Tiểu bang Maine, thị trấn Derry.
Đây là một thị trấn nhỏ thôn quê nhưng yên bình, hôm nay có người mới chuyển đến.
Những đám mây đen ùn ùn kéo tới bao phủ thị trấn, kỳ nghỉ hè sắp tới dường như chỉ mang lại chút nắng nóng oi bức cho thời tiết hiện tại.
Một cô gái cao gầy mặc áo mưa đen rộng thùng thình đứng yên ở ngã tư.
Khi cô tới thị trấn nhỏ này, điều đầu tiên khiến cô chú ý là thông báo tìm người mất tích dán trên tường.
Trong bức ảnh màu là một cậu bé với nụ cười vô tư, phông chữ đen đậm nổi bật trên nền giấy trắng.
[Corcoran...đã mất tích bảy ngày...]
Thiếu nữ lặng lẽ nhìn một lúc rồi đột nhiên bước tới, nhẹ nhàng vuốt tờ thông báo, sờ thấy một chỗ gồ lên.
Cô dùng đầu ngón tay ấn vào chỗ đó rồi nhấc nửa tờ thông báo lên, nhìn thấy phía sau dán một chồng thông báo tìm người mất tích tương tự.
Chỉ có đứa trẻ trong ảnh là khác.
Động tác của cô hơi dừng lại, lật đến trang cuối cùng, cậu bé trong ảnh chỉ mới sáu bảy tuổi, là một đứa bé rất dễ thương.
"Chị ơi," Đột nhiên có người từ phía sau gọi cô, thiếu nữ tóc vàng hơi quay đầu lại.
Là một cậu bé với khuôn mặt u sầu và đôi mắt trũng sâu. Trông cậu chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, thân hình gầy gò với mái tóc đen xoăn áp vào thái dương.
Bill Denbrough cắn răng nhìn cô gái trước mặt.
Cô ấy có mái tóc dài màu vàng đáng kiêu hãnh và làn da trắng nõn, đôi mắt xanh biếc thờ ơ và lạnh lùng nhìn qua, chiếc cằm trắng như tuyết hơi nhếch lên, dường như chẳng quan tâm đến thứ gì, rõ ràng cô ấy đang nhìn mình, nhưng cậu không tìm thấy bóng dáng bản thân trong đôi mắt lạnh lẽo tựa hồ nước đóng băng ấy.
Bill nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, chiếc áo khoác cùng màu dưới áo mưa đen và đôi bốt da có gắn sợi xích màu bạc, cậu đơ ra một lúc rồi khó khăn mở miệng.
"Em, em xin lỗi, em chưa bao giờ gặp chị ở đây, chị mới chuyển tới ạ?”
Cậu bé nói chuyện có vẻ tốn sức, thỉnh thoảng lại bị vấp.
Cô gái bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, rút tay về đút vào túi áo, không nói gì.
Trong bầu không khí ngại ngùng, Bill không còn cách nào khác đành phải nói tiếp: "Những tờ, thông báo này, rất quan trọng, không thể xé được."
“Những, những đứa trẻ mất, mất tích, gia, gia đình chúng vẫn đang chờ đợi.”
Bill đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đối xử cáu kỉnh bởi cô gái có vẻ ngoài u ám, kiêu ngạo và có vẻ khó gần này.
Nhưng cậu không ngờ rằng cô gái trước mặt chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Cô gái rời mắt khỏi cậu bé, Bill thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cậu nghe cô nhỏ giọng hỏi: "Em lo lắng như vậy vì trước đây đã có người xé mấy tờ giấy này sao?”
Bill: "...Hả?" Cậu bé phản ứng chậm, ánh mắt ảm đạm gật đầu: "Em trai em...chính là tờ thông báo, đầu tiên chị vừa xem đó.”
“Thằng bé——đã mất tích vài tháng trước?”
Cậu bé buồn bã nhìn xuống chân: "Hôm đó, trời cũng oi bức như hôm nay - nhưng mưa rất to, rất to."
“Bởi vì, bởi vì gia đình em đã, đã dán tờ thông báo này từ lâu rồi. Trong trường… trong trường em có mấy bạn nam, không thích em, bọn chúng lấy chuyện này làm cái cớ, hai ngày nay, chúng đã xé, rất nhiều tờ thông báo về em trai em.”
“Vậy nên, vừa nãy em cho rằng...”Cậu tưởng cô gái này là đồng bọn với đám kia, đến xé thông báo tìm người mất tích.
