"...Vậy," Sydel im lặng một lúc lâu sau khi nghe hết mọi chuyện, "Mason ở trong trang viên này-"
Cô đã cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “L/ạm d/ụng trẻ em?”
Sydel đã hiểu tại sao Margot lại có vẻ trưởng thành và chững chạc hơn những đứa trẻ cùng tuổi, hoàn cảnh là yếu tố chủ yếu khiến cô bé trở nên như vậy.
Nhưng cô thực sự không giỏi trong việc an ủi người khác, còn cơ thể Margot thì đầy vết thương do bị đánh bằng roi da, khiến ngay cả một cái ôm đơn giản nhất cũng không thể thực hiện được.
Cô vẫn còn trong trạng thái kinh hãi và bối rối--
Sydel không ngờ rằng mình có thể trở thành sự tồn tại quan trọng như vậy trong lòng người khác.
Margot bỏ tay áo xuống và thản nhiên đáp lại.
Ánh mắt cô bé lơ đãng, nhìn về phía cửa sổ, khẽ nói: “Mason đã xây dựng rất nhiều nơi cho trẻ em vui chơi ở đây, nhưng đồng thời, anh ta cũng có nhiều công cụ để ng/ược đ/ãi.”
“Anh ta có một phòng chuyên dùng để cất giữ những dụng cụ yêu thích của mình, trong đó có một số...." Margot hơi cau mày, có vẻ khó mở miệng: “Món đồ khó nói.”
“Vậy,” Margot nhìn Sydel: “Cậu có biết tại sao mình không cho cậu đến không?”
“Để dụ những đứa trẻ đó về trang trại và đồng thời lừa dối cha mẹ chúng, Mason luôn tạo hình ảnh tốt ở bên ngoài, khi đối xử với người khác thì biểu hiện tính cách có thể nói là khá ôn hòa và rộng lượng, thực chất anh ta là một kẻ cuồng ng/ược đ/ãi t/àn nh/ẫn b/iến th/ái."
"Trên đường đến đây, chắc là anh ta đã ra vẻ nịnh bợ cậu, biểu hiện rất dễ gần phải không? Đó đều là lớp ngụy trang của anh ta đấy."
Sydel:......
Vậy thì không có, cô nhớ lại bộ dáng của Mason trên đường đi, thay vì nói rằng tính tình rất tốt thì phải nói là đầu óc có vấn đề mới đúng.
Margot liếc nhìn cô và nói tiếp: "Anh ta sẽ không bộc lộ bản chất thật của mình ngay lập tức, đặc biệt là khi cậu không phải là một đứa trẻ có xuất thân bình thường. Nếu anh ta muốn ra tay với cậu, chắc chắn sẽ phải lập kế hoạch kỹ càng."
"Cho nên nếu bây giờ cậu rời đi, vẫn còn kịp để trốn khỏi đây."
“Chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ đã bị anh ta dụ dỗ đến đây?" Sydel đột nhiên hỏi, “Cha mẹ chúng không phát hiện ra à?”
“Một số được cha mẹ đón về rồi,” Margot nhẹ nhàng nói, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt mỉa mai: “Nhưng… làm sao những bậc cha mẹ trong khu ổ chuột đó có thể chống lại gia đình Verger được, Mason dùng một khoản tiền là có thể tống cổ họ."
"Nếu họ tiếp tục gây rắc rối, thì chào đón họ cũng sẽ không phải là một quan tòa công bằng chính trực, mà là Mason và tay sai của anh ta, toàn bọn côn đồ th/ô b/ạo h/ung á/c. Ở phố Baker thậm chí chỉ cần chưa đến hai nghìn đô la đã có thể mua được một m/ạng người. "
Margot đã tiết lộ mọi chuyện cho Sydel, đây là điều mà Mason không ngờ tới.
Trong ấn tượng của Mason, hình tượng của em gái là luôn lặng lẽ, hướng nội và phục tùng, nhưng anh ta vẫn chưa thực sự hiểu tính cách của cô em gái này.
Sydel im lặng một lúc và nhìn Margot.
Cô bé mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, quầng mắt thâm sì, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thờ ơ nhưng lại tràn đầy sự quyết tâm--
Quyết tâm bảo vệ người khác.
Sydel: "...Hmm."
Cô do dự, im lặng một lúc rồi chợt mỉm cười nói: “Tại sao mình phải chạy trốn?”
"Hơn nữa, nếu mình đi thì cậu phải làm sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi, thấy ánh mắt lưỡng lự của Margot.
