“Ta rất thích nữ nhân thích ta lại cùng ta kề vai chiến đầu, ta nghĩ đây có lẽ là chuyện tuyệt vời nhất.” Gương mặt tràn đầy chờ mong, Lan nhi của hắn nghĩ như vậy làm cho hắn kinh hỉ.
“Vậy có phải nàng nên vì ta thay đổi cái gì không?” Mộ Dung Thiên Thần hỏi.
“Thay đổi, thay đổi cái gì?” Đường Tĩnh nghi hoặc hỏi, nàng không cảm thấy nên thay đổi cái gì?”
"Chẳng lẽ ta làm còn chưa đủ tốt sao?”
“Không phải, mỗi chuyện nàng làm đều rất xuất sắc, chỉ là thứ quan trọng nhất không phải là thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau sao?” Mộ Dung Thiên Thần hướng dẫn từng bước một.
Trái tim Đường Tĩnh đột nhiên co rút mạnh, “Chàng đều biết rõ sao?” Thật sự kinh ngạc không thể tin được.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, “Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, nàng không nói cho bọn họ thân phận thật của nàng, sau này bọn họ biết được sẽ tức giận với nàng, các nàng làm sao có thể ở chung tiếp đây, hay làm sao cùng xử lý Đồng Thiện đường đây?”
Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, trái tim treo nơi cổ họng rơi xuống, thì ra bọn họ không phải nghĩ đến cùng một chuyện. Gương mặt tràn ra nụ cười thoải mái, gật đầu hứa hẹn: “Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ nói cho bọn họ.”
“Khi nào thì nói?” Hắn không chịu được cảnh nam nhân khác cùng nữ nhân của hắn kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ. Vạn nhất Lan nhi của hắn ngày nào đó ý chí không kiên định cùng nam nhân khác bỏ trốn thì hắn chạy đi đâu tìm nữ nhân đoan trang xinh đẹp lại dịu dàng săn sóc hiền lương đây?
Hiển nhiên Đường Tĩnh không biết Mộ Dung Thiên Thần đang nghĩ cái gì, một lòng cho rằng hắn vì nàng mà suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng sáng lạn: “Không bằng mấy hôm nữa ta xuất phủ nói cho bọn họ?”
“Được. Ngày mai nàng đi nói cho bọn họ đi.” Mộ Dung Thiên Thần cầu còn không được, tất nhiên càng nhanh càng tốt.
“...” Như thế nào lại sốt ruột hơn cả nàng.
“Còn nữa, nên tụ tập đám dân tị nạn này vào một chỗ, nếu không bọn họ nơi nơi truyền bệnh càng có thêm nhiều người bị lây bệnh.” Bỗng nhiên Đường Tĩnh như nhớ tới điều gì.
Mộ Dung Thiên Thần gật đầu mỉm cười: “Ta đã phân phó rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Đường tĩnh thoáng an tâm.
Ngày hôm sau Đường tĩnh thay xong y phục thường ngày xuất phủ đi tới Đồng Thiện đường.
Chưởng quầy Lâm thúc ra tiếp đón: “Phu nhân đến xem bệnh hay bốc thuốc?”
Đường Tĩnh nhìn xung quanh, cười nói: “Không phải, là tới chỉ đạo.”
“Cái này...” Lam thúc có chút khó xử, hắn kinh doanh Đồng Thiện đường lâu như vậy cũng không thấy ai nói tới nhìn, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
“Ha ha.” Đường Tĩnh nhịn không được nhếch môi cười ra tiếng.
“Phu nhân cười gì?” Lâm thúc không hiểu gì, đứng ngẩn người.
Đường Tĩnh giống như thường ngày: “Đường Tĩnh thỉnh an Lâm thúc.”
“Ngươi... ngươi là...” Lâm thúc không thể tin nhìn Đường Tĩnh, làm sao có thể liên hệ nàng với Đường Tĩnh suốt ngày trêu chọc đũa giỡn với bọn họ được.
Cẩn thận xem lại, giữa hai hàng lông mày có mấy phần tương tự, đặc biệt đôi tròng mắt trong suốt đều mang linh khí bức người, giống như có thể nhìn thấy được tâm tư của người khác.
