành mục đích Kiều San không ở lại nữa, mà đi đến văn phòng lấy chìa khóa dự bị mở cửa, vừa vào trong nhà đã thấy Đô Đô vô lực gục ở ngưỡng cửa, rũ lỗ tai xuống, tự mình nghiệm chứng trạng thái bi thảm “đói thành chó“.
Cho Đô Đô ăn no, Kiều San bắt đầu sửa lại kế hoạch giúp Tả Dịch lượng thân định chế.
Dựa vào mức độ chán ghét của Tả Dịch đối với cô hiện tại để phán đoán, muốn tiếp tục kiếm cớ tiến vào nhà anh, hiển nhiên rất không có khả năng. Đổi vị trí tự hỏi, nếu có một gã hàng xóm khỏe mạnh hèn hạ bỉ ổi say rượu điên khùng ở trước cửa nhà mình, người đó nhất định sẽ vĩnh viễn không muốn gặp lại người hàng xóm này.
Kiều San lướt blog trông thấy tin tức thông báo tuyển dụng của “Đồng Đồng thích lê”, đây là một cơ hội tốt xâm nhập chạm trán Tả Dịch, không thể bỏ qua!
Nhanh chóng viết một bảng sơ yếu lý lịch quăng qua, thân phận, bằng cấp đều là làm giả. Sau khi đối phương nhận được bảng sơ yếu lý lịch, rất nhanh gọi điện thoại bảo đi phỏng vấn.
Vừa vặn người phỏng vấn chính là Đồng Đồng thích lê.
Cô và Đồng Đồng thích lê đã phát triển thành bạn tốt, khi online gần như không có lúc nào là không nói chuyện. Hai người gặp mặt vô cùng thân mật, kích động ôm chằm lấy nhau.
Bộ dáng của Kiều San không khác mấy trong tưởng tượng của Đồng Tiểu Lê, dáng lùn, mặt nhỏ như bàn tay, hai má có chút mập, khuôn mặt như lòng trắng trứng gà.
Đồng Tiểu Lê thì cao hơn so với Kiều San tưởng tượng, dáng người rất tốt, cách ăn mặc nữ kinh doanh tiêu chuẩn ở thành phố, người thật càng xinh đẹp càng có khí chất hơn so với trong ảnh chụp.
Buổi chiều Kiều San thuận lợi thông qua buổi phỏng vấn, Đồng Tiểu Lê nhiệt tình dẫn cô đi tham quan phòng làm việc.
Tòa văn phòng Vân Dịch nằm ở hoàn lộ* Cẩm Dương, trên dưới tổng cộng có mười hai tầng, có phòng đọc sách, căn tin, phòng thể hình độc lập. Tổng thể mà nói, phúc lợi của công nhân viên rất tốt, nhưng trợ lý của tổng giám đốc lại đổi rất nhiều lần, nghe nói trợ lý lúc trước từ chức là do trong một cuộc hội nghị cỡ lớn ở công ty bị tổng giám đốc mắng không chút lưu tình, ngày hôm sau từ chức...
(* đường vòng bao quanh thành phố)
Đồng Tiểu Lê mang Kiều San đến căn tin, gọi giúp cô một phần cơm hai mặn một đạm, hai người ngồi cùng một chỗ vừa trò chuyện vừa ăn.
Kiều San cảm khái nói: “Cho nên tôi có thể dễ dàng thông qua buổi phỏng vấn không phải là vì cậu, mà là vì đám người các cậu quả thật rất thiếu trợ lý?”
Đồng Tiểu Lê cắn đũa nói: “Đúng vậy, tôi cũng chỉ là trợ lý, nào có bản lĩnh lớn cỡ đó? Nhưng sau này cậu làm việc phải cẩn thận một chút, tính tình tổng giám đốc không tốt, lại độc miệng không lưu tình, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước. Ngoại trừ cái này, phúc lợi của nhân viên lo liệu việc cho tổng giám đốc chúng ta vẫn rất tốt, tổng giám đốc thường xuyên dẫn chúng ta ra ngoài du lịch.”
