Gần một tiếng trôi qua, Sydel mới nhớ tới trang web đó.
Cô mở trang web lên, việc đầu tiên là xem một loạt tin nhắn từ người đã sửa game cho cô.
Ba tin nhắn liên tiếp đều là đòi tiền.
Sydel: “…” Cô chợt nhớ ra hình như mình đã quên mất người này.
Cô mở tài khoản rồi ấn xác nhận chuyển tiền.
Lúc này Sydel mới phát hiện trang web này có chỗ khác biệt.
Trước đó khi đăng tin tuyển dụng, cô phải trả trước 40% trong số USD.
Có vẻ do cấp độ tài khoản của cô quá thấp mà số tiền nhập vào lại quá lớn dẫn đến phần trăm trả trước mới cao như vậy.
Sydel lướt qua thêm vài bài đăng và chợt phát hiện ra rằng hình như đây là trang web đen trong lời đồn.
Trong mục Khẩn cấp có một bài đăng có số tiền hoa hồng giống như cô.
Sydel bấm vào xem, cô rất ngạc nhiên khi phát hiện ra nội dung là giao dịch việc vận chuyển số lượng lớn mai thúy.
Cô:"……"
Sau khi xem kỹ quy định ghim trên diễn đàn, hóa ra tài khoản người thuê và người ứng tuyển trông không giống nhau. Trước đó, con số bên cạnh tên người dùng vừa sửa game cho cô có ảnh đại diện màu đen và không có id là 7.
Điều này có nghĩa là anh ta là kiểu tài khoản ứng tuyển ở cấp độ thấp nhất trong diễn đàn và hầu như chưa bao giờ hoàn thành bất kỳ công việc nào.
Giờ Sydel đã hiểu ý nghĩa câu đầu tiên người đó gửi cho cô.
Có lẽ anh ta đã lầm tưởng rằng cô muốn....
Cô nhìn hộp tin nhắn trên màn hình máy tính, sau khi nhận được tiền, ảnh đại diện của đối phương đã tối sầm lại.
Anh ta thoát rồi.
Sau khi nhận được khoản thanh toán từ trang web, ngón tay của chàng trai mặc áo hoodie đen dừng lại trên bàn phím.
Anh ta đăng xuất khỏi trang web, xóa lịch sử, đứng dậy, lấy que kẹo nhựa màu trắng trong miệng ra rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Cây kẹo mút sớm đã tan chảy hết trong miệng.
Nhưng vẫn còn có dính chút vị ngọt nên anh ta mới không nỡ vứt đi mà cứ ngậm mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng bây giờ anh ta lại có tiền rồi, đôi mắt chàng trai vốn luôn điềm tĩnh và thờ ơ hiếm khi lộ vẻ vui mừng, tuy anh ta đã nhanh chóng đè nén cảm xúc ấy.
Ừm.
Trước khi đến hiệu thuốc, vẫn nên tới cửa hàng tiện lợi mua một gói kẹo mới được
***
Đã hai tháng kể từ khi trò chơi kết thúc.Trên con đường rừng phủ đầy lá vàng khô rải rác hai ba nhóm người.
Sydel cầm một cuốn từ điển tiếng Nhật trên tay và đang nghiêm túc ghi nhớ từ vựng.
Kể từ khi sự việc trong game kết thúc, tuy Sydel không bị làm sao, nhưng cô đã bị ám ảnh bởi Nhật Bản.
Nếu Freyja là thế giới đảo ngược của một ngôi làng có thật ở Nhật Bản thì thế giới trong đất nước Nhật Bản còn lớn đến mức nào đây?
Sydel nghĩ đến bóng tối vô tận không thể chiếu sáng bằng đèn pin rồi lặng lẽ đưa ra quyết định.
Cô sẽ không bao giờ đặt chân tới Nhật Bản trừ khi cần thiết.
