- anh! Liệu có quá vội vàng không?_ Thiên An quay sang
- anh cũng không biết nữa..
- em biết thời gian qua anh đã khổ sở như thế nào mà! Nhưng nếu là cô ấy! Chắc chắn em sẽ không điên mà đồng ý yêu cầu của anh đâu! Anh không thấy lạ sao?
Thiên Ân im lặng không trả lời, nếu nói lạ thì có lạ thật, nhưng cậu vẫn tin tưởng rằng đó chính xác là Uyển Nhi.. Nói cậu yêu đến mức mù quáng cũng đúng.... Không sai, con người cậu là vậy..
Chiếc xe dừng trước cổng, hai anh em mở cửa đi vào nhà, chẳng thấy mùi thơm của thức ăn như mọi khi nữa, chỉ là không khí vắng vẻ, lạnh tanh..
- này!! Nhi đi đâu rồi nhỉ?_ Thiên An ngó quanh
- anh chịu! Chắc con nhỏ ngốc đó lại ra sau nhà nghịch với Thiên Linh rồi!_ Thiên Ân vừa dứt câu, chú cún nhỏ lóc nhóc dưới gầm bàn chui ra..
- Thiên Linh ở đây này!_ Thiên An bế cún con lên vuốt ve..bộ lông mượt màu trắng ngà này
- em lấy máy gọi cho cô ấy đi!_ Thiên Ân quay lên phòng. Thiên An lôi máy ra gọi..
" tút tút tút... Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Cậu cụp máy, thả cún con xuống đi lên phòng, Thiên Linh ngúng nguẩy lon ton chạy theo sau
- anh à! Không nghe máy!_ Thiên An mặt có chút lo lắng, lúc nãy đã không thấy Nhi ở trường rồi.. Chẳng biết cô có bị sao không nữa
- em gọi lần nữa xem!_ Thiên Ân cau mày
- hay cậu ấy bị tai nạn?
- hay là bị côn đồ cướp bóc?
- khéo lại bị...._ Thiên An blo bla
1s......2s....... Bốp
Tiếng kêu nhẹ vang lên, Thiên Ân ăn ngay cái cốc đầu ngon ơ của anh trai sau những cái viễn cảnh mình tự vẽ ra
- yên nào! Trí tưởng tượng em bay quá đà rồi đó!
- Nhi sẽ tự biết đường về thôi!_ Thiên Ân trấn tĩnh cậu em mặc dù cậu cũng lo không kém..
Trong lúc đó..
Nhi đang ngồi ngơ ngẩn dựa nhẹ đầu vào gốc cây cổ thụ, nơi bố cô bé chôn cất, hôm nay là ngày dỗ bố mà.. Nhi sẽ ở đây tâm sự với bố cả ngày.. Đằng nào cô bé cũng rảnh mà, lôi máy điện thoại ra, Nhi bật nguồn lên nhắn tin cho Thiên Ân rồi lại sập máy, cất vào cặp
Lôi ra sợi dây chuyền là kỉ vật từ hồi bé của Nhi, Nhi đăm chiêu một hồi rồi tháo nốt sợi dây chuyền mà Thiên Ân tặng ra..
- ủa?
Nhi ngạc nhiên, một sợi mặt trăng khắc chữ A một sợi mặt trời khắc chữ N, chẳng phải cùng một bộ sao? Mà Nhi đã thấy nó ở đâu đó rồi thì phải.. Cố lục lọi trí nhớ mà nó hoàn toàn vô tác dụng
Nhi tự cốc vào đầu mình.. Rõ ràng thì là sợi dây chuyền này là một cặp vậy còn chiếc kẹp nơ này là do ai tặng cơ chứ..
Ọt ọt
Bụng Nhi réo lên, Nhi lôi chiếc bánh trong cặp ra gặm nhấm..
Cộp...cộp.....
