* giờ ra chơi*
- cậu gọi tớ ra đây.. Có chuyện gì không?_ Nhi khẽ nheo mày
- tớ có chuyện muốn nhờ cậu!_ Quỳnh Nhi cười. Nhi càng thêm khó hiểu..
- cậu nói đi!
- tớ có một người Dì! Con gái của Dì ấy bị mất tích hơn chục năm rồi! Dì tớ buồn dữ lắm.. Muốn có ai để tâm sự... Nên tớ nghĩ chỉ có cậu thôi!
- vậy hả! Nếu giúp được gì thì tớ sẽ giúp..
- vậy nhé! Tan học! Chiều nay tầm 4h ở trung tâm văn hoá nghệ thuật nhé!
- ừ!
Tan học, Nhi ăn trưa rồi đi nghỉ. Gần 4h chiều, cô bé chọn tạm chiếc váy đẹp nhất rồi bắt taxi đến địa điểm mà Quỳnh Nhi dặn. Ở đây có điều hoà thì phải, càng đi sâu vào trong thì càng mát.. Nhi nghe như có tiếng dương cầm vang vọng đâu đó, cô bé đi về hướng phát ra âm thanh yên bình... Khẽ dừng lại, Nhi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang tấu đàn trên sân khấu, Nhi có xem qua rồi, đây chẳng phải nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng hay sao? Bài đàn này là soạn cho người đặc biệt..
Nhi đứng mải mê nghe, từng nhịp đàn một, Nhi có nghe thấy nhiều âm thanh quen thuộc lắm... Hương hoa lan.... Giọng ai đó trầm và êm ấm vang lên bên tai... Mọi thứ như kéo Nhi trở về kí ức vậy.. Mặc dù Nhi hoàn toàn chẳng nhớ cái đó là gì cả.. Tiếng dương cầm du dương, nghe như tiếng mẹ vỗ về... Nhi cũng cảm nhận được mẹ ở gần đây vậy, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.. Một đứa con gái sinh ra mà không thấy mẹ lần nào, tất nhiên là rất mong mỏi rồi, mỗi lần thấy những đứa trẻ khác được mẹ đưa đón, chiều chuộng, Nhi lại thèm khát.... Nhập tâm quá nên bài nhạc kết thúc lúc nào không hay... Có ai đó chạm nhẹ vào vai Nhi, cô bé giật mình quay lại, ngỡ ngàng
- cháu có phải là....._ Giọng nói trầm mà ấm áp vang lên
- chào cô! Cô là Dì của Quỳnh Nhi phải không ạ?_ Nhi lau nước mắt, lễ phép hỏi
- phải rồi! Ra là cháu! Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé!
- dạ vâng!
Nhi đi theo sau, cảm giác thanh bình đến lạ, nhìn người đằng trước, có sự ấm áp lạ thường, Nhi lại ngỡ là mẹ quay trở về..
Hai người đi vào phòng riêng.. Ngồi nói chuyện, cả hai có vẻ rất hợp nhau nên nói chuyện nhiều lắm, cô cũng tâm sự với Nhi nhiều lắm.. Nhi cũng thấy giống hoàn cảnh của mình nên rất chăm chú lắng nghe
- con gái cô.. Thật đáng thương!
- cô ạ... Cháu nghĩ cô ấy vẫn còn sống! Nên cô đừng lo!
- cháu không cần phải an ủi cô như thế đâu! Cô biết mà!
Cô nhìn Nhi, ánh mắt có chút dò xét.. Nói thật, Nhi không khác nào con gái của cô cả, cũng gương mặt này nhưng trưởng thành hơn.. Cũng phong thái này nhưng có chút chững chạc hơn.. Làm cô lại đau thắt lại khi nhớ về cô con gái nhỉ của mình.. Tóc cô cũng vì thương nhớ con nên đã xuất hiện những sợi tóc bạc...
Nhi cũng thương cô không kém.