Cậu bé nói chuyện thật sự rất khó khăn.
"Em có thù với bọn chúng sao?"
"Không, em, em thề là em chưa bao giờ đắc tội với chúng." Bill đột nhiên có chút kích động, cái cổ gầy gò của cậu bé đỏ ửng lên: "Nhưng cả thị trấn đều biết chúng là những kẻ cặn bã như thế nào."
Cô gái lại đột nhiên hướng ánh mắt về phía cậu, vừa lạnh lùng vừa thờ ơ, cái nhìn tựa như mảnh thủy tinh lại như tuyết mịn rơi trên người.
Cô nói: "Lúc em mắng người khác lại không thấy em nói lắp.”
Bill: "...Xin lỗi."
Cậu bé gãi đầu xấu hổ đáp: "Vừa rồi, em có hơi kích động...”
Thấy hình như cô gái không có ý gì khác, Bill xin lỗi lần nữa, định rời đi nhưng bất ngờ bị cô gái gọi lại.
Giọng cô lạnh lùng và trong trẻo, không mang chút cảm xúc nào, cô chỉ đưa cho cậu một chiếc ô.
“Hôm nay trời sẽ mưa.” Cô gái tóc vàng nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói: “Về nhà sớm đi.”
"Cám ơn chị, em..."
Bill có hơi bối rối, cậu lắp bắp muốn nói thêm điều gì đó, nhưng dường như cô gái không có ý định tiếp tục nói chuyện với cậu.
Cô treo cán ô lên cánh tay cậu bé, vươn tay trùm mũ áo mưa màu đen lên đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn qua góc phố.
Một chú hề tay cầm một quả bóng bay màu đỏ đứng trước một ngôi nhà đổ nát cỏ dại mọc um tùm. Khuôn mặt anh ta sơn một lớp sơn dầu dày cộp, hai đường sơn màu đỏ tươi kéo từ mắt xuống đến khóe miệng. Anh ta cười toe toét nhìn về phía cô và cậu bé đang đứng.
“Chờ một chút,” Bill nhìn cô gái tóc vàng nhấc chiếc vali lên, cậu sững sờ một lúc rồi đột nhiên gọi cô: “Nếu chị là, người mới chuyển đến, định học ở đây, thì nhớ đừng dây vào mấy đứa Bowers."
Cô gái tóc vàng đột nhiên quay người lại, ánh mắt kỳ lạ đánh giá nhìn cậu.
Bill căng thẳng nói: “Bọn chúng, không phải người tốt…”
Cậu định nói thêm vài câu ví dụ như bọn cặn bã đã xé tờ thông báo tìm người mất tích của em trai cậu chính là bọn chúng.
Nhưng cậu chưa kịp lắp bắp nói ra thì đã thấy cô gái xinh đẹp trước mặt chợt nở nụ cười khó hiểu.
Cô giơ tay chạm vào chiếc khuyên tai có hình dáng độc đáo ở một bên tai trắng nõn, uể oải ngước lên, đôi mắt xanh dần trở nên lạnh lùng.
“Đừng sợ, chị cũng không phải người tốt gì đâu.”
Cô khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại chăng có chút ý cười nào, khuôn mặt xinh đẹp bắt mắt trông rất ngầu.
"Em không cần phải trả lại ô, tránh xa chị ra."
Bill ngơ ngác nhìn bóng dáng đang đi xa của cô gái, chợt nhớ ra mình quên hỏi tên cô.
Cậu cầm chiếc ô trên cánh tay lên, những hạt mưa thưa thớt từ trên trời rơi xuống.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cậu bị lạnh đến rùng mình. Đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó, quay đầu lại chỉ thấy một góc phố trống trải và một ngôi nhà đổ nát đứng yên trong cơn mưa phùn.
"Sao gần đây mình càng ngày càng đa nghi vậy nhỉ?” Câu lẩm bẩm vài câu, mở ô rồi chậm rãi đi về nhà.
Một lúc lâu sau, trên con đường vắng không một bóng người, một quả bóng màu đỏ đột nhiên bay xuống từ phía sau ngôi nhà đổ nát.
***
“Vâng, thưa mẹ.” Trên chiếc ghế sofa ấm áp, cậu bé với mái tóc ngắn màu bạch kim cuộn người ngồi, đáp lại câu hỏi của mẹ với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Cậu bé kéo dài giọng, "Con biết rồi, con sẽ tiếp đãi chu đáo người chị xuất sắc ưu tú của mình, chỉ cần mẹ không yêu cầu điểm SAT của con phải đạt là được."
