Mẹ của Louise là một người phụ nữ xinh đẹp, bà nở nụ cười rạng rỡ chào Sydel, và đưa hai cô bé vào xe với thái độ niềm nở.
“Louise hay mắc cỡ lắm,” bà thở dài, bất đắc dĩ cười: “Bình thường cô rất bận, không thể chăm sóc con bé thường xuyên được. Đây là lần đầu tiên con bé đưa bạn về nhà.”
Ở ghế sau xe, cô bé Louise đang bị mẹ Janet trêu chọc nở một nụ cười ngượng ngùng, cô bé vui vẻ áp sát vào Sydel, mái tóc bông xù chạm vào cổ cô.
Xe chạy êm ru trên đường, Janet đeo kính râm, tiện tay ấn nút, tiếng nhạc êm ái và bắt tai vang lên trong xe.
Chẳng bao lâu đã đến phố Elm, nhà Louise là một tòa biệt thự 3 tầng.
“Sydel," Louise đột nhiên thì thầm nói: “Tối nay mình… ngủ với cậu được không?”
Sydel: "Tất nhiên là được."
Cô rất thích những cô bé trắng trắng mềm mềm, trông vô cùng đáng yêu, có thể gần gũi đối phương thì đương nhiên sẽ không từ chối.
“Vậy thì tốt quá.” Cô bé với đôi má trắng mềm mỉm cười, yên tâm nói: “Thật ra gần đây mình, mình hay gặp ác mộng…”
Cô bé có chút khó xử nhìn Janet ngồi ở ghế trước, sợ bị mẹ nghe thấy nên ghé sát vào tai Sydel nói: “Mấy ngày trước mình đã nói với mẹ rồi, nhưng mẹ lại cho rằng vì mình quá nhát gan…”
“Cuối cùng bà ấy còn mắng mình một trận.” Cô bé lẩm bẩm với giọng chán nản, “Nhưng giấc mơ đó thực sự rất đáng sợ?”
Qua kính chiếu hậu, Janet liếc nhìn hai cô bé đang thân thiết kề tai nhau nói chuyện, xuống xe gõ cửa sổ: "Các cô gái, mẹ hiểu tình bạn thân thiết của các con, nhưng bây giờ các con có thể xuống xe vào nhà rồi thoải mái nói chuyện sau nhé."
Louise bị giọng nói của Janet làm cho giật mình, tóc trên đầu cô bé như dựng đứng lên, cô bé vội vàng ngồi thẳng dậy, chớp đôi mắt xanh trong veo đáp lại: "Vâng ạ. Con và Sydel xuống ngay đây."
Sydel phát hiện Louise có hơi sợ mẹ mình, nhưng cô liếc mắt nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo, khí chất mạnh mẽ, đại khái cũng hiểu nguyên nhân tại sao.
Không biết tại sao một người phụ nữ giỏi giang lanh lợi như vậy lại nuôi được một chú thỏ trắng con như Louise.
Louise nắm tay Sydel xuống xe, dẫn cô vào biệt thự trên con đường lát đá cuội rợp bóng cây cọ xanh tươi, đẹp mắt.
“Mình dẫn cậu đến căn phòng mà mẹ đã chuẩn bị cho cậu nhé.” Louise nói, kéo Sydel lên tầng hai và đến trước một căn phòng.
Mở cửa ra, nội thất bên trong được sắp xếp hợp lý, bộ ga giường màu xanh nhạt in hoa, giấy dán tường và bàn học cùng màu sắc tươi sáng nhã nhặn với họa tiết sọc ngang, các đồ dùng hàng ngày đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Louise vui vẻ quay người lại, sau đó nhớ lại chuyện nói lúc trên xe: "Sydel, tối nay mình tới tìm cậu nhé."
“Đừng quên đó, nếu cậu ngủ mất thì không ai mở cửa cho mình đâu?” Louise suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng bổ sung: “Mẹ mình không cho mình ngủ chung với người khác, bảo rằng… … muốn rèn cho mình dũng cảm hơn, nếu mẹ biết hai chúng ta ngủ cùng nhau sẽ rất tức giận?"
Sydel: "...Ừ, không sao đâu. Tối nay mình sẽ không khóa cửa. Chúng ta có thể ngủ cùng nhau. Đừng sợ."
Lúc này cô mới có cơ hội hỏi Louise: “Lúc ở trường mình chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới, việc cậu gặp ác mộng là sao vậy?"
Nghe có vẻ không phải việc tốt lành gì.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, chắc sẽ không gặp thứ gì kỳ quái đó chứ?
“Ừ,” cô bé chớp đôi mắt xanh như bầu trời, đột nhiên khẽ rùng mình: “Mình cũng không rõ, nhưng... chỉ mới ba ngày trước thôi, bỗng một đêm, mình bắt đầu mơ thấy ác mộng."
Trong mắt cô bé có chút bối rối: "Mình đang đi trên một con đường cũ đổ nát, thì xuất hiện.... một người đàn ông."
Louise đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đồng tử hơi giãn ra, có chút kinh hãi thì thầm nói: "Người đàn ông đó rất dọa người! Hắn cứ đuổi theo mình, còn phát ra tiếng cười đáng sợ, dù mình có chạy đi đâu, hắn cũng có thể nhanh chóng tìm thấy mình..."
Sydel: "..."
Nghe mô tả rất giống một ông chú đáng khinh có sở thích ấ/u d/âm.
Cô cân nhắc một lúc rồi nhẹ nhàng nói - chủ yếu là sợ dọa tới Louise, tiếp tục hỏi cô bé: "Có đặc điểm nào chi tiết hơn không?"
“Không có.” Louise ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Sydel: "Mình rất sợ hãi, ông ta vừa xuất hiện là mình chạy, nhưng mình chạy không nhanh, có nhiều lần suýt nữa bị ông ta tóm được."
