Chu Tình tan học tới đón Lý Viện Viện, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, nhịn không nổi kéo Lý Viện Viện sang một bên thầm thì: "Sao hắn ta lại đi theo bọn mình thế, cậu nói gì với hắn lúc ở phòng y tế vậy?"
Lý Viện Viện quay lại liếc Yến Tư Thành, thấy y đang nhìn chằm chằm vào cô bạn bên cạnh nàng, mặc dù bây giờ y không mang theo đao, nhưng tay vẫn quen thói đặt ở thắt lưng, giống những đêm Thất tịch, y theo sau dạo chợ cùng nàng.
Lý Viện Viện quay lại đáp lời Chu Tình: "Không sao đâu." Nàng vỗ nhẹ vào tay Chu Tình tỏ ý vỗ về: "Không cần sợ."
Chu Tình ngẩn ra: "Học lối nói cổ xưa làm gì, tớ nổi hết da gà rồi đây này, rốt cuộc hôm nay cậu bị sao vậy?"
Lý Viện Viện không nói nữa, đi theo Chu Tình vào trong tòa nhà, đang định bước lên tầng, chợt nghe phía sau vang tiếng phụ nữ kêu: "Ơ, cậu kia, không được vào ký túc xá nữ!"
Cả ba người đều ngây ra.
Lý Viện Viện quay lại, thấy Yến Tư Thành bị một người phụ nữ trung niên chặn ngoài cửa. Chu Tình dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi soi mói, đoạn nói: "Hắn ta bị điên à, còn muốn lên phòng cùng nữa chắc?"
Người phụ nữ khăng khăng chặn lại Yến Tư Thành, nhưng y không thèm để ý tới bà ta, chỉ chăm chăm nhìn Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện hiểu ánh mắt y, y muốn nói: nếu cần, thuộc hạ lập tức đánh ngã bà ta.
Lý Viện Viện lắc đầu. Ngay sau đó hỏi Chu Tình: "Đêm nay, tớ phải ở tại... Ừm, ký túc xá? Là nơi mọi người ngủ à?"
Chu Tình ngạc nhiên, dời mắt khỏi Yến Tư Thành, quay sang nhìn chòng chọc vào Lý Viện Viện: "Không thì ở đâu?"
Lý Viện Viện gật đầu, bảo Yến Tư Thành: "Đêm nay ta nghỉ lại đây. Ngươi cũng về ký túc xá đi."
Yến Tư Thành chớp mắt, hé miệng toan mở lời, nhưng sau cùng lại cung kính rời đi. Chu Tình xoa xoa mắt, hơi ngưỡng mộ hỏi Lý Viện Viện: "Ái chà, hai vị đang diễn tuồng hả, sao hắn ta ngoan ngoãn nghe lời cậu thế? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Cũng lâu rồi." Chu Tình kỳ quái nhìn Lý Viện Viện, Lý Viện Viện lập tức chữa: "Có cảm giác như mới gặp đã quen... Trông giống anh họ xa của tớ."
Thực ra nếu tính kỹ càng thì Yến Tư Thành thực sự là họ hàng xa của Lý Viện Viện, có điều vì quan hệ quá xa, nên hầu như chẳng ai còn nhớ. Mối quan hệ giữa bọn họ chủ yếu theo kiểu chủ tớ, công chúa với hộ vệ.
Nếu không phải có quan hệ như vậy, e rằng cả đời y cũng chẳng có cơ hội diện kiến công chúa.
Yến Tư Thành đứng yên ngoài cổng ký túc xá, giống như trước kia khi Lý Viện Viện vào cung, y sẽ đứng chờ ngoài cửa cung, đưa nàng trở về, che chở bình an cho nàng...
Lý Viện Viện lên tầng mới sực nhớ ra, Yến Tư Thành không được ai chỉ dẫn, làm thế nào tìm thấy ký túc xá đây. Nàng đứng trên ban công nhìn xuống thì phát hiện ra y quả nhiên vẫn ở dưới tầng. Toan bước xuống dưới, bỗng cửa phòng mở ra, một nữ sinh bước vào.
