"Đứa bé ngốc này, con đang nói nhảm cái gì vậy."
Rey tỏ ra dịu dàng, định vuốt mái tóc vàng của Sydel, nhưng bị Sydel tránh đi.
Cô buông tay Kelsen ra, lùi lại một bước, mặt vô cảm lặp lại: "Hai người không phải là cha mẹ tôi."
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Khi cô nói những lời này, thân hình của Kelsen và Rey đột nhiên bắt đầu dao động, không gian xung quanh dường như bị bóp méo. Sau một cơn choáng váng mạnh mẽ, Sydel lại mở mắt ra.
Cô đứng trước cửa sổ căn phòng này, rèm cửa không biết lúc nào được mở ra, từ đây cô có thể nhìn ra toàn bộ khung cảnh núi non.
Mặc dù hiện giờ những cảnh đẹp này đã bị che khuất trong màn đêm dày đặc, nhưng trong khu rừng mê cung trước khách sạn vẫn có rất nhiều người đang vui đùa, ánh đèn sáng rực, tiếng cười đùa thấp thoáng truyền vào tai Sydel.
Ồn ào và huyên náo, ánh lửa lập lòe, tràn đầy sức sống.
Sydel bối rối giơ tay lên, nhéo mạnh mặt mình, cô chợt nhận ra bản thân vẫn đang duy trì nụ cười cứng ngắc, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến, mùi băng tuyết lạnh lẽo quanh quẩn nơi đầu mũi.
...... Đó không phải là một giấc mơ.
Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Sydel không chỉ đơn giản là nằm mơ, cô còn nhớ rõ từng ngày sống tại khách sạn Overlook trong trời đông giá rét, thậm chí cô còn có thể nhớ được từng dấu chấm phẩy trong sổ tay của mình.
Nếu như--
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị khách sạn mê hoặc tâm trí và giết Kelsen vào ngày mùa đông lạnh giá bị nhốt trên núi đó, hay bị Kelsen giết?
Có lẽ cô sẽ ở trong khách sạn trên ngọn núi phủ đầy tuyết đó mãi mãi.
Sydel quay lại và nhìn thấy hai con búp bê cột vào nhau bị ném trong phòng
Con rối Billy và búp bê Annabelle buộc với nhau nằm lặng lẽ trên sàn, Sydel bước tới với sắc mặt kỳ lạ.
Vào thời khắc mấu chốt, Sydel vừa bước ra khỏi cơn hưng phấn tột độ khi phá hủy khách sạn Overlook, có lẽ cô đã bị cha mẹ giả đưa ra ngoài nếu không có hai con búp bê này.
Trong ảo giác, bên ngoài phòng 237 sẽ ra sao, Sydel không muốn biết.
Bây giờ cô đại khái đã hiểu cách thức hoạt động của khách sạn này rồi-
Căn phòng 237 là một nơi đặc biệt, nó có thể tạo ra ảo ảnh, và ảo ảnh đó phản ánh những hình ảnh đáng sợ nhất sâu thẳm trong lòng những ai bước vào căn phòng này.
Ví dụ, nỗi sợ hãi trong lòng của Sydel.....Sau khi vào khách sạn này, dường như luôn có một giọng nói trong tiềm thức đưa ra ám thị cho cô.
Ai đó sẽ làm tổn thương cô và gia đình cô.
Sau khi bước vào phòng 237, những ám thị tiềm thức này khiến Sydel phải đối mặt với nỗi sợ hãi rằng gia đình cô sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, điều mà khách sạn không ngờ tới là--
Sydel không chỉ lo sợ gia đình mình gặp nguy hiểm mà cô còn sử dụng giác quan thứ sáu nhạy bén của mình để hướng sự nghi ngờ vào khách sạn mà không chút do dự.
Kết quả là ý thức của chính khách sạn cũng bị kéo vào ảo giác, và... bị Sydel đánh trọng thương.
Vừa rồi khách sạn đã cố gắng tác động đến Sydel lần thứ hai. Tuy nhiên, ảo ảnh trong phòng 237 bắt nguồn từ tiềm thức của Sydel, mà ấn tượng của Sydel về Billy và Annabelle có lẽ là--
Hai con búp bê đều xấu điên.