Từ hôm đó, hai người gặp nhau nhiều hơn, có chuyện gì Nhi cũng kể cô nghe hết, có lần cô còn nấu bữa trưa cho Nhi, nhờ Quỳnh Nhi đem đến trường cho..
Mỗi lần ăn là sống mũi cay xè.. Thiên Ân thấy dạo này Nhi hay ra ngoài nên cũng sinh nghi..
- cậu dạo này đi đâu nhiều vậy?_ Thiên Ân chặn Nhi lại
- tớ đi có chút việc! Việc nhà tớ cũng làm xong rồi!
- nhưng...
Suỵt....
- tớ đi nhé! Rồi tối tớ lại về!
Câu nói quen thuộc này, chắc cậu nghe sắp thành quen rồi.. Cậu thực sự không muốn xen vào chuyện của Nhi.. Lần này chắc cậu phải làm tới..
- cậu sao vậy?_ Nhi nhăn nhó...
- hôm nay tớ có việc! Cậu ở nhà hộ tớ nhé!_ Thiên Ân đành dùng đến cách này..
- cho tớ đi....... Nhé!
Rầm....
Nhi ngã lăn ra sàn, sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ cô bé cảm thấy nhọc như lúc này... Dạo này Nhi vẫn ăn đủ, ngủ đủ.. Vậy mà giờ lại như vậy...
- gắng nhé!
Thiên Ân chỉ kịp nói rồi bế Nhi lên, phóng xe thẳng đến bệnh viện.. Đưa Nhi vào phòng cấp cứu.. Mãi sau Thiên An, Uyển Uyển với Quỳnh Nhi mới chạy đến, gương mặt lo lắng tột độ...
1 tiếng sau...
Bác sĩ quay ra.. Thật may là không ảnh hưởng lắm.. Chỉ là thiếu hụt chất dinh dưỡng trong thời gian dài, cân bằng dinh dưỡng không ổn định. Nhi nặng nhọc thở đứt quãng nhìn mọi người xung quanh..
- sao rồi? Đỡ hơn chưa?
Thiên Ân luôn là người hỏi đầu tiên, Nhi chỉ khẽ gật đầu.. Cơ thể cô bé như muốn dã dời ra vậy..
Mọi người cho Nhi nghỉ... Tối mang cháo lên cho Nhi.. Xem chừng cô bé có vẻ khá hơn sau khi ăn tô cháo " thập cẩm" này..
Thiên Ân nhìn Nhi thở dài...
- này! Mọi người về nghỉ đi!_ Thiên An quay sang nhìn Quỳnh Nhi, Uyển Uyển
- thôi! Để tụi tớ ở đây cũng được!_ Quỳnh Nhi phẩy tay.. Uyển Uyển vẫn im lặng, chỉ liếc nhìn Thiên Ân..
Thái độ ân cần của cậu với Linh Nhi là như thế nào đây? Chẳng lẽ cậu đã quên tình xưa?
Sau hồi ném qua, ném lại, rốt cục thì Quỳnh Nhi cũng bị bắt ra về..
- uyển uyển! Cậu cũng về nghỉ đi!_ Thiên Ân quay sang
- Nhi đang bệnh! Hai cậu ở thì tớ cũng ở!
- để tớ về cùng! Anh Thiên Ân ở đây cũng được!
Đời nào mà cô chịu, Uyển Uyển có chút hậm hực, Thiên Ân biết nên đành khuyên ngọt cô một câu..
Bệnh viện giờ đã im bặt, Thiên Ân đăm đăm nhìn Nhi..
- sao cậu còn ở?_ Nhi nhíu mày
- canh cậu! Mà dốt cục mấy ngày qua cậu ăn gì đó?
- canh xương hầm...
- sao lại ăn riêng món đó thôi! Mà tớ đâu có thấy cậu làm đâu!
Nhi khẽ mỉm cười...
- vì mỗi lần ăn nó... Tớ mới cảm nhận được mẹ đang ở bên cạnh!