“Có lẽ… mình có thể đưa cậu đi.” Sydel nhìn Margot, vén mái tóc vàng rối bù trên vai lên, giúp cô bé chỉnh lại tóc: “Cậu có đồng ý không?”
Margot mím môi, hốc mắt chua xót, nhưng cô bé không nói gì mà lạnh lùng quay đầu sang một bên, "Mason và cha mình sẽ không đồng ý đâu."
"Cần bọn họ đồng ý làm gì?" Sydel có vẻ bị chọc cười, cô nghiêng đầu, nhưng dưới ánh chiều tà trong đôi mắt xanh thẳm ấy không có chút ý cười nào mà dường như có một ngọn lửa màu xanh đang bùng cháy.
Cô uể oải nói: “Cứ tống họ vào t/ù không phải tốt hơn sao?”
Margot đột ngột quay lại và ngơ ngác nhìn Sydel.
…
Khi Sydel rời trang trại Muskrat, trời đã chạng vạng tối, bóng tối gần như bao trùm vùng đất rộng lớn.
Cô quay đầu nhìn lại và thấy Margot đang vẫy tay chào cô qua cửa sổ trên tầng.
Trên cổ tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của cô bé có đeo một chuỗi vòng ngọc nhiều màu lấp lánh.
Sydel lên xe, nhìn thấy ngoài cửa xe, Mason đang với theo để chào tạm biệt.Cô mỉm cười vẫy tay với Mason: "Anh ơi, ngày mai em sẽ đến chơi với Margot, anh có thấy phiền không ạ?"
Tất nhiên Mason không thấy phiền, anh ta cầu còn không được.
Sau khi xe lăn bánh, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi dần nhạt đi và cuối cùng biến mất trên khuôn mặt cô.
Mason Verger khác với những người bình thường.
Anh ta là con trai duy nhất của gia đình Verger, anh ta không đại diện cho một người mà là cả một gia đình tài phiệt.
Nói cách khác, với chỉ số IQ hiện tại của Mason, anh ta có thể l/ạm d/ụng trẻ em một cách trắng trợn như vậy trong nhiều năm mà không bị bắt, chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ với thế lực của gia đình anh ta.
...Có cần liên hệ với cha mẹ nhờ giúp đỡ không nhỉ?
Bàn tay lấy điện thoại ra của Sydel hơi khựng lại.
Tuy cặp vợ chồng Christian đều là người tốt, nhưng giờ họ đang ở cách xa ngàn dặm, nếu biết con gái mình gặp phải kẻ b/iến th/ái như vậy thì thay vì giúp đỡ, chỉ sợ phản ứng đầu tiên là bắt cô tránh xa gia đình Verger.
Sydel phiền lòng tắt điện thoại.
Vừa rồi khi ở bên cạnh Margot, cô đã đưa cho cô bé chiếc máy quay mini mà cô mang theo.
"Bây giờ mình không thể đưa cậu đi được," Cô nói với Margot, "nhưng kể từ bây giờ mình sẽ đến thăm cậu mỗi ngày."
Nếu Mason đã thích cô vậy thì cô cũng không ngại đến đó vài lần nữa.
Đến trang trại Muskrat để thu thập bằng chứng.
Sau khi Margot hiểu ý Sydel, cô bé hơi khựng người, nhìn Sydel như thể đang đưa ra một quyết đinh khó khăn, cuối cùng Margot cũng lên tiếng, cô bé nói: "Nếu cậu cần mình giúp gì, mình đều có thể làm được."
Vì vậy, cuối cùng Sydel đã đưa cho Margot chiếc máy quay mini mà cô mang theo được đồng bộ với máy tính theo thời gian thực.
Vốn dĩ Sydel lo lắng cho Margot rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bé bị bắt quả tang khi đang lén lút thu hình--
Ví dụ như lại bị lão Verger và Mason cảm xúc bất ổn ấy tổn thương.
Tuy nhiên, Margot rất kiên định, cuối cùng Sydel chỉ có thể thuận theo cô bé.
Rõ ràng là Margot, người ở trang trại Muskrat 24 giờ một ngày, thu thập bằng chứng dễ dàng hơn Sydel.
Ban đầu Sydel nghĩ rằng sẽ mất một thời gian để cô bé thu thập bằng chứng.
Không ngờ Margot lại làm việc hiệu quả ngoài dự kiến. Đêm đó khi Sydel trở về nhà Louise, một đoạn video t/àn nh/ẫn và đ/ẫm m/áu xuất hiện trên máy tính của Sydel.