Để trói cả hai lại với nhau, và để chúng không thể đi gây hại cho người khác, Sydel còn dán Billy và Annabelle lại với nhau bằng keo siêu dính, nếu muốn tách rời nhau, một trong hai con búp bê có thể phải chịu đựng nỗi đau một cánh tay bị cụt.
- - Nhiều năm sau, Sydel nhìn thấy Annabelle một tay trong góc một cửa hàng búp bê nào đó, nhưng hiện giờ cô vẫn chưa biết gì cả.
Sau khi nhìn thấy hai thân thể bị tách rời của Billy và Annabelle trong ảo giác, Sydel nhận ra rằng Rey và Kelsen mà cô nhìn thấy khi tỉnh dậy cũng chỉ là ảo ảnh giả do khách sạn tạo ra.
Ở cấp độ ảo giác đầu tiên, khách sạn cố gắng làm cô mất trí và khiến cô và cha mẹ tàn sát lẫn nhau; ở cấp độ thứ hai, khách sạn cố gắng dụ cô ra khỏi phòng 237.
Hiển nhiên khách sạn Overlook đã không thành công, sau khi bị vạch trần, nó có vẻ yên tĩnh trở lại, Sydel đứng trong phòng nhưng cô không còn cảm nhận được sự bất an và khó chịu như giòi trong xương như khi mới bước chân vào khách sạn này.
Sydel suy nghĩ một lúc, không ở trong căn phòng này mà bước qua Billy và Annabelle đi ra ngoài. Mọi thứ trên hành lang vẫn bình thường, nhưng trong ảo giác cô đã quen với việc nhìn thấy đủ loại yêu ma quỷ quái ẩn hiện trên hành lang. Bây giờ đối mặt với một khách sạn bình thường đến không thể bình thường hơn, Sydel lại cảm thấy không quen một cách vô lý.
Sydel: "....."
Ơ hay.
Nếu một ngày cô trở thành kẻ biến thái, nghĩ thế nào thì cũng là lỗi của cái thế giới này.
Cô trở về phòng một mình, Kelsen và Rey hình như đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ.
Sydel không làm phiền cha mẹ, lúc này cô cần bình tĩnh lại.
- --Rốt cuộc, việc vung rìu vào cha mình không phải là điều dễ dàng đối với cô.
Ở cấp độ ảo giác đầu tiên, cô thậm chí còn quên mất rằng kiếp trước mình đã sống ở bên kia đại lục mười mấy năm, chỉ nhớ rằng mình là một cô bé bảy tuổi sống trong một gia đình hạnh phúc với cả cha lẫn mẹ.
Và tất cả những điều đó đã bị khách sạn này phá vỡ, gia đình tốt đẹp bị khách sạn Overlook ảnh hưởng và gần như tan vỡ.
Sydel không thể chịu đựng được tình huống này xảy ra, sau khi biết được sự thật về khách sạn, điều cô cảm thấy không phải là sự kinh hoàng và sợ hãi mà là sự tức giận.
Cô muốn bảo vệ cha mẹ mình.
Vì vậy, cô đã nhặt một chiếc rìu và hạ gục người cha đang bị khách sạn mê hoặc, đổ xăng và đốt cháy toàn bộ khách sạn.
Sydel ngồi bên giường, không bật đèn, im lặng trong bóng tối.
Cô nhìn chằm chằm xuống sàn nhà dưới chân mình, dùng ngón tay chạm vào bức tường gỗ, đôi mắt xanh sáng lấp lánh với một biểu cảm khó đoán.
Nếu những gì xảy ra trong ảo giác thực sự xảy ra trong thực tế, Sydel không ngại đốt cháy khách sạn một lần nữa.
Dù sao thì trước lạ sau quen mà thôi.
Hàng mi dài của cô cụp xuống, che đi đôi mắt xanh ngày càng lạnh lùng của Sydel.