Lý Viện Viện dịu dàng mỉm cười: "Xin chào, Tĩnh Trữ."
Trương Tĩnh Trữ kinh ngạc: "A, chào." Cô ta thả túi xuống, cầm cốc nước trên bàn lên uống, cười hỏi: "Lý Viện Viện, sao hôm nay cậu khách sáo thế, làm sai chuyện gì rồi à?"
"Đâu có..." Lý Viện Viện thầm nhớ, không nên nói năng khách sáo với bọn họ.
Chu Tình ở bên cạnh sáp lại gần: "Ôi dào, tớ đã bảo cậu đừng ăn nói như đang diễn kịch nữa mà, cậu thích cái gã Trương Nam đó đến thế cơ à?"
"Ai cơ?" Lý Viện Viện ngớ ra.
Trương Nam là ai? Sao trong đầu nàng... không có chút thông tin gì nhỉ...
Trương Tĩnh Trữ đón chuyện: "Này, hắn ta coi thường cậu, cậu việc gì phải tới diễn tiếp nữa, tối nay cậu tập luyện ở đâu hả, để tớ đến cho hắn ta một trận!"
Nàng... cũng không biết tập ở đâu nữa...
"Thôi đi, Lâm Hiểu Mộng cũng ở đó đấy, hay cậu tới cho cô ta một trận trước đi."
Lâm Hiểu Mộng lại là ai?
"Hừ, con ranh ấy à, sớm muộn cũng có ngày tớ cắt lưỡi nó."
"Con ranh"* là cái gì vậy!
*Nguyên văn là từ "bitch".
Lý Viện Viện càng nghĩ càng toát mồ hôi hột, tâm trạng còn hồi hộp hơn cả lúc nghe phụ hoàng giáo huấn. Nghe bọn họ ríu rít trò chuyện, càng lúc càng lộ ra nhiều người lẫn từ ngữ mà nàng không biết. Lý Viện Viện lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra, lẳng lặng ra ngoài.
Xuống lầu, nàng nhanh chóng tới chỗ Yến Tư Thành.
Thấy Lý Viện Viện tỏ vẻ vội vã, Yến Tư Thành căng thẳng, bước lên đón. Song lại nghe thấy Lý Viện Viện nói: "Chỗ này không tiện ở lâu."
Y nghiêm mặt: "Ai muốn hãm hại công chúa?"
Lý Viện Viện nghiêm nghị đáp: "Ta sẽ bị phát hiện ra mất."
Yến Tư Thành im lặng chớp mắt.
Lý Viện Viện dẫn đầu đi về phía trước, đi được vài bước, nàng liền dừng lại. Đi, biết đi đâu đây? Ngoại trừ ký túc xá ra thì hình như nàng cũng chẳng biết ở đâu được nữa.
Đang lúc chần chừ, bỗng thấy có người gọi: "Yến Tư Thành." Hóa ra lại là cậu nam sinh dìu y tới phòng y tế: "Tớ nghĩ cậu về nhà rồi chứ, sao lại tới đây?" Vừa dứt lời, cậu ta liền ngó sang bên cạnh: "Cô béo?"
Lý Viện Viện cứ tưởng cậu ta đang thẳng thắn khen ngợi mình, liền mỉm cười tươi tắn, đáp: "Cảm tạ."
Cậu nam sinh nhếch môi, đưa mắt dò xét, rồi phớt lờ, quay sang vỗ mạnh vào cánh tay Yến Tư Thành: "Cậu đang rảnh à, tốt lắm, đi giúp bạn gái tớ chuyển nhà nào." Cậu ta túm tay Yến Tư Thành, nhưng lại thấy như đang túm phải cả cân sắt, không hề suy chuyển.
"Lục Thành Vũ." Yến Tư Thành mở miệng. "Cậu vừa nói tớ về nhà ư? Chứ không phải là ký túc xá à?"
