Khoảnh khắc bước chân vào khách sạn, không biết tại sao Sydel bỗng nhiên cảm thấy Annabelle trong lòng bắt đầu run rẩy.
Lúc đầu nó run với biên độ rất nhỏ, nhưng khi cô càng tiến gần đến căn phòng khách sạn sắp xếp cho gia đình cô ở, Annabelle lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Sydel: "...?"
Cô có chút do dự bước chậm lại.
Không lâu trước đó, Rey bị bác đầu bếp Haroon của khách sạn gọi đi, muốn dẫn bà tham quan với nhà bếp và kho chứa, hình như bác ấy chuẩn bị từ chức, và khách sạn sẽ sớm phải tuyển một đầu bếp khác. Là vợ của quản lý khách sạn, Rey tỏ ý bản thân có lẽ cũng có thể phụ trách một số công việc liên quan.
Vốn Rey còn chuẩn bị dẫn Sydel cùng đi thăm quan khách sạn, nhưng cô đã từ chối một cách chính đáng.
"Con mệt lắm, con muốn về phòng nghỉ ngơi." Cô lấy đó làm cái cớ để từ chối Rey, và Haroon- người đầu bếp da đen đứng bên cạnh Rey đang nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.
Cuối cùng Sydel được một chị nhân viên phục vụ dẫn về phòng trước.
Nhưng giờ xem ra, Annabelle hình như hơi sợ hãi.
Nó sợ cái gì vậy?
Chị gái phục vụ dừng chân phía trước, quay đầu nghi hoặc nhìn.
"Em không sao, chị tiếp tục dẫn đường đi ạ." Sydel cười nhìn chị gái tỏ ý xin lỗi, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt tóc Annabelle.
Trong lòng cô cười khinh.
Trước đó thì quấy rầy cô không chịu rời đi, giờ gặp bất trắc lại muốn chuồn?
Annabelle xấu xí nhưng suy nghĩ lại rất đẹp.
Rất nhanh đã đến phòng ở của gia đình Kelsen. Gian phòng này khá lớn, bên trong trang hoàng tráng lệ. Khách sạn có 5 tầng, gia đình họ ở tầng 2, Sydel đi vào trong, nhìn thấy cửa sổ sát đất ở phòng khách cùng hướng với cửa lớn của khách sạn, dưới ánh hoàng hôn có thể thấy rõ phong cảnh của cả ngọn núi.
Trước mặt khách sạn là một khu rừng rộng lớn như mê cung.
Bức tường cây xanh um tùm vây quanh tạo thành một mê cung lớn, diện tích khu rừng phải rộng gấp đôi cái khách sạn này.
Nhưng giờ Sydel chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp đó.
Sau khi vào phòng, Annabelle không còn run rẩy nữa mà yên tĩnh trở lại.
Chị nhân viên rời đi, Sydel chuẩn bị tâm lý xong thì mở cửa phòng ngủ.
Rey nói bà đã đặt con rối gỗ kia ở trên giường.
"Dáng vẻ của nó hơi xấu," người phụ nữ tóc vàng mắt xanh nhún vai, "Cho nên mẹ đã đắp cho nó một mảnh vải trắng."
Lúc mở cửa ra, Sydel không hề do dự bật ngay đèn phòng ngủ lên.
Nếu không cô tưởng mình đã đi nhầm vào nhà .
Nhiệt độ trong phòng ngủ thấp đến mức như không cùng một mùa với bên ngoài, trên chiếc giường đôi sạch sẽ, một tấm vải trắng ngay ngắn đắp trên một con rối gỗ hình người đang ngồi."Lạch cạch."
Sydel ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt Annabell trên mặt đất rồi đẩy nó vào trong, dặn dò: "Mày chơi với nó trước nhé, tí nữa tao tới đón mày."
Nói xong không chút do dự đóng cửa lại.
Trên bàn trong phòng khách vẫn để vỏ ngoài kiện hàng, cô bé lon ton chạy tới, đầu tiên cầm giấy gói bọc bên ngoài hộp gỗ, không được sạch lắm, bên ngoài không ghi bất cứ thông tin nào.
Không có người gửi, địa chỉ giao hàng.
Tất nhiên cũng không có thông tin người nhận.
Giỏi thật.
Đến thông tin người nhận cũng không có, tại sao cha mẹ vẫn đồng ý nhận cái thứ này về nhà chứ hả?! Đây khác nào mấy diễn viên trong phim kinh dị đang từng bước tìm đến chỗ chết. Cô chưa gặp miếng thịt nào chủ động đi đến miệng sói bao giờ, ngoại trừ diễn viên phim kinh dị.
