Rey dựa người trên tường, sắc mặt bàà trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt còn vương nước.
"Con xin lỗi, cha mẹ, con không nên khiến hai người lo lắng." Cô bé áy náy mím chặt môi, trong lòng tràn đầy tội lỗi, rũ mắt cúi đầu.
Kiếp này, cha mẹ của cô đều là người tốt. Cũng bởi vậy mới khiến cho tâm lý của Sydel từ một cô gái 16 tuổi thoái hóa thành đứa trẻ 7 tuổi, bởi vì họ quá nuông chiều cô.
Khi gọi điện được cho cô nhi viện, nhân viên tiếc nuối nói với Kelsen rằng người phụ trách quản lý hồ sơ và viện trưởng đều không còn tại chức nữa, "Hai ngày cuối tuần mọi người đều đang nghỉ ngơi, nhưng ngày mai ngài có thể gọi trực tiếp vào số của viện trưởng hỏi về hồ sơ của cô bé đó."
Con đường duy nhất để thu hoạch tin tức tạm thời không thể dùng đến, Kelsen và Rey chuẩn bị đưa Sydel về nhà trước.
"Có lẽ hôm nay chúng ta đừng về nhà được không ạ?" Sydel đề nghị.
Dù sao trong nhà ngoài Esther còn có một quả bom đợi nổ là Annabelle.
Cô định nói rõ với cha mẹ: "Thật ra Annabelle..."
Sydel muốn nói thật sự cô đã nhìn thấy ma, đáng tiếc hình như cha mẹ đều nghĩ rằng cô đang sợ
"Sydel," Kelsen an ủi: "Đừng sợ, con yêu. Chẳng lẽ con cho rằng cha không bảo vệ được con sao?"
Nhưng mà bây giờ vấn đề không phải là Esther...
Vì thế Sydel lại chỉ có thể yên lặng phát sầu -
Nếu có thể đuổi Esther đi, vừa thuận tiện để nó mang Annabelle theo thì tốt rồi.
Cô nghĩ thầm.
Xe nhanh chóng trở lại khu biệt thự, Rey nắm tay cô, mở cửa biệt thự, thời gian chỉ cách có một ngày mà tâm trạng đã hoàn toàn không giống trước đó nữa rồi.
Sydel nghĩ lại tất cả những việc đã trải qua từ qua tới giờ - không chỉ nhìn thấy ma mà cô còn bị ép phải đấu trí với trà xanh- kẻ rất có thể là một tên sát nhân. Giờ trong lòng cô bình thản đến mức không còn điều gì có thể làm cô đau tim nữa.
Kelsen đỗ xe xong: "Cha lên xem Esther."
Sydel ngẳng đầu: "Con đi với cha."
Sau khi đẩy cửa ra, trong phòng là một đống hỗn loạn, sách vở rơi khắp nơi, cô bé tóc xoăn nâu ngồi trong đống mảnh vụn, Kelsen gọi một tiếng, cô ta chậm rãi quay đầu, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt toàn là nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, trên môi và quần áo toàn là vết máu.
"...Cha?" Cô ta mờ mịt há mồm, ánh mắt trống rỗng, nước mắt lã chã rơi: "Con xin lỗi, nếu Sydel không thích những bức tranh của con, con sẽ không bao giờ... vẽ chúng nữa..."
"Cầu xin mọi người, đừng bỏ rơi con..."Tay chân cô ta đều là máu, hai tay đầy vết máu đã khô vẫn cứ phát run: "Con vẽ, học đánh đàn đều là vì muốn mọi người chú ý đến, đừng bỏ rơi con..."
Kelsen cả kinh, không quan tâm được nhiều, vội bước tới ôm Esther vào lòng, xem xét vết thương của cô ta.
Sydel đứng sau Esther, nhìn thấy Esther yếu đuối dựa vào lòng Kelsen rõ ràng đang dùng ánh mắt oán độc nhìn cô. Sydel mỉm cười, dù sao cũng đã lật bài ngửa với nhau rồi, cô liền làm thủ ngữ thân thiện được sử dụng phổ biến trên toàn thế giới với cô ta.
Thấy biểu cảm trên mặt Esther hơi vặn vẹo, Sydel ngạc nhiên phát hiện bản thân lại nảy sinh một cảm giác sung sướng quỷ dị.
Lẽ nào cô đã thức tỉnh thuộc tính kỳ lạ gì rồi sao?
Những bức tranh có ánh sáng tím trên tường đã bị xử lý hết, theo Esther biện minh là "Bởi vì Sydel không thích tranh của cô ta nên cô ta liền xé hết chúng, cô ta tình nguyện hy sinh sở thích của bản thân vì Sydel", những lời biện minh này cũng thành công thuyết phục được Kelsen.
Sau khi Kelsen giúp Esther xử lý vết thương và dọn lại phòng, Sydel ở bên nhìn thấy Annabelle vẫn nằm trên mặt đất, tóc và váy đều lộn xộn nhếch nhác.
Nhìn dáng vẻ này chắc là bị người ta hành hạ tàn nhẫn rồi đây. Phỏng chừng đã trở thành nơi trút giận của Esther.
Sydel:...
Cô nhớ đến cái bóng trắng nhìn thấy ở cửa phòng Esther trước đó thì nhất thời chỉ biết im lặng.
Khá lắm, trong này cũng đông người thật đấy.
Đã gần đêm khuya, Kelsen phải vỗ về Esther một lát, Sydel yên lặng xuống tầng tìm Rey. Sau khi Kelsