- này! Cậu còn chạy nữa!_ Thiên Ân hét lớn. Bước chân ai kia chợt dừng lại. Cuối cùng cũng chịu để cho cậu đuổi kịp. Uyển Uyển quay lại
- Thiên An....không tin tớ! Tớ ghét! Tớ ghét Nhi! Vì cậu ấy mà cậu không quan tâm gì đến tớ cả!
Thiên Ân thở dài tiến đến ôm cô vào lòng
- được rồi... là tớ sai! Tớ xin lỗi! Cậu nín đi!
Uyển Uyển càng khóc to hơn, Thiên Ân vẫn im lặng. Mãi sau nàng mới thôi khóc. Thiên Ân mỉm cười buông cô ra. Lau nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cho cô rồi nhẹ nhàng nói
- ngoan nào! Ta về thôi! Tớ tin cậu mà!
- nhưng..... còn Nhi?_ Uyển Uyển ngập ngừng
- Nhi chỉ ở nốt hôm nay thôi! Được chứ?
- ưm..
Uyển Uyển khẽ gật đầu, tay nắm lấy tay Thiên Ân cùng quay về nhà. Cô cắn răng, trong lòng bứt rứt khó chịu. Nhất định phải trừ khử cô ta.
Mấy ngày sau đó....
Nhờ sự chăm sóc tận tình của Thiên An mà Nhi trông khỏe khoắn hơn hẳn. Cảm ơn cậu còn không hết. Bà chủ đã gọi rồi, chẳng biết sao Nhi lại nhận được nhiều tiền lương như thế. Tăng gấp đôi luôn... Nhi vui lắm. Số tiền làm tháng này sẽ nhiều hơn... Thiên An thì vẫn đến quán Nhi đều đều để ủng hộ. Tất nhiên quán vì thế cũng nổi tiếng hơn, khách kéo đến ngày càng nhiều, không phải vì nhờ Thiên An, mà chắc hẳn món ăn ở đây ăn một lần là không thể quên hương vị đặc biệt của nó..
Tập đoàn MN...
Bộp...
Đống hồ sơ tố cáo việc gian lận trong làm ăn bị ném bộp xuống bàn. Cô tiểu thư nọ mặt hầm hầm tức giận..
- ông làm vậy sao?
- tôi không hề biết chuyện này!_ Kiến Văn vội vàng lên tiếng
- ông không biết hay cố tình không biết? Hay con trai quý tử của ông làm?_ cô tiểu thư bực tức, mắt hằn lên những tia máu
- Thiên Ân sao?
- huh.... ông nhớ đấy... BMK phá sản rồi... ông vui gớm nhỉ... tôi sẽ cho hai cậu con trai của ông chết dần chết mòn... và đương nhiên, người tôi tiễn xuống địa ngục tiếp theo sẽ là ông!
Kiến Văn sợ xanh mặt. Cô ta không đơn giản, cả đống sát thủ được cô ta mua chuộc... phen này... Ông phải lui đường khác rồi..
Ngay lập tức, hai tổng giám đốc được triệu tập ngay sau đó..
- ai? Là ai làm?_ Kiến Văn tức giận
- tôi!_ Thiên Ân khoanh tay trước ngực bình thản nói
- mày...... ai cho phép mày làm vậy?
- huh? Ông muốn lí do? Xin lỗi.. tại tôi thấy BMK quá ngứa mắt thôi.. và tất nhiên... tôi sẽ cho tập đoàn này sụp đổ tương tự!_ Thiên Ân quay sang
- mày...nó là do ông nội mày xây dựng lên.. vậy mà lại muốn đạp đổ sao?
- bị vấy bẩn bởi tay ông rồi! Tôi không muốn giữ lại làm gì! Kể cả có to lớn đến đâu!_ Thiên An nhếch mép cười
- hai chúng mày.... láo..... cút hết ra ngoài cho tao!
- khỏi cần đuổi! Chúng tôi cũng định " cút" bây giờ!
Hai anh em cười thầm trong bụng. Thật hả hê, với số tiền khủng trong tay thì hai anh em cậu thừa sức xây dựng lại tập đoàn này... rốt cục thì mục đích chính của hai anh em cậu chỉ có thể là tống cái người mang danh nghĩa là bố kia vào tù thôi... người rắn độc như ông ta đáng bị như vậy...
Trong căn phòng nhỏ..
Một người quỳ một người đứng, một người khóc, một người cười...