Đến ngày hôm sau, Sydel mới nhìn thấy đoạn video được quay lại từ lúc nửa đêm.
Hình ảnh có hơi rung, từ xa đến gần, hình như ở đó đang có một buổi cắm trại ngoài trời, mọi người đốt lửa trại và vui chơi suốt đêm.
Trong lều cắm trại, một người đàn ông vây quanh hai ba đứa trẻ, dùng kẹo sô cô la dụ chúng lại gần, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Khi một đứa trẻ không làm theo ý muốn của Mason, người đàn ông có vẻ đã say rượu, thậm chí không còn tỉnh táo bắt đầu t/ấn c/ông đứa trẻ một cách th/ô b/ạo.
Cô cố nén cảm giác buồn nôn xem xong đoạn video, rồi quay người gọi Janet.
“Cô Janet, nếu đoạn video này được dùng làm bằng chứng trước tòa thì anh ta có thể bị kết án bao lâu?”
Janet xem đoạn video phát lại trên máy tính, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị.
“Đây là Mason nhà Verger." Bà cau mày, chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy với ánh mắt lạnh lùng.
Janet không hỏi Sydel về nguồn gốc của đoạn video. Bà liên hệ với luật sư trước và nhanh chóng có câu trả lời cho cô.
“Trong một vụ l/ạm d/ụng trẻ em ở mức độ này,” Janet nói, “nếu nạn nhân có thể làm chứng trước tòa, tùy theo mức độ th/ương t/ích của nạn nhân, mức án có thể sẽ từ ba đến năm năm…”
Bà nói tiếp: “Trong trường hợp Mason Verger là con trai duy nhất của gia đình Verger”.
Sydel nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt xanh của cô ảm đạm tối tăm.
"Ba năm..."
Cô lẩm bẩm độc thoại, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, tiếng cộc cộc lanh lảnh vang vọng trong căn phòng trống.
"Vậy thì ít quá."
Sydel khẽ thở dài, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xoay cổ tay, tiếng xương cốt kêu cạch cạch.
Quả nhiên vẫn cần cô phải đích thân đến gặp Mason.
Trước khi đến trang trại Muskrat lần nữa, Sydel gọi điện cho Mason để thông báo.
Giọng người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại có chút phù phiếm nhưng vẫn tràn ngập niềm vui không thể che giấu được rằng anh ta rất hoan nghênh Sydel đến thăm.
Trước khi rời trang trại Muskrat ngày hôm qua, Mason đã đưa thông tin liên lạc của anh ta cho Sydel.
...Có vẻ như tên rác rưởi này thực sự rất thích cô.
Trước khi rời đi, Janet đã gọi Sydel lại.
"Sydel, cháu vẫn đến trang trại Muskrat à?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ không giấu được vẻ lo lắng. "Cô biết đại khái cháu đang làm gì, nhưng cháu mới 12 tuổi thôi cục cưng à."
Bà ẩn ý nhắc nhở: “Việc này có quá nguy hiểm không?”
“Không sao đâu cô Janet.” Sydel nở một nụ cười trên môi, đôi mắt xanh như bị phủ một tầng sương lạnh.
“Cháu sẽ tự bảo vệ mình, hơn nữa…”
"Cô cũng sẽ ủng hộ cháu, đúng không ạ?"
“…Được rồi.” Janet bất lực nhún vai, “Cô sẽ liên hệ trước với luật sư, cháu có thể nói cho cô biết khi nào muốn tố cáo anh ta."
"Mặc dù đôi khi gia đình Verger khó chơi như một con chó điên."
***
Mason đứng ở cửa trang trại, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nóng lòng chờ đợi người sắp đến.
Lúc này anh ta cảm thấy hơi đau đầu, quầng thâm mắt ngày càng lớn vì tối qua vui chơi quá đà.
Nghĩ đến cuộc phỏng vấn với "Báo Quốc Gia" ba ngày sau, Mason không khỏi cảm thấy buồn bực khi nhìn lại bộ dáng hư nhược và tính khí nóng nảy của mình hiện tại.
Đêm qua anh ta đã uống quá nhiều và phấn khích đến mức không nhịn được mà ra tay với vài đứa trẻ. May mắn thay, buổi cắm trại là một hoạt động công ích do cha anh ta bỏ tiền tổ chức, các thành viên trong ban nhạc tham gia buổi cắm trại có thể tùy tiện dùng ít tiền để bịt miệng, chắc chuyện này sẽ không lan truyền ra ngoài.
