Hôm nay, ngôi trường ở thị trấn nhỏ Derry đón một học sinh mới.
Sau khi cô gái cao gầy bước vào lớp, bèn đi thẳng tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng.
Thậm chí cô còn không mở sách giáo khoa ra mà chỉ cúi đầu chơi điện thoại dưới gầm bàn, cũng chẳng có giáo viên nào đến nhắc nhở cô.
Có vẻ như tất cả họ đều nhất trí phớt lờ cô học sinh này.
Sydel không để ý đến ánh nhìn tò mò của những người xung quanh. Ở những ngôi trường trong thị trấn nhỏ như thế này, chỉ cần có chút quan hệ hoặc có tiền đều có thể đến học, ngay cả khi cô đã tốt nghiệp cấp ba.
Cô bấm vào một chương trình giải trí về những búp bê thông minh đang phát sóng.
Hai con búp bê to lớn và trông cực kỳ xấu xí đang nói chuyện với nhau.
"Xin chào, nói cho tôi biết tên của bạn là gì?"
"Tên tôi là Cress, và tôi sẽ là người bạn tốt nhất của bạn."
"Mỗi người đều cần một người bạn tốt, búp bê của chúng tôi sẽ là người bạn tận tâm nhất của bạn, đừng ngần ngại nữa, hãy mua một con cho mình đi!"
Người dẫn chương trình đóng giả con búp bê quay người lại, khuôn mặt nhựa với cái đầu bù xù như cỏ khô đối diện với máy quay, nở nụ cười cứng ngắc: "Nó sẽ mãi mãi là gia đình của bạn!"
Sydel:......
Sau khi lớp học kết thúc, cô tháo tai nghe Bluetooth ra, những tia nắng vàng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên sườn mặt xinh đẹp của cô gái.
Trước khi bước ra khỏi cửa lớp, Sydel nhìn thấy ở chỗ rẽ trên hành lang vụt qua khuôn mặt của một cô bé có vẻ như đang thep dõi cô.
Cô nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh, như thể chẳng quan tâm.
Một cô bé với mái tóc nâu xoăn dài để xõa hùng hổ đi qua hành lang, đến nhà vệ sinh, đá một phát vào cánh cửa một buồng vệ sinh nào đó.
Con bé cười khẩy, nghiến răng nói: "Beverly, tao biết con kh/ốn nhỏ mày ở trong đó, mày cho rằng không lên tiếng thì có thể thoát được sao? Đến mùi nước tiểu và phân cũng không thể che lấp được mùi hôi thối trên người mày. Để tao đoán xem tối qua con đũy mày ở trên giường thằng đàn ông nào nhé? Mày đúng là vừa hèn hạ vừa đê tiện.”
Bên cạnh con bé có hai cô bé khác. Một đứa là người Mỹ gốc Latinh mặc áo hở rốn lấy ra một túi rác lớn màu đen từ thùng rác, dẫm lên bồn cầu rồi đổ hết rác vào một gian buồng vệ sinh.
Hỗn hợp chất lỏng bốc mùi hôi thối và chua lòm của rác nhà vệ sinh đồ hết vào buồng vệ sinh. Cô bé tóc nâu trong buồng vệ sinh nhanh chóng nhấc cặp lên che, rác thải trượt từ cặp rơi xuống, may mắn thay người cô bé chỉ bị dính một ít chất lỏng.
Beverly bất lực thở dài, bỏ cặp ra xa, đợi sau khi mấy người chặn cửa nhà vệ sinh rời đi, cô bé mới chậm rãi đứng dậy, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Cô bé mang cặp sách đến bồn rửa, cố gắng rửa sạch chất bẩn trên người và cặp sách.
"Cạch."
Một buồng vệ sinh được mở ra, có người từ trong đó bước ra đứng cạnh cô bé, mở vòi nước.
“Lau đi.” Một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh đưa ra cho cô bé một xấp giấy.
Beverly sửng sốt. Cô bé ngước lên và thấy một cô gái tóc vàng cao gầy đứng cạnh mình, đôi mắt xanh như có như không nhìn cô bé.
Beverly nhận lấy tờ giấy, cô bé mười ba mười bốn tuổi nở nụ cười khéo léo, cảm kích nói: “Cám ơn.”
“Ừ.” Cô gái tóc vàng nhẹ nhàng trả lời.Ở hành lang, một cô bé mặt rỗ thở hổn hển chạy tới, túm lấy cô bé vừa đá cửa chửi rủa, vội vàng nói: “Con bé mà bọn Henry nói đang ở trong nhà vệ sinh trên tầng ba.”
"Tao vừa thấy cô ta đi vào đó."
Greta sửng sốt, cô bé gốc Latinh bên cạnh con bé, Julie, cũng chớp mắt liên tục. Hai đứa nhìn nhau rồi đột nhiên phản ứng lại.
Julie cười: "Hóa ra vừa rồi cô ta cũng ở trong đó."
Con bé nở nụ cười không có ý tốt nói: “Tao nhớ trong nhà vệ sinh còn có một thùng rác nữa.”
“Lần này chúng ta ấn đầu cô ta vào đó nhé?”
Mấy cô bé lại hùng hổ quay lại nhà vệ sinh vừa nãy, Beverly tẩy rửa rác thải trên người xong đã rời đi, giờ trong nhà vệ sinh chỉ còn lại cô gái đứng ở bồn rửa đó.
"Này," Julie hét lớn, nhìn thấy cô gái cao gầy quay qua, đôi mắt xanh vô cảm nhìn con bé từ trên xuống dưới.
“Là chúng mày à?” Cô thong thả nói.
"Ánh mắt mày là có ý gì?" Greta bất mãn bước tới, cười khẩy: "Không tử tế nhìn người khác được thì đừng nhìn kẻo lát nữa tao sẽ m/óc mắt mày ra!"
Khi cô bé cuối cùng bước vào, cô gái tóc vàng xinh đẹp nhẹ nhàng nói với con bé: "Đóng cửa lại, cảm ơn."
Julie và Greta sửng sốt. Chúng đã bắt nạt người khác nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy đứa nào bình tĩnh đến thế.
Đây có phải là từ bỏ phản kháng không?
Cuối cùng, cô bé đó giật mình, nhớ lại quy trình chặn đánh người khác trước đó, vô thức đóng cửa lại.
Nửa tiếng sau.
Sydel quỳ xuống trước mặt một cô bé ướt sũng đang ngồi co ro trong góc nhà vệ sinh, hai tay ôm đầu khóc lóc tức tưởi. Cô véo má con bé kéo đầu nó lên, nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ sưng tấy của con bé, cô lấy giấy lau nước mắt cho nó, lại giơ điện thoại lên, chĩa camera về phía con bé, bình tĩnh nói: "Nói tiếp đi."
Julie nghẹn ngào, như thể bị nghẹn bởi chính nước bọt của mình mà không thể thốt lên lời.
Con bé kinh hãi nhìn cô gái tóc vàng rõ ràng trông rất gầy nhưng lại khỏe như q/uỷ trước mặt, quả nhiên con bé thấy sắc mặt cô gái ngày càng lạnh lùng.
Sydel quay lại nhìn hai đứa đang run rẩy chui rúc ở một bên, cô tùy tiện kéo một đứa ra, nói: "Trước đây chúng mày lên kế hoạch định tát tao mấy cái?”
Greta: "...Khoảng mười, mười mấy cái ạ."
Julie lo lắng nhìn Sydel, thấy cô tiếp tục kéo người còn lại qua: "Giờ chúng mày có thể bắt đầu rồi."
“Mau lên,” Cô bình tĩnh nói, ánh mắt lạnh lùng, “Tát nhau cho đến khi người chị em tốt này của chúng mày có thể nói mới được dừng.”