"Đúng vậy, chẳng phải hai hôm trước cậu đã thuê nhà gần trường học còn gì." Lục Thành Vũ ngạc nhiên hỏi: "Cậu bị ngốc thật đấy à?"
Nghe cậu ta nói vậy, trong đầu Yến Tư Thành chợt nảy ra manh mối, nhưng không rõ lắm, Yến Tư Thành do dự hỏi: "Tớ nhớ hình như là ở số 2 tầng 3 tòa nhà 1 Học Phủ Viên đúng không?"
Lục Thành Vũ càng cảm thấy quái lạ: "Không phải là số 1 tầng 2 tòa nhà 3 à?" Cậu ta im im rồi lại bảo: "Cậu thật sự không muốn tới bệnh viện xem sao hả?"
Yến Tư Thành âm thầm ghi nhớ địa chỉ, y học theo cậu trai đang xoa đầu trêu chọc cô bạn gái ở cách đó không xa, xoa đầu Lục Thành Vũ, nháy mắt nói: "Tớ đùa thôi." Dứt lời lại nghiêm mặt nói: "Tớ đi trước."
Y dẫn Lý Viện Viện đi trước, để lại Lục Thành Vũ đang nổi hết da gà ở lại: "Mẹ kiếp, dám nháy mắt đưa tình thế à! Chết tiệt! Cậu có biết đã làm gì thế không hả! Mẹ kiếp! Làm ông đây nổi hết da gà da vịt lên rồi!"
Lý Viện Viện hơi ngoái lại nói: "Tư Thành, hắn ta đang mắng ngươi."
Yến Tư Thành gật đầu đáp: "Thuộc hạ đang cố làm quen với ngôn ngữ của thời đại này." Công chúa quyết định sống ở đây, y nhất định phải mau chóng hiểu hết quy tắc, làm quen với thế giới này, như vậy mới có thể bảo vệ được cho nàng. Yến Tư Thành kính cẩn thưa: "Khiến công chúa phải sợ hãi, mong công chúa lượng thứ."
"Không hề gì."
Rốt cuộc cũng tìm thấy phòng thuê, Yến Tư Thành mở rộng cửa, lập tức sững sờ há hốc mồm.
Trước cửa lung tung giày dép, sàn nhà cáu bẩn. Lý Viện Viện cẩn thận bước vào phòng, cánh tay mập mạp lơ đãng quơ phải giá áo, làm rơi thứ gì đó xuống đầu, Lý Viện Viện nhón tay hạ xuống nhìn thì thấy chiếc quần hình tam giác...
Mặc dù chưa từng thấy thứ này, Lý Viện Viện cũng đoán ra dùng để làm gì.
Gương mặt nàng nhất thời thoắt trắng thoắt đỏ, giữ nguyên không được, bỏ xuống không xong. Sau rồi Yến Tư Thành hắng giọng, ngại ngùng cầm chiếc quần ném vào WC.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn y: "Tư Thành... Ngươi mặc đồ kiểu gì vậy... Ngươi thích mặc thế lắm hả? Như vậy không tốt đâu..."
Yến Tư Thành đen mặt xoa trán: "Công chúa, không phải thuộc hạ mà..."
Lý Viện Viện vỗ đầu, sao nàng lại quên béng mất, đây đâu phải phòng ở của Yến Tư Thành.
Nàng vào phòng, quan sát một lượt, trang phục vương vãi tứ tung, bàn học lộn xộn, đồ đạc lung tung, chỉ nhìn rõ được một cục đen đen ở giữa, trông giống như tấm bài vị, những thứ khác nàng đều không biết. Một cái đệm to, một bàn uống nước hình vuông, trên tường cũng treo một cục đen đen, to hơn rất nhiều so với cục ở bàn học, cuối cùng là...
Một chiếc giường.
Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều nhìn thấy chiếc giường. Lý Viện Viện ngó trái phải, thấy căn phòng phủ hơi bé, chỉ dành cho một người, còn lại là một phòng bếp và WC. Nàng trầm tư hỏi: "Nên làm thế nào đây?"
Yến Tư Thành xoay người vào bếp, nhìn quanh: "Công chúa, thuộc hạ nghỉ ở đây được rồi."
Lý Viện Viện nhìn sang phòng bếp, chau mày hỏi: "Bé thế nhỉ?"
"Đủ để đặt lưng mà."
Lý Viện Viện chỉ vào chiếc đệm to: "Hay là ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Yến Tư Thành đã quỳ phịch xuống: "Tư Thành tuyệt đối không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo!"
"Ừ... Vậy được thôi."
Lý Viện Viện ngồi xuống đệm, không biết động vào thứ gì mà cục đen trên tường bỗng sáng lên, một người đàn ông trung niên hói đầu đột nhiên xuất hiện: "... Hôm nay chúng ta sẽ bàn về một triều đại có thể nói là phồn vinh nhất trong lịch sử nước nhà..."
Lý Viện Viện hoảng sợ. Yến Tư Thành cấp tốc chắn trước mặt nàng.
Thế nhưng dù Yến Tư Thành có nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia lâu tới đâu, người đó vẫn chẳng phản ứng lại, vẫn thao thao bất tuyệt. Lý Viện Viện nhặt lấy quần áo bên cạnh, ném vào mặt người đó.
Nhưng người đó vẫn tiếp tục nói.
Yến Tư Thành bước tới gỗ vào cục đen.
"Là cái gì vậy?" Lý Viện Viện hỏi.
"Chắc là giống bóng người, vô hại." Yến Tư Thành chăm chú dõi theo, thấy người đàn ông vẫn không ngớt miệng, bỗng nhiên một câu lọt thẳng vào tai y.
"Vương triều nhà Đường, cách nay đã hơn nghìn năm lịch sử."
Lý Viện Viện và Yến Tư Thành sững sờ, ngơ ngác.
Chu Tình tan học tới đón Lý Viện Viện, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, nhịn không nổi kéo Lý Viện Viện sang một bên thầm thì: "Sao hắn ta lại đi theo bọn mình thế, cậu nói gì với hắn lúc ở phòng y tế vậy?"
Lý Viện Viện quay lại liếc Yến Tư Thành, thấy y đang nhìn chằm chằm vào cô bạn bên cạnh nàng, mặc dù bây giờ y không mang theo đao, nhưng tay vẫn quen thói đặt ở thắt lưng, giống những đêm Thất tịch, y theo sau dạo chợ cùng nàng.
Lý Viện Viện quay lại đáp lời Chu Tình: "Không sao đâu." Nàng vỗ nhẹ vào tay Chu Tình tỏ ý vỗ về: "Không cần sợ."
Chu Tình ngẩn ra: "Học lối nói cổ xưa làm gì, tớ nổi hết da gà rồi đây này, rốt cuộc hôm nay cậu bị sao vậy?"
Lý Viện Viện không nói nữa, đi theo Chu Tình vào trong tòa nhà, đang định bước lên tầng, chợt nghe phía sau vang tiếng phụ nữ kêu: "Ơ, cậu kia, không được vào ký túc xá nữ!"
Cả ba người đều ngây ra.
Lý Viện Viện quay lại, thấy Yến Tư Thành bị một người phụ nữ trung niên chặn ngoài cửa. Chu Tình dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi soi mói, đoạn nói: "Hắn ta bị điên à, còn muốn lên phòng cùng nữa chắc?"
Người phụ nữ khăng khăng chặn lại Yến Tư Thành, nhưng y không thèm để ý tới bà ta, chỉ chăm chăm nhìn Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện hiểu ánh mắt y, y muốn nói: nếu cần, thuộc hạ lập tức đánh ngã bà ta.