"Rì rì--"
Chiếc Mustang dừng lại trước cổng trang trại. Mason hạ tay đang xoa trán, hai mắt phát sáng, tiến lên mấy bước, nhìn thấy cô bé bước xuống từ trên xe.
Cô bé mặc một chiếc váy thắt eo sáng màu, dưới tà váy xếp tầng lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn mảnh khảnh mịn màng, bộ ngực bằng phẳng, nhưng dáng người khá cao, vòng eo thon thả mềm mại, đứng đó giống như một cành liễu xanh non mới mọc vậy.
Sydel ngước mắt lên, nở nụ cười dịu dàng, dường như có hơi e lệ rụt rè: "Anh Verger, anh đến đón em ạ? Thật làm phiền anh quá rồi."
"Không, không có gì phiền toái." Mason vô thức nuốt nước bọt. Khi nhìn cô ở khoảng cách gần, anh ta phát hiện ra làn da của Sydel rất trắng, đôi mắt xanh được khảm trên khuôn mặt trắng tựa tuyết, đẹp đến mức nghẹt thở. Nhưng lần này, Mason đã kìm nén được sự kích động của mình, anh ta giả vờ ho rồi bình tĩnh dẫn Sydel đi về phía trước.
...Không biết nước mắt của con cừu non vừa trắng vừa mềm hiếm thấy này có mùi vị như thế nào đây.
Anh ta đi phía trước, trong đầu đã bắt đầu tưởng tưởng ra khung cảnh tuyệt vời đó.
Vì vậy mà anh ta không chú ý đến vẻ gh/ê t/ởm lạnh lùng trong đôi mắt của "con cừu non" phía sau.
Sau khi đến tòa lâu đài, Sydel từ chối lời mời cưỡi ngựa cùng anh ta, và đi lên tầng hai gõ cửa phòng Margot như thường lệ.
Margot nhanh chóng mở cửa, Sydel nhìn thấy thân thể cô bé vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm..
Hình như Margot vừa ngủ dậy. Cô bé uể oải ngáp, dụi mắt rồi kéo Sydel vào phòng, "Cậu đã nhìn thấy hết chưa?"
Sau khi Sydel gật đầu, mới biết được chân tướng sự việc ngày hôm qua từ miệng Margot.
Mason đến tham dự một hoạt động cắm trại do một ban nhạc mà anh ta đã từng góp tiền tài trợ tổ chức, vì Margot nhất quyết muốn đi theo nên Mason chỉ có thể đưa em gái mà ban đầu anh ta định để ở lại trang trại Muskrat đi cùng.
“Khi anh ta uống quá nhiều sẽ rất dễ mất kiểm soát.”, Margot nói. “Lúc đó có rất nhiều người, hiện trường khá hỗn loạn… Mình liền thừa nước đục thả câu quay lại những việc anh ta làm. Chứng kiến sự việc chắc chắn không chỉ có mình, nhưng những người khác đều bị bịt miệng rồi."
“Không sao đâu,” Sydel sờ đầu cô bé, dịu dàng nói: "Cậu đã làm rất tốt. Những đoạn video này đã có thể dùng làm bằng chứng để đưa anh ta lên ghế bị cáo rồi.”
- Chỉ là vẫn chưa đủ.
Sydel nghĩ thầm.
Nếu bằng chứng trong video đó chưa đủ thì để cô ném thêm vài cục đá vậy.
Cô đi ra khỏi phòng Margot và dễ dàng tìm thấy Mason ở tầng dưới.
Mason đang ngồi lật xem một cuốn tạp chí trong phòng tập thể dục ở chỗ rẽ vào phòng khách, anh ta buồn chán ngáp dài, quay lại và nhìn thấy cô bé trắng nõn nà đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
“Anh ơi,” cô bé im lặng nhìn anh ta bằng đôi mắt long lanh, nở nụ cười dịu dàng lương thiện: “Em có thể thương lượng với anh một chuyện được không ạ?”
Khi cả hai ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Mason nghe Sydel nói với anh ta về một cô nhi viện ở một nơi hẻo lánh.
“Giáo viên yêu cầu chúng em thực hiện một hoạt động thực tế trong kỳ nghỉ,” cô thở dài “Em cũng không biết phải làm gì, gần đây em mới phát hiện ra ở gần đây có một cô nhi viện, nên muốn tới đó làm tình nguyện viên."