Kiều San phát huy tinh thần buôn dưa của mình, hỏi cô: “Tổng giám đốc đẹp trai như vậy, công ty không có cô gái nào thích anh ta à?”
Đồng Tiểu Lê: “Ha ha, ai dám chứ? Nhưng nói đến cái này, tính tình của tổng giám đốc như vậy, có cô gái nào sẽ thích anh ta chứ? Tổng giám đốc độc miệng chỉ lưu hành trong tiểu thuyết thôi, kiểu tổng giám đốc này YY một chút là được rồi, thật sự không thích hợp để làm bạn trai, các cô gái trong cuộc sống hiện thực chúng ta, chỉ thích đàn ông ấm áp thôi.”
Cô cúi đầu bới vài miếng cơm, ngẩng đầu lên lại hỏi Đồng Tiểu Lê: “Vậy cậu có cảm thấy tổng giám đốc là gay không?”
“Phụt...” Đồng Tiểu Lê suýt chút nữa phun cơm ra ngoài, hai con mắt trừng to như hai viên bi, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Kiều San, ở dưới bàn lẳng lặng đá cô một cái.
“Cậu đá tôi làm gì?” Kiều San thấy cô cười sặc cơm thì rút khăn giấy đưa cho cô, “Đừng cười nữa, mau trả lời tôi đi.”
Đồng Tiểu Lê nhìn chằm chằm phía sau cô lại đá cô hai cái... Cô giống như đang cười sao? Rõ ràng là vẻ mặt hoảng sợ đó!!
Chẳng mấy chốc Kiều San phát hiện ra sắc mặt khó coi của Đồng Tiểu Lê, mơ hồ cảm thấy sau lưng mình có chút áp lực, giống như có một bóng đen phủ tới, áp khí bên cạnh chợt hạ xuống.
“Chẳng lẽ cẩu huyết như vậy? Người trong cuộc đứng sau lưng tôi?” Cô thắc mắc.
Đồng Tiểu Lê dùng tay che trán, quay mặt đi... Rất muốn giả bộ như không quen biết cô.
“Cô Trình, xu hướng giới tính của tôi rất bình thường, cô còn muốn biết gì nữa không?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên ở sau lưng cô.
Kiều San đưa tay đỡ trán, không dám quay đầu lại nhìn Tả Dịch. Cô dùng hai tay che mặt, giọng nói buồn buồn: “Không cần đâu ngài Tả, tôi đã biết rồi...” Cô cực kỳ xấu hổ, vốn không dám quay đầu nhìn lại người nào đó, tựa như cô đã nghĩ ra ánh mắt rét buốt chết người của người nào đó rồi.
Vốn anh cũng rất ghét cô, có phải qua vụ này, mức độ ghét cô của anh đã đạt tới cực hạn rồi không?
Sau lưng không có tiếng động.
Thật lâu sau, Đồng Tiểu Lê đẩy cánh tay cô một cái, “Đi rồi, cậu quen tổng giám đốc của chúng ta sao?”
Kiều San buông tay ra, thở mạnh một cái, hỏi cô: “Tổng giám đốc của các cậu có lợi dụng việc công để trả thù riêng không?”
“Xưa nay tổng giám đốc công tư phân minh,“ Đồng Tiểu Lê khựng lại. Kiều San nhẹ nhõm thở dài một hơi, nghĩ thầm người nọ coi như chính nhân quân tử.
Đồng Tiểu Lê lại bổ sung nói: “Nhưng cậu ở công ty nghị luận cấp trên, đây là việc công đó...” Cô vươn tay ra vỗ vỗ vai cô, “Ngày mai đi làm cẩn thận chút, đừng gây ra sai sót nào.”
*
Buổi tối tan ca về nhà, Kiều San đụng Tả Dịch ở chỗ thang máy, cô nhìn chằm chằm vào sống lưng thẳng tắp của người nào đó, vô thức đứng ở trong góc.