"Mình sợ quá, nơi đó lại rất tối, mình nhìn không rõ bộ dạng của hắn..."
“Mình có một linh cảm,” cô bé lẩm bẩm độc thoại, trên mặt lộ vẻ sợ hãi: “Nếu mình bị hắn bắt được thì sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra.”
Sydel đã biết sơ sơ tình hình.
Mặc dù cô không hiểu tại sao gặp ác mộng suốt một tuần trời mà vẫn không thể nhìn rõ mặt kẻ đó, nhưng nhìn qua người chỉ mới nói mấy câu mà mắt đã đỏ ửng trực khóc thì cảm thấy đây là điều đương nhiên.
- - Với tính cách của Louise gặp ác mộng một tuần rồi mà vẫn chống đỡ được thì đã đủ khiến Sydel ngạc nhiên.
Chắc khi bỏ chạy, cô bé không dám nhìn thẳng vào thằng cha đáng khinh, mà rất có thể là một kẻ ấ/u d/âm, đuổi theo mình ấy.
Ch/ết tiệt, chỉ nghe mô tả của Louise thôi cũng đủ khiến Sydel tức giận.
Vừa nghĩ tới việc cô bé được cô chăm sóc chu đáo ở trường lại bị một thằng trâu bò b/iến thái ghê tởm không biết từ đâu ra nhăm nhe trong giấc mộng là Sydel lại cảm thấy huyết áp tăng cao.
Càng nghĩ càng tức giận. Trước mặt cô bé vốn đã sợ hãi, cô không thể nói những lời gay gắt vì sợ khiến con bé hoảng hơn, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, xoa mái tóc xoăn đen lòa xòa trước trán Louise, nói khẽ: "Đừng sợ."
“Tối nay chúng ta hãy ngủ cùng nhau nhé,” cô nói. “Mình sẽ bảo vệ cậu.”
"Không có gì có thể làm tổn thương cậu đâu."
***
Đến giờ ăn tối, Janet chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Nhưng ăn được một nửa thì bà vội vã rời nhà vì một cuộc điện thoại, chỉ để lại một câu.
"Cháu có thể vào bất kỳ phòng nào trong ngôi nhà này nhưng không được đi xuống tầng hầm nhé."
"Dưới đó có thứ xấu xa đó."
Bà nói đầy ẩn ý.
Sau khi nói câu thoại kinh điển trong phim kinh dị này, Janet rời khỏi nhà mà không đưa ra lời giải thích nào.
Sydel đang ăn được nửa món súp nghêu kem: "..."
Cô chỉ dừng lại một lúc rồi tiếp tục thong thả uống nốt phần còn lại.
...Cô có một linh cảm không thể giải thích được.
Hình như, có lẽ, chắc là kỳ nghỉ này sẽ không diễn ra tốt đẹp rồi.
Về căn hầm không thể vào ấy, Louise nói: "Khi còn nhỏ mẹ mình đã hạ lệnh không được xuống tầng hầm nên mình không có ấn tượng gì về nó cả".
Sydel tiện mồm hỏi: "Cụ thể từ lúc nào?"
“Thời gian cụ thể…” Cô bé nghiêm túc cau mày, suy nghĩ một lát: “Hình như sau khi bố mẹ mình ly hôn, mẹ liền không cho mình vào đó nữa.”
Cha mẹ Louise ly hôn khi cô bé còn rất nhỏ. Kể từ đó, cô bé sống với mẹ mình, Janet, và có rất ít ký ức về cha mình.
Trước đó khi ở chung với nhau, cô bé từng nghiêm túc nói với Sydel rằng khi còn nhỏ cô thường bị bắt nạt ở trường vì không có cha.
Sydel đoán tính cách yếu đuối của cô bé cũng được hình thành vào thời điểm đó, và những ngày tháng ấy, mẹ của Louise luôn bận rộn với công việc và không có nhiều thời gian dành cho con gái.
“Sau khi ly hôn, cha mình chưa bao giờ đến thăm mình.” Louise tỏ vẻ vô cùng buồn bã và thất vọng khi nói đến việc này: “Có lẽ ông ấy thực sự không còn yêu mình nữa nên mới bỏ đi.”
Sydel chỉ có thể cố gắng hết sức để an ủi cô bé, nhưng Louise nhanh chóng trở nên sôi nổi trở lại, nhìn Sydel bằng một đôi mắt to trong veo sáng ngời, chân thành cảm ơn cô vì đã sẵn sàng lắng nghe tâm sự và những lời phàn nàn của cô bé.
“Sydel, cảm ơn cậu.” Cô bé nhỏ giọng nói, ôm Sydel mà làm nũng: “Cậu là người bạn tốt nhất của mình.”
Vì vậy, ngay cả khi đến nhà Louise trong kỳ nghỉ này dường như không phải là một lựa chọn sáng suốt... thì nghĩ đến việc Louise hốt hoảng lo sợ trong giấc mộng, ít nhất cô có thể ở bên cạnh cô bé, hoặc thậm chí có thể giúp đỡ cô bé.
Giờ Sydel cảm thấy mùi nguy hiểm thoang thoảng đâu đây dường như không phải là vấn đề lớn.
Chuyện nhỏ, đừng sợ.
"Sydel," Louise lúng túng nhìn cô: "Nhưng sao cậu lại hỏi vậy? Cậu... muốn xuống tầng hầm à? Nhưng mẹ nói không thể vào đó, hơn nữa mình cũng không có chìa khóa...."
Sydel: "?"
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên từ đĩa trái cây, có chút khó tin đáp: "Tại sao?... Cậu nghĩ mình sẽ muốn xuống tầng hầm à?"
Tại sao phải xuống đó...
Biết trên núi có hổ vẫn hướng núi hổ mà đi à.