Lúc nói chuyện, phòng khám có mấy bệnh nhân lục tục kéo tới, Đường Tĩnh cười cười: “Được rồi, Lâm thúc nhìn cũng đủ, nhanh nhanh đi đi.”
Lâm thúc gật đầu, mang theo tin tức khó hiểu gọi mọi người đi nơi khác.
Không lâu sau bên trong cũng đồng dạng truyền ra tiếng kinh hô không thể tin, nhất là Thẩm Phong Minh, kêu là đây là chuyện quỷ quái kinh thiên động địa. Lâm thúc bình tĩnh, thì ra biểu hiện lúc nãy của hắn còn tạm được.
Thẩm Phong Minh quả thật không thể bình tĩnh được, hắn lôi kéo Đường Tĩnh nhìn nhìn, không thể hiểu nổi một tiểu tử tuấn tú làm sao trở thành một cô nương như hoa như ngọc được.
“Được rồi Phong Minh, còn lôi kéo cô nương nhà người ta thì ra thể thống gì!” Tuy rất khó tiếp thu nhưng dù sao phiêu bạt giang hồ bấy lâu, Qúy thúc nhanh chóng phản ứng kịp.
Tô Phương Tuấn cũng từ từ tiếp thu sự thật, hỏi: “Vậy ngươi thực ra là?” Gần đây ở trong này gặp không ít quan lại quyền quý, nhãn lực của hắn cũng cao hơn không ít. Nhìn cách ăn mặc hôm nay của nàng có thể nhìn ra thân phận của nàng không tầm thường.
Đường Tĩnh thở dài, xem đi, nàng biết nếu thẳng thắn nói ra thân phận của mình thì không thể thân mật với bọn họ như trước kia. Bất quá nghĩ lại người nào đó ngày hôm qua ở trên giường giở trò vô lại và cảnh cáo, Đường Tĩnh nói rõ: “Ta là Lý Linh Lan của phủ Thừa tướng.”
“Đó không phải là...” Tô Phương Tuấn kinh hô, thì ra Thần vương phi ở khắp phố lớn ngõ nhỏ mọi người đều nghị luận vậy mà lại là bằng hữu của bọn họ. Mấy người nhao nhao quỳ xuống: “Thảo dân thỉnh an Vương phi.” Chỉ có Thẩm Phong Minh bình tĩnh đứng đó, ánh mắt lóe ra sự lạnh lùng.
Đường Tĩnh không biết làm gì, cùng Xuân Ngọc nhanh chóng đỡ bọn họ đứng dậy, “Các ngươi không cần như vậy, ta vẫn là ta, vẫn là Đường Tĩnh, các ngươi không cần suy nghĩ nhiều.”
Tuy nói vậy nhưng mấy người vẫn để ý. Đường Tĩnh có chút ảo não, hối hận cách làm ngày hôm nay, mím môi một lúc lâu mới mở miệng: “Ta không phải cố ý lừa mọi người, chẳng qua lúc xuất môn thuân tiện nên mới mặc nam trang ra ngoài.”
“Vậy Vương gia cùng ngươi xuất phủ sao?” Phong Minh bát quái vì nguyên nhân đó mà sinh ra hứng thú hỏi.
“Đó là bởi vì sức quyến rũ của ta có thể làm cho hắn thần hồn điên đảo cho nên mới đồng ý cho ta ra cửa.” Đường Tĩnh lẩm bẩm nói.
Mọi người nghe xong cười ha hả, Đường Tĩnh hiền hòa ngày xưa cũng từ từ trở lại, thừa dịp người bốc thuốc còn ít mà mấy người lại đang thảo luận chuyện dịch bệnh lan tràn.
Qúy thúc vuốt vuốt bộ râu dài, lo lắng nói: “Theo tốc độ lan tràn này mà nói, không đến một tháng Vận thành cũng phải chuyện tai ương.”
Mấy người không nói gì, dịch bệnh lan tràn nhanh chóng trong lòng họ cũng rất rõ ràng, một tháng vẫn là nhiều.
“Lâm thúc, làm phiền ngươi dán bố cáo: Đồng Thiện đường của chúng ta từ ngày mai phát thuốc dự phòng dịch bệnh miễn phí. Qúy thúc, ngươi cảm thấy như thế nào?” Đường Tĩnh dò hỏi.