"Sao còn chưa bắt đầu?" Cô gái nghiêng đầu khó hiểu, ánh nhìn sắc như d/ao: "Chị đây mà ra tay thì không đơn giản là tát vào mặt đâu đó."
Greta hoảng sợ cầu cứu nhìn Julie, Julie nghiến răng kéo mạnh góc áo của Sydel, nức nở nói: "Đợi đã, tôi, tôi có thể nói tiếp."
Sydel quỳ xuống trước mặt con bé, giơ máy ảnh lên, Julie kìm nước mắt, lắp bắp nói: “Rất nhiều việc tôi làm là do bọn Henry ra lệnh, là mấy đứa, Henry, Hawks, Richie, Belch... Henry là đại ca ở trường, cha nó là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát ở thị trấn Derry. Nó hay quậy phá trong trường, thường dẫn đầu một nhóm nam sinh đánh nhau và b/ắt n/ạt các bạn học, còn dựa vào danh tiếng của cha mình ở thị trấn Derry để u/y h/iếp người khác đưa tiền... Lần này tôi đến bắt nạt bạn học mới Sydel chính là vì Henry nhờ tôi dạy cho cô ấy một bài học, nhưng trong lúc bắt nạt Sydel...”
Đôi mắt con bé đỏ hoe, mái tóc rối bù và trên mặt có vết nước rõ ràng.
Sydel dời máy ảnh sang một bên, ấn tạm dừng, đưa tay vuốt cổ áo nhăn nheo của nó, sửa lời: “Mày phải nói là...”
"Mày bị cảm hóa bởi sự kiên nhẫn, dịu dàng và lương thiện của Sydel, chợt nhận thức được những sai lầm và những việc hoang đường trước đây của mình, nên mới thú nhận tất cả tội ác và đồng phạm, hiểu chưa?"
Sydel: "Bởi vì mày đã nói sai, gây thêm rắc rối cho tao nên mày phải cảm thấy có lỗi vì điều này đấy, cô bé ạ."
Julie: “…” Con bé ngập ngừng, không dám nói.
Cuối cùng, nó đành yên lặng điều chỉnh tâm lý, nói lại lần nữa: "Nhưng bị cảm hóa bởi sự kiên nhẫn, dịu dàng và lương thiện của Sydel..."
Khi Sydel rời khỏi nhà vệ sinh, điện thoại của cô đã có thêm một đoạn video.
Là bằng chứng tố cáo Henry và đồng phạm, thậm chí Julie còn thú nhận rằng có trường hợp tụ tập đánh nhau khiến nạn nhân bị tàn phế, nhưng mọi chuyện đều bị che dấu. Cha của Henry không hề hay biết về tính khí xấu xa của con trai mình, nhưng có lẽ ông ấy không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Chỉ vài phút sau khi mấy cô bé tự cho mình là đúng đó bước vào nhà vệ sinh, chúng lần lượt thú nhận mọi chuyện dưới sự ép cung của Sydel.
Bao gồm cả người đã xúi giục chúng bắt nạt Sydel, hành động của bọn Henry, cùng với thông tin liên lạc và địa chỉ của cha mẹ Henry.
Cho dù mấy đứa này không nói thì Sydel cũng có thể đoán được ai muốn đuổi cô đi.
Biểu hiện của Berch quá rõ ràng.
Đúng là một đứa em trai ngu ngốc và ngây thơ, dám dùng phương pháp b/ắt n/ạt này để đuổi chị mình đi.
Tuy nhiên, cậu không biết rằng không ai hiểu rõ vấn nạn b/ạo l/ực học đường hơn Sydel. Khi còn đi học, ba ngày hai bữa cô lại gặp phải chuyện này.
Chuyện bắt đầu khi cô gặp một cô bạn da đen trong phòng nhà vệ sinh không biết tại sao lại đứng trước gương hét lên "Candyman". Sydel, người đứng cạnh cô bạn ấy, đã nhét một miếng xà phòng rửa tay vào miệng con bé trước khi nó hét lên lần thứ năm.