Đang ăn ngon lành, Nhi nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, vội vội vàng vàng trốn ra sau gốc cây, Nhi lén nhìn qua chỗ mục trên thân.. Nhìn người này rất quen, trên tay có cầm một bó hoa cúc trắng, thân hình cao ráo, trông có vẻ tiều tuỵ dữ lắm.. Bộ vest đen chỉnh tề.. Nhi ngạc nhiên... Bác Lâm.. Chính xác là bác Lâm.. Nhi rất muốn quay ra nhận bác nhưng cô bé chợt khựng lại..
- xin lỗi! Xin lỗi anh vì rất nhiều thứ... Người đã giúp em.. Xin lỗi vì đã không nghe lời anh mà làm quản lí cho ông ta, xin lỗi, vụ tai nạn đó, nếu không có anh, chắc chắn cảnh sát sẽ tìm đến em! Ông ta đã gài bẫy.. Em không nghe lời anh nên một mực đi.. Cô bé đó.. Giờ đã lớn rồi! Cũng nhờ anh cứu, còn cưu mang.. Nhận con bé làm con...
Nhi ngớ người, chẳng lẽ bố cô bé có thêm một cô con gái nữa sao? Chẳng phải bố nói là mẹ cô bé vừa chết khi sinh cô bé ra hay sao? Vậy thì em gái của cô từ đâu mà có.. Người bác Lâm nói đang ám chỉ ai?
Bác Lâm đặt bó cúc lên trước mộ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hốc hác kia..
- em thực sự có lỗi với cô bé đó.. Chẳng gì có thể bù đắp hết được, con bé thực sự rất tốt bụng! Giống như anh vậy... Mong rằng con bé sẽ tìm lại được người thân của mình.. Nhưng nếu biết anh không phải bố ruột... Thì sẽ ra sao....
Bộp.....
Chiếc bánh rơi xuống đất, nghe thấy tiếng động, ông Lâm ngó quanh rồi sợ hãi bỏ đi.. Nếu đó là Nhi thì ông biết giải thích thế nào?
Mắt ngấn nước, khuôn mặt phút chốc đã đầm đìa nước mắt.. Tim như bị ai bóp đến nghẹt thở vậy.... Rốt cục chuyện là thế nào chứ? Nhi cũng không đến nỗi trẻ con đến mức không hiểu được mấy chuyện này..
" bố xin lỗi con!"
" xin lỗi vì không thể ở bên cạnh bảo vệ con! Con gái bố"
" sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng phải mạnh mẽ lên nhé.. Con gái nhỏ..... Uyển....."
Đó là từ cuối cùng mà bố cô bé nói. Giờ nghĩ lại, những thắc mắc trong đầu Nhi ngày càng nhiều, cô bé sụp xuống đất.. Bản thân cô là ai? Cô hoàn toàn không biết..... Con nuôi sao? Tai nạn? Những thứ đó có ý nghĩa gì? Lau nước mắt.. Nhi đứng dậy tiến đến trước ngôi mộ
- bố... Con thực sự không phải con gái bố sao? Vậy con là ai? Là ai cơ chứ... Vụ tai nạn đó.. Liệu có phải cái ám ảnh con suốt quãng thời gian dài kia không? Người đàn ông có hình xăm đó.. Rốt cục mấy người là ai??
Nhi đứng im một hồi.. Chẳng biết số phận đã đưa đẩy cô bé thế nào nữa, người hại mình lại là người quan tâm mình.... Người tốt với mình nhất, trớ trêu quá không nhỉ? Nhi thực sự mệt mỏi rồi...
- nếu được chết!! Con cũng muốn chết luôn tại vụ tai nạn hôm đó.. Tại sao bố lại cứu con rồi để con bị hành hạ đến khổ sở như vậy cơ chứ...
Tiếng nói nhỏ dần, nhỏ đến khi tắt hẳn, Nhi đã đi khuất.. Nước mắt đã không còn muốn chảy ra nữa..