Đến tầng 12, thang máy tự động mở cửa, Kiều San thấy Tả Dịch đứng ở ngoài không đi ra, cô cúi đầu nện bước nhỏ đi ra ngoài. Chân trước vừa mới bước ra, cổ áo phía sau đã bị người xách lên, kéo trở về thang máy.
Vóc người cô nhỏ, sức lực cũng nhỏ, bị người đàn ông phía sau kéo một cái, cả người mất khống chế ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Nhưng chẳng mấy chốc lại bị người đàn ông ném ra, dựa vào góc ba của thang máy mới đứng vững người lại.
Cửa thang máy khép lại.
Kiều San bị ép tựa vào góc, tay Tả Dịch chống ở vách tường thang máy từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi đen nồng đậm tối tăm giống như một tầng băng kết liễu, phong bế từng trận khí lạnh trong không gian nhỏ hẹp.
Tả Dịch hơi hạ người xuống, cái cằm như được đao khắc gần như dán lên trán của cô.
Kiều San không được tự nhiên nghiêng đầu đi, mặt đỏ lên: “Tả... Tả tổng, khoảng cách gần như vậy không phải anh muốn hôn tôi đấy chứ?”
Trong mắt Tả Dịch mang theo hàn băng, giọng điệu có chút trêu tức: “Cho một người gay hôn, hình như cũng không có tổn thất gì nhỉ? Cô cứ nói đi?”
“...” Kiều San vội vàng cúi đầu, dùng tay che trán cùng mũi, miệng, ngượng ngịu nói: “Tôi rất lùn không tiện hôn, lão ngài sẽ xốc hông đấy.”
Đây rõ ràng là trả thù cô mà!
Một nam thẳng ghét nhất điều gì? Không thích một phụ nữ đi truyền nói xung quanh mình là gay.
Tả Dịch cũng không ngoại lệ, anh nắm lấy cổ tay Kiều San xuống, nâng cằm của cô lên nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn ngập tức giận: “Cô Trình, nếu như sau này còn để cho tôi ở công ty nghe thấy những lời bàn luận này, tình cảm hàng xóm tôi cũng sẽ không cho đâu.”
Vừa lúc đó, thang máy loảng xoảng một tiếng hạ xuống.
Từ tầng 17 rơi xuống đến tầng 13.
Thang máy lắc lư mạnh khiến Kiều San sợ tới mức ôm lấy eo của Tả Dịch, dán vào trong lòng anh, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
“Buông ra.” Giọng nói của người đàn ông rõ ràng cho thấy anh đang áp chế lửa giận.
“Ồ...” Kiều San hiền lành đàng hoàng buông ra, lại đứng ở trong một góc. Cô nhìn sang đèn trong thang máy tối lại, nói: “Xong rồi, thang máy trục trặc, đều tại anh, muốn chơi tiết mục trả thù đùa giỡn người thì ra ngoài không được à? Nhất định phải ở trong thang máy, giờ thì tốt rồi, cái đoạn máu chó nói đến là đến.”
Kiều San không ngừng nói lảm nhảm, sau khi Tả Dịch ấn chuông báo nguy không nhịn được liếc cô một cái: “Câm miệng.”
Cô nhún vai lùi về trong góc, yếu ớt nói: “Đã làm còn không cho người ta nói, tật xấu gì đâu...”
Gân xanh trên trán Tả Dịch giật giật, cố gắng hết mức duy trì giọng điệu bình thản: “Cô nói cái gì?”
“Đã làm còn không cho người ta nói, tật xấu gì đâu ấy.” Tính tình nóng nảy của Kiều San cũng nổi lên, ưỡn ngực nhìn sát vào anh, “Tôi quan tâm ai, nói ai, thảo luận về ai thì đều là tự do của tôi, dựa vào cái gì anh không cho nói thì không được nói hả? Dựa vào cái gì?”
Tả Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Kiều San bị anh nhìn cực kỳ khó chịu, dứt khoát hai tay chống nạnh: “Trừng cái gì mà? Không phục? Khó chịu hả? Khó chịu hôn tôi hả!”
Kiều San sâu sắc cho rằng anh là gay.
