Cuối cùng Sydel cũng gặp được Hannibal qua song sắt
Chỉ là Hannibal ở bên trong còn cô ngồi bên ngoài.
Ngoài song sắt còn có một bức tường kính trong suốt, người đàn ông tao nhã ngồi trên ghế sắt, nhàn nhã lật từng trang sách trên tay.
Khi nhìn thấy Sydel tới, hắn chỉ ngẩng đầu lên và mỉm cười với cô với vẻ mặt hiền hoà.
“Bánh quy nhỏ, chú rất vui vì cháu đã sẵn lòng đến gặp chú.”
“Không có gì ạ?” Sydel hỏi: “Chú ở trong đó ổn không?”
Cô đột nhiên nảy sinh cảm giác Deja Vu (hiện tượng thấy trước tương lai qua những giấc mơ) rằng bản thân đang đi thăm tù, mặc dù đúng là hiện giờ có vẻ như cô đang thăm tù thật.
"...ờm" Hannibal mỉm cười dịu dàng, "Không tệ lắm. Ít nhất cảnh sát đều là những người lịch sự và dễ mến."
Sydel quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Khi nào chú mới ra ngoài?"
"Có lẽ phải vài hôm nữa?" Hannibal ra vẻ phiền não trầm tư một lúc, "Dẫu sao hình như đoàn luật sư của Mason đã chuẩn bị hàng chục tội danh để tố cáo chú rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng trước sau như một của người đàn ông, trong đầu Sydel đã hiểu rõ tình hình.
Vì Hannibal đã có kế hoạch rồi nên Sydel cũng chuẩn bị về. Nhưng trước khi cô đi, Hannibal đang cúi đầu lật quyển kinh thánh chợt khựng lại.
Hắn nhìn cảnh hai cha con giếc nhau trong bức tranh minh họa đầy màu sắc trên trang sách, đột nhiên lên tiếng, như đang lẩm bẩm độc thoại, lại dường như đang nói chuyện với Sydel: “Chúa yêu cầu Abraham hiến tế Isaac. Chắc là muốn ăn anh ta."
Sydel dừng bước, quay lại bắt gặp Hannibal vừa ngước mắt nhìn lên, đôi mắt màu chàm ấy như ẩn chứa một niềm khao khát thầm kín.
Sydel suy nghĩ một lúc rồi nói một cách uyển chuyển và chân thành: “Mặc dù cháu không hiểu câu chuyện trong Kinh Thánh, nhưng trên thực tế… ă/n th/ịt người sẽ bị nhiễm virus đó bác sĩ ạ.”
Hannibal có vẻ bị cô chọc cười. Đôi mắt hắn hơi cong và nhếch môi cười: "...Ồ, vậy hả?"
"Cháu nói đúng rồi đó."
Sydel: "..."
Cô cảm thấy hơi sợ hãi khi nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con này của hắn.
Cô gái nhỏ quay người lại, tiến về phía trước hai bước, đôi mắt xanh trên khuôn mặt thanh tú nhìn chăm chú Hannibal: "Mặc dù chúng ta không có quan hệ gì với nhau, nhưng cháu vẫn muốn nói một điều."
"Cháu không hy vọng lần sau gặp lại phải thấy cảnh chú bị trói cả hai tay ở trong tò."
Hannibal cười tươi hơn: "Chú hứa với cháu, ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra."
Người đàn ông này tự tin một cách khó ưa.
Sydel đột nhiên hỏi: “Bác sĩ, chú có biết tiếng Trung không?”
Hannibal: "?"
Hắn gật đầu, rồi thấy cô bé trước mặt hít một hơi thật sâu với vẻ mặt nghiêm túc, lấy điện thoại di động trong túi ra và bắt đầu phát một bản nhạc, động tác lưu loát liền mạch.
"Bi kịch lớn nhất của đời người là mất tự do
Nỗi đau lớn nhất của đời người là mất đi người thân, bạn bè
…
Cửa sắt, song sắt rồi xích sắt. Tay vịn song sắt, tôi nhìn ra ngoài
Cuộc sống bên ngoài tươi đẹp biết bao, khi nào tôi mới được trở về quê hương?