Lý Viện Viện lắc đầu. Ngay sau đó hỏi Chu Tình: "Đêm nay, tớ phải ở tại... Ừm, ký túc xá? Là nơi mọi người ngủ à?"
Chu Tình ngạc nhiên, dời mắt khỏi Yến Tư Thành, quay sang nhìn chòng chọc vào Lý Viện Viện: "Không thì ở đâu?"
Lý Viện Viện gật đầu, bảo Yến Tư Thành: "Đêm nay ta nghỉ lại đây. Ngươi cũng về ký túc xá đi."
Yến Tư Thành chớp mắt, hé miệng toan mở lời, nhưng sau cùng lại cung kính rời đi. Chu Tình xoa xoa mắt, hơi ngưỡng mộ hỏi Lý Viện Viện: "Ái chà, hai vị đang diễn tuồng hả, sao hắn ta ngoan ngoãn nghe lời cậu thế? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Cũng lâu rồi." Chu Tình kỳ quái nhìn Lý Viện Viện, Lý Viện Viện lập tức chữa: "Có cảm giác như mới gặp đã quen... Trông giống anh họ xa của tớ."
Thực ra nếu tính kỹ càng thì Yến Tư Thành thực sự là họ hàng xa của Lý Viện Viện, có điều vì quan hệ quá xa, nên hầu như chẳng ai còn nhớ. Mối quan hệ giữa bọn họ chủ yếu theo kiểu chủ tớ, công chúa với hộ vệ.
Nếu không phải có quan hệ như vậy, e rằng cả đời y cũng chẳng có cơ hội diện kiến công chúa.
Yến Tư Thành đứng yên ngoài cổng ký túc xá, giống như trước kia khi Lý Viện Viện vào cung, y sẽ đứng chờ ngoài cửa cung, đưa nàng trở về, che chở bình an cho nàng...
Lý Viện Viện lên tầng mới sực nhớ ra, Yến Tư Thành không được ai chỉ dẫn, làm thế nào tìm thấy ký túc xá đây. Nàng đứng trên ban công nhìn xuống thì phát hiện ra y quả nhiên vẫn ở dưới tầng. Toan bước xuống dưới, bỗng cửa phòng mở ra, một nữ sinh bước vào.
Lý Viện Viện dịu dàng mỉm cười: "Xin chào, Tĩnh Trữ."
Trương Tĩnh Trữ kinh ngạc: "A, chào." Cô ta thả túi xuống, cầm cốc nước trên bàn lên uống, cười hỏi: "Lý Viện Viện, sao hôm nay cậu khách sáo thế, làm sai chuyện gì rồi à?"
"Đâu có..." Lý Viện Viện thầm nhớ, không nên nói năng khách sáo với bọn họ.
Chu Tình ở bên cạnh sáp lại gần: "Ôi dào, tớ đã bảo cậu đừng ăn nói như đang diễn kịch nữa mà, cậu thích cái gã Trương Nam đó đến thế cơ à?"
"Ai cơ?" Lý Viện Viện ngớ ra.
Trương Nam là ai? Sao trong đầu nàng... không có chút thông tin gì nhỉ...
Trương Tĩnh Trữ đón chuyện: "Này, hắn ta coi thường cậu, cậu việc gì phải tới diễn tiếp nữa, tối nay cậu tập luyện ở đâu hả, để tớ đến cho hắn ta một trận!"
Nàng... cũng không biết tập ở đâu nữa...
"Thôi đi, Lâm Hiểu Mộng cũng ở đó đấy, hay cậu tới cho cô ta một trận trước đi."
Lâm Hiểu Mộng lại là ai?
"Hừ, con ranh ấy à, sớm muộn cũng có ngày tớ cắt lưỡi nó."
"Con ranh" là cái gì vậy!
Nguyên văn là từ "bitch".
Lý Viện Viện càng nghĩ càng toát mồ hôi hột, tâm trạng còn hồi hộp hơn cả lúc nghe phụ hoàng giáo huấn. Nghe bọn họ ríu rít trò chuyện, càng lúc càng lộ ra nhiều người lẫn từ ngữ mà nàng không biết. Lý Viện Viện lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra, lẳng lặng ra ngoài.