Nhi đúng là không khóc nổi nữa, chỉ cười cho cái số phận trớ trêu của mình.
Uyển Nhi là tên thật cô sao? Con gái ruột của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng sao? Nực cười...
- ai đã sai ông làm những chuyện này?
- là Đinh Kiến Văn! Bố đẻ của hai anh em sinh đôi kia!_ ông Lâm lắp bắp
- sao?_ Nhi sững người..
- là ông ta! Ông ta vì tham ô bị bố con bắt được! Ra tay giết hại bố con rồi con vô tình trông thấy nên đã sai ta đâm chết con!
Nhi ngồi bệt xuống đất. Miệng không nói được một từ nào.. độc ác... quá độc ác.. cô đâu có lỗi gì mà phải khổ sở như vậy.. kẻ giết bố mình, nhẫn tâm hại mình lại là bố của người cô yêu sao??
- bác xin lỗi... con giết bác đi cũng được!
- giết ông tôi đổi được lại là cái gì chứ.. con người thật của tôi bị mấy người chôn vùi rồi phải sống khổ sở như vậy.. vui lắm sao?_ Nhi hét lên, nước mắt rơi ngày một nhiều..
- con giết bác đi! Là bác có lỗi...
- mọi người khinh tôi vì là đứa mồ côi, nhà nghèo.. sống trong ám ảnh suốt mười mấy năm qua... tôi hận.... tôi hận mấy người!
Nhi đứng dậy chạy thật nhanh ra ngoài... vui vì được gặp lại bác Lâm mà giờ ông ấy lại khiến cô như vậy.. Đinh Kiến văn... cô hận người này đến tận xương tủy...vậy còn Thiên Ân? Cô phải làm thế nào đây?
Két....
Nhi chợt sững người khi trông thấy chiếc ô tô đen trước mặt, xém chút nữa là bị đâm rồi...
- chào!
Chỉ kịp nghe câu nói đó, mắt Nhi đã tối sầm lại rồi chẳng còn hay biết gì nữa...
Ngay ngày hôm đó, hàng loạt tờ báo đăng tin, BMK phá sản. MN vươn lên vị trí dẫn đầu.... điều này càng khiến cho Tiểu Thư nọ điên tiết... trong lòng khắc sâu hai chữ Uyển Nhi.... bị đâm sau lưng như vậy... vui thật!
- Thiên An....không tin tớ! Tớ ghét! Tớ ghét Nhi! Vì cậu ấy mà cậu không quan tâm gì đến tớ cả!
Thiên Ân thở dài tiến đến ôm cô vào lòng
- được rồi... là tớ sai! Tớ xin lỗi! Cậu nín đi!
Uyển Uyển càng khóc to hơn, Thiên Ân vẫn im lặng. Mãi sau nàng mới thôi khóc. Thiên Ân mỉm cười buông cô ra. Lau nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cho cô rồi nhẹ nhàng nói
- ngoan nào! Ta về thôi! Tớ tin cậu mà!
- nhưng..... còn Nhi?_ Uyển Uyển ngập ngừng
- Nhi chỉ ở nốt hôm nay thôi! Được chứ?
- ưm..
Uyển Uyển khẽ gật đầu, tay nắm lấy tay Thiên Ân cùng quay về nhà. Cô cắn răng, trong lòng bứt rứt khó chịu. Nhất định phải trừ khử cô ta.
Mấy ngày sau đó....
Nhờ sự chăm sóc tận tình của Thiên An mà Nhi trông khỏe khoắn hơn hẳn. Cảm ơn cậu còn không hết. Bà chủ đã gọi rồi, chẳng biết sao Nhi lại nhận được nhiều tiền lương như thế. Tăng gấp đôi luôn... Nhi vui lắm. Số tiền làm tháng này sẽ nhiều hơn... Thiên An thì vẫn đến quán Nhi đều đều để ủng hộ. Tất nhiên quán vì thế cũng nổi tiếng hơn, khách kéo đến ngày càng nhiều, không phải vì nhờ Thiên An, mà chắc hẳn món ăn ở đây ăn một lần là không thể quên hương vị đặc biệt của nó..
Tập đoàn MN...
Bộp...
Đống hồ sơ tố cáo việc gian lận trong làm ăn bị ném bộp xuống bàn. Cô tiểu thư nọ mặt hầm hầm tức giận..
- ông làm vậy sao?