Khi nào tôi mới trở về quê hương----”
Lời bài hát được hát bởi giọng nam êm dịu hàm chứa bi thương, dường như đầy tiếc nuối, từng câu từng chữ tràn đầy nước mắt.
Hannibal: "???"
Nụ cười vui vẻ trên môi hắn chợt cứng đờ.
Sydel cầm điện thoại đứng trước mặt hắn với dáng vẻ chững chạc và sắc mặt nghiêm túc: “Cháu không có ý gì đâu, chỉ muốn cho chú cảm nhận trước bầu không khí trong nhà tù mà thôi.”
Cô bé tận tình khuyên bảo như bậc trưởng bối đang ân cần dạy bảo con cháu: “Có lẽ nếu trước đó chú được trải nghiệm cảm giác ở tò thì có thể đã nghĩ thoáng hơn rồi."
Đừng ỷ bản thân có chỉ số IQ cao mà làm những việc biết là phạm luật nhưng vẫn làm.
Lúc này, lời bài hát tình cờ đến đúng đoạn--“Con trai ở tù nhớ mẹ, hối hận vì đã không nghe lời mẹ”
…”
Hanibal: "..."
Hắn chỉ biết im lặng.
***
Sydel rời khỏi đồn cảnh sát với tâm trạng thoải mái.
Sau khi trở về nhà, cô bàn bạc với Janet và Margot một lúc. Cuối cùng, dưới sự đồng thuận của mọi người, Janet quyết định đâm đơn kiện lão Verger để tước quyền nuôi dưỡng Margot của ông ta.
Dựa trên lời khai của Margot, bằng chứng mà Margot ghi lại qua camera mini của Sydel, cùng với việc nhà Verger vẫn đang sứt đầu mẻ trán tập trung giải quyết vấn đề của Mason, Janet đã dễ dàng thắng kiện và giành quyền nuôi dưỡng Margot.
Nếu không có di chúc của lão Verger- một khi trong nhà Verger không còn nam giới, toàn bộ tài sản sẽ được quyên tặng, thì có lẽ Margot vẫn muốn tranh giành một phần tài sản.
Cô bé không phải kiểu con gái vô dục vô cầu, ngược lại, cô bé có rất nhiều tham vọng và dã tâm.
Nhưng khi thảo luận vấn đề này, Sydel đã nghiêm túc đưa ra đề nghị với Margot.
"Giờ nếu cậu về trang viên Muskrat, cậu có thể trả lại Mason hết tất cả những gì anh ta đã làm với cậu. Dù sao anh ta cũng đã là một kẻ vô dụng."
Còn Margot vẫn là chủ sở hữu của trang viên Muskrat, Margot hoàn toàn có thể bí mật ngược đãi Mason.
“Nhưng mình không đề nghị cậu làm điều này,” Sydel nhìn thẳng vào mắt Margot: “Không phải vì thương hại Mason, mà là…”
"Mình không muốn tay cậu dính m/áu vì tên cặn bã đó."
"Cậu có thể có một cuộc sống tươi sáng thay vì trừng phạt bản thân bằng lỗi lầm của người khác."
"Mình không muốn cậu bị mắc kẹt trong nơi tối tăm đó."
Cuối cùng Janet quyết định nhận Margot làm con nuôi.
Bà khá vui vẻ: “Tính cách của Louise quá nhút nhát. Cô đã luôn lo lắng không biết sau này phải làm sao. Thật tốt khi có một người chị mạnh mẽ che chở và dạy dỗ con bé nhiều hơn”.
Sự việc này có thể coi là đã lật qua một chương mới, thời gian chậm rãi trôi đi cho đến tận đêm trước ngày khai giảng.
Trước khi Janet đưa ba người họ đến trường, bà đã tặng mỗi người một món quà chia tay.
“Không biết bao lâu nữa chúng ta mới gặp lại nhau,” người phụ nữ xinh đẹp chín chắn thở dài, lưu luyến không rời lần lượt ôm các cô bé.
Sydel đã nhận được một máy chơi game mẫu mới nhất. Theo Janet, đó là một máy chơi game cầm tay mới được phát hành tại Nhật Bản, vì thời gian có hạn nên Sydel chỉ đành nhét máy chơi game vào hành lý của mình trước.
