Tôi gục đầu xuống bàn kêu than.
“Tớ muốn về nhà quá!”
Lam gật gù rồi thở dài.
“Này, mọi người nghe tin gì chưa?”
Thư hớt hả chạy vào. Tôi liền vùng dậy mắt lóe sáng.
“Nhà trường phát tiền thưởng à? Hay là bổ nhiệm tớ làm hiệu trưởng?”
Cốp.
Một cú đánh giáng xuống đầu tôi.
“Lúc nào chỉ nghĩ đến vậy thôi!”
Lam trừng mắt nhìn tôi. Tôi nói sai gì đâu!
“Không phải, trường mình mở khóa dạy nấu ăn!”
“Vậy sao, ta có nên tham gia không nhỉ?”
Trang vui vẻ lên tiếng.
“Cũng được đó, coi như xả hơi cuối học kì.”
Tôi và Lam tán thành còn chị Dương không nói gì coi như đồng ý luôn.
Sáng hôm sau tôi đang ngủ ngon thì bị mọi người lôi dậy. Gì chứ! Hôm nay là chủ nhật mà hu hu.
“Chào mừng các bạn đến với khóa học nấu ăn.”
Một chị xinh xinh mỉm cười ra đón chúng tôi.
“Chào chị.”
Tất cả mỉm cười nhìn cô gái.
“Chị là Tuyết Liên người quản lí ở đây. Các em có thể lựa chọn các công thức nấu ăn riêng. Nấu bánh thì đi thẳng rẽ trái, nấu thức ăn đi thẳng rẽ phải. Hôm nay hơi đông các em chịu khó làm cùng bàn nhé.”
Chị Liên mỉm cười đưa chúng tôi đến một cái bàn rồi bỏ đi.
“Vậy ta mau làm thôi!”
Tôi vui vẻ lên tiếng. Tất cả đều bắt tay vào làm mỗi người một vẻ. Tôi và Trang thì hớn hở. Chị Dương thì bất cần còn Lam mắt hiện lên nét gian gian và Thư lại có chút buồn bã. Sau khi chiến đấu với đống bột mì và trứng cuối cùng chúng tôi đã làm xong.
Tôi nhìn sang bánh của mọi người cái nào cũng đẹp hết. Trang là chiếc bánh dâu với hình trái tim ở giữa hai chữ T, nhìn là biết tặng ai rồi. Chị Dương là chiếc bánh chocolate và… không trang trí, hơ hơ. Còn của Lam là chiếc bánh kem ở giữa hình… con khỉ. Cuối cùng là bánh của Thư với dòng chữ “tặng Thái…” tôi chưa kịp nhìn thì nhỏ đã giấu đi mất. Còn của tôi là chiếc bánh chocolate giống chị Dương nhưng được phủ thêm lớp kem bên trên là chưa Bảo Ngọc cực kì đẹp. Mình cũng khéo tay đó chứ!
“Các em làm xong rồi à? Chà đẹp thật. Các em có thể tặng cho người mình yêu quý. Lần sau nhớ đến nhé.”
Chị Liên mỉm cười rồi vẫy tay chào chúng tôi. Tất cả cho vào hộp rồi bước ra ngoài.
--------------------------------------
“Mọi thứ đã xong chưa?”
Ngọc cùng mọi người vừa đi thì Nhi Tuyết xuất hiện.
“Rồi ạ.”
“Tốt, mau lui đi! Bảo Ngọc, để xem lần này cô sẽ ra sao. Dám giành Hạo Phong của tôi à? Không có cửa đâu!”
Nhi Tuyết mỉm cười đầy nguy hiểm khiến Tuyết Liên khẽ run lên.
****
Thư bước đi một mình. Lúc này cô đang phân vân không biết có nên tặng cho cậu ấy không.
Bộp.
Do mải suy nghĩ cô liền va vào một người, chiếc bánh rơi xuống đất kem văng tung tóe.
“Cậu không sao chứ?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên. Trái tim Thư đập mạnh.
“Thái Bảo?”
Thư ngạc nhiên nhìn cậu rồi nhìn đống bánh kem dưới đất.
“Xin lỗi, có phải cậu định tặng cho ai đó không? Tớ sẽ đền cho cậu.”
“Không cần đâu, dù gì người đó cũng không nhận.”
Cô cười buồn. Thái Bảo ngạc nhiên nhìn cô.
“Sao cậu chắc chắn?”
“Vì trong trái tim người đó đã có một cô gái khác.”