Đại đa số gay rất kiêng kị hôn miệng phụ nữ, nhưng nếu như là đàn ông bình thường bị cô kích động như vậy, 80% đều sẽ hôn lên. Nếu anh thật sự có bản lĩnh hôn cô, ngược lại Kiều San rất bằng lòng, đây chẳng phải là gián tiếp chứng minh rồi xu hướng giới tính của anh rồi sao?
Tả Dịch chưa từng thấy cô gái nào như cô, tức giận đến mức lồng ngực khó chịu, vốn chỉ tính trêu chọc trả thù một chút, lại bị cô phản lại tức không hề nhẹ.
Khí huyết dâng lên, tay giống như không kiềm chế được, nắm cằm của cô, cúi người hôn xuống...
“...” Kiều San trợn tròn hai mắt, ngu ngơ tại chỗ.
Tả Dịch buông cô ra, trong cổ họng phát rõ ra một âm “Hừ”, đuôi lông mày khẽ giương lên, tựa như khiêu khích nhìn cô.
Giống như đang nói...
Hôn thì hôn, sao nào?
Trong phòng quan sát thang máy.
Ứng Sênh Nam đang cùng bác bảo vệ ăn mì gói, anh giương mắt nhìn hình ảnh giám sát trong thang máy, kinh ngạc đến mức cắn gãy đũa, dẫn đến mì tôm ở trong miệng rơi vào lại trong bát.
Bác bảo vệ ghét bỏ nhìn anh một cái, ôm tô mì qua lảm nhảm: “Chàng trai, lúc ăn mì thì chuyên tâm ân, đừng xem những hình ảnh thiếu nhi không nên xem.”
Ứng Sênh Nam nuốt thức ăn trong miệng xuống dưới bụng, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát cảm khái nói: “Công phu trêu chọc đàn ông của bà mai nhỏ này rất tốt đấy.”
Vừa rồi ở phòng ăn Tả Dịch đã uyển chuyển hạ lệnh tiễn khách, nhưng cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt xâm nhập thăm dò anh.
Bước đầu cô phán đoán 70% Tả Dịch là gay, xu hướng giới tính khác hẳn với người bình thường, muốn kết luận 100% thì vẫn phải tiếp tục quan sát.
Đã hoàn thành mục đích Kiều San không ở lại nữa, mà đi đến văn phòng lấy chìa khóa dự bị mở cửa, vừa vào trong nhà đã thấy Đô Đô vô lực gục ở ngưỡng cửa, rũ lỗ tai xuống, tự mình nghiệm chứng trạng thái bi thảm “đói thành chó“.
Cho Đô Đô ăn no, Kiều San bắt đầu sửa lại kế hoạch giúp Tả Dịch lượng thân định chế.
Dựa vào mức độ chán ghét của Tả Dịch đối với cô hiện tại để phán đoán, muốn tiếp tục kiếm cớ tiến vào nhà anh, hiển nhiên rất không có khả năng. Đổi vị trí tự hỏi, nếu có một gã hàng xóm khỏe mạnh hèn hạ bỉ ổi say rượu điên khùng ở trước cửa nhà mình, người đó nhất định sẽ vĩnh viễn không muốn gặp lại người hàng xóm này.
Kiều San lướt blog trông thấy tin tức thông báo tuyển dụng của “Đồng Đồng thích lê”, đây là một cơ hội tốt xâm nhập chạm trán Tả Dịch, không thể bỏ qua!
Nhanh chóng viết một bảng sơ yếu lý lịch quăng qua, thân phận, bằng cấp đều là làm giả. Sau khi đối phương nhận được bảng sơ yếu lý lịch, rất nhanh gọi điện thoại bảo đi phỏng vấn.
Vừa vặn người phỏng vấn chính là Đồng Đồng thích lê.
Cô và Đồng Đồng thích lê đã phát triển thành bạn tốt, khi online gần như không có lúc nào là không nói chuyện. Hai người gặp mặt vô cùng thân mật, kích động ôm chằm lấy nhau.