“Ừ rất tốt.” Sự tán thưởng trong mắt Qúy thúc không có lời nào có thể miêu tả được. Người thầy thuốc, đạo đức, hành nghề ý quan trọng nhất là cứu người.
“Vậy có phải nàng nên vì ta thay đổi cái gì không?” Mộ Dung Thiên Thần hỏi.
“Thay đổi, thay đổi cái gì?” Đường Tĩnh nghi hoặc hỏi, nàng không cảm thấy nên thay đổi cái gì?”
"Chẳng lẽ ta làm còn chưa đủ tốt sao?”
“Không phải, mỗi chuyện nàng làm đều rất xuất sắc, chỉ là thứ quan trọng nhất không phải là thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau sao?” Mộ Dung Thiên Thần hướng dẫn từng bước một.
Trái tim Đường Tĩnh đột nhiên co rút mạnh, “Chàng đều biết rõ sao?” Thật sự kinh ngạc không thể tin được.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, “Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, nàng không nói cho bọn họ thân phận thật của nàng, sau này bọn họ biết được sẽ tức giận với nàng, các nàng làm sao có thể ở chung tiếp đây, hay làm sao cùng xử lý Đồng Thiện đường đây?”
Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, trái tim treo nơi cổ họng rơi xuống, thì ra bọn họ không phải nghĩ đến cùng một chuyện. Gương mặt tràn ra nụ cười thoải mái, gật đầu hứa hẹn: “Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ nói cho bọn họ.”
“Khi nào thì nói?” Hắn không chịu được cảnh nam nhân khác cùng nữ nhân của hắn kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ. Vạn nhất Lan nhi của hắn ngày nào đó ý chí không kiên định cùng nam nhân khác bỏ trốn thì hắn chạy đi đâu tìm nữ nhân đoan trang xinh đẹp lại dịu dàng săn sóc hiền lương đây?
Hiển nhiên Đường Tĩnh không biết Mộ Dung Thiên Thần đang nghĩ cái gì, một lòng cho rằng hắn vì nàng mà suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng sáng lạn: “Không bằng mấy hôm nữa ta xuất phủ nói cho bọn họ?”
“Được. Ngày mai nàng đi nói cho bọn họ đi.” Mộ Dung Thiên Thần cầu còn không được, tất nhiên càng nhanh càng tốt.
“...” Như thế nào lại sốt ruột hơn cả nàng.
“Còn nữa, nên tụ tập đám dân tị nạn này vào một chỗ, nếu không bọn họ nơi nơi truyền bệnh càng có thêm nhiều người bị lây bệnh.” Bỗng nhiên Đường Tĩnh như nhớ tới điều gì.
Mộ Dung Thiên Thần gật đầu mỉm cười: “Ta đã phân phó rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Đường tĩnh thoáng an tâm.
Ngày hôm sau Đường tĩnh thay xong y phục thường ngày xuất phủ đi tới Đồng Thiện đường.
Chưởng quầy Lâm thúc ra tiếp đón: “Phu nhân đến xem bệnh hay bốc thuốc?”
Đường Tĩnh nhìn xung quanh, cười nói: “Không phải, là tới chỉ đạo.”
“Cái này...” Lam thúc có chút khó xử, hắn kinh doanh Đồng Thiện đường lâu như vậy cũng không thấy ai nói tới nhìn, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
“Ha ha.” Đường Tĩnh nhịn không được nhếch môi cười ra tiếng.
“Phu nhân cười gì?” Lâm thúc không hiểu gì, đứng ngẩn người.
Đường Tĩnh giống như thường ngày: “Đường Tĩnh thỉnh an Lâm thúc.”
“Ngươi... ngươi là...” Lâm thúc không thể tin nhìn Đường Tĩnh, làm sao có thể liên hệ nàng với Đường Tĩnh suốt ngày trêu chọc đũa giỡn với bọn họ được.
Cẩn thận xem lại, giữa hai hàng lông mày có mấy phần tương tự, đặc biệt đôi tròng mắt trong suốt đều mang linh khí bức người, giống như có thể nhìn thấy được tâm tư của người khác.
Lúc nói chuyện, phòng khám có mấy bệnh nhân lục tục kéo tới, Đường Tĩnh cười cười: “Được rồi, Lâm thúc nhìn cũng đủ, nhanh nhanh đi đi.”