Thư cay đắng lên tiếng rồi bỏ đi. Đi được vài bước đột nhiên Thái Bảo lên tiếng:
“Có người nói với tôi rằng: Tình yêu không phải sự ghen tuông thù hận mà nó là sự buông tay. Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc.”
Thư giật mình nước mắt tuôn rơi. Cô liền chạy đi thật nhanh để cậu không nhìn thấy nước mắt của mình. Anh có bao giờ biết rằng, người nói câu đó là em không?
****
Lam cười ranh mãnh bước ra sau trường.
“Đười ươi… Đười ươi!”
Cô lên tiếng gọi nhưng chẳng thấy bóng người nào hết. Lam nghiến răng gào lên:
“Nguyễn Thiên Ân!”
“Nhóc tìm tôi?”
Từ trên cây xuất hiện một chàng trai.
“À… Ừm… thật ra…”
“Cái này cho tôi à?”
Thiên Ân mỉm cười nhìn cái bánh sau lưng Lam.
“Không có!”
“Thật không vậy?”
“Hừ không lấy thì thôi!”
Cô bực mình định bỏ đi thì Thiên Ân nhanh chóng cướp chiếc bánh trở lại.
“Đừng giận nữa! Mà cái hôm dạ hội nhóc liều thật dám hôn… tô…”
Thiên Ân chưa kịp nói xong liền bị ánh mắt tỏa ra sát khí của Lam làm cho
không thở nổi. Cậu liền im bặt không dám ho he liền mở hộp bánh ra.
“Mau ăn đi!”
Lam thu lại vẻ mặt sát khí mỉm cười nhìn Thiên Ân. Vừa đưa miếng bánh đầu tiên vào miệng cậu liền hét lên.
“Cay!!! Nhóc bỏ gì vào đây vậy?”
“Hình như là bột ớt!”
Lam cười sặc sụa nhìn cậu.
“Cái gì!”
“Cố mà ăn hết nha! Cho chết cái tội dám cướp đi nụ hôn đầu của bản cô nương.”
Lam bĩu môi rồi nhanh chóng chuồn đi.
****
Dương nhíu mày nhìn đống bánh ngọt trên tay. Cô không biết nên giải quyết chiếc bánh này như thế nào đây. Cô vốn đâu thích đồ ngọt vì ngọt quá luôn khiến ta quên mất cảm giác đắng cay.
Xoạt.
Từ trên cây xuất hiện một bóng đen.
“Minh Vỹ!”
“Cô giỏi lắm!”
Minh Vỹ mỉm cười nhảy xuống đất.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Sao tôi không thể ở đây?”
Cậu mỉm cười nhìn xuống chiếc bánh trên tay Dương.
“Không phải cho ngươi đâu!”
“Thì tôi đâu có nói là cho tôi.”
Dương cứng họng quay mặt đi chỗ khác. Minh Vỹ mỉm cười cầm lấy hộp bánh bỗng khựng lại.
“Có độc!”
---------------------------------------
Tôi ngồi xuống ghế nhìn chiếc bánh trong tay. Mình làm chắc ngon lắm đây.
“Hơ hơ, buồn ngủ quá! Thôi để khi nào dậy thì ăn vậy.”
Tôi ngáp một một cái rồi đặt chiếc bánh sang ghế bên cạnh rồi nằm xuống ngủ. Sau một giấc ngủ dài tôi liền vươn vai sảng khoái.
“Dễ chịu quá! Bánh ơi chị đến đây.”
Tôi quay sang bên cạnh giật mình khi nhìn thấy cái bánh của tôi trong tay tên… Hạo Phong. Hắn còn đang ăn ngon lành nữa chứ!
“Tên chó nâu kia! Đồ của tôi ai cho cậu lấy!”
“Đồ của cô?”
“Đúng, là chiếc bánh đó! Cậu định ăn của chùa à? Mau đền tiền đi.”
Tôi tức giận hét lên.
“May cho cô là tôi không đá nó vào thùng rác là tốt rồi đấy.”
Hắn lạnh lùng lên tiếng bỗng khựng lại.
“Hử? Ăn nhiều quá nên bị nghẹn hả?”
Tôi châm chọc. Mặt hắn biến sắc môi khẽ mấp máy.
“Trong bánh có độc.”
“Hả, sao có thể! Nó là do tôi làm mà.”
“Cô làm ở đâu?”
“Khóa học làm bánh của Tuyết Liên.”
“Nhi Tuyết!”
Hạo Phong tức giận từ đằng sau mọc ra đôi cánh kéo tôi bay lên.