Margot nhận được một chiếc váy dài có tay phồng, Janet còn chu đáo tự tay mình mặc cho cô bé. Bà buộc mái tóc vàng dài của Margot thành hai bím tóc rồi thắt hai cái nơ bướm.
“Con gái nên ăn mặc như thế này.” Janet hài lòng vuốt ve đỉnh đầu của Margot, quay đầu qua nhìn thấy Louise vừa hiền vừa nhát đứng bên cạnh, lại không khỏi thở dài.
Cuối cùng, Janet nhét cho Louise một con gấu, người phụ nữ kiên cường và mạnh mẽ này dường như thực sự không biết làm thế nào để hòa hợp với cô con gái mềm yếu của mình.
Vào ngày ba người Sydel trở lại trường học, tại một sân bay ở Massachusetts.
Trong đại sảnh, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao theo kiểu Anh đứng dậy, kéo hành lý check in xong, thong dong lên máy bay. Trên đường đi, anh ta còn thuận tay đỡ một người phụ nữ suýt ngã.
Trong lúc cô gái vẫn còn đang chìm đắm vào khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt màu chàm sâu thẳm đó mà chưa kịp nói lời cảm ơn thì người đàn ông đã buông tay ra, mỉm cười gật đầu với cô rồi quay người biến mất trong đám đông.
Hannibal ngồi xuống ghế máy bay. Ngoài cửa sổ, mây trắng trôi lững lờ, bầu trời trong xanh. Anh ta nhàn nhã mở một cuốn tạp chí ẩm thực và đọc các công thức nấu ăn đa dạng một cách thích thú.
Ngày đầu tiên trở lại trường là ngày thi.
Kỳ thi quy mô lớn này không thành vấn đề với Sydel. Nhưng sau một ngày thi mệt mỏi, đại ca Pansy đã đến tìm cô.
“Sydel,” Thằng bé lén lút kéo cô đến góc hành lang: “Tối nay mình sẽ có một cuộc phiêu vĩ đại ở T507, cậu có muốn đi không?”
Thằng bé còn khá tự hào nói: "Cậu là cô gái duy nhất mình quyết định đưa theo cùng dấn thân vào cuộc phiêu lưu này. Mình biết cậu và các bạn nữ khác không giống nhau.”.
Sydel không có tò mò, nhưng lại hơi nhạy cảm với hai từ phiêu lưu, nghe vậy cô vội hỏi: "Cậu đi phiêu lưu ở đâu?"
Để cô xem Pansy chuẩn bị đi đâu tìm chếc.
“Ở ngọn núi phía sau trường học,” Pansy thấy Sydel hỏi ngược lại, tưởng cô có hứng thú nên không khỏi hưng phấn--
Mặc dù trước đó cậu ta đã hứa với bọn đàn em chắc chắn sẽ đưa Sydel, người bình thường hay tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, cùng họ lập đội thám hiểm ở vùng ngoại thành, nhưng bản thân Pansy cũng biết rằng cậu ta và Sydel thực ra không thân thiết.
Nói giảm nói tránh là mối quan hệ không thân thiết, còn nói thẳng ra là chẳng có liên quan gì đến nhau.
"Cậu có biết không?" Thằng bé hạ giọng, "Trên ngọn núi đó có một số hang động có tên trong danh sách của Hiệp hội hang động Quốc gia, nhưng lần này chúng ta đi không phải là những chỗ đó, mà là..."
Pansy cố tình nói nửa vời để chờ đợi câu hỏi của Sydel.
Sydel: "Ồ."
Cô lạnh lùng nói: “Buông ra, tôi phải về ký túc xá nghỉ ngơi.”
Pansy?: "?!"
Chỉ vậy thôi sao?
Sao con người này có thể phản ứng bình tĩnh như vậy, lẽ nào cô ấy không nên tò mò mà bám theo mình để hỏi sao?
Nhưng khi nghĩ đến kinh nghiệm trước đây bị Sydel ấn xuống oánh một trận dã man, Pansy không dám phạm sai lầm, cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể hậm hực buông tay.
Nhìn thấy Sydel cầm sách rời đi không chút do dự, Pansy không khỏi nói với theo: “Cậu mà không đi thì nhất định sẽ hối hận đó! Mình thề, mình chỉ mời hai người bạn tốt nhất của mình, ngoài bọn họ ra, thì chỉ có cậu, cậu...."
