Khuôn viên trường trong đêm khuya yên tĩnh không tiếng động, bóng tối bao trùm mặt đất.
Một cơn gió thổi qua, cuốn bay những chiếc lá trong khu rừng phía xa nghe tiếng xào xạc.
Trong một phòng học trống vắng, Sydel âm thầm nhìn vào tấm bản đồ vẽ tay trước mặt, sa vào trầm tư.
Trên tờ giấy trắng, giữa những đỉnh núi nhấp nhô được vẽ đơn giản bằng bút mực đen, tuyến đường được vẽ bằng bút đỏ hoàn toàn tránh được tất cả các địa điểm hang động đã đăng ký với Hiệp hội Quốc Gia, đi theo đường núi quanh co nhấp nhô, càng rẽ càng lệch, đi vòng một vòng tới một góc nhỏ phía sau núi.
"Hang động này là địa điểm chưa từng được khám phá, các cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?" Nói đến đây, Pansy tỏ vẻ vô cùng hưng phấn: "Mình vẫn chưa thăm dò ở bên trong, chỉ cần chúng ta là người đầu tiên phát hiện ra nó thì cái hang động này không chừng còn có thể được đặt theo tên của chúng ta nữa đó."
Thằng bé hắng giọng nói tiếp: “Các cậu đều là bạn tốt của mình, cho nên mình mới đưa các cậu đi theo, nếu không mình đã đi một mình rồi.”
Sydel: "..."
"Bạn tốt".
Đúng thật là bạn tốt, chếc cũng muốn chếc trùm.
Kế hoạch của Pansy là sau mười hai giờ tối mai, trốn giám thị, lẻn ra khỏi trường, rồi bắt đầu thám hiểm ở hang động phía sau núi.
Đêm khuya, núi hoang, hang động ngầm chưa từng được khám phá, trẻ con.
Đầy đủ các yếu tố rồi.
Thằng bé lải nhải xong, cũng không quên lôi cái ba lô đã chuẩn bị sẵn ra: “Mình đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng để thám hiểm hang động rồi, các cậu chỉ cần đi theo mình là được.”
Hai thằng bé đứng cạnh trông có vẻ hưng phấn, hăm hở, như thể chúng đã sẵn sàng lên đường ngay khi có lệnh.
Các bé trai ở độ tuổi này đúng vào lúc tràn đầy năng lượng, nghe thấy các hoạt động phiêu lưu mạo hiểm thì không tránh khỏi m/áu dồn lên não.
Sydel nhìn qua nhìn lại bản đồ nhiều lần, còn thuận tiện xem qua những ghi chú trong sổ tay của Pansy về việc khảo sát địa hình.
Tốt lắm, trong sổ còn ghi cả tên.
Càng tiện báo cáo hơn rồi.
Cô gấp bản đồ lại, đặt cùng với cuốn sổ, nhìn Pansy đang không thôi kích động: “Đề nghị của cậu rất thú vị, tôi sẽ cân nhắc.”
"Cậu không phiền nếu tôi mang những thứ này đi để xem xét kỹ hơn chứ?" Sydel tươi cười dịu dàng, tủm tỉm hỏi.
“Không, không phiền.” Pansy ngơ ngác xua tay, vành tai bất giác đỏ bừng.
Sydel, người trước nay vẫn coi cậu là không khí thế mà giờ lại cười với cậu!
Còn cười dịu dàng như vậy nữa chứ.
Sydel gật đầu, nhẹ nhàng chào tạm biệt ba người, cầm bản đồ và sổ tay của Pansy rồi rời đi.
Thế rồi ngay sáng sớm hôm sau, cô cầm hai thứ đó gõ cửa phòng giáo viên.
"Cô ơi, em muốn báo cáo. Có người vi phạm nội quy của trường và tự ý rời khỏi trường."Trong bữa tối, Pansy nổi giận đùng đùng đến tìm Sydel.
Mắt thằng bé đỏ hoe, tức giận trừng mắt nhìn Sydel: "Chúng ta đã đồng ý đi thám hiểm cùng nhau, nhưng cậu lại lén báo cáo với giáo viên. Tôi, tôi coi thường cậu."
“Không ngờ cậu lại là người như vậy!” Thằng bé tức giận nói: “Cậu không còn là bạn của tôi nữa!".
Sydel sửa lại lời thằng bé: "Chúng ta chưa bao giờ là bạn bè."
Cô chậm rãi cắt một miếng bít tết, vừa nhai vừa nói: “Nhưng nếu cậu muốn đổi cách xưng hô, tôi không ngại làm cha của cậu đâu.”
“Dù sao thì cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp phù đồ." Sydel ngước mắt lên, đôi mắt xanh lạnh lẽo như hàm chứa ý cười khiến người ta sởn gai ốc, cô uể oải nói: “Mặc dù tôi không có ý định nhận con nuôi, nhưng nếu cậu định cảm tạ ân tình của tôi mà muốn nhận tổ quy tông thì tôi cũng không để ý đâu."
Pansy rùng mình, không biết tục ngữ này có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn bị Sydel chọc tức, cuối cùng rời đi với một bụng oán hận và tủi thân.