- tôi không hề biết chuyện này!_ Kiến Văn vội vàng lên tiếng
- ông không biết hay cố tình không biết? Hay con trai quý tử của ông làm?_ cô tiểu thư bực tức, mắt hằn lên những tia máu
- Thiên Ân sao?
- huh.... ông nhớ đấy... BMK phá sản rồi... ông vui gớm nhỉ... tôi sẽ cho hai cậu con trai của ông chết dần chết mòn... và đương nhiên, người tôi tiễn xuống địa ngục tiếp theo sẽ là ông!
Kiến Văn sợ xanh mặt. Cô ta không đơn giản, cả đống sát thủ được cô ta mua chuộc... phen này... Ông phải lui đường khác rồi..
Ngay lập tức, hai tổng giám đốc được triệu tập ngay sau đó..
- ai? Là ai làm?_ Kiến Văn tức giận
- tôi!_ Thiên Ân khoanh tay trước ngực bình thản nói
- mày...... ai cho phép mày làm vậy?
- huh? Ông muốn lí do? Xin lỗi.. tại tôi thấy BMK quá ngứa mắt thôi.. và tất nhiên... tôi sẽ cho tập đoàn này sụp đổ tương tự!_ Thiên Ân quay sang
- mày...nó là do ông nội mày xây dựng lên.. vậy mà lại muốn đạp đổ sao?
- bị vấy bẩn bởi tay ông rồi! Tôi không muốn giữ lại làm gì! Kể cả có to lớn đến đâu!_ Thiên An nhếch mép cười
- hai chúng mày.... láo..... cút hết ra ngoài cho tao!
- khỏi cần đuổi! Chúng tôi cũng định " cút" bây giờ!
Hai anh em cười thầm trong bụng. Thật hả hê, với số tiền khủng trong tay thì hai anh em cậu thừa sức xây dựng lại tập đoàn này... rốt cục thì mục đích chính của hai anh em cậu chỉ có thể là tống cái người mang danh nghĩa là bố kia vào tù thôi... người rắn độc như ông ta đáng bị như vậy...
Trong căn phòng nhỏ..
Một người quỳ một người đứng, một người khóc, một người cười...
Nhi đúng là không khóc nổi nữa, chỉ cười cho cái số phận trớ trêu của mình.
Uyển Nhi là tên thật cô sao? Con gái ruột của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng sao? Nực cười...
- ai đã sai ông làm những chuyện này?
- là Đinh Kiến Văn! Bố đẻ của hai anh em sinh đôi kia!_ ông Lâm lắp bắp
- sao?_ Nhi sững người..
- là ông ta! Ông ta vì tham ô bị bố con bắt được! Ra tay giết hại bố con rồi con vô tình trông thấy nên đã sai ta đâm chết con!
Nhi ngồi bệt xuống đất. Miệng không nói được một từ nào.. độc ác... quá độc ác.. cô đâu có lỗi gì mà phải khổ sở như vậy.. kẻ giết bố mình, nhẫn tâm hại mình lại là bố của người cô yêu sao??
- bác xin lỗi... con giết bác đi cũng được!
- giết ông tôi đổi được lại là cái gì chứ.. con người thật của tôi bị mấy người chôn vùi rồi phải sống khổ sở như vậy.. vui lắm sao?_ Nhi hét lên, nước mắt rơi ngày một nhiều..
- con giết bác đi! Là bác có lỗi...
- mọi người khinh tôi vì là đứa mồ côi, nhà nghèo.. sống trong ám ảnh suốt mười mấy năm qua... tôi hận.... tôi hận mấy người!
Nhi đứng dậy chạy thật nhanh ra ngoài... vui vì được gặp lại bác Lâm mà giờ ông ấy lại khiến cô như vậy.. Đinh Kiến văn... cô hận người này đến tận xương tủy...vậy còn Thiên Ân? Cô phải làm thế nào đây?
Két....
Nhi chợt sững người khi trông thấy chiếc ô tô đen trước mặt, xém chút nữa là bị đâm rồi...
- chào!
Chỉ kịp nghe câu nói đó, mắt Nhi đã tối sầm lại rồi chẳng còn hay biết gì nữa...
Ngay ngày hôm đó, hàng loạt tờ báo đăng tin, BMK phá sản. MN vươn lên vị trí dẫn đầu.... điều này càng khiến cho Tiểu Thư nọ điên tiết... trong lòng khắc sâu hai chữ Uyển Nhi.... bị đâm sau lưng như vậy... vui thật!