Nhưng nói vậy thôi, vì nhớ lại cảnh xấu hổ khi dùng phần mềm dịch thuật để chơi game lúc đó nên cô vẫn sẵn sàng từ bỏ thói lười biếng, nhanh chóng tốt nghiệp lớp tiếng Trung sau khi vượt qua kỳ đánh giá của giáo viên tiếng Trung và tham gia học tiếng Nhật.
Sau khi Jacqueline giải quyết hiểu lầm với cô, cô bé cũng không còn giả vờ kiêu ngạo hống hách nữa. Mối quan hệ giữa Jacqueline và hai cô bé còn lại trong ký túc xá cũng dần dịu đi.
Mọi thứ dường như đang dần dần trở lại bình thường.
Cho đến hôm nay, Sydel mới nhận được cuộc gọi từ Christie.
Sau khi gặp cô gái này ở trại trẻ mồ côi, hai người chưa bao giờ cắt đứt liên lạc. Lúc đầu, Christie tìm Sydel vì đơn thỉnh cầu thả tự do cho Hannibal, sau đó dần dần phát triển thành hai người bạn sẽ nói chuyện vài ba câu với nhau lúc rảnh rỗi.
Sydel chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ gọi điện cho mình để phàn nàn về điều này.
Về việc tái hôn của cha Christie.
"Thành thật mà nói, chị vốn không thích người phụ nữ đó chút nào - tất nhiên là chị biết sau khi cha kết hôn với bà ta, chị sẽ phải gọi bà là dì. Đừng hiểu lầm chị, Sydel, chị không phải loại người kiêu căng vô lý ngăn cản cha mình tái hôn. Nhưng dù sao thì chị cũng...không thích bà ta, có lẽ do tính cách không hợp. Chị nghĩ sau khi họ kết hôn, chị sẽ ít về nhà hơn, ký túc xá trong trường cũng không tệ...”
Cô ấy lan man phàn nàn rất nhiều nhưng Sydel vẫn đeo tai nghe và kiên nhẫn lắng nghe.
Phải đến cuối cùng Christie mới đưa ra yêu cầu của mình.
"Chị muốn hỏi -" Cô ấy do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Em có thể đến dự đám cưới của họ không? Cha chị không muốn nhìn thấy chị và mẹ kế - Judy bất hòa, nhưng chị không muốn mời bạn ở trường tới tham gia hôn lễ cho lắm, dù sao....”
“Nếu bà ta...không bám lấy cha chị, không phải chị phân biệt xuất thân của người khác, chỉ là....”
Christie thở dài.
Sydel do dự một lúc.
Một lúc sau, cô vẫn lựa chọn từ chối: “Xin lỗi, Christie, dạo này em hơi bận nên không thể đến dự đám cưới của cha chị. Chị có thể gửi lời chúc phúc chân thành của em tới bác được không? Nếu chị không phiền.”.
“Được rồi,” Có vẻ như không ngờ rằng Sydel sẽ từ chối, Christie chán nản thở dài: “Vậy chị sẽ tìm người khác – chị đã nhận lời chúc phúc của em rồi nhé, chị sẽ truyền đạt lại.”
Sydel cúp điện thoại, lúc này cô đã đi tới cổng trường.
Ba cô bé ở cùng ký túc xá đang đợi cô ở bên đường. Đây là bữa tối đầu tiên của họ kể từ khi mối quan hệ trong ký túc xá dịu xuống.
Sydel cất từ điển rồi bước nhanh về phía trước, miệng nở nụ cười.
“Chúng ta đi thôi.” Cô nói.
Giữa con phố thương mại sầm uất tấp nập người qua lại, phải đến khi có người nhét tờ rơi vào tay, Sydel mới chú ý đến người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào không hay.
Cô hơi giật mình cúi đầu nhìn tờ rơi trên tay, Jacqueline, Louise và những người khác ở một bên cũng đi tới.
Là một tờ rơi quảng cáo cho một chiếc tàu du lịch sang trọng. Bên dưới còn giới thiệu chi tiết về thời gian và địa điểm của chuyến du ngoạn miễn phí.