Còn có thể làm gì nữa đây. Mắng thì mắng không lại, đánh cũng đánh không lại... ngoài việc bỏ lại một câu không nặng không nhẹ thể hiện khí phách bản thân tuyệt đối sẽ không khuất phục trước giáo viên, cũng không làm được gì khác.
Hậu quả của sự việc này là ba người Pansy bị giáo viên gọi lên phòng nói chuyện, nhưng nhà trường cũng gọi chuyên gia nghiên cứu của Hiệp hội Hang động Quốc gia và nhà thám hiểm chuyên nghiệp tới. Đối với người phát hiện ra hang động là Pansy, thật ra thằng bé vẫn có quyền đặt tên, tuy rằng nó đã mất đi quyền trở thành người đầu tiên đi tham hiểm ở đó.
Sydel không thể nào biết được trong hang động có gì.
Nhưng... sau này, nghe nói những chuyên gia đó đã tìm thấy rất nhiều x/ương ng/ười trong hang động, có vẻ như không phải là chưa có con người nào đặt chân tới đó, chỉ là người vào trong đều đã chếc cả rồi, vậy nên cái hang động này vẫn mãi chưa được phát hiện.
Tất cả việc này để nói sau, tạm thời không đề cập tới. Mà không lâu sau đó, Sydel cũng nhanh chóng phải trả giá cho việc lén báo cáo bạn bè với giáo viên - cô cũng bị giáo viên gọi lên nói chuyện.
Trên đường trở về ký túc xá, Sydel đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo trên điện thoại.
"Đing đing đing--"
Cô ấn vào và thấy đó là một tin nhắn tới từ số máy lạ.
Nội dung tin nhắn khiến người ta phải suy nghĩ.
【Bạn có muốn sở hữu một trò chơi cho phép bạn trải nghiệm sự tự do tuyệt đối chân thực không?
Bạn muốn tìm cho mình một chút kích thích trong cuộc sống buồn tẻ và nhàm chán không?
Nếu bạn muốn có cảm giác tim đập thình thịch, la hét kinh sợ và trải nghiệm cảm giác kinh dị hàng thật giá thật, không gì sánh bằng, thì bạn chắc chắn sẽ tải nó xuống mà không do dự--
Chỉ cần vào trò chơi trong bảy ngày, nhất định sẽ bỏ mạng! 】
Bên dưới có đính kèm một liên kết.
Sydel:......
Cảm ơn vì lời mời, tôi không muốn chơi.
Cô vẫn còn muốn sống tiếp.
Sydel thờ ơ thoát khỏi giao diện tin nhắn, bấm xóa tin nhắn không chút do dự.
Nhìn thấy tin nhắn này biến mất, Sydel thở phào nhẹ nhõm. Cô quay trở lại ký túc xá và chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên cô nhớ ra máy chơi game cầm tay TS mà Janet tặng vẫn còn ở bên cạnh gối.
Chơi cái game kinh dị làm chếc người làm gì, mấy trò chơi tình cảm không hay hơn hả?
Sydel vô cùng thích thú mở gói hàng và lấy máy chơi game cầm tay TS mới tinh bên trong ra. Tuy nhiên, cô còn chưa mở máy thì một vòng tròn đang xoay tự động xuất hiện trên màn hình tối đen.
Sydel: "...?"
Sau vài giây, máy chơi game cầm tay sáng lên, màn hình bị nhiễu trong giây lát nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Sydel nhìn thấy một biểu tượng trò chơi nằm lặng lẽ giữa màn hình trống rỗng.
Trên hình nền tối đen, xuất hiện ba chữ đỏ như máu:
Nanashi no Game (Trong tiếng trung là Chếc sau 7 ngày)
Đằng sau dòng chữ còn có một nhãn cầu đẫm m/áu hung ác đang mở trừng trừng.
Hay lắm, cái trò này còn có thể ác ý xâm nhập vào tận đây.
Nhìn cái tên trò chơi không thể rõ ràng hơn, trong lúc nhất thời Sydel bị chọc tức đến bật cười.
Vì chiếc máy chơi game này không thể dùng được nữa nên Sydel có hơi đau lòng, cô chuẩn bị xuống giường đem vứt nó đi thì đột nhiên nhìn thấy một cô bé mặt tròn tóc nâu đứng trước cửa phòng.
Cô bé đó là Yuna, nằm trong ban cán sự lớp, thấy Sydel xuống giường, đôi mắt cô bé sáng bừng lên: "Sydel, mình đang tìm cậu đây."
“Cậu tìm mình có việc gì?” Sydel cầm máy chơi game, bước tới.
Yuna nói nhỏ: "Cô Julie Baker gọi cậu tới phòng làm việc một chuyến."
Sydel: "Được rồi, mình biết rồi."
Cô vừa gật đầu tỏ ý đã rõ vừa hỏi: “Cậu có biết cô giáo tìm mình có việc gì không?”
"Mình... mình không biết," Yuna lắc đầu, "Nhưng sắc mặt của cô giáo rất nghiêm trọng."