"Berch, con tuyệt đối không được vô lễ với chị Sydel.” Giọng nói uy nghiêm của một người phụ nữ vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, nhưng hiển nhiên là bà ấy không thể không chế được đứa con trai ở cách xa ngàn dặm, đã nhiều năm không gặp của mình: “Bởi vì con nhất quyết không chịu rời khỏi đó, con bé mới vì lời thỉnh cầu của mẹ mà phải đến thị trấn Derry...nếu con có thái độ thô lỗ thì lần này mẹ sẽ rất mất mặt.”
“Nếu con đồng ý đến nhà chị vào kỳ nghỉ hè, để con bé quản thúc con, mẹ cũng không cần làm phiền con bé đến vậy. Các con chưa gặp mặt nhau, con bé vì nể mặt người cô này mới đồng ý giúp... Mẹ không cầu con đạt thành tích ưu tú, chỉ hy vọng con không trở thành một tên cặn bã, nhóc ạ.”
"Con biết rồi, phiền chếc đi được."
Belch mất kiên nhẫn cúp điện thoại.
Bên cạnh cậu có ba cậu bé khác.
Một cậu bé tóc nâu, cũng là đại ca của chúng, Henry cười khẩy: "Không nhìn ra đó, hóa ra mày còn là đứa con ngoan nghe lời mẹ.”
Hawks cũng cười hùa theo.
Cậu bé tóc đen Richie đang ngồi trong góc ghế sofa chơi điện thoại di động với thái độ thờ ơ.
“Tao cũng đâu có muốn,” Belch lập tức lớn tiếng biện hộ, “Nhưng mẹ tao nói nếu tao không nghe lời, bà ấy sẽ ép tao đưa đến trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên, dù có phải bay về từ Úc, tao đã từ chối rời khỏi trấn Derry rồi, không thể lại để bà chị chếc tiệt không biết từ đâu nhảy ra phải rời đi nữa.”
“Đúng vậy, mày không thể ra mặt được.” Henry vỗ vai cậu bé: “Nhưng bọn tao thì có thể-“
Richie đột nhiên ngẩng đầu: “ Tao đã giao việc cho bọn Julie rồi."
Cậu bé có mái tóc ngắn màu bạch kim do dự một lúc: “Vậy thì có quá đáng quá không?”
“Không phải chị gái đó của mày muốn chuyển trường à? Nhưng cô ta đã tốt nghiệp cấp 3 rồi mà còn đến đây học chẳng phải là muốn giám sát mày, xem mày có thể chịu đựng được cảnh cả ngày bị giám sát bởi một người trưởng thành nghiêm túc và cứng ngắc hay sao? Cô ta còn báo cáo với mẹ mày nữa.”
"Yên tâm, bọn Julie ra tay rất có chừng mực, đến d/ao chúng nó cũng không biết dùng, cùng lắm là chặn ở nhà vệ sinh đánh vài lần, chụp mấy bức ảnh kh/ỏa th/ân để đe dọa thôi.”
Belch: "Đợi đã, mấy bức ảnh kh/ỏa th/ân đó..."
"Sao?" Henry đẩy cậu bé một phát, "Loại ảnh đó sẽ không lan truyền ra bên ngoài, giống như chơi trò gia đình ấy. Chỉ cần chúng ta nắm được điểm yếu của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó bảo cô ta báo cái gì với mẹ mày chả được."
Nó cười quái dị: "Loại con gái ngoan ngoãn học giỏi này là dễ khống chế nhất, bởi vì chúng nó không có hoạt động giải trí nào khác ngoại trừ những hoạt động ở trường, hù dọa bừa là được ngay.”
“Hơn nữa,” Rich nói, “Ngày kia có ban nhạc Low Shoulder tới biểu diễn ở Hẻm tối. ”
Cậu bé tóc đen sáng mắt nói: “Nếu ngày mai không giải quyết xong chị mày, chắc chắn ngày kia mày không thể đến quán bar được đâu.“
Dưới sự xúi giục của một nhóm con trai, Belch cuối cùng đã chọn cách im lặng.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Ding Dong--"
Belch đứng dậy và lặng lẽ bước ra ngoài dưới cái nhìn chằm chằm của ba cậu bé phía sau.