Sau đó, tình huống phát triển thành Sydel và một cô bé da đen ngồi xổm trong nhà vệ sinh, với vẻ mặt vô cảm, nghe con bé khóc lóc kể về trải nghiệm bi thảm của bản thân do nạn phân biệt chủng tộc.
Sau đó, Sydel đã hẹn những đứa bắt nạt đó ra ngoài và đánh chúng một trận trước mặt cô bé da đen, còn tiện tay lấy một ít tiền trong ví của chúng đi mua một túi kẹo to rồi để cô bé da đen cho chúng ăn từng cái một.
Không ăn được cũng phải ăn, nôn ra vẫn phải ăn tiếp.
Không ăn kẹo thì ăn gạch, tối đó Sydel rất kiên nhẫn cầm gạch ngồi xổm ở đầu ngõ, ngồi đến tận nửa đêm.
Cuối cùng, trước lời cảm ơn và đôi mắt đẫm lệ của cô bé da đen, Sydel lạnh lùng từ chối sự cảm kích của cô bé, đồng thời bày tỏ rằng nếu sau này còn bị b/ắt nạt thì có thể ưu tiên suy nghĩ tìm cô đến giải quyết.
Thay vì triệu hồi một sinh vật trong truyền thuyết vớ vẩn nào đó.
Kể từ lúc ấy, Sydel tiếp tục trải qua nhiều sự cố tương tự, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa.
Cô quyết định bản thân phải đứng đầu chuỗi thức ăn trong trường học, nhưng chỉ để giải quyết vấn nạn b/ạo l/ực học đường thôi.
Thế nên kẻ nào dám bắt nạt người khác, thì điều đầu tiên chúng đạt được không phải là sự kính sợ từ bạn bè, mà là... một viên gạch từ Sydel.
…
Sydel nhét điện thoại di động vào túi, thản nhiên rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô tiện tay dùng tài khoản ẩn danh gửi đoạn video đã chỉnh sửa đến hộp thư công cộng của đồn cảnh sát nơi cha Henry làm việc.
Trở lại lớp học, Sydel nhìn thấy một chiếc ô đặt ở chỗ ngồi của cô.
Đó chiếc ô cô đã đưa cho người ta ngày hôm qua, nhưng thiếu niên gầy yếu đó vẫn nhất quyết trả lại.
"Xin chào," Cô bé ngồi ở ghế trước tò mò thò đầu qua, "Chị có quen mấy đứa nam sinh đó không? Mấy đứa Bill trong nhóm ‘Bất tài’ ấy, nó vừa đến tìm chị đó.”
Sydel treo cán ô ở bên cạnh bàn, "Bất tài là biệt danh người khác đặt cho thằng bé đó à?"
Cô bé gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu: "Mặc dù ban đầu bọn Henry gọi họ là Những kẻ bất tài, nhưng họ đúng là một nhóm lập dị."
***
Khi mặt trời lặn, đám đông chen chúc ùa ra. Trước cổng trường, mấy nam sinh cao lớn vây quanh một cậu bé lùn mập.
Henry cười khà khà, mấy người giữ lấy cậu bé mập mạp kéo đến bên một con đường quốc lộ hẻo lánh.
"Này, nhìn cơ thể béo múp của mày đi, ma mới."
Cậu bé béo lùn cố gắng vùng vẫy trong sợ hãi, nhưng rõ ràng là cậu bé không thể chống lại sức mạnh của mấy nam sinh lớp trên. Một đứa cởi quần áo của cậu bé ra, Belch nghịch ngợm vỗ nhẹ vào cái bụng vừa trắng vừa tròn, trong khi Henry ở bên cạnh đang bật bật lửa, nó cười khúc khích đưa ngọn lửa đến trước mặt cậu bé: "Mày có muốn kiểu tóc mới không?"