Sydel suy nghĩ một lúc, thậm chí còn bắt đầu tự kiểm điểm xem gần đây rốt cuộc cô đã làm gì mới khiến Louise có ấn tượng như vậy về bản thân.
Louise đưa cho Sydel một chiếc khăn ăn và nói "À", cô bé ngại ngùng xin lỗi: "Mình tưởng cậu hỏi điều này vì cậu quan tâm đến tầng hầm."
“…Chà,” Sydel lấy khăn ăn và lau vết sữa chua trên môi, “Nếu cô đã nói chỗ đó có thứ xấu xa thì tại sao mình phải đi chứ?"
Cô cũng chẳng thấy tò mò - dù sao thì tò mò đáng giá bao nhiêu tiền?
Ngược lại, con người ta thường chết vì tò mò ấy.
Sydel nghĩ đến những cô dâu bị giết trong Bluebeard.
Cô nhìn Louise rồi dùng lời lẽ nghiêm khắc nói: “Cậu cũng không được vào, phải nghe lời mẹ, biết chưa?”
Louise liên tục xua tay, mặt đỏ bừng: "Mình, mình chắc chắn sẽ không vào đó đâu."
Cô bé luôn là một đứa trẻ ngoan nên Sydel cũng không lo lắm.
Còn dưới tầng hầm có gì?... Sydel không tò mò và cũng không muốn biết.
Khi cô ăn xong thì trời đã khuya.
Janet vẫn chưa quay lại nên Sydel và Louise lên tầng hai.
Louise đi vào phòng ngủ nhỏ của mình để mang chăn sang phòng Sydel và ngủ cùng cô.
Sydel đang nghĩ đến cơn ác mộng của Louise, lúc này cô cũng không biết, tuy rằng không tò mò nhưng không lâu sau cô vẫn phát hiện ra bí mật dưới tầng hầm.
- --Có một bộ hài c/ốt được giấu ở đó.
Nói chính xác hơn là một phần của x/ác ch/ết.
***
Louise nhanh chóng ôm chăn gối đến phòng Sydel.
Cô bé ngượng ngùng ngước mắt lên, bước vào, trải chăn bông rồi nằm xuống giường chờ đợi.
Đợi Sydel lên giường, cô gái nhỏ liền dán sát tới, mặt đỏ bừng xấu hổ, vẫn cố gắng nhỏ giọng giải thích: “Mình, mình nghĩ ôm cậu ngủ sẽ yên tâm hơn..."
“…Mình rất vui vì cậu nghĩ vậy,” Sydel phút chốc im lặng, sau đó vén những sợi tóc mềm mại quanh mặt Louise ra sau tai, rồi áp môi lên vầng trán trắng nõn và đầy đặn của cô bé: “Ngủ đi, mình sẽ bảo vệ cậu."Cô nằm xuống và để Louise quấn quanh mình như một con bạch tuộc.
“Cám ơn Sydel,” trong bóng tối, giọng nói của cô gái nhỏ vừa ngọt ngào vừa êm ái chuyền tới, câu cuối cùng nhỏ đến mức gần như không thể nghe được: “Mình... mình rất thích cậu.”
Có lẽ đây là lời bày tỏ mà phải dùng hết dũng khí mới nói được ra.
“Ừ,” Sydel cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Mình cũng vậy.”
…
Đêm khuya.
Sydel đột nhiên bừng tỉnh.
Cô không biết tại sao mình lại tỉnh dậy, sau đó vô thức sờ bên cạnh.
Trống không.
- --Bên cạnh không có ai.
Louise đâu?
Sydel xoay người rời khỏi giường. Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời chiếu vào trong phòng, cô nhanh chóng thích nghi với bóng tối, mà cũng không tối lắm.
Cô quét mắt nhìn, xung quanh tối đen, đồng hồ treo tường đầu giường đang tích tắc chạy, kim giây vẫn đang làm công việc của nó--
Âm thanh tích tắc đó khiến Sydel khó chịu không thể giải thích được.
Cô liếm môi dưới, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Khi bảy tuổi, cô từng chuyển đến một nơi tên là khách sạn Overlook, ở đó thỉnh thoảng cô cũng có cảm giác kỳ lạ và khó chịu không thể giải thích được như thế này.
Thỉnh thoảng cô nhìn thấy - không phải là cái khách sạn ồn áo tiếng người nói lúc đó mà là một cái khách sạn ở một không gian khác.
Trong lòng Sydel hiểu rõ rồi, cô thầm thở dài, đoán rằng hiện tại mình lại bị kéo đến một nơi xa lạ nào đó.
Mặc dù có vẻ như cô vẫn đang ở nhà Louise, nhưng thực ra... nơi cô đang ở không còn là căn biệt thự bình thường nữa.
Sydel vặn người, thản nhiên liếc nhìn căn phòng này, có chút chán nản vì ban ngày cô không để ý đến cách sắp xếp đồ đạc ở đây.
Cô đứng tại chỗ nhìn một lúc, nhận ra rằng công cụ duy nhất cô có thể sử dụng, ngoài chiếc ghế đẩu bốn chân thì chỉ còn chiếc đồng hồ báo thức trên tay.
Ghế đẩu bốn chân làm bằng nhựa, cũng không biết lúc nguy hiểm mà dùng nó đập người ta thì có trầy da không.
Sydel: "..." Cô im lặng một lúc, chợt nhớ ra trong vali của mình có một con d/ao cán gỗ.
Trong phòng không còn ai nữa, cô chậm rãi bước tới, chuẩn bị cầm d/ao đi ra ngoài tìm Louise.
Tuy nhiên khi chiếc vali đã được mở ra--
Sydel: "...??"
Từ khi nào cô mang nhiều sách giáo khoa và bài tập về nhà nhiều như vậy.