Lại nhìn cái hộp đựng con rối gỗ kia, cũng là một cái hộp gỗ vuông vức, chế tác khéo léo tinh xảo.
Sydel cố hết sức lật hộp gỗ lại, cuối cùng nhìn thấy một hàng chữ ngắn đến đáng thương ở sau hộp.
[Đừng hét]
Bởi vì hộp gỗ quá cứng nên chữ khắc trên đó cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không biết người đó đã dùng cái gì để khắc, nói chung là chữ rất xấu, Sydel cố nhìn cả nửa ngày mới nhìn ra.
Ý là "hét" là điều kiện tử vong hả? Kiểu vi phạm là chếc ấy hả?
Nhưng nếu đặt con rối này trong phòng khách sạn. Xem lượng khách hiện tại, để mà trong cái khách sạn xa hoa này không có tiếng hét nào thì có chút khó khăn.
Sydel cũng không tìm ra manh mối gì, sau khi cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định trước cứ mở cửa phòng ngủ xem bên trong thế nào đã.
Dù sao người nhà thân yêu của cô, chị em tốt của cô, Annabelle vẫn còn ở bên trong đó.
Cô vốn tưởng rằng hai kẻ trong phòng ngủ đã đánh nhau loạn cả lên, nhưng tình hình hiện tại là trong phòng yên tĩnh không tiếng động, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Hắt xì.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cố gắng thở nhẹ lại.
Sau đó Sydel nhìn thấy Annabelle vẫn duy trì tư thế khi bị cô đẩy vào, vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất.
Con rối gỗ kia cũng vẫn nằm trên giường như trước.
Sydel: "..."
Cô trầm mặc hai giây, không chút do dự đóng cửa lần hai.
Dáng vẻ con rối gỗ có vẻ khá dữ. Khẳng định là dữ hơn Annabelle.
Sydel không muốn một mình đối mặt với hai món đồ chơi này, cô định đi ra đại sảnh tìm vài người, tốt nhất là kéo hết toàn bộ mười mấy nhân viên vừa mới đứng nghênh đón cô dưới kia lên đây, mọi người cùng nhau vạch mặt con rối gỗ kia.
Mùa hè khách nghỉ dưỡng đến đông, dù khách sạn Overlook ở nơi hẻo lánh nhưng tầng một vẫn có tiếng người nói ồn ào, rất nhiều du khách đều đang ngồi dưới đó dùng trà chiều.
Cô vừa nghĩ vậy vừa xoay người định rời đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng thủy tinh vỡ.
Một cái cốc thủy tinh trên bản đột nhiên rơi xuống đất tạo ra âm thanh chói tai.
Sydel quay đầu lại, đồng tử co lại.
Chưa hết, máy quay đĩa ở trong góc bỗng nhiên tự mình chuyển động, phát ra âm thanh đẹp đẽ trôi chảy.
"I"m looking for a place I can call home
My home wow
Looking for a place where I belong
Belong wow..."
Sydel: "."
Cô vội vàng chạy ngay ra cửa phòng khách, kiễng chân vặn tay nắm cửa.
Vốn dĩ Sydel nghĩ có thể sẽ không mở được cửa, nhưng không ngờ vậy mà cô có thể dễ dàng mở ra.
Cô chạy như bay ra ngoài, xoay người khóa cửa, chưa kịp thả lỏng, bỗng nhận ra có điều không đúng.
Bên ngoài vẫn là cái dãy hành lang mà chị gái phục vụ đã dẫn cô tới, nhưng nhất định là có chỗ nào đó không đúng, từ lúc cô vào phòng rồi đi ra ngắn ngủi trong vòng mười mấy phút, nhưng dãy hành lang này bỗng nhiên trở nên kỳ quái.
Không đợi Sydel suy nghĩ cẩn thận, cô nghe thấy giọng nói của một cô bé. "Cậu là ai?"
Cô quay đầu nhìn lại, giật mình đứng im.
Cách chỗ cô đứng không xa, cũng là chỗ ngoặt trên hành làng, một cặp chị em song sinh trong tầm tuổi cô đang đứng đó.
Tướng mạo hai đứa tương tự, cùng kiểu tóc, bên tai đều kẹp một chiếc kẹp tóc màu bạc nhỏ, tóc xoăn nâu buộc ra sau, lộ ra hai khuôn mặt mũm mĩm, họ đang nắm tay nhau.
Hành lang không rộng, hai người đã chặn kín đường đi.
Người vừa hỏi là cô bé bên trái, cô bé nói xong thì cô bé bên phải mặt vô cảm tiếp lời: "Em chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy."