- anh cũng không biết nữa..
- em biết thời gian qua anh đã khổ sở như thế nào mà! Nhưng nếu là cô ấy! Chắc chắn em sẽ không điên mà đồng ý yêu cầu của anh đâu! Anh không thấy lạ sao?
Thiên Ân im lặng không trả lời, nếu nói lạ thì có lạ thật, nhưng cậu vẫn tin tưởng rằng đó chính xác là Uyển Nhi.. Nói cậu yêu đến mức mù quáng cũng đúng.... Không sai, con người cậu là vậy..
Chiếc xe dừng trước cổng, hai anh em mở cửa đi vào nhà, chẳng thấy mùi thơm của thức ăn như mọi khi nữa, chỉ là không khí vắng vẻ, lạnh tanh..
- này!! Nhi đi đâu rồi nhỉ?_ Thiên An ngó quanh
- anh chịu! Chắc con nhỏ ngốc đó lại ra sau nhà nghịch với Thiên Linh rồi!_ Thiên Ân vừa dứt câu, chú cún nhỏ lóc nhóc dưới gầm bàn chui ra..
- Thiên Linh ở đây này!_ Thiên An bế cún con lên vuốt ve..bộ lông mượt màu trắng ngà này
- em lấy máy gọi cho cô ấy đi!_ Thiên Ân quay lên phòng. Thiên An lôi máy ra gọi..
" tút tút tút... Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Cậu cụp máy, thả cún con xuống đi lên phòng, Thiên Linh ngúng nguẩy lon ton chạy theo sau
- anh à! Không nghe máy!_ Thiên An mặt có chút lo lắng, lúc nãy đã không thấy Nhi ở trường rồi.. Chẳng biết cô có bị sao không nữa
- em gọi lần nữa xem!_ Thiên Ân cau mày
- hay cậu ấy bị tai nạn?
- hay là bị côn đồ cướp bóc?
- khéo lại bị...._ Thiên An blo bla
1s......2s....... Bốp
Tiếng kêu nhẹ vang lên, Thiên Ân ăn ngay cái cốc đầu ngon ơ của anh trai sau những cái viễn cảnh mình tự vẽ ra
- yên nào! Trí tưởng tượng em bay quá đà rồi đó!
- Nhi sẽ tự biết đường về thôi!_ Thiên Ân trấn tĩnh cậu em mặc dù cậu cũng lo không kém..
Trong lúc đó..
Nhi đang ngồi ngơ ngẩn dựa nhẹ đầu vào gốc cây cổ thụ, nơi bố cô bé chôn cất, hôm nay là ngày dỗ bố mà.. Nhi sẽ ở đây tâm sự với bố cả ngày.. Đằng nào cô bé cũng rảnh mà, lôi máy điện thoại ra, Nhi bật nguồn lên nhắn tin cho Thiên Ân rồi lại sập máy, cất vào cặp
Lôi ra sợi dây chuyền là kỉ vật từ hồi bé của Nhi, Nhi đăm chiêu một hồi rồi tháo nốt sợi dây chuyền mà Thiên Ân tặng ra..
- ủa?
Nhi ngạc nhiên, một sợi mặt trăng khắc chữ A một sợi mặt trời khắc chữ N, chẳng phải cùng một bộ sao? Mà Nhi đã thấy nó ở đâu đó rồi thì phải.. Cố lục lọi trí nhớ mà nó hoàn toàn vô tác dụng
Nhi tự cốc vào đầu mình.. Rõ ràng thì là sợi dây chuyền này là một cặp vậy còn chiếc kẹp nơ này là do ai tặng cơ chứ..
Ọt ọt
Bụng Nhi réo lên, Nhi lôi chiếc bánh trong cặp ra gặm nhấm..
Cộp...cộp.....