“Ta đi đâu vậy?”
Tôi tò mò lên tiếng.
“Đi tìm cô ta.”
“Tại sao?”
“Trong gia vị có vấn đề chắc chắn là do cô ta làm.”
Thôi chết, lẽ nào những người kia cũng đang bị như vậy? Hạo Phong dừng lại nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất rồi ngước nhìn Nhi Tuyết đang ngồi vắt vẻo trên cây.
“Thuốc giải!”
“Anh nói gì em không hiểu.”
“Tôi không nói lại lần hai đâu!”
“Được rồi.” – Nhi Tuyết gật đầu rồi lôi từ trong túi ra lá bùa. – “Bùa điều khiển!”
Hạo Phong khựng lại. Cả cơ thể hắn bỗng di chuyển về phía tôi.
“Mau tránh ra! Tôi đang bị điều khiển.”
Hắn hét lên khiến tôi giật mình vội né đi.
“Phi tiêu lá!”
“Màn chắn nước.”
Lam liền xuất hiện ngăn cản chiếc phi tiêu của Thiên Ân.
“Bọn họ đang bị cô ta điều khiển.”
Chị Dương cùng Minh Vỹ xuất hiện.
“Bão bóng đêm!”
“Màn chắn.”
Tiến liền xuất hiện ngăn chặn sức mạnh của Minh Vỹ.
“Ngọc, Tiến không điều khiển được bản thân mình.”
Trang lo lắng chạy về phía tôi.
“Tớ biết rồi.”
Tôi gật đầu. Đột nhiên một đống băng bay về phía tôi.
“Caso – Fire!”
Con sư tử liền xuất hiện phun ra lửa ngăn chặn đống băng đó.
“Miki!”
“Các chị không sao chứ?”
Con bé chạy lại phía tôi.
“Ừ, nhưng bọn họ không ổn chút nào.”
Lam hướng mắt nhìn đám người đang đánh nhau toán loạn kia.
“Jiro, bảo vệ cô ấy!”
Hạo Phong lên tiếng. Jiro gật đầu rồi biến thành con sói to.
“Dây gai nổi loạn.”
Thiên Ân tạo ra hàng đống dây leo.
“Fire!”
Con sư tử Caso liền phun lửa đốt cháy dây gai. Sau đó Lam lao lên phía trước tạo ra quả cầu nước.
“Sóng dậy biển rung.”
“Kết giới!”
Nhưng Tiến tạo ra một màn chắn ngăn Lam lại.
“Chơi tiếp đi! Đang vui mà!” – Nhi Tuyết mỉm cười rồi quay sang tôi. – “Hạo Phong, giết chết cô ta!”
“Hạo Phong!”
Tôi lo lắng nhìn hắn. Hắn bước từ từ về phía tôi. Hắn sẽ giết tôi thật ư? Nhi Tuyết mỉm cười đắc thắng.
“Đáng ghét! Nhát chém tử thần!”
Hạo Phong liền quay người vung kiếm lên ngay lập tức bùa trên tay cô ta đứt làm đôi.
“Cử động được rồi!”
Thiên Ân ngạc nhiên. Nhi Tuyết há hốc mồm nhìn Hạo Phong.
“Tại sao? Rõ ràng không ai chống lại được phép thuật này mà.”
“Hừ, cô nghĩ phép thuật của cô dễ dàng điều khiển tôi đến vậy sao.”
Hạo Phong nhếch mép. Tuy nhìn vẻ mặt hắn thản nhiên nhưng tôi chắc chắn Hạo Phong phải dùng rất nhiều sức mới chống lại bùa của cô ta.
“Mau lên thôi! Bão nước.”
Lam liền lên tiếng.
“Phi tiêu lá!”
“Cung tên hắc ám.”
“Vô hiệu hóa!”
Một giọng nói vang lên khiến tất cả giật mình. Sức mạnh của Lam, Thiên Ân và Minh Vỹ đều biến mất.
“Cô là ai?”
Trang ngạc nhiên nhìn cô gái đeo mặt nạ. Cô ta cười nửa miệng.
“Là ai không quan trọng. Các ngươi chỉ cần biết rằng các ngươi sẽ bị ta tiêu diệt. Hôm nay ta chỉ chào hỏi vậy thôi. Tạm biệt!”
Nói rồi cô ta biến mất cùng với Nhi Tuyết. Sức mạnh của mọi người quay trở lại tuy nhiên có một điều ai cũng hoang mang. Cô ta là ai?