Sau khi lục lọi trong vali, Sydel thất vọng khi phát hiện ra không chỉ có con dao cán gỗ mà còn có một số cuốn sách khó nói mà cô đã trân trọng bao ngày, còn đặc biệt bọc ngoài hai lớp, cũng không thấy.
Sydel:......
Đệch!
Là ai, đã đụng tới, hành lý, của cô!!
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh và nghĩ đi nghĩ lại, cô nhận ra rằng đồ đạc của mình chắc chắn chưa có ai chạm vào.
- -Chiếc vali này trông có vẻ giống, nhưng thật ra không phải vali của cô.
Vậy là có người đã đổi vali của cô...?
Sydel cau mày, nhưng cô chưa kịp nghĩ ra, thì đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh.
Đó là tiếng hát của một nhóm trẻ.
Hình như chúng đang hát một bài đồng dao.
Sydel do dự một lúc rồi đứng dậy, mượn ánh trăng đi tới bên cửa sổ.
Căn phòng này nằm trên tầng hai, dưới ánh trăng cô có thể bao quát toàn cảnh bên dưới.
Bên cạnh con đường lát đá cuội, trong rừng cọ và trên bãi cỏ tươi tốt, có một nhóm trẻ em đang chơi đùa trong bóng đêm.
Chúng có nam có nữ, thị lực của Sydel rất tốt nên cô nhìn rõ làn da nhợt nhạt phù thũng và khuôn mặt vô cảm của bọn chúng.
"Một, hai, Freddy lại đến tìm bạn rồi; ba, bốn, tốt nhất bạn nên khóa cửa lại..."
Hai cô bé đang quăng một sợi dây gai dài, ánh mắt đờ đẫn, miệng thốt ra lời hát của một bài đồng dao kỳ lạ, nhưng rất nhịp nhàng và có vần điệu.
Một cậu bé đang nhảy dây và thằng bé cũng đang mở miệng hát.
Những đứa trẻ còn lại đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng ch/ết lặng, nhưng miệng há ra rồi ngậm lại để lộ ra những cái hố đen, từ đó phát ra lời bài đồng dao vừa trẻ con vừa kỳ quặc.
“Năm, sáu, nhanh đi lấy cây thánh giá đi; bảy, tám, thức đến sáng…”
"Chín, mười, tuyệt đối không được ngủ!"
Sau khi hát một giai điệu kỳ lạ giống như một bài đồng dao, một vài đứa trẻ đột nhiên dừng lại và đồng loạt nhìn Sydel.
Sắc mặt bọn chúng tái nhợt u ám, trong ánh mắt lạnh lùng lộ vẻ thù hằn. Sydel nghĩ rằng mình không thể mất khí thế nên chỉ đơn giản quay lại nhìn thẳng vào bọn chúng.
Trong khi trừng mắt nhìn nhau với lũ trẻ xấu xa, Sydel đang suy nghĩ--
Liệu "người" tên Freddy đó có phải là nguồn gốc gây ra những cơn ác mộng hàng ngày của Louise?
Thằng bé ở giữa dường như không ngờ Sydel sẽ trừng mắt nhìn lại. Nó đột nhiên hét lên: "Freddy sẽ đến bắt cậu!"
Sau khi nó hét lên, nhóm trẻ em tản ra như chim thú, nhanh chóng phân tán bốn phía vào trong bóng tối.
Sydel đã hiểu.
Giỏi lắm, vậy ra kẻ đầu têu quả thực là Freddy phải không?
Cô lại nhìn căn phòng một lần nữa và bất lực ấn trán.
Ở đây không có vũ khí nào có tính sát thương, cô vẫn phải đi tìm một công cụ hữu ích để sử dụng.
Định đến bắt cô à...?
Tốt nhất bây giờ tên ngốc tên Freddy đó có thể xuất hiện ở đây, để cô đỡ phải chạy ra bên ngoài vừa tối lại có thể gặp nguy hiểm ở nơi địa hình xa lạ, đồng thời tránh phải lo lắng cho cô bé Louise.
...Nhân tiện, giờ vẫn chưa biết Louise ở đâu.
Sydel đau đầu nhìn con đường tối tăm cách biệt thự không xa ngoài cửa sổ. Mặc dù ánh trăng rất sáng nhưng không hiểu tại sao lại không chiếu sáng được những khu vực đó.
Cô còn phải đi tìm cô bé của mình nữa.
Sydel cẩn thận mở cửa ra. Bên ngoài là hành lang. Cô suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi bước xuống cầu thang và bật đèn phòng khách.
Điều kỳ lạ là mặc dù đồ đạc ở đây được bố trí giống hệt những gì Sydel nhớ được vào ban ngày nhưng cô luôn có cảm giác không hòa hợp đến lạ.
Chiếc vali của Sydel rất quen thuộc với cô nên cô nhanh chóng nhận ra rằng đó thực sự không phải là chiếc vali của mình.
Nhưng cô không quen với nhà của Louise, và bây giờ cô không thể tìm ra điều gì không ổn ở đây.
Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là sau khi Sydel lật tung khắp nhà một lần, cô vẫn không tìm thấy bất kỳ vũ khí sát thương nào có thể sử dụng được.
Thậm chí trong bếp còn không có một con d/ao nào.
Sydel: "..."
Điều này có hợp lý không?!
Điều này không hợp lý chút nào!!
Bây giờ nơi duy nhất cô chưa kiểm tra là tầng hầm, song Sydel đã dừng ở cầu thang tầng hầm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay người và im lặng rời đi.
Tay không ra ngoài có hơi rắc rối, nhưng Sydel cảm thấy mình không thể chần chừ được nữa.
Dù sao vẫn không biết Louise đang ở đâu.
Sydel hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần đối mặt với thứ tên Freddy rồi bước ra khỏi biệt thự.
Tuy nhiên, ngay khi cô bước ra ngoài, Sydel nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô vô thức quay lại.