Xuống lầu, nàng nhanh chóng tới chỗ Yến Tư Thành.
Thấy Lý Viện Viện tỏ vẻ vội vã, Yến Tư Thành căng thẳng, bước lên đón. Song lại nghe thấy Lý Viện Viện nói: "Chỗ này không tiện ở lâu."
Y nghiêm mặt: "Ai muốn hãm hại công chúa?"
Lý Viện Viện nghiêm nghị đáp: "Ta sẽ bị phát hiện ra mất."
Yến Tư Thành im lặng chớp mắt.
Lý Viện Viện dẫn đầu đi về phía trước, đi được vài bước, nàng liền dừng lại. Đi, biết đi đâu đây? Ngoại trừ ký túc xá ra thì hình như nàng cũng chẳng biết ở đâu được nữa.
Đang lúc chần chừ, bỗng thấy có người gọi: "Yến Tư Thành." Hóa ra lại là cậu nam sinh dìu y tới phòng y tế: "Tớ nghĩ cậu về nhà rồi chứ, sao lại tới đây?" Vừa dứt lời, cậu ta liền ngó sang bên cạnh: "Cô béo?"
Lý Viện Viện cứ tưởng cậu ta đang thẳng thắn khen ngợi mình, liền mỉm cười tươi tắn, đáp: "Cảm tạ."
Cậu nam sinh nhếch môi, đưa mắt dò xét, rồi phớt lờ, quay sang vỗ mạnh vào cánh tay Yến Tư Thành: "Cậu đang rảnh à, tốt lắm, đi giúp bạn gái tớ chuyển nhà nào." Cậu ta túm tay Yến Tư Thành, nhưng lại thấy như đang túm phải cả cân sắt, không hề suy chuyển.
"Lục Thành Vũ." Yến Tư Thành mở miệng. "Cậu vừa nói tớ về nhà ư? Chứ không phải là ký túc xá à?"
"Đúng vậy, chẳng phải hai hôm trước cậu đã thuê nhà gần trường học còn gì." Lục Thành Vũ ngạc nhiên hỏi: "Cậu bị ngốc thật đấy à?"
Nghe cậu ta nói vậy, trong đầu Yến Tư Thành chợt nảy ra manh mối, nhưng không rõ lắm, Yến Tư Thành do dự hỏi: "Tớ nhớ hình như là ở số tầng tòa nhà Học Phủ Viên đúng không?"
Lục Thành Vũ càng cảm thấy quái lạ: "Không phải là số tầng tòa nhà à?" Cậu ta im im rồi lại bảo: "Cậu thật sự không muốn tới bệnh viện xem sao hả?"
Yến Tư Thành âm thầm ghi nhớ địa chỉ, y học theo cậu trai đang xoa đầu trêu chọc cô bạn gái ở cách đó không xa, xoa đầu Lục Thành Vũ, nháy mắt nói: "Tớ đùa thôi." Dứt lời lại nghiêm mặt nói: "Tớ đi trước."
Y dẫn Lý Viện Viện đi trước, để lại Lục Thành Vũ đang nổi hết da gà ở lại: "Mẹ kiếp, dám nháy mắt đưa tình thế à! Chết tiệt! Cậu có biết đã làm gì thế không hả! Mẹ kiếp! Làm ông đây nổi hết da gà da vịt lên rồi!"
Lý Viện Viện hơi ngoái lại nói: "Tư Thành, hắn ta đang mắng ngươi."
Yến Tư Thành gật đầu đáp: "Thuộc hạ đang cố làm quen với ngôn ngữ của thời đại này." Công chúa quyết định sống ở đây, y nhất định phải mau chóng hiểu hết quy tắc, làm quen với thế giới này, như vậy mới có thể bảo vệ được cho nàng. Yến Tư Thành kính cẩn thưa: "Khiến công chúa phải sợ hãi, mong công chúa lượng thứ."