Nhưng Sydel không ngờ rằng ngôi nhà mà cô thực sự đốt cháy không phải là khách sạn Overlook mà là một nơi khác.
Căn nhà gỗ của người họ hàng người nhân viên trạm xăng.
Vào ngày thứ hai sau khi đến khách sạn Overlook, Rey quyết định đi dạo trong núi để thư giãn và thuận đường đi tới ngôi nhà gỗ trong rừng gần khách sạn để xem cần những dụng cụ gì để dọn dẹp ngôi nhà gỗ đó.
Khi Rey hỏi Sydel có muốn đi cùng bà không, Sydel im lặng một lúc lâu mới ngước mắt lên và bình tĩnh nhìn bà: "Mẹ, con sẽ đi cùng mẹ. Nhưng mẹ phải đợi con một lát." Để cô nhìn xem ngôi nhà gỗ trong rừng đó đang chứa thứ trâu bò gì.
Rey mỉm cười đồng ý: “Được rồi con yêu, mẹ sẽ đợi con trong xe.” Tâm trạng Rey đang rất tốt vì có thể đưa con gái đang trong trạng thái lo lắng của mình ra ngoài thư giãn, mặc dù hôm nay cô bé mang lại cho bà một cảm giác kỳ lạ - Bà luôn cảm thấy con gái mình có gì đó khác xưa.
Sydel mím môi, khuôn mặt có chút tái nhợt cố mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ sớm quay lại.”
Cô đúng là đã nhanh chóng quay lại, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn và lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Rey cố gắng nói chuyện với con gái nhưng Sydel nghiêm túc đáp lại: “Mẹ ơi, đừng nói chuyện với người khác khi lái xe, phải chú ý đến đường phía trước, nhất là trên những đoạn đường núi dốc như thế này".
Có ngàn vạn con đường, an toàn là dòng đầu tiên, lái xe mà không có quy tắc, Sydel cảm thấy thậm chí không cần khách sạn Overlook ra tay, hôm nay cô cũng có thể sẽ chếc luôn trên ngọn núi này.
Theo những điều kỳ lạ mà cô đã thấy từ trước đến nay, nếu những linh hồn thực sự tồn tại, nói không chừng sau khi chết cô có thể biến thành một thổ địa hoặc một cô bé mặc đồ đỏ. Sau này có du khách rảnh rỗi sinh nông nổi nào mà chạy đến nơi rừng hoang núi thẳm này đi dã ngoại thì khả năng cao giữa đường có thể gặp kẻ đã biến thành linh hồn là cô đây, Sydel thờ ơ suy diễn, thậm chí còn tự nghĩ ra một vở kịch lớn cho chính mình.
Sydel chợt nhớ ra rằng đây là Âu Mỹ, theo tập quán của người Mỹ, có lẽ cô sẽ không trở thành một linh hồn mà bị những người tưởng nhớ đến cô gọi hồn về, kết quả cô bị thay thế bởi một con ma vớ vẩn nào đó, còn bản thân thì nhập vào một vật chủ trung gian và trở thành một con búp bê ma xấu xí như Annabelle, mà con búp bê ma ấy cũng sẽ được đặt tên là "Sydel Christian".
Bị Sydel nhắc nhở Rey cảm thấy có chút áy náy: "..... Được rồi, mẹ biết rồi."
Bà cho rằng mình chắc chắn không phải ảo tưởng, Sydel mà bà nhìn thấy hôm nay trưởng thành hơn một cách khó hiểu... Thậm chí còn khiến bà có cảm giác như cô bé là người lớn trưởng thành còn bà là một đứa trẻ.
Trên đường đi phong cảnh quả thực rất đẹp, Sydel chống cằm nhớ lại hành trình mấy ngày qua, lặng lẽ thở dài, lại ghi thêm một mục vào cuốn sổ nhỏ trong lòng.
Sau "Không bao giờ tùy tiện nhận nuôi trẻ mồ côi" và "Không bao giờ tùy tiện mang về nhà những món đồ không rõ nguồn gốc", Sydel âm thầm thêm một câu nữa.
“Đừng tùy tiện chuyển nhà.”