- -Không có gì đằng sau cô cả.
Sydel:...nhà của Louise đâu?
Biệt thự lớn như vậy đã đi đâu?!
Phía sau bụi đất mù mịt, trên khoảng đất gồ ghề, là một con đường chẳng dẫn đến đâu cả.
Cô quay đầu lại, nhìn phía trước mình--
Một cảnh tượng hoàn toàn khác với Phố Elm ban đầu.
Một tấm bảng sắt rỉ sét được cắm nghiêng ở chỗ giao nhau giữa đường nhựa và đường đất, trên đó dùng sơn đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên ba chữ lớn gai mắt.
Phố Elm.
Rác rưởi chất đống bừa bãi, đằng sau tấm bảng là một lối đi tối tăm được lát bằng xi măng. Khói trắng bốc lên dọc theo các nóc nhà, nước không rõ nguồn gốc đang chảy ra từ những đường ống nhựa thông gió đã cũ. Phía trước không xa vẫn còn có một cống thoát nước, nước thải đóng cặn thành một dải ngang bịt kín đường ống nước.
Trong khi Sydel vẫn còn đang ngơ ngác, một con chó đột nhiên vừa sủa và xông ra khỏi ngã rẽ của lối đi, lao về phía Sydel, cô vô thức dùng chân đá nó.
Dùng 100% sức lực.
Sau đó, con chó bị đá nằm bẹp trên nền gạch đen, đầu đập xuống nền xi măng.
Nó bất động luôn.
Sydel: "..."
Chế/t rồi hả...?
Cảm xúc lẫn lộn, nhất thời cô không biết nên nói gì với "món quà chào mừng" từ phố Elm.
Thế nhưng con chó man rợ đã mất ý thức này cũng đại diện cho thứ gì đó.
Cô ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy một giọng nói đang nói với mình.
- -Chào mừng đến với Phố Elm.
Đây cũng là quê hương của Freddy.
Thật ra Sydel chưa bao giờ hiểu tại sao nhân vật chính trong một số tác phẩm lại phải chiến đấu với boss ở một địa điểm mà boss quen thuộc, và cuối cùng thường bị boss dựa vào lợi thế địa hình đánh bại.
Cô không hiểu, nhưng bây giờ cô phải gồng mình với khuôn mặt vô cảm đi dọc theo phố Elm.
……Được thôi.
Có lẽ đây không phải là tình tiết ép nhân vật trở nên ngu ngốc mà là muốn ép chế/t nhân vật luôn.
Cô trầm tư suy nghĩ.
Tiếng nước nhỏ giọt cứ văng vẳng bên tai, không khí lạnh lẽo, ẩm ướt và nhớp nháp, tản ra mùi hôi thối của rác thải lưu cữu.
Sydel không thể hình dung nổi điều kiện môi trường ở đây.
Tóm lại - người có thể sống trong hoàn cảnh này chắc hẳn là một kẻ mất trí lôi thôi và biến thái.
Trên mặt đất có vết m/áu mờ nhạt, góc nào cũng treo những tấm vải da bò màu nâu, một số rách nát, như thể bị vật sắc nhọn cào xé.
Ở đây có rất nhiều thứ kỳ lạ, Sydel đã nhìn thấy rất nhiều đồ chơi trên đường đi.
Ngoài kẹp sắt, nhíp, cờ lê, kính vỡ, lưỡi dao gãy, cô còn nhìn thấy cả mỏ hàn.
So với một con phố, nơi này giống những dãy nhà nhiều tầng xếp chồng lên nhau. Nó đủ rộng và kết cấu cũng đủ phức tạp.
Trong một ngôi nhà khung sắt thép rỗng, Sydel vừa tránh được một đống rác thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau cô.
Cô thận trọng quay lại, không ngờ nhìn thấy một cô bé mặc bộ đồ ngủ sáng màu chạy về phía mình với đôi mắt ngấn lệ: "Hu hu hu...."
Nhìn thấy Sydel, đôi mắt mông lung đẫm lệ của Louise lộ vẻ kinh ngạc: "... Sydel!"
Cô bé lao vào vòng tay của Sydel, Sydel đỡ lấy cô bé, rồi cô nhìn thấy ai đó đang chạy đến từ chỗ rẽ phía sau.
Cuối cùng Sydel cũng biết Freddy trông như thế nào.
Đây là một người đàn ông, nhưng hắn không cao, cũng không cường tráng lắm.
Hắn đội một chiếc mũ màu nâu đen, trên người mặc một chiếc áo len đỏ với hoa văn sọc ngang màu xanh lá cây, tay phải là một móng vuốt sắt sắc nhọn, làn da lộ ra chằng chịt những vết nứt, dường như là dấu vết do bị bỏng diện tích rộng lưu lại, khuôn mặt đó rất khó để hình dung. Nếu phải tìm một câu để mô tả thì có lẽ Sydel chỉ có thể nghĩ ra một câu thơ--
Nhìn ngang thành dẫy nghiêng thành ngọn, cao thấp xa gần sẽ khác ngay.
Cụ thể hơn, nó giống như cao nguyên Hoàng Thổ gió cát ngập tràn, ngàn rãnh vạn khe.
...Xấu quá.
Thứ này xấu xí đến mức xúc phạm người nhìn. Cô kéo Louise chạy về phía trước, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, cái đồ xấu xí đó quả nhiên giống với những gì Louise miêu tả trong giấc mơ đang đuổi theo bọn cô với nụ cười quái dị.
Sydel hỏi: "Louise, cậu có biết người phía sau cậu là ai không?
Louise lắc đầu, cắn môi sợ hãi nói: "Sydel, sao cậu cũng tới đây"
Cô bé đã rất sợ hãi và mong có ai đó đi cùng mình, nhưng khi thực sự nhìn thấy Sydel xuất hiện trong thế giới đáng sợ này, Louise lại không muốn bạn của mình gặp phải cảnh nguy hiểm thế này.