Sydel không thể chịu được tiếng ồn của thằng bé.
Cô quay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt Pansy với nụ cười nhạt nhẽo: “Các cậu định khi nào đi?”
“Tối mai.” Thấy mọi chuyện có vẻ xoay chuyển, Pansy căng thẳng đến xoắn cả lưỡi.
“Tại sao lại đi vào buổi tối?”
"Vì muốn tránh thầy cô,trèo tường ra ngoài..."
“Vậy tối nay các cậu tụ tập dự định làm gì?”
"Thảo luận những gì cần chuẩn bị cho cuộc phiêu lưu?..."
“Thời gian, địa điểm và số người tham dự.”
"Buổi, buổi tối sau khi tắt đèn, t507, Kroger và Patience."
Sydel nói như bắn súng liên thanh. Không hiểu tại sao Pansy bắt đầu hoảng sợ, cứ có cảm giác mình là phạm nhân đang bị cảnh sát thẩm vấn, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Sydel, thằng bé giận mà không dám nói gì.
Trả lời xong, Pansy nhìn thấy cô gái ngày xưa vốn bất cần đời khẽ mỉm cười, giống như đóa hồng rực rỡ nở rộ trong tuyết khiến thằng bé hơi thất thần.
Ngay sau đó cậu nghe thấy giọng nói vô cảm của cô bé.
“Được thôi.” Cô nhẹ nhàng trả lời: “Tối nay tôi cũng sẽ đến.”
Pansy vui mừng khôn xiết.
Sydel cũng đang có tâm trạng vui vẻ, cô nở một nụ cười bí ẩn, nhìn xuống thằng bé với ánh mắt trịch thượng.
Tối nay, cô sẽ cho bọn chúng biết thế nào là “thời thế đổi thay, con người không như trước".
Đây là cái giá của việc dễ dàng tin tưởng người khác.
Khi Sydel trở về ký túc xá thì đã gần chín giờ.
Cô mệt mỏi rã rời chất sách lên bàn, ngáp dài, uể oải bước về phía phòng tắm, nhưng lại vô tình đụng phải Jacqueline.
Nói vậy cũng không chính xác.
Chính xác là Jacqueline đi đến từ phía sau lạnh lùng đẩy Sydel ra, không hề có một lời xin lỗi nào, con bé lao thẳng vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Sydel loạng choạng sau cú va chạm, cô xiêu vẹo dựa vào tường để đứng vững, chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Jacqueline lạnh lùng liếc nhìn mình với ánh mắt đầy căm ghét.
Đôi mắt con bé đỏ bừng, phần lớn lòng trắng phủ đầy tơ máu chằng chịt, quầng mắt xanh đen, như thể đã lâu không được ngủ ngon.
Sydel dựa vào tường, cảm giác như cánh tay mình bị bầm tím rồi.
Cô xoa xoa bả vai, Margot ở phía sau nhanh chóng tiến tới đỡ cô, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao đâu." Sydel xua tay, Louise cũng xông tới, đôi mắt to của cô bé vừa mềm mại vừa ngọt ngào như mật này hiếm khí tỏ vẻ bất mãn: "Sao đến cả một câu xin lỗi Jacqueline cũng không thèm nói thế?"
Sydel bị hai cô bé vây xung quanh: "Mình thật sự không sao..."
So với bả vai của mình, Sydel còn quan tâm đến một thứ khác hơn.
Cô hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với Jacqueline vậy?"
Có vẻ như con bé có một mối hận thù sâu sắc với cô... Kỳ nghỉ hè trôi qua, cô cũng chẳng làm gì cả, sao Jacqueline đã tự động nâng cấp mối quan hệ giữa hai người lên mức tiêu cực rồi?
"Mình không biết," Margot cau mày, "Hôm nay cậu ấy có vẻ rất tức giận... làm gì cũng tỏ vẻ không hài lòng."
Khi họ đang nói chuyện, cửa phòng tắm mở ra, Jacqueline bước ra khỏi đó, đi ngang qua ba người, Louise lấy hết can đảm bước tới, định ngăn con bé lại: "Jacqueline......"
Jacqueline đột nhiên lườm ba người họ, đặc biệt là Sydel.