- cậu gọi tớ ra đây.. Có chuyện gì không?_ Nhi khẽ nheo mày
- tớ có chuyện muốn nhờ cậu!_ Quỳnh Nhi cười. Nhi càng thêm khó hiểu..
- cậu nói đi!
- tớ có một người Dì! Con gái của Dì ấy bị mất tích hơn chục năm rồi! Dì tớ buồn dữ lắm.. Muốn có ai để tâm sự... Nên tớ nghĩ chỉ có cậu thôi!
- vậy hả! Nếu giúp được gì thì tớ sẽ giúp..
- vậy nhé! Tan học! Chiều nay tầm 4h ở trung tâm văn hoá nghệ thuật nhé!
- ừ!
Tan học, Nhi ăn trưa rồi đi nghỉ. Gần 4h chiều, cô bé chọn tạm chiếc váy đẹp nhất rồi bắt taxi đến địa điểm mà Quỳnh Nhi dặn. Ở đây có điều hoà thì phải, càng đi sâu vào trong thì càng mát.. Nhi nghe như có tiếng dương cầm vang vọng đâu đó, cô bé đi về hướng phát ra âm thanh yên bình... Khẽ dừng lại, Nhi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang tấu đàn trên sân khấu, Nhi có xem qua rồi, đây chẳng phải nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng hay sao? Bài đàn này là soạn cho người đặc biệt..
Nhi đứng mải mê nghe, từng nhịp đàn một, Nhi có nghe thấy nhiều âm thanh quen thuộc lắm... Hương hoa lan.... Giọng ai đó trầm và êm ấm vang lên bên tai... Mọi thứ như kéo Nhi trở về kí ức vậy.. Mặc dù Nhi hoàn toàn chẳng nhớ cái đó là gì cả.. Tiếng dương cầm du dương, nghe như tiếng mẹ vỗ về... Nhi cũng cảm nhận được mẹ ở gần đây vậy, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.. Một đứa con gái sinh ra mà không thấy mẹ lần nào, tất nhiên là rất mong mỏi rồi, mỗi lần thấy những đứa trẻ khác được mẹ đưa đón, chiều chuộng, Nhi lại thèm khát.... Nhập tâm quá nên bài nhạc kết thúc lúc nào không hay... Có ai đó chạm nhẹ vào vai Nhi, cô bé giật mình quay lại, ngỡ ngàng
- cháu có phải là....._ Giọng nói trầm mà ấm áp vang lên
- chào cô! Cô là Dì của Quỳnh Nhi phải không ạ?_ Nhi lau nước mắt, lễ phép hỏi
- phải rồi! Ra là cháu! Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé!
- dạ vâng!
Nhi đi theo sau, cảm giác thanh bình đến lạ, nhìn người đằng trước, có sự ấm áp lạ thường, Nhi lại ngỡ là mẹ quay trở về..
Hai người đi vào phòng riêng.. Ngồi nói chuyện, cả hai có vẻ rất hợp nhau nên nói chuyện nhiều lắm, cô cũng tâm sự với Nhi nhiều lắm.. Nhi cũng thấy giống hoàn cảnh của mình nên rất chăm chú lắng nghe
- con gái cô.. Thật đáng thương!
- cô ạ... Cháu nghĩ cô ấy vẫn còn sống! Nên cô đừng lo!
- cháu không cần phải an ủi cô như thế đâu! Cô biết mà!
Cô nhìn Nhi, ánh mắt có chút dò xét.. Nói thật, Nhi không khác nào con gái của cô cả, cũng gương mặt này nhưng trưởng thành hơn.. Cũng phong thái này nhưng có chút chững chạc hơn.. Làm cô lại đau thắt lại khi nhớ về cô con gái nhỉ của mình.. Tóc cô cũng vì thương nhớ con nên đã xuất hiện những sợi tóc bạc...
Nhi cũng thương cô không kém.