Không giống giáo viên sinh hoạt, cô Julie Baker là giáo viên hướng dẫn chủ yếu chịu tránh nhiệm giám sát bài vở của bọn họ, Sydel luôn được cho là một học sinh xuất sắc, được các giáo viên vô cùng yêu mến.
Sydel trầm ngâm, quyết định đi gặp Julie trước, dù sao cũng chẳng tốn nhiều thời gian.
Cô hơi hoang mang không hiểu tại sao cô giáo lại tìm mình.
Mãi cho đến khi gặp Julie, Sydel mới nhận ra cái ý tưởng "chẳng tốn nhiều thời gian" của cô nó sai trái đến mức nào.
Không những sắc mặt Julie rất nghiêm trọng, đôi mắt cô ấy còn sắc lẻm, ánh mắt liếc nhìn Sydel như chứa d/ao: "Em có biết tổng điểm kiểm tra lần này của em là bao nhiêu không?"
Sydel: "...Dạ?"
Julie rút ra một bài kiểm tra và ném vào tay Sydel, cô đón lấy cầm lên xem.
Ôi trời, cả bài toàn dấu gạch chéo đỏ chót.
Cảm xúc lúc này của Sydel rất khó diễn tả. Bàn tay cầm bài kiểm tra run nhè nhẹ, cô tự hỏi phải chăng n/ão của mình cũng đã bị Mason lấy đi rồi.
Từ khi sống lại đến nay, cô chưa bao giờ làm sai nhiều câu như vậy trong bài thi.
Tuy nhiên, khi Sydel nhìn kỹ hơn thì nhận ra có chỗ không đúng.
"...Cô ơi," cô nhìn kỹ bài kiểm tra lần nữa, "Đây không phải là câu trả lời ban đầu của em."
"Bài thi của em bị người ta sửa rồi."
Người đã thay đổi câu trả lời của cô chắc chắn rất quen thuộc với nét chữ của cô, thậm chí lúc đầu Sydel cũng không nhận ra. Tuy nhiên, sau khi cô xem kỹ thì phát hiện ra chỗ sai sót.
Người bắt chước nét chữ của Sydel để sửa bài thi chắc hẳn đã rất quen thuộc với cô, thậm chí còn phải sớm chiều ở chung, thường xuyên dõi theo từng bước chân của cô.
Nhớ đến tối hôm qua Jacqueline rời khỏi ký túc xá, trong lòng Sydel đã có câu trả lời.
Cô không giải thích với cô giáo, sau khi ngắn gọn làm rõ tình hình, rồi vội rời khỏi phòng làm việc.
Sydel không nói nghi phạm Jacqueline với cô Julie.
Hiện tại cô đang cảm thấy khó hiểu với chỉ số IQ của Jacqueline - kiểu thủ đoạn vu hãm này quá thiếu khôn ngoan.
Đây lẽ ra không phải là trình độ bình thường của Jacqueline...trừ khi đã có chuyện gì đó xảy ra với con bé, khiến nó hoảng loạn đến mức không thể phát huy chỉ số IQ bình thường của mình được.
Sydel bước ra khỏi văn phòng, đi qua góc hành lang và nhìn thấy Jacqueline đang đứng cách đó không xa.
Cô bé có mái tóc xoăn màu nâu sẫm gần như bị bóng râm che phủ, nó thấy Sydel đi ra thì định quay người bỏ chạy, nhưng bị cô nhanh chóng đuổi kịp.
Với vẻ mặt bình tĩnh, Sydel nắm cổ tay Jacqueline và kéo vào một góc trường học bất chấp sự vùng vẫy của con bé.
Đợi đến một chỗ hẻo lánh, Sydel cười nhạt mở bài kiểm tra ra, đặt trước mặt Jacqueline: “Bởi vì ghét tôi nên cậu mới giở thủ đoạn hèn hạ này sao?”
“Nếu cậu muốn vượt qua tôi trên bảng điểm," Cô híp mắt, cười lạnh nói, “cậu có thể nói với tôi, tôi nhường vị trí đứng đầu cho cậu cũng chẳng sao."
Vì Sydel luôn chiếm vị trí thứ nhất trong bài kiểm tra toàn diện nên Jacqueline chỉ có thể xếp thứ hai.
Sắc trời u ám, bóng râm tối tăm dường như bao phủ từ ngọn núi phía xa đến tận đây, một cơn gió thổi qua, Sydel nghe thấy tiếng lá cây xào xạc từ khu rừng trên núi.
Đường núi không ngừng nhấp nhô, cây cối mọc san sát tập trung thành một vùng dày đặc, giống như có một thú hung dữ ẩn náu trong đó, thèm thuồng chọn người để c/ắn.
Cô đột nhiên rùng mình khi nhìn thấy Jacqueline trong bóng râm, sắc mặt vốn đang chếc lặng của con bé trở nên hoảng hốt không rõ lý do.
Nó hét lên và hất tay Sydel ra, đôi mắt lạnh lùng đầy thù hận sáng rực lên.
Tiếng hét chói tai khiến Sydel phải hít một hơi, màng nhĩ đau nhói.
Rồi cô nghe thấy Jacqueline khóc nức nở căm tức nói:
"Cậu không hiểu...cậu chẳng biết gì hết."