Vừa quan sát địa hình, Sydel vừa kéo Louise tiếp tục trốn: "Kẻ đó là Freddy, cậu có ấn tượng gì không?"
Louise ngơ ngác lắc đầu: "Mình, mình không biết."
Đột nhiên, cô bé hét lên: "Sydel, cẩn thận phía trước!"
Một mảnh vải da bò màu nâu treo ở phía trước. Tấm vải da bò vốn còn nguyên này đột nhiên bị người ta rạch từ giữa thành 5 mảnh, một móng vuốt sắt nhọn vươn ra, sau đó là một người đàn ông đội chiếc mũ phớt màu nâu.
Thằng cha xấu xí đó- Freddy thò toàn bộ khuôn mặt của mình ra với một nụ cười quái dị, rồi bị hai ngón tay hung hăng đâm vào hai con mắt - thứ còn nguyên vẹn duy nhất trên khuôn mặt hắn.
Đôi mắt bất ngờ bị tấn công, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, vô thức vung móng vuốt sắt bên tay phải, nhưng Sydel đã khéo léo tránh được, cô ấn đầu Louise vào lòng và đá vai Freddy.
Cơ thể hắn mất thăng bằng, Freddy lắc lư hai cái, sau lưng hắn là lan can sắt, sau một cú đá nữa, Freddy ngã từ trên lầu gác xuống.
Louise nấp sau lưng Sydel, trợn mắt há mồm nhìn động tác của Sydel.
Cô bé không ngờ rằng cơn ác mộng dày vò cô nhiều ngày nay lại được Sydel giải quyết chỉ trong vài giây.
Cô bé mở miệng định nói, nhưng nhìn thấy Sydel quay lại, cô bé tóc vàng da trắng đang thở hổn hển vì vừa rồi phải chạy trốn, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng cô không quan tâm, đôi mắt xanh lóe lên tia sáng lạnh lùng và kỳ lạ.
Sydel nhìn Louise, ôm lấy mặt cô bé: "Louise, cậu đã ở đây được mấy ngày rồi, chắc cậu biết chỗ nào có thể trốn tạm phải không?"
Louise mù mờ gật đầu.
“Tốt lắm,” trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô bé nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại âm u lạnh lẽo không sợ hãi, “Bây giờ, hãy tìm một nơi để trốn, càng xa nơi này càng tốt. Nhưng cậu không được trốn ở một chỗ quá lâu, nếu thấy thứ gì đến gần hãy nhanh chóng chạy đi, biết chưa?”
Nhìn vào đôi mắt kinh ngạc và bối rối của Louise, Sydel nhéo má cô bé: "Đừng sợ, đợi mình, mình sẽ đến tìm cậu."
“Dù sao thì mình cũng đã nói,” cô cười khẽ, “Mình sẽ bảo vệ cậu mà.”
Cô vòng qua Louise, chạy xuống dưới.
Giọng nói bối rối và lo lắng của cô bé vang lên từ phía sau.
"Sydel, cậu đi đâu thế?"
Sydel không có thời gian nhìn lại, cô chỉ thầm đáp trong lòng: Tất nhiên là đi đâm cho hắn thêm nhát nữa rồi.
Vừa nãy cô thấy rõ độ cao Freddy ngã xuống chỉ khoảng ba mét, hắn vừa dụi mắt vừa cố gắng đứng dậy.
Sydel vẫn chưa biết làm cách nào để rời khỏi phố Elm này, nhưng rõ ràng là cô không thể thả kẻ có chỉ số nguy hiểm cao, trong tay cầm lưỡi dao sắc bén và có thái độ thù địch với mình đi lang thang vào lúc này được.
Sydel nhanh chóng tính toán trong đầu--
Freddy có lẽ cao chưa đến 1,8 mét, nhưng cô đã cao 1,6 mét.
Tuy Freddy là đàn ông nhưng lại còng lưng và gầy yếu, không quá lời khi nói rằng hắn gầy trơ cả xương. Khi Sydel đá hắn, cô không hề biết rằng mình có thể đá hắn ngã xuống.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp xúc cơ thể, cô cảm nhận được sự gầy gò của Freddy--
Đây là một người đàn ông gầy trơ xương.
Hắn còn từng bị thương nặng, chắc là bị bỏng nặng.
Sau khi dự tính xong, Sydel cảm thấy cũng không phải là không thể xử lý hắn ở đây.
Rắc rối chính là Phố Elm là địa bàn của Freddy, còn rắc rối thứ hai là Louise.
Sydel định cho Freddy thêm một nhát nữa, nhưng cô không thể mang cô bé mỏng manh đó đi cùng.
Hơn nữa--
Tuy Freddy trông gầy yếu nhưng dù sao hắn cũng là đàn đông, Sydel không có tự tin rằng mình không bị thương mà toàn mạng rút lui.
Cô cấp tốc đi qua từng ngóc ngách, vừa đi vừa xem xét, và nhanh chóng tìm thấy một thứ hay ho trong một căn phòng chứa đầy dụng cụ.
Ah ha, trời giúp cô rồi.
Sydel vui vẻ nghĩ--
Cô tìm thấy một cái cưa máy.
Sau đó Sydel lại đau khổ khi phát hiện ra chiếc cưa điện này thực chất được nối với một sợi dây điện to.
Điều này có nghĩa đây không phải là vũ khí có thể sử dụng được khi đang di chuyển.
Phạm vi tấn công dường như chỉ có trong căn phòng này.
Tuy nhiên, trên đường đi, Sydel không tìm thấy vũ khí nào có sức công phá mạnh hơn chiếc cưa máy này. Cô do dự, tìm phích cắm, cắm điện và thử bật công tắc, chiếc cưa máy hoạt động rất trơn tru.