Từ hôm đó, hai người gặp nhau nhiều hơn, có chuyện gì Nhi cũng kể cô nghe hết, có lần cô còn nấu bữa trưa cho Nhi, nhờ Quỳnh Nhi đem đến trường cho..
Mỗi lần ăn là sống mũi cay xè.. Thiên Ân thấy dạo này Nhi hay ra ngoài nên cũng sinh nghi..
- cậu dạo này đi đâu nhiều vậy?_ Thiên Ân chặn Nhi lại
- tớ đi có chút việc! Việc nhà tớ cũng làm xong rồi!
- nhưng...
Suỵt....
- tớ đi nhé! Rồi tối tớ lại về!
Câu nói quen thuộc này, chắc cậu nghe sắp thành quen rồi.. Cậu thực sự không muốn xen vào chuyện của Nhi.. Lần này chắc cậu phải làm tới..
- cậu sao vậy?_ Nhi nhăn nhó...
- hôm nay tớ có việc! Cậu ở nhà hộ tớ nhé!_ Thiên Ân đành dùng đến cách này..
- cho tớ đi....... Nhé!
Rầm....
Nhi ngã lăn ra sàn, sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ cô bé cảm thấy nhọc như lúc này... Dạo này Nhi vẫn ăn đủ, ngủ đủ.. Vậy mà giờ lại như vậy...
- gắng nhé!
Thiên Ân chỉ kịp nói rồi bế Nhi lên, phóng xe thẳng đến bệnh viện.. Đưa Nhi vào phòng cấp cứu.. Mãi sau Thiên An, Uyển Uyển với Quỳnh Nhi mới chạy đến, gương mặt lo lắng tột độ...
1 tiếng sau...
Bác sĩ quay ra.. Thật may là không ảnh hưởng lắm.. Chỉ là thiếu hụt chất dinh dưỡng trong thời gian dài, cân bằng dinh dưỡng không ổn định. Nhi nặng nhọc thở đứt quãng nhìn mọi người xung quanh..
- sao rồi? Đỡ hơn chưa?
Thiên Ân luôn là người hỏi đầu tiên, Nhi chỉ khẽ gật đầu.. Cơ thể cô bé như muốn dã dời ra vậy..
Mọi người cho Nhi nghỉ... Tối mang cháo lên cho Nhi.. Xem chừng cô bé có vẻ khá hơn sau khi ăn tô cháo " thập cẩm" này..
Thiên Ân nhìn Nhi thở dài...
- này! Mọi người về nghỉ đi!_ Thiên An quay sang nhìn Quỳnh Nhi, Uyển Uyển
- thôi! Để tụi tớ ở đây cũng được!_ Quỳnh Nhi phẩy tay.. Uyển Uyển vẫn im lặng, chỉ liếc nhìn Thiên Ân..
Thái độ ân cần của cậu với Linh Nhi là như thế nào đây? Chẳng lẽ cậu đã quên tình xưa?
Sau hồi ném qua, ném lại, rốt cục thì Quỳnh Nhi cũng bị bắt ra về..
- uyển uyển! Cậu cũng về nghỉ đi!_ Thiên Ân quay sang
- Nhi đang bệnh! Hai cậu ở thì tớ cũng ở!
- để tớ về cùng! Anh Thiên Ân ở đây cũng được!
Đời nào mà cô chịu, Uyển Uyển có chút hậm hực, Thiên Ân biết nên đành khuyên ngọt cô một câu..
Bệnh viện giờ đã im bặt, Thiên Ân đăm đăm nhìn Nhi..
- sao cậu còn ở?_ Nhi nhíu mày
- canh cậu! Mà dốt cục mấy ngày qua cậu ăn gì đó?
- canh xương hầm...
- sao lại ăn riêng món đó thôi! Mà tớ đâu có thấy cậu làm đâu!
Nhi khẽ mỉm cười...
- vì mỗi lần ăn nó... Tớ mới cảm nhận được mẹ đang ở bên cạnh!