Cô bé bên trái: "Là người lạ."
Cô bé bên phải: "Cậu ấy đến để chơi với chúng ta sao?"
Cô bé bên trái lặp lại hỏi: "Cậu đến chơi với chúng mình sao?"
Mỗi câu họ nói ra thì khoảng cách giữa họ và Sydel lại gần thêm một chút.
Khi nói đến câu cuối cùng, hai đứa bé gái đang nắm tay nhau đã tiến đến gần sát Sydel.
"Đến chơi với chúng tớ đi Sydel."Cô bé bên trái mặt vô cảm tiến sát đến, đôi mắt vô hồn phát ra tia sáng lạnh lẽo.
Cô bé bên phải không cam lòng yếu thế, chóp mũi con bé hận không thế dán lên mặt Sydel: "Mãi mãi."
"Mãi mãi."
Khí lạnh phả lên mặt Sydel, cô chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hai cô bé qủy dị gần như dán sát vào mình, phía sau là cửa, sau cửa còn có hai con búp bê.
Hai "người" hình như đang đợi câu trả lời của Sydel, mặt không cảm xúc, đôi mắt vô hồn lạnh băng nhìn cô chăm chú.
Sydel hít một hơi, nở nụ cười mỉm thân thiện, đáp liền một mạch: "Hai người cần bạn phải không? Khéo quá, vừa lúc mình có con búp bê đang cần bạn chơi cùng, có thể cho các cậu mỗi người một con."
Cô cười tủm tỉm ngẩng đầu, tóm lấy cánh tay của một cô bé, bị lạnh đến phát run, vẫn duy trì nụ cười mỉm, một tay mở cửa phòng đẩy mạnh hai người vào trong: "Ở bên trong đó, hai người đừng đi vội, đợi mình đi lấy búp bê cho các câu."
Trong phòng, máy quay đĩa vẫn đang phát bài hát kia. "Home."
Sydel cười hì hì kéo hai cô bé đến cửa phòng ngủ, mở cửa, chỉ vào bên trong nói: "Chính là hai con búp bê này, mình nghĩ chúng nó sẽ rất vui nếu có thể trở thành người bạn với các cậu đó."
Dường như cặp chị em sinh đôi không nghĩ tới tình huống lại biến thành như vậy, biểu cảm giống như lớp băng của hai người đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Sydel hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng bước vào phòng ngủ, vén mảnh vải lên.
Con rối gỗ dưới lớp vải quả thật rât xấu, tuy rằng nó mặc tây trang lại còn đeo một cái cà vạt đỏ, nhưng cái mặt kia nếu Sydel phải hình dung thì có lẽ cô sẽ nhớ đến quả bí xanh trong Đại chiến Zoombie.
Đây là con rối sử dụng trong các tiết mục nói tiếng bụng. Thế nên quai hàm của nó có hai khớp hở, dùng để hoạt động miệng khi biểu diễn. Nhưng khi Sydel nhắc đến nó, miệng của rối gỗ cạch một tiếng mở ra.
Sydel: "...Nghe lời."
Nói thật lúc này cô cũng sợ, tay cũng mềm nhũn cả ra.
Nhưng cô vẫn rất muốn tống tiễn hai món đồ chơi này đi. Không phải chúng mày muốn một gia đình sao? Cô liền tìm cho chúng nó một gia đình, hy vọng chúng nó sẽ thích:)
Cũng không biết hai chị em sinh đôi kia có thích hai con búp bê xấu thế này không.
Đầu tiên cô nhét con rối gỗ vào lòng hai chị em, tinh mắt nhìn thấy ở gáy nó có khắc một cái tên: Billy.
Sydel nhấc Annabelle dưới chân lên: "Đây là tất cả búp bê của mình. Mình có thể tặng chúng nó cho các cậu, để chúng nó chơi với các cậu."
Cô vui vẻ khoe cái tên cô vừa mới biết được: "Trong tay hai người là Billy, trong tay mình là Annabelle."
"Hai cậu thích không?" Sydel tri kỷ hỏi, phòng trường hợp bản thân đưa cho họ đồ họ không thích mà chọc giận hai người: "Các cậu có muốn phân chia không?"
Cô bé bên trái mặt vô cảm nhìn chăm chú Billy trong tay, giây lát sau, con bé đột nhiên ném Billy xuống đất, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Sydel.
"Bịch"
Billy rơi xuống đất, đôi mắt linh hoạt lách tách xoay một vòng, liếc xéo Sydel, tựa hồ còn mang theo nét cười tràn ngập ác ý.
Ngoài phòng khách, bài hát phát ra từ máy quay đĩa cũng dừng lại.