“Trời ơi,” Jacqueline không khỏi cảm thán, “Con tàu du lịch này nhìn đẹp thật đấy.”
Sydel không nói gì. Cô lật mặt sau tờ rơi và thấy quảng cáo về một khách sạn cung cấp số lượng phòng miễn phí có hạn, trên tờ rơi giới thiệu sự kiện kỷ niệm 10 năm thành lập của khách sạn – Hãy đến quầy lễ tân của khách sạn để rút thăm và có cơ hội được ở miễn phí, cơ hội có hạn, phòng ngẫu nhiên.
"Sự kiện của khách sạn này có vẻ rất thú vị," Margot xen vào, tò mò nhìn Sydel: "Chúng ta có nên đến đó thử vận may, xem có trúng thưởng không?”
Sydel: "Chúng ta nghèo đến mức phải tranh thủ cơ hội thì mới ở được khách sạn à?”
Cô lạ lùng liếc nhìn những người bạn xung quanh, rồi xé tờ rơi thành nhiều mảnh, nhét vào thùng rác ven đường, giọng điệu bình thản: “Chỉ là một phương pháp tiếp thị công khai của doanh nghiệp thôi.”
Margot giận dữ nói: "...Mình chỉ muốn đi xem vận may của chúng ta thế nào thôi chứ không phải vì được ở khách sạn miễn phí."
Jacqueline gật đầu đồng ý.
Sydel đang ứng phó với sự vui đùa của mấy cô bé, vừa đáp lại vừa nhìn về phía sau.
Người đàn ông ban nãy còn đứng đó phát tờ rơi cho cô đã biến mất.
Sắc mặt cô như thường, quay mặt đi che đậy vẻ u ám trong đôi mắt xanh dưới hàng lông mi dài dày.
Đang đi trên đường, mắt trái của cô đột nhiên nóng lên, Sydel biết ngay có thứ gì đó đang đến, cô quét mắt nhìn xung quanh, kiên quyết lôi kéo mấy cô bé rẽ sang bên trái: “Nghe nói phố ẩm thực ở đây rất ngon.”
Chủ yếu là do có một người chỉ có nửa thân trên với cái đầu n/át b/ét đang nằm trên đường bên phải,
Vài cô gái trẻ ăn mặc đẹp đẽ đi ngang qua và Sydel tình cờ nghe được tin tức phát trên điện thoại di động của ai đó.
[Một bệnh nhân của Bệnh viện Tâm thần xx đã trốn khỏi tòa án vào ngày 1 tháng 11. Bệnh nhân này rất nguy hiểm. Xin mọi người chú ý...]
Một bệnh nhân tâm thần trốn thoát sao?
Sydel chú ý đến câu nói này, vô thức cầm điện thoại lên và bắt đầu lật xem tin tức.
Cô nhanh chóng nhìn thấy các bài báo liên quan.
Một kẻ s/át nh/ân bị giam trong bệnh viện tâm thần mười lăm năm từ khi còn nhỏ vì giếc chị gái mình. Cách đây vài ngày, tòa án đã đưa ra lý do vì "tinh thần chủ nghĩa nhân đạo", họ tin rằng bệnh nhân tâm thần vẫn còn cơ hội để thay đổi và bắt đầu một cuộc sống mới nên đã cởi trói cho hắn ta.
Nhưng chưa kịp ra tòa để bào chữa thì hắn đã lấy xe riêng của bệnh viện bỏ trốn.
Hiện tại vẫn chưa tìm được người.
Sydel: "..."
Vậy rốt cuộc trong não đám người ở tòa án kia đang chứa thứ gì vậy?
Điều đáng sợ hơn cả những kẻ s/át nh/ân và á/c q/uỷ là một nhóm người mà nhân loại gọi là những kẻ ngốc.
Cô thờ ơ đóng trang tin tức, sau khi Margot mua nước quay lại, cô nhìn mấy cô bé nói: “Chúng ta ăn xong rồi về luôn nhé, tối nay đừng đi chơi ở ngoài nữa.”
