Đó là bạn muốn chết lại không chết được, cuối cùng biến thành nửa sống nửa chết, bên cạnh còn có người đứng nhìn không cứu bạn!
Người vừa xuất hiện chưa được một phút đồng hồ đã định tự sát chọn sai cách, làm việc nghĩa không chùn bước đâm đầu vào cái cây bên cạnh.
Chỉ nghe một tiếng “Bốp”, trán người anh em bỗng chảy đầy máu, mắt nổ đom đóm, lảo đảo gục xuống đất, run rẩy, chỉ chốc lát máu đã be bét mặt.
Dáng vẻ thê thảm này đúng là khiến người ta không đành lòng, hệ thống vô lương tâm còn cố tình vui sướng khi người gặp họa, nêu lên: Ngài muốn tự sát nhưng sức lực không đủ nên thất bại, hiện tại bị vây trong trạng thái trọng thương.
Sau đó máu giảm xuống 10, một phút đồng hồ sau còn một giọt cuối cùng, duy trì ở mức 1, lúc này người sắp chết, quả thực sống không bằng chết...
Trương Khởi Khởi và con riêng im lặng nhìn, một người giữa khinh bỉ, hèn mọn và miệt thị tuần hoàn vô hạn, một người ngồi nhổ cỏ hai mắt mờ mịt, sau một lúc lâu mới “A” một tiếng, “Đổ máu rồi!” Cắn ngón tay tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ.
Người anh em máu be bét mặt thiếu chút nữa thì hộc máu, thống khổ nhìn về phía con riêng với ánh mắt khinh bỉ: Người anh em, giờ mới thấy sao, giúp tôi một chút!!
Đáng tiếc lấy năng lực lý giải của con riêng thì quả thực không có cách nào hiểu được ánh mắt ẩn chứa cảm xúc đau khổ như ruột gan đứt đoạn, một giây sau con riêng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trương Khởi Khởi: “Hắn đổ máu, cầm máu!”
Trương Khởi Khởi đồng ý gật đầu, sau đó liền chỉ người thương nặng dưới đất: “Cậu cầm máu!”
Con riêng gật đầu, sau đó dưới vẻ mặt cảm kích của người bị thương, một tay xé một mảnh vải từ trên người, sau đó đập vào trán hắn, “bốp” một tiếng!
”A!!!!”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền khắp thôn, trong ánh mắt vô tội của con riêng, người anh em dưới đất trợn mắt rồi hôn mê bất tỉnh, lượng máu vẫn duy trì ở mức 1, không giảm xuống. Có câu gọi là gì ý nhỉ? Không tìm chết sẽ không phải chết...
Trương Khởi Khởi im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cậu cầm máu chính là không làm gì cả liền chụp vải vào miệng vết thương của người ta sao?” Nhưng ngất đi còn hơn đau đến ngất... Giống như không có gì khác nhau...
Con riêng ngẩng đầu bĩu môi đúng lý hợp tình: “Tôi cũng chưa cầm máu cho ai!” Một bộ ngươi xứng đáng ngươi tự làm tự chịu.
Trương Khởi Khởi: “......”
Dù sao Trương Khởi Khởi vẫn còn lương tâm lẫn liêm sỉ, cuối cùng hai người hợp lực —— kéo người anh em tới nhà trưởng thôn, trắc trở trên quãng đường tạm thời không đề cập tới, dù sao hắn cũng hôn mê rồi, đúng không? Đúng không?
Khi nhìn thấy người anh em, trưởng thôn vô cùng thương xót, hắn nói cho Trương Khởi Khởi thảo dược của nhiệm vụ có thể đắp lên trị liệu cho người anh em, nhưng mười phần của hắn thì một phần cũng không thể thiếu!
Sau khi hai người Trương Khởi Khởi và con riêng đùn đẩy nhau đi tìm thảo dược, người anh em đợi cứu viện cuối cùng vẫn chờ được thảo dược cứu mạng, Trương Khởi Khởi nhặt bừa một hòn đá dưới đất, không quản bẩn hay không dùng nó để đập thảo dược, sau đó cầm thảo dược bị rơi nên hơi dính bùn đắp lên trán người anh em.
Khi người anh em tỉnh lại, tiếp đón là một con dao: “Này, dùng thứ này, quyết đoán chút, đừng phiền chúng tôi cứu anh nữa...”
Người anh em nhất thời không khỏi nghẹn ngào: “... Để tôi trì hoãn một chút.” Mẹ nó, chẳng lẽ hắn đáng ghét như vậy sao?