.... Cô luôn cảm thấy cuộc sống ngày càng trở nên kỳ diệu, có lẽ sau này sẽ không cần phải chủ động tìm kiếm, mà ra khỏi cửa là những điều kỳ lạ tự tìm tới.
Sự thật đã chứng minh nỗi lo lắng của Sydel là có cơ sở.
Sau khi nhìn thấy ngôi nhà gỗ cũ kỹ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, Rey rất ngạc nhiên trước sự khéo léo của chủ nhân ngôi nhà gỗ, bà còn hâm mộ người ta có một ngôi nhà gỗ được làm một cách khéo léo trong một khung cảnh đẹp đẽ và rừng núi thơ mộng thế này để có thể đến nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, đúng thật là một điều hạnh phúc.
Sydel: "....."
Cô chà xát cánh tay gầy gò trắng nõn với những sợi lông tơ dựng đứng do cảm giác lạnh lẽo, không muốn mở miệng nói chuyện.
Kể từ khi xuống xe và đến trước ngôi nhà gỗ này, Sydel đã cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, thực tế là ngay từ lúc cô là người duy nhất nhìn thấy "cô bé" Annabelle, Sydel đã bắt đầu nghi ngờ một điều.
Dường như cô... đột nhiên có một thể chất có thể nhìn thấy ma, khi đối mặt với Billy, bề ngoài cô tỏ vẻ vô cảm nhưng trong lòng lại muốn quỳ xuống tiễn vị "đại thần" này đi, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được oán khí của Billy mạnh hơn rất nhiều so với Annabelle, nhưng trong mắt Rey nó chỉ là một con rối nói tiếng bụng có phần xấu xí.
Tuy nhiên, rõ ràng là khách sạn Overlook mạnh hơn nhiều, sau khi Sydel gói Billy và Annabelle lại và ném vào phòng 237, chúng ngoan ngoãn như chim cút.
Rey trầm trồ tiến lại gần quan sát căn nhà gỗ, Sydel đứng ở bên ngoài, không suy nghĩ nhiều nữa mà lặng lẽ lấy ra một chiếc đèn pin có ánh sáng màu tím.
Chịu ảnh hưởng của Esther, Sydel có ấn tượng sâu sắc về việc "tia cực tím có thể soi ra vết máu". Trên thực tế, cô còn nhớ phương pháp tốt hơn, chẳng hạn như thuốc thử luminol, có thể khiến những khu vực từng còn vết máu thành màu xanh trắng, hiệu quả rõ ràng hơn nhiều so với tia cực tím chỉ có thể chiếu ra màu nâu đất.
Cô chậm rãi đi vòng quanh ngôi nhà gỗ, dùng đèn pin có ánh sáng tím quét qua vùng đất xung quanh, dường như không có dấu vết nào trên đất bùn cỏ mọc tươi tốt, Sydel nhíu mày quỳ xuống, và lướt ngón tay qua đám cỏ dày để lộ ra lớp bùn đất bên dưới.
Chẳng được bao lâu, Sydel vô cảm nghĩ ---Tìm kiếm mảng màu nâu đất trên lớp bùn đất màu nâu quả thật không phải là một quyết định sáng suốt.
Cô chắc chắn có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra ở đây, nhưng cô không cách nào biết được nó là gì.
Sau ngôi nhà gỗ là một mảnh rừng, Sydel liếc nhìn mẹ Rey đang đứng bên cạnh ngôi nhà gỗ, hơi do dự một chút rồi cầm chiếc đèn pin nhỏ của mình đi về phía khu rừng.
Ngoài cành cây chi chít, nền đất bằng phẳng, chỉ có vài điểm xanh thưa thớt, hoàn toàn khác với thảm cỏ rậm rạp bên ngoài, cảnh tượng này thực sự rất kỳ lạ.
Sydel lặng lẽ chiếu đèn pin xuống đất, cố gắng tìm kiếm dấu vết.
Vốn dĩ cô không hy vọng nhiều, nhưng- vậy mà cô lại tìm thấy dấu vết rồi.