"Không hề gì."
Rốt cuộc cũng tìm thấy phòng thuê, Yến Tư Thành mở rộng cửa, lập tức sững sờ há hốc mồm.
Trước cửa lung tung giày dép, sàn nhà cáu bẩn. Lý Viện Viện cẩn thận bước vào phòng, cánh tay mập mạp lơ đãng quơ phải giá áo, làm rơi thứ gì đó xuống đầu, Lý Viện Viện nhón tay hạ xuống nhìn thì thấy chiếc quần hình tam giác...
Mặc dù chưa từng thấy thứ này, Lý Viện Viện cũng đoán ra dùng để làm gì.
Gương mặt nàng nhất thời thoắt trắng thoắt đỏ, giữ nguyên không được, bỏ xuống không xong. Sau rồi Yến Tư Thành hắng giọng, ngại ngùng cầm chiếc quần ném vào WC.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn y: "Tư Thành... Ngươi mặc đồ kiểu gì vậy... Ngươi thích mặc thế lắm hả? Như vậy không tốt đâu..."
Yến Tư Thành đen mặt xoa trán: "Công chúa, không phải thuộc hạ mà..."
Lý Viện Viện vỗ đầu, sao nàng lại quên béng mất, đây đâu phải phòng ở của Yến Tư Thành.
Nàng vào phòng, quan sát một lượt, trang phục vương vãi tứ tung, bàn học lộn xộn, đồ đạc lung tung, chỉ nhìn rõ được một cục đen đen ở giữa, trông giống như tấm bài vị, những thứ khác nàng đều không biết. Một cái đệm to, một bàn uống nước hình vuông, trên tường cũng treo một cục đen đen, to hơn rất nhiều so với cục ở bàn học, cuối cùng là...
Một chiếc giường.
Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều nhìn thấy chiếc giường. Lý Viện Viện ngó trái phải, thấy căn phòng phủ hơi bé, chỉ dành cho một người, còn lại là một phòng bếp và WC. Nàng trầm tư hỏi: "Nên làm thế nào đây?"
Yến Tư Thành xoay người vào bếp, nhìn quanh: "Công chúa, thuộc hạ nghỉ ở đây được rồi."
Lý Viện Viện nhìn sang phòng bếp, chau mày hỏi: "Bé thế nhỉ?"
"Đủ để đặt lưng mà."
Lý Viện Viện chỉ vào chiếc đệm to: "Hay là ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Yến Tư Thành đã quỳ phịch xuống: "Tư Thành tuyệt đối không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo!"
"Ừ... Vậy được thôi."
Lý Viện Viện ngồi xuống đệm, không biết động vào thứ gì mà cục đen trên tường bỗng sáng lên, một người đàn ông trung niên hói đầu đột nhiên xuất hiện: "... Hôm nay chúng ta sẽ bàn về một triều đại có thể nói là phồn vinh nhất trong lịch sử nước nhà..."
Lý Viện Viện hoảng sợ. Yến Tư Thành cấp tốc chắn trước mặt nàng.
Thế nhưng dù Yến Tư Thành có nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia lâu tới đâu, người đó vẫn chẳng phản ứng lại, vẫn thao thao bất tuyệt. Lý Viện Viện nhặt lấy quần áo bên cạnh, ném vào mặt người đó.
Nhưng người đó vẫn tiếp tục nói.
Yến Tư Thành bước tới gỗ vào cục đen.
"Là cái gì vậy?" Lý Viện Viện hỏi.
"Chắc là giống bóng người, vô hại." Yến Tư Thành chăm chú dõi theo, thấy người đàn ông vẫn không ngớt miệng, bỗng nhiên một câu lọt thẳng vào tai y.
"Vương triều nhà Đường, cách nay đã hơn nghìn năm lịch sử."
Lý Viện Viện và Yến Tư Thành sững sờ, ngơ ngác.