Đang ăn ngon lành, Nhi nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, vội vội vàng vàng trốn ra sau gốc cây, Nhi lén nhìn qua chỗ mục trên thân.. Nhìn người này rất quen, trên tay có cầm một bó hoa cúc trắng, thân hình cao ráo, trông có vẻ tiều tuỵ dữ lắm.. Bộ vest đen chỉnh tề.. Nhi ngạc nhiên... Bác Lâm.. Chính xác là bác Lâm.. Nhi rất muốn quay ra nhận bác nhưng cô bé chợt khựng lại..
- xin lỗi! Xin lỗi anh vì rất nhiều thứ... Người đã giúp em.. Xin lỗi vì đã không nghe lời anh mà làm quản lí cho ông ta, xin lỗi, vụ tai nạn đó, nếu không có anh, chắc chắn cảnh sát sẽ tìm đến em! Ông ta đã gài bẫy.. Em không nghe lời anh nên một mực đi.. Cô bé đó.. Giờ đã lớn rồi! Cũng nhờ anh cứu, còn cưu mang.. Nhận con bé làm con...
Nhi ngớ người, chẳng lẽ bố cô bé có thêm một cô con gái nữa sao? Chẳng phải bố nói là mẹ cô bé vừa chết khi sinh cô bé ra hay sao? Vậy thì em gái của cô từ đâu mà có.. Người bác Lâm nói đang ám chỉ ai?
Bác Lâm đặt bó cúc lên trước mộ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hốc hác kia..
- em thực sự có lỗi với cô bé đó.. Chẳng gì có thể bù đắp hết được, con bé thực sự rất tốt bụng! Giống như anh vậy... Mong rằng con bé sẽ tìm lại được người thân của mình.. Nhưng nếu biết anh không phải bố ruột... Thì sẽ ra sao....
Bộp.....
Chiếc bánh rơi xuống đất, nghe thấy tiếng động, ông Lâm ngó quanh rồi sợ hãi bỏ đi.. Nếu đó là Nhi thì ông biết giải thích thế nào?
Mắt ngấn nước, khuôn mặt phút chốc đã đầm đìa nước mắt.. Tim như bị ai bóp đến nghẹt thở vậy.... Rốt cục chuyện là thế nào chứ? Nhi cũng không đến nỗi trẻ con đến mức không hiểu được mấy chuyện này..
" bố xin lỗi con!"
" xin lỗi vì không thể ở bên cạnh bảo vệ con! Con gái bố"
" sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng phải mạnh mẽ lên nhé.. Con gái nhỏ..... Uyển....."
Đó là từ cuối cùng mà bố cô bé nói. Giờ nghĩ lại, những thắc mắc trong đầu Nhi ngày càng nhiều, cô bé sụp xuống đất.. Bản thân cô là ai? Cô hoàn toàn không biết..... Con nuôi sao? Tai nạn? Những thứ đó có ý nghĩa gì? Lau nước mắt.. Nhi đứng dậy tiến đến trước ngôi mộ
- bố... Con thực sự không phải con gái bố sao? Vậy con là ai? Là ai cơ chứ... Vụ tai nạn đó.. Liệu có phải cái ám ảnh con suốt quãng thời gian dài kia không? Người đàn ông có hình xăm đó.. Rốt cục mấy người là ai??
Nhi đứng im một hồi.. Chẳng biết số phận đã đưa đẩy cô bé thế nào nữa, người hại mình lại là người quan tâm mình.... Người tốt với mình nhất, trớ trêu quá không nhỉ? Nhi thực sự mệt mỏi rồi...
- nếu được chết!! Con cũng muốn chết luôn tại vụ tai nạn hôm đó.. Tại sao bố lại cứu con rồi để con bị hành hạ đến khổ sở như vậy cơ chứ...
Tiếng nói nhỏ dần, nhỏ đến khi tắt hẳn, Nhi đã đi khuất.. Nước mắt đã không còn muốn chảy ra nữa..