Cô nhìn qua cấu trúc của căn phòng này và đưa ra quyết định.
Sydel chạy lại nơi cô vừa chia tay Louise và vui mừng khi thấy quả nhiên cô bé đã nghe lời chạy đi trốn.
Nhưng bây giờ cô phải thu hút sự chú ý của Freddy, ít nhất là không để hắn đi tìm Louise.
...Nhân tiện, Freddy có phải là con người không?
Nếu đó không phải là con người, sát thương vật lý...chắc cũng có tác dụng đúng không?
Ít nhất vừa nãy cô chọc vào mắt Freddy, hắn đã hét lên khá thảm thiết.
Sydel rơi vào trầm tư, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Freddy đã bò dậy, lê thân hình lom khom đi rồi, trước mắt Sydel là khung cảnh tối tăm u ám, hắn đi cũng rất nhanh, cô nhìn quanh mà không thấy bóng dáng hắn đâu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi phá hủy những thứ gần đó.
Chiếc thùng sắt này nhìn khá lớn, ném xuống dưới chắc chắn sẽ phát ra tiếng động rất to.
- -Một loạt tiếng leng keng vang lên liên tiếp.
Còn có tấm kính này, đập vỡ chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của sinh vật nào đó.
- --Một tiếng choang.
Sau khi hoàn tất việc phá hủy nhà Freddy, Sydel nhanh chóng dừng lại, đoán rằng đã sắp đến giờ nên chạy về phía căn phòng nơi cô vừa chuẩn bị cưa máy.
Cô quay trở lại phòng và nhanh chóng trèo lên giá sách cạnh cửa. Giá sách này được làm bằng gỗ và đã rất mục nát. Khi Sydel trèo lên, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng kêu cót két của nó.
May mắn thay, cuối cùng nó cũng chịu được sức nặng của Sydel.
Cô cẩn thận lấy chiếc cưa điện đã được cắm vào ổ điện, ôm nó vào lòng và thử vài tư thế thuận tiện hơn.
Vì giá sách ở phía sau cánh cửa nên nếu Freddy mở cửa, Sydel có thể dùng cưa máy b/ổ vào đầu hắn.
Bởi vì tiếng cưa máy quá ồn ào? Nếu cuộc phục kích thất bại-- sẽ bị phát hiện
Cân nhắc đến sự chênh lệch chiều cao giữa hai người và nhiều yếu tố khác, Sydel quyết định nếu một đòn không trúng thì sẽ nhảy thẳng xuống chém hắn làm đôi.
...Hình như có hơi máu me tàn nhẫn.
Suy nghĩ này có lẽ chỉ tồn tại trong đầu Sydel chưa đầy một giây trước khi cô dứt khoát đá nó ra khỏi đầu.
Freddy tuy gầy yếu nhưng thực ra lại khá nặng. Ít nhất khi đuổi theo Sydel và Louise, cô có thể nghe rõ tiếng bước chân vụng về của hắn.
Sydel:...Ê đợi đã, sao càng nghĩ càng thấy thằng cha này hơi gà vậy?
Cô nghi ngờ chính mình trong giây lát, đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa thì đột nhiên cảm thấy có gì đó dưới cơ thể mình.
Sydel nhìn xuống, vậy mà là một quyển nhật ký.
Cuốn nhật ký đã sờn cũ, những trang giấy mục nát như chiếc giá sách dưới thân cô, bốc mùi ẩm mốc.
Ngoài cửa vẫn không có tiếng động. Với ý định thu thập thông tin, Sydel rảnh tay mở trang đầu tiên.
Trên trang giấy là những dòng chữ lộn xộn xiêu vẹo.
17/2
Không có ai chơi với tôi.
Tại sao??
12/9
Tôi lại nghe thấy bọn trẻ nói chuyện.
Chúng... đang cười nhạo tôi à?
Hình như tôi nghe thấy chúng nói, cái gì mà qu/ái vật, đồ điên.
7/6
Hình như tôi rất thích trẻ con.
…
Chúng rất đáng yêu, tôi thích nghe tiếng cười của chúng.
Gía mà tôi cũng có thể cười như vậy.
9/7
Tôi không hiểu tại sao chúng lại cười vui vẻ đến vậy.
Có rất nhiều người
…
Qủa nhiên tôi vẫn....a.
23/3
Liệu Chúa có tha thứ cho tôi không?
Bà sơ.
Tôi nghe nói bà là mẹ tôi, nhưng tôi đã giết bà.
Có lẽ Chúa sẽ không tha thứ cho tôi.
2/4
Hôm nay……
Toàn bộ dòng chữ sau đó dính đầy mực. Một mảng mực lớn thấm vào những trang sau của cuốn nhật ký, chữ bị mờ, nhìn thấy ghê.
Sydel cau mày, nhanh chóng lật qua vài trang, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.
Cô phá hủy đồ đạc ở gần đây chỉ để thu hút Freddy, nếu hắn không nhìn thấy người ở tầng 1 thì chắc chắn sẽ lục soát tất cả các phòng.
Dù sao thì cũng không mất nhiều thời gian.
Vừa rồi cô vẫn đang nghĩ rằng nếu Freddy không đến, cô sẽ bỏ cưa máy và liều lĩnh ra ngoài tìm hắn lần nữa.
Rõ ràng Freddy đã ở gần đây. Sydel nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và hơi thở của hắn, chắc hắn đang vung móng vuốt sắc bén bên tay phải của mình, tạo ra tiếng xé gió.
Sắp rồi, hắn sắp tới đây rồi.
Sydel bình tĩnh đặt cuốn nhật ký xuống, lặng lẽ cầm chắc cưa máy, chợt nhận ra lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.
Thậm chí cô có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình đang đập bang bang trong lồng ngực.