Đường phố vào ban đêm không an toàn lắm.
Margot, Louise, Jacqueline và những người khác cũng không phản đối nhiều. Trước sự kiên trì của Sydel, họ ăn tối xong và cùng nhau trở lại trường học khi ánh đèn trong thành phố vẫn còn chói sáng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Sydel chúc ba người bạn cùng phòng ngủ ngon như thường lệ.
Halloween vừa diễn ra cách đây không lâu. Ngày hôm đó, trường học đã tổ chức sự kiện đặc biệt. Ngay cả Sydel, người luôn bị các bạn cùng lớp cho là kiêu ngạo và khó hòa đồng, cũng nhận được vô số kẹo.
Nhưng cô không thích đồ ngọt nên đã mang tất cả về ký túc xá.
Một đống kẹo đầy màu sắc được gói cẩn thận trong giấy gói kẹo để trong ngăn kéo, trong phòng ngoại trừ Margot cũng không thích đồ ngọt, thì hai cô bé còn lại khá vui vẻ.
Không khí lễ hội vẫn chưa tan đi, cô bé tóc vàng mắt xanh đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn phía xa, ánh đèn rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt xanh trong veo như những viên ngọc bích sáng chói.
Cô lặng lẽ nhìn đường phố nhộn nhịp với vẻ mặt bình thản. Nhưng vừa nghĩ đến kẻ tâm thần vẫn đang lang thang trong thành phố, cô lại bắt đầu âm thầm mắng chửi đám người ở tòa án.
Một đám ngu ngốc lớn lên không có não.
Có người nhỏ giọng gọi cô từ phía sau, Sydel quay lại và nhìn thấy Louise đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu, trong đôi mắt dịu dàng của cô bé lộ ra ý cười ngọt ngào: “Đi ngủ sớm đi nhé.”
Điện thoại rung lên báo có tin nhắn, Sydel cúi đầu nhìn thấy bức ảnh Christie gửi.
Trong nhà thờ, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ mặc váy cưới tay trong tay bước đi cùng nhau.
Christie kèm thêm một câu.
[Chị đã chuyển lời chúc phúc của em đến cha của chị. Ông ấy nói cảm ơn lời chúc của em. Ông ấy hy vọng có thể mời bạn chị, cũng chính là em tới ăn tối cùng nhau.】
Sydel suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
[Cảm ơn ý tốt của bác. 】
Một lúc sau, cô lại thêm một câu nữa.
[Gần đây chị chú ý an toàn, đừng ra ngoài một mình. Hình như có kẻ s/át nh/ân đã trốn thoát, giờ vẫn chưa tìm được đó. 】
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Sydel đặt điện thoại di động cạnh gối.
Nói mới nhớ, hôm nay cũng là một ngày kỳ diệu.
Dường như thế giới này không chỉ kỳ lạ - Sydel đã thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm và những nỗi sợ vộ hình của nó kể từ khi cô lên bảy tuổi.
Nhưng bây giờ cô đã quen rồi.
Thậm chí đã đạt đến trình độ thành thạo và trôi chảy.
Chỉ là có vẻ tính khí của cô ngày càng trở nên tệ hơn - ngoại trừ một vài cô bé trong ký túc xá và Christie, Sydel đã lâu không có mối quan hệ xã giao nào khác.
Điều này cũng không thể trách cô được... Chủ yếu là vì việc xã giao quá nguy hiểm, mà ý nghĩ của những đứa trẻ mười mấy tuổi thường khá nguy hiểm và khó chịu.
Sydel tin rằng cô có thể chấm dứt mọi hoạt động xã giao không cần thiết... để sống sót tốt hơn trong thế giới nguy hiểm này.
Tuy nhiên, Sydel không ngờ rằng dù không tham dự đám cưới tái hôn của cha Christie, nhưng sáu năm sau cô vẫn gặp được Judy, mẹ kế của Christie.