Bộ dáng của Kiều San không khác mấy trong tưởng tượng của Đồng Tiểu Lê, dáng lùn, mặt nhỏ như bàn tay, hai má có chút mập, khuôn mặt như lòng trắng trứng gà.
Đồng Tiểu Lê thì cao hơn so với Kiều San tưởng tượng, dáng người rất tốt, cách ăn mặc nữ kinh doanh tiêu chuẩn ở thành phố, người thật càng xinh đẹp càng có khí chất hơn so với trong ảnh chụp.
Buổi chiều Kiều San thuận lợi thông qua buổi phỏng vấn, Đồng Tiểu Lê nhiệt tình dẫn cô đi tham quan phòng làm việc.
Tòa văn phòng Vân Dịch nằm ở hoàn lộ* Cẩm Dương, trên dưới tổng cộng có mười hai tầng, có phòng đọc sách, căn tin, phòng thể hình độc lập. Tổng thể mà nói, phúc lợi của công nhân viên rất tốt, nhưng trợ lý của tổng giám đốc lại đổi rất nhiều lần, nghe nói trợ lý lúc trước từ chức là do trong một cuộc hội nghị cỡ lớn ở công ty bị tổng giám đốc mắng không chút lưu tình, ngày hôm sau từ chức...
(* đường vòng bao quanh thành phố)
Đồng Tiểu Lê mang Kiều San đến căn tin, gọi giúp cô một phần cơm hai mặn một đạm, hai người ngồi cùng một chỗ vừa trò chuyện vừa ăn.
Kiều San cảm khái nói: “Cho nên tôi có thể dễ dàng thông qua buổi phỏng vấn không phải là vì cậu, mà là vì đám người các cậu quả thật rất thiếu trợ lý?”
Đồng Tiểu Lê cắn đũa nói: “Đúng vậy, tôi cũng chỉ là trợ lý, nào có bản lĩnh lớn cỡ đó? Nhưng sau này cậu làm việc phải cẩn thận một chút, tính tình tổng giám đốc không tốt, lại độc miệng không lưu tình, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước. Ngoại trừ cái này, phúc lợi của nhân viên lo liệu việc cho tổng giám đốc chúng ta vẫn rất tốt, tổng giám đốc thường xuyên dẫn chúng ta ra ngoài du lịch.”
Kiều San phát huy tinh thần buôn dưa của mình, hỏi cô: “Tổng giám đốc đẹp trai như vậy, công ty không có cô gái nào thích anh ta à?”
Đồng Tiểu Lê: “Ha ha, ai dám chứ? Nhưng nói đến cái này, tính tình của tổng giám đốc như vậy, có cô gái nào sẽ thích anh ta chứ? Tổng giám đốc độc miệng chỉ lưu hành trong tiểu thuyết thôi, kiểu tổng giám đốc này YY một chút là được rồi, thật sự không thích hợp để làm bạn trai, các cô gái trong cuộc sống hiện thực chúng ta, chỉ thích đàn ông ấm áp thôi.”
Cô cúi đầu bới vài miếng cơm, ngẩng đầu lên lại hỏi Đồng Tiểu Lê: “Vậy cậu có cảm thấy tổng giám đốc là gay không?”
“Phụt...” Đồng Tiểu Lê suýt chút nữa phun cơm ra ngoài, hai con mắt trừng to như hai viên bi, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Kiều San, ở dưới bàn lẳng lặng đá cô một cái.
“Cậu đá tôi làm gì?” Kiều San thấy cô cười sặc cơm thì rút khăn giấy đưa cho cô, “Đừng cười nữa, mau trả lời tôi đi.”
Đồng Tiểu Lê nhìn chằm chằm phía sau cô lại đá cô hai cái... Cô giống như đang cười sao? Rõ ràng là vẻ mặt hoảng sợ đó!!
Chẳng mấy chốc Kiều San phát hiện ra sắc mặt khó coi của Đồng Tiểu Lê, mơ hồ cảm thấy sau lưng mình có chút áp lực, giống như có một bóng đen phủ tới, áp khí bên cạnh chợt hạ xuống.