Con bé khịt mũi khinh thường và hướng ánh mắt oán hận về phía Sydel.
Sau khi hầm hừ xong, con bé quay đi mà không thèm nhìn Louise.
Sydel: "...?"
Margot lạnh lùng nói: "Jacqueline, cậu đứng lại!"
Cô bé định nói gì đó, nhưng Jacqueline hoàn toàn không có ý định nghe, không dừng bước tiến tới bàn học của mình, Margot cau mày giận dữ, định bước tới nhưng bị Sydel ngăn lại.
Sydel nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu. Mình tha thứ cho Jacqueline. Dù sao thì có thể cậu ấy bị đau bụng, lúc đi vệ sinh chắc cũng thải ra cả não luôn, giờ đã mất khả năng hiểu tiếng người rồi."
Sydel có hơi bực, mặc dù cô có thể thấy trạng thái của Jacqueline có vẻ không ổn, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến cô cả, và việc Jacqueline có tâm trạng không tốt cũng không phải là lý do để con bé tùy tiện trút giận lên người khác.
Sau khi Sydel nói những lời đó, cô đã sẵn sàng đối đầu với Jacqueline. Tuy nhiên, khi hàng trăm câu mỉa mai đang quay vòng trong đầu, cô lại thấy Jacqueline tỏ vẻ kiềm chế nhưng vẫn kiên trì không nói lời nào ngồi trước bàn học.
Có vẻ như không có ý định đứng dậy tiếp chiêu.
Sydel thấy vậy cũng không tiếp tục dây dưa nữa, an ủi Louise vài câu rồi đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Sydel thấy đèn trên bàn Jacqueline vẫn sáng.
Cô không khỏi có chút tò mò nhìn lướt qua, thấy trên bàn đặt một bộ sách giáo khoa dày như viên gạch.
Nếu nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng viết sột soạt phát ra từ phía sau tấm rèm treo trước bàn.
Sydel liếc nhìn thời gian, đã gần mười một giờ.
Cuộc sống học đường cạnh tranh ác liệt quá, sáng mai còn phải dậy lúc bảy giờ.
Trong ký túc xá có một kẻ háo thắng là trải nghiệm như thế nào?
Ký túc xá tắt điện vào lúc 12 giờ, Sydel vốn định trước khi đi tìm bọn Pansy, thì bỏ máy chơi game TS ra chơi một lúc, nhưng vì hôm nay thi cả ngày nên thật sự hơi mệt, lại thêm vụ xung đột không lớn cũng chẳng nhỏ với bạn cùng phòng Jacquenline vừa nãy, giờ Sydel không có tâm trạng chơi game.
Cô chỉ đơn giản đeo tai nghe vào, nằm trên giường vừa nghe nhạc vừa lặng lẽ đợi đến 0 giờ.
Không biết đã qua bao lâu, Sydel cảm thấy có chút buồn ngủ. Cô cố mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy có người ở bên cạnh giường.
Bên ngoài tấm rèm dường như có một đôi mắt với ánh nhìn rét buốt tràn ngập thù hằn đang luẩn quẩn quanh cô.
Sydel tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cô nín thở, lạnh lùng nhìn ra ngoài giường nhưng không phát hiện được gì.
Lẽ nào cô nửa mê nửa tỉnh mà mơ thấy ác mộng hay sao?
Sydel xoa trán, nhìn thời gian đã là mười hai giờ rưỡi.
Cô rút tai nghe ra, xuống giường, lấy đèn pin đã chuẩn bị sẵn ra ngoài.
Trước khi rời khỏi ký túc xá, Sydel liếc nhìn bàn của Jacqueline.
Jacqueline không còn ở bàn nữa chắc là đã đi ngủ.
Tuy nhiên, khi Sydel đưa mắt nhìn sang giường con bé, ánh mắt cô hơi đờ đẫn.
Trước giường không có dép.
Jacqueline không có ở ký túc xá.
…Tại sao con bé lại rời khỏi ký túc xá một mình vào đêm khuya?
Sydel nhớ tới đôi mắt đỏ hoe của Jacqueline, cô tặc lưỡi, bắt đầu thấy hơi đau đầu.
Cô cứ có cảm giác...trên người Jacqueline có vẻ đã xảy ra một sự thay đổi không thể mô tả bằng lời.