Nhưng Sydel cũng cực kỳ chắc chắn rằng lúc này cô rất bình tĩnh, cô còn có thể lặng lẽ đếm ngược khoảng cách giữa Freddy và nơi này dựa trên tiếng bước chân.
- --Năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét...
Cạch.
Tiếng bước chân dừng lại.
Sydel nín thở, ngoài cửa không hề nghe thấy động tĩnh gì, cực kỳ yên tĩnh.
"Xoẹt-"
Thứ đầu tiên bước vào cửa không phải là đầu của Freddy mà là năm lưỡi dao kim loại của hắn.
Lưỡi dao sắc bén dễ dàng xé toạc cánh cửa gỗ, đâm xuyên vào trong, hung hăng khua khoắng trong không khí.
Sydel: "..."
Cô không biết nên khen ngợi chất lượng của móng vuốt kim loại hay khen ngợi chỉ số IQ của Freddy trước.
Cô nhớ lại những lời điên rồ trong nhật ký, nắm chặt chiếc cưa máy trong tay.
Móng vuốt kim loại thọc vào không bắt được ai. Người ngoài cửa vật lộn với không khí một lúc rồi rút tay lại.
Khoảng vài giây sau, toàn bộ cánh cửa bị đẩy mở, một người đàn ông đội mũ phớt màu nâu khom lưng bước vào.
Hắn chậm rãi nhìn quanh phòng và đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khúc khích.
Cô gái tóc vàng ngồi xổm trên kệ sách phía sau cánh cửa, cầm cưa máy, mỉm cười với hắn: "Ông có biết tại sao không trẻ con không chơi với ông, mà còn cười nhạo ông không?"
Cô cười lạnh, với tiếng cưa máy vang lên, châm biếm nói: "Bởi vì ông quá xấu, xấu như q/ủy."
"Xấu không phải là lỗi của ông, nhưng xấu mà còn ra ngoài hù dọa người khác thì chắc chắn là lỗi của ông rồi."
Sydel nhấc cưa máy lên và c/ắt thẳng xuống.
Freddy phản ứng lại, trong lúc nhất thời khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ của hắn tràn đầy tức giận, cũng không biết tức vì bị Sydel mắng hay là vì bị cô đánh úp.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Trong khi khuôn mặt hắn đang vặn vẹo, chiếc cưa điện đã c/ắt từ vai hắn trở xuống, thuận tiện còn gọt đứt luôn nửa bên mà và một mảnh đầu nhỏ.
Sydel đã chuẩn bị tinh thần để chứng kiến cảnh tượng đẫm m/áu, tay và tim luôn giữ vững ở trạng thái ổn định.
Tuy nhiên, những gì cô nhìn thấy không phải là m/áu phun ra.
Sydel: "..."
Cô nhất thời rơi vào trầm mặc và khiếp sợ khi nhìn nửa non cơ thể bị gọt xuống, Freddy đang thoi thóp ngã trên mặt đất, cùng với vô số con gi/òi đen sì bò ra từ miệng vết thương của hắn.
...Cái quái gì thế này?!
Những con gi/òi lúc nhúc tràn ra, Sydel cầm cưa máy choáng váng ngay tại chỗ.
Chiếc cưa máy bây giờ rõ ràng là vô dụng. Cô không thể nào sử dụng chiếc cưa máy khổng lồ này để c/ắt đứt những con gi/òi chỉ dài 1/3 mét này.
Người cô cứng đờ, không phải vì sợ hãi mà vì ghê tởm.
Nhưng cô không thể đứng im tại chỗ nữa. Những con gi/òi dài ba mươi cm, đen bóng, vừa to vừa béo, thân hình mập mạp của chúng đang chen chúc về phía chân Sydel.
Mặt Sydel vô cảm dùng chân giẫm xuống, khiến bùn đen hôi thối văng tung tóe đầy đất.
Sydel:......
Chỉ là một bầy bọ thôi, cô lạnh lùng nghĩ.
Nhìn thấy ngày càng nhiều giòi tuôn ra từ cơ thể Freddy, Sydel đang giẫm đạp thì đột nhiên nhớ ra, thứ mà Louise sợ nhất chính là lũ bọ thịt nhơ nhớp này.
Cô chợt khựng lại, vô thức cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
Sydel khẽ cau mày, cảm thấy không ổn - mặc dù cô vẫn chưa nhớ ra mình đã bỏ qua điều gì, nhưng dường như có một giọng nói thúc giục cô hãy nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô ném chiếc cưa máy xuống, không còn ý định giẫm lên những con bọ đó nữa, chuẩn bị rời đi càng sớm càng tốt. Sau đó, cô sẽ đi tìm Louise và đưa cô bé đi tìm đường ra khỏi phố Elm.
Nhưng trước khi rời đi, Sydel lại nhìn thấy cuốn nhật ký trên giá sách.
Trực giác mách bảo cô rằng Freddy chắc hẳn phải có liên quan rất lớn đến việc làm cách nào để rời khỏi phố Elm.
… Có lẽ cô nên mang theo cuốn nhật ký đó. Dù sao thì cô vẫn chưa đọc phần còn lại của nó.
Sydel đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh cọt kẹt đáng sợ phát ra từ phía sau cô.
Cô kinh hãi quay lại nhìn thì chỉ thấy cơ thể của Freddy vốn đã bị c/ắt làm hai nửa, lại dính chặt vào nhau như thường, dung hòa một cách kỳ lạ.
Hắn lại đứng dậy.
Khuôn mặt dữ tợn gồ ghề, khe rãnh trùng trùng toàn hố thịt không bằng phẳng của hắn nở một nụ cười giận dữ vặn vẹo.
"Mày phải trả giá cho hành động của mình."
Sydel nghe thấy giọng nói khàn khàn u ám của hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Sydel nhìn thấy năm móng vuốt kim loại sắc nhọn khua thẳng vào mặt cô.