“Chẳng lẽ cẩu huyết như vậy? Người trong cuộc đứng sau lưng tôi?” Cô thắc mắc.
Đồng Tiểu Lê dùng tay che trán, quay mặt đi... Rất muốn giả bộ như không quen biết cô.
“Cô Trình, xu hướng giới tính của tôi rất bình thường, cô còn muốn biết gì nữa không?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên ở sau lưng cô.
Kiều San đưa tay đỡ trán, không dám quay đầu lại nhìn Tả Dịch. Cô dùng hai tay che mặt, giọng nói buồn buồn: “Không cần đâu ngài Tả, tôi đã biết rồi...” Cô cực kỳ xấu hổ, vốn không dám quay đầu nhìn lại người nào đó, tựa như cô đã nghĩ ra ánh mắt rét buốt chết người của người nào đó rồi.
Vốn anh cũng rất ghét cô, có phải qua vụ này, mức độ ghét cô của anh đã đạt tới cực hạn rồi không?
Sau lưng không có tiếng động.
Thật lâu sau, Đồng Tiểu Lê đẩy cánh tay cô một cái, “Đi rồi, cậu quen tổng giám đốc của chúng ta sao?”
Kiều San buông tay ra, thở mạnh một cái, hỏi cô: “Tổng giám đốc của các cậu có lợi dụng việc công để trả thù riêng không?”
“Xưa nay tổng giám đốc công tư phân minh,“ Đồng Tiểu Lê khựng lại. Kiều San nhẹ nhõm thở dài một hơi, nghĩ thầm người nọ coi như chính nhân quân tử.
Đồng Tiểu Lê lại bổ sung nói: “Nhưng cậu ở công ty nghị luận cấp trên, đây là việc công đó...” Cô vươn tay ra vỗ vỗ vai cô, “Ngày mai đi làm cẩn thận chút, đừng gây ra sai sót nào.”
*
Buổi tối tan ca về nhà, Kiều San đụng Tả Dịch ở chỗ thang máy, cô nhìn chằm chằm vào sống lưng thẳng tắp của người nào đó, vô thức đứng ở trong góc.
Đến tầng 12, thang máy tự động mở cửa, Kiều San thấy Tả Dịch đứng ở ngoài không đi ra, cô cúi đầu nện bước nhỏ đi ra ngoài. Chân trước vừa mới bước ra, cổ áo phía sau đã bị người xách lên, kéo trở về thang máy.
Vóc người cô nhỏ, sức lực cũng nhỏ, bị người đàn ông phía sau kéo một cái, cả người mất khống chế ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Nhưng chẳng mấy chốc lại bị người đàn ông ném ra, dựa vào góc ba của thang máy mới đứng vững người lại.
Cửa thang máy khép lại.
Kiều San bị ép tựa vào góc, tay Tả Dịch chống ở vách tường thang máy từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi đen nồng đậm tối tăm giống như một tầng băng kết liễu, phong bế từng trận khí lạnh trong không gian nhỏ hẹp.
Tả Dịch hơi hạ người xuống, cái cằm như được đao khắc gần như dán lên trán của cô.
Kiều San không được tự nhiên nghiêng đầu đi, mặt đỏ lên: “Tả... Tả tổng, khoảng cách gần như vậy không phải anh muốn hôn tôi đấy chứ?”
Trong mắt Tả Dịch mang theo hàn băng, giọng điệu có chút trêu tức: “Cho một người gay hôn, hình như cũng không có tổn thất gì nhỉ? Cô cứ nói đi?”
“...” Kiều San vội vàng cúi đầu, dùng tay che trán cùng mũi, miệng, ngượng ngịu nói: “Tôi rất lùn không tiện hôn, lão ngài sẽ xốc hông đấy.”
Đây rõ ràng là trả thù cô mà!
Một nam thẳng ghét nhất điều gì? Không thích một phụ nữ đi truyền nói xung quanh mình là gay.