Nó mở cửa, nhìn thấy người chị mười mấy năm chưa gặp đang đứng bên ngoài.
Belch choáng váng.
Cô gái cao gầy đứng trước cửa, hạ cái tay đang bấm chuông xuống, thong thả cởi mũ áo mưa đen để lộ mái tóc vàng dài đáng kiêu hãnh.
Cô tiện tay chải lại tóc, xắn tay áo mưa quá dài lên, cởi cúc áo mưa rồi ném nó vào tay Belch.
Belch bị nước mưa văng ướt cả người: "..."
Cậu bé buộc phải ôm chiếc áo mưa ướt nước nhỏ tong tỏng, mở miệng định nói điều gì đó, tuy nhiên, cô gái tóc vàng, người chị gái trên danh nghĩa Sydel, dường như lại không định để ý đến cậu.
Cô kéo vali chậm rãi bước vào, bình tĩnh quét mắt nhìn qua phòng khách tầng một, dừng lại ở chỗ đám con trai trên ghế sofa chưa đầy nửa giây, cô quay đi như chỉ vừa nhìn thấy không khí. Sau đó cô xách chiếc vali nhỏ đi thẳng lên lầu.
Belch ôm áo mưa đi theo: "..."
Ba cậu bé bị phớt lờ trên ghế sô pha: “…”
Cho đến khi bóng dáng Sydel biến mất ở cầu thang, Henry mới phản ứng lại, ngạc nhiên khen ngợi: “Chị mày trông không tồi.”
Nó nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp đến kinh ngạc, vẻ mặt lãnh đạm và dáng người mảnh khảnh được bao bọc bởi chiếc áo khoác đen rộng thùng thình của cô gái vừa mới gặp, không khỏi liếm môi.
“Nếu cô ta có thể để lộ chân ra…” Nó tặc lưỡi, “Tao nghĩ chắc chắn cô ta sẽ không thua kém hoa khô trường Jennifer, không, Jennifer kém xa cô ta.”
Nhưng trông cô như vậy nên cả đám có thể chắc chắn rằng người chị ưu tú tới từ phương xa của Belch chỉ là một cô gái buồn tẻ và nhút nhát. Loại mà chỉ cần tùy tiện dọa một phát là bật khóc.
Belch ném áo mưa lên ghế sofa, lời nói của Henry khiến cậu có chút không vui, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì mà chỉ im lặng đi lên lầu.
Belch lên tầng hai, ban đầu định đưa chị gái trên danh nghĩa Sydel về phòng của cô. Nhưng nó lại nhìn thấy cô gái tóc vàng trong phòng mình.
Phòng của Belch tất nhiên là phòng có ánh sáng và kiến trúc đẹp nhất trong ngôi biệt thự này, nhưng khi đó cậu không có phản ứng gì cho đến khi cô gái thản nhiên liếc nhìn qua.
Belch: "Tôi sẽ đưa chị đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho chị..."
Sau đó lời nói của nó bị cắt ngang
“Tôi muốn ở đây.” Cô nói với giọng lạnh lùng như ra lệnh.
Cô thậm chí còn không thèm quay lại nhìn cậu khi nói ra câu này.
Belch cau mày: "Đây là phòng của tôi..."
Cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng cởi chiếc áo khoác rộng, dựa vào cửa sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Cô nghe cậu nói vậy mới miễn cưỡng quay đầu lại, ánh mắt lướt qua chiếc giường: "Vậy à? Nếu đã như vậy thì --"
Belch đợi cô cùng cậu rời khỏi phòng, nhưng cuối cùng lại chỉ đợi được một câu.
“Vậy bây giờ cậu đi thay chăn đi.” Cô uể oải nói, trong đôi mắt lạnh lùng và mệt mỏi hàm chứa ý cười, lặng lẽ nhìn chằm chằm Belch.
Belch ngơ ngác. Cậu chợt phát hiện ra cô gái đang đi một đôi bốt da có gắn sợi xích màu bạc, thấp thoáng nhìn thấy đôi khuyên tai bạc sau mái tóc vàng mà ngay cả cô gái thời trang nhất trường Jennifer cũng không dám đeo.
Đôi môi đầy đặn của cô gái hơi nhếch lên, sáng bóng ẩm mượt trông giống như bôi một loại son bóng nào đó.
Belch đột nhiên ý thức được một điều.
Có lẽ Sydel không phải là gái ngoan như họ nghĩ.
Có lẽ cô... không dễ đối phó như vậy.