Hawks và Belch giữ chặt lấy cơ thể của cậu bé mập, bất chấp cậu bé vùng vẫy trong sợ hãi và tuyệt vọng cũng không lung lay.
Khi Henry ép đến gần hơn, chuẩn bị thực hiện hành động tiếp theo, nó đột nhiên cảnh giác vì nghe thấy tiếng ô tô chạy ngang qua.
Cậu bé mập lùn hét lớn: “Cứu tôi với, làm ơn – cứu…”
Giọng nói của cậu bé nhỏ dần, người lái xe thờ ơ bỏ đi.
“Nghe này, ma mới,” Henry lại mỉm cười đắc ý, từ trong người rút ra một con d/ao g/ăm sắc bén, “Tên mày là gì nhỉ”
"Tao sẽ giúp mày khắc tên mày nhé."
C/on d/ao g/ăm sắc bén lạnh buốt bắt đầu di chuyển trên bụng cậu bé, phần m/áu th/ịt bị c/ắt lộ ra trong không khí.
Henry đang khắc chữ lên cơ thể cậu bé, đôi mắt nó sáng lên vì phấn khích, cho đến khi nó nghe thấy âm thanh kinh hãi của Belch.
Belch ngơ ngác nhìn cô gái mảnh khảnh trong chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình trên vỉa hè của đường quốc lộ hẻo lánh, cô đút hai tay vào túi, mũ áo trùm lên che đi mái tóc vàng, đầu hơi cúi xuống, bước chân uể oải đi về phía chúng.
Cậu mấp máy môi, nhớ tới việc Sydel sẽ báo cáo với mẹ, và dáng vẻ hung dữ của mình lúc này, cậu vô thức buông tay, cậu bé mập nhân cơ hội quay lại và đá vào ngực Henry một phát, quay người chạy xuống dưới sườn đồi.
Henry bị đá lùi lại phía sau, nó rất tức giận nên cũng không quan tâm đến cô gái đang bước tới. Nó xô mấy đứa đồng bọn ra, giận dữ chửi bới, cầm con d/ao g/ăm nhảy qua lan can đuổi theo, Belch hoảng hốt chạy theo, trong núi rừng vang vọng tiếng gầm thét giận dữ của Henry: "Đợi tao đuổi kịp nó, tao nhất định sẽ c/ắt b/ỏ bộ ngực béo múp của nó.”
Tuy nhiên, sau khi mấy người vừa chạy vừa lăn xuống sườn đồi, thì cậu bé mập lùn đã chạy xa rồi, mà Henry phát hiện con dao găm trong tay mình không biết đã rơi ở đâu khi nó bị ngã xuống thung lũng.
Nó tức giận và sợ hãi bò dậy, hai nam sinh vẫn đang đuổi theo phía sau, bên cạnh Henry chỉ có Belch, nó bèn tức giận đẩy Belch: "Nhanh đi tìm d/ao với tao, cha mà không thấy nó sẽ giếc tao mất.”
Belch mò mẫm tìm kiếm, nhưng khi đang mò mẫm trên mặt đất bùn phủ đầy lá khô, cậu cảm thấy đằng sau có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm.
Belch từ từ đứng dậy, quay đầu, trông thấy Sydel, người chị trên danh nghĩa của mình, đang ngồi vắt vẻo trên lan can sơn trắng bên đường, đôi chân dài thon thả đung đưa ở nơi giao nhau giữa mặt đất và lan can, lẳng lặng nhìn xuống cậu.
Khuôn mặt trắng như tuyết của cô vô cảm, chỉ có một đôi mắt sắc bén lại sáng đến kinh ngạc. Nhưng đôi mắt ấy kết hợp với khuôn mặt trắng như tuyết của cô luôn khiến Belch có cảm giác rùng rợn.
Như thể ngồi ở đó không phải là người.
Cậu nuốt nước bọt, ngừng hành động tìm kiếm con d/ao.