Tả Dịch cũng không ngoại lệ, anh nắm lấy cổ tay Kiều San xuống, nâng cằm của cô lên nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn ngập tức giận: “Cô Trình, nếu như sau này còn để cho tôi ở công ty nghe thấy những lời bàn luận này, tình cảm hàng xóm tôi cũng sẽ không cho đâu.”
Vừa lúc đó, thang máy loảng xoảng một tiếng hạ xuống.
Từ tầng 17 rơi xuống đến tầng 13.
Thang máy lắc lư mạnh khiến Kiều San sợ tới mức ôm lấy eo của Tả Dịch, dán vào trong lòng anh, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
“Buông ra.” Giọng nói của người đàn ông rõ ràng cho thấy anh đang áp chế lửa giận.
“Ồ...” Kiều San hiền lành đàng hoàng buông ra, lại đứng ở trong một góc. Cô nhìn sang đèn trong thang máy tối lại, nói: “Xong rồi, thang máy trục trặc, đều tại anh, muốn chơi tiết mục trả thù đùa giỡn người thì ra ngoài không được à? Nhất định phải ở trong thang máy, giờ thì tốt rồi, cái đoạn máu chó nói đến là đến.”
Kiều San không ngừng nói lảm nhảm, sau khi Tả Dịch ấn chuông báo nguy không nhịn được liếc cô một cái: “Câm miệng.”
Cô nhún vai lùi về trong góc, yếu ớt nói: “Đã làm còn không cho người ta nói, tật xấu gì đâu...”
Gân xanh trên trán Tả Dịch giật giật, cố gắng hết mức duy trì giọng điệu bình thản: “Cô nói cái gì?”
“Đã làm còn không cho người ta nói, tật xấu gì đâu ấy.” Tính tình nóng nảy của Kiều San cũng nổi lên, ưỡn ngực nhìn sát vào anh, “Tôi quan tâm ai, nói ai, thảo luận về ai thì đều là tự do của tôi, dựa vào cái gì anh không cho nói thì không được nói hả? Dựa vào cái gì?”
Tả Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Kiều San bị anh nhìn cực kỳ khó chịu, dứt khoát hai tay chống nạnh: “Trừng cái gì mà? Không phục? Khó chịu hả? Khó chịu hôn tôi hả!”
Kiều San sâu sắc cho rằng anh là gay.
Đại đa số gay rất kiêng kị hôn miệng phụ nữ, nhưng nếu như là đàn ông bình thường bị cô kích động như vậy, 80% đều sẽ hôn lên. Nếu anh thật sự có bản lĩnh hôn cô, ngược lại Kiều San rất bằng lòng, đây chẳng phải là gián tiếp chứng minh rồi xu hướng giới tính của anh rồi sao?
Tả Dịch chưa từng thấy cô gái nào như cô, tức giận đến mức lồng ngực khó chịu, vốn chỉ tính trêu chọc trả thù một chút, lại bị cô phản lại tức không hề nhẹ.
Khí huyết dâng lên, tay giống như không kiềm chế được, nắm cằm của cô, cúi người hôn xuống...
“...” Kiều San trợn tròn hai mắt, ngu ngơ tại chỗ.
Tả Dịch buông cô ra, trong cổ họng phát rõ ra một âm “Hừ”, đuôi lông mày khẽ giương lên, tựa như khiêu khích nhìn cô.
Giống như đang nói...
Hôn thì hôn, sao nào?
Trong phòng quan sát thang máy.
Ứng Sênh Nam đang cùng bác bảo vệ ăn mì gói, anh giương mắt nhìn hình ảnh giám sát trong thang máy, kinh ngạc đến mức cắn gãy đũa, dẫn đến mì tôm ở trong miệng rơi vào lại trong bát.
Bác bảo vệ ghét bỏ nhìn anh một cái, ôm tô mì qua lảm nhảm: “Chàng trai, lúc ăn mì thì chuyên tâm ân, đừng xem những hình ảnh thiếu nhi không nên xem.”
Ứng Sênh Nam nuốt thức ăn trong miệng xuống dưới bụng, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát cảm khái nói: “Công phu trêu chọc đàn ông của bà mai nhỏ này rất tốt đấy.”