Lâm thúc gật đầu, mang theo tin tức khó hiểu gọi mọi người đi nơi khác.
Không lâu sau bên trong cũng đồng dạng truyền ra tiếng kinh hô không thể tin, nhất là Thẩm Phong Minh, kêu là đây là chuyện quỷ quái kinh thiên động địa. Lâm thúc bình tĩnh, thì ra biểu hiện lúc nãy của hắn còn tạm được.
Thẩm Phong Minh quả thật không thể bình tĩnh được, hắn lôi kéo Đường Tĩnh nhìn nhìn, không thể hiểu nổi một tiểu tử tuấn tú làm sao trở thành một cô nương như hoa như ngọc được.
“Được rồi Phong Minh, còn lôi kéo cô nương nhà người ta thì ra thể thống gì!” Tuy rất khó tiếp thu nhưng dù sao phiêu bạt giang hồ bấy lâu, Qúy thúc nhanh chóng phản ứng kịp.
Tô Phương Tuấn cũng từ từ tiếp thu sự thật, hỏi: “Vậy ngươi thực ra là?” Gần đây ở trong này gặp không ít quan lại quyền quý, nhãn lực của hắn cũng cao hơn không ít. Nhìn cách ăn mặc hôm nay của nàng có thể nhìn ra thân phận của nàng không tầm thường.
Đường Tĩnh thở dài, xem đi, nàng biết nếu thẳng thắn nói ra thân phận của mình thì không thể thân mật với bọn họ như trước kia. Bất quá nghĩ lại người nào đó ngày hôm qua ở trên giường giở trò vô lại và cảnh cáo, Đường Tĩnh nói rõ: “Ta là Lý Linh Lan của phủ Thừa tướng.”
“Đó không phải là...” Tô Phương Tuấn kinh hô, thì ra Thần vương phi ở khắp phố lớn ngõ nhỏ mọi người đều nghị luận vậy mà lại là bằng hữu của bọn họ. Mấy người nhao nhao quỳ xuống: “Thảo dân thỉnh an Vương phi.” Chỉ có Thẩm Phong Minh bình tĩnh đứng đó, ánh mắt lóe ra sự lạnh lùng.
Đường Tĩnh không biết làm gì, cùng Xuân Ngọc nhanh chóng đỡ bọn họ đứng dậy, “Các ngươi không cần như vậy, ta vẫn là ta, vẫn là Đường Tĩnh, các ngươi không cần suy nghĩ nhiều.”
Tuy nói vậy nhưng mấy người vẫn để ý. Đường Tĩnh có chút ảo não, hối hận cách làm ngày hôm nay, mím môi một lúc lâu mới mở miệng: “Ta không phải cố ý lừa mọi người, chẳng qua lúc xuất môn thuân tiện nên mới mặc nam trang ra ngoài.”
“Vậy Vương gia cùng ngươi xuất phủ sao?” Phong Minh bát quái vì nguyên nhân đó mà sinh ra hứng thú hỏi.
“Đó là bởi vì sức quyến rũ của ta có thể làm cho hắn thần hồn điên đảo cho nên mới đồng ý cho ta ra cửa.” Đường Tĩnh lẩm bẩm nói.
Mọi người nghe xong cười ha hả, Đường Tĩnh hiền hòa ngày xưa cũng từ từ trở lại, thừa dịp người bốc thuốc còn ít mà mấy người lại đang thảo luận chuyện dịch bệnh lan tràn.
Qúy thúc vuốt vuốt bộ râu dài, lo lắng nói: “Theo tốc độ lan tràn này mà nói, không đến một tháng Vận thành cũng phải chuyện tai ương.”
Mấy người không nói gì, dịch bệnh lan tràn nhanh chóng trong lòng họ cũng rất rõ ràng, một tháng vẫn là nhiều.
“Lâm thúc, làm phiền ngươi dán bố cáo: Đồng Thiện đường của chúng ta từ ngày mai phát thuốc dự phòng dịch bệnh miễn phí. Qúy thúc, ngươi cảm thấy như thế nào?” Đường Tĩnh dò hỏi.
“Ừ rất tốt.” Sự tán thưởng trong mắt Qúy thúc không có lời nào có thể miêu tả được. Người thầy thuốc, đạo đức, hành nghề ý quan trọng nhất là cứu người.