“Em thấy báo chí đưa tin anh là một nhà từ thiện yêu thương trẻ em, thường xuyên giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó."
"Anh có thể đi làm tình nguyện với em được không ạ?" Sydel thẹn thùng hỏi: "Cô nhi viện này thực sự rất thiếu thốn và khó khăn... Nếu anh cũng đi thì có thể tài trợ cho họ một chút được không ạ?"
À, cô nhi viện, trẻ em.
Chỉ vài từ này thôi cũng đủ khiến Mason máu nóng sôi sục, ngứa ngáy khó nhịn.
Hơn nữa còn có một con cừu non mà anh ta vô cùng coi trọng, đang nhìn anh ta với đôi mắt ướt át đầy mong đợi.
Mason nhìn vào bản đồ mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng anh ta chưa bao giờ nghe nói đến tên của cô nhi viện này, nó ở nơi thật sự rất hẻo lánh, cho dù lái xe không dừng cũng phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhưng... điều này chẳng phải có nghĩa là anh ta sẽ có nhiều thời gian hơn để ở chung với con cừu non nhỏ này sao?
Chưa kể còn có thể làm quen với một nhóm trẻ mới.
Mason nở một nụ cười dịu dàng, nhìn Sydel chăm chú như thể đang vô cùng cảm động: “Tất nhiên, anh rất vui khi được đồng hành cùng em giúp đỡ những đứa trẻ tội nghiệp ấy...Sydel, em có thể tin tưởng anh thật sự khiến anh rất rui."
Sydel khẽ mỉm cười, thoải mái chấp nhận thái độ cảm động chân thành của Mason.
Thực ra cô cũng rất vui khi Mason đồng ý dễ dàng như vậy.
Cô nhi viện mà cô tìm không có tên, quan trọng nhất là nó nằm ở một nơi hoang vu, thuộc kiểu phải tìm mù mắt trên bản đồ mới thấy.
Đây là tàn tích của một cô nhi viện từ Thế chiến thứ hai. Trong chiến tranh, phần lớn đã bị b/om n/ổ ph/á h/ủy, sau này không biết đã được ai đó trùng tu lại và biến nó thành một cô nhi viện mới toanh. Tuy nhiên số lượng trẻ được thu nhận không nhiều, chỉ có chưa đến trăm đứa.
Sydel đã điều tra trước, diện tích ở đó rất rộng, nhưng lại nằm bên một ngọn núi, phía dưới cô nhi viện còn được xây dựng một hầm trú ẩn rất lớn.
Có thể nói rằng-- đó là nơi rất thích hợp để giếc người ph/i t/ang.
Mặc dù cô cũng không định làm điều đó.
Sydel tạm biệt Mason, lên xe rời đi.
Sau khi tiễn Sydel, trên mặt người đàn ông hiện lên niềm vui không thể diễn tả được. Anh ta ngâm nga hát, bước chân nhẹ nhàng đi vào một căn phòng, đi qua những dụng cụ hình thù qu/ái d/ị, dừng lại trước một cái tủ lạnh.
Anh ta mở cửa tủ, lấy ra một chai rượu vang đỏ lót vải bông tiệt trùng, dựa người vào sợi dây thừng rủ xuống vừa dướn người về phía trước vừa nhâm nhi thưởng thức rượu.
Mason lại nghĩ đến làn da trắng mềm mọng nước của Sydel.
……Ah.
Những vết b/ầm t/ím mà xuất hiện trên làn da mềm mại đó thì chắc chắn sẽ khiến cô bé mảnh mai ấy bật khóc.
Anh ta vừa tưởng tượng những giọt nước mắt long lanh trượt xuống đường cong trên gò má trắng nõn là cảm xúc phấn khích lại xông thẳng lên não.
***
Nhanh chóng đến ngày mà Sydel và Mason hẹn cùng nhau đến cô nhi viện làm tình nguyện.
Cô chuẩn bị sẵn mọi thứ và vui vẻ đi ra khỏi cửa, thấy Mason đang đợi cô ở ngoài xe mà không mang theo vệ sĩ.
- -Có lẽ Mason nghĩ rằng nếu anh ta chỉ đến cô nhi viện với một cô bé thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Sydel bước tới, thấy Mason mở cửa xe cho cô và nở một nụ cười hiền lành.
“Cảm ơn anh.” Giọng nói của cô bé vừa nhỏ vừa êm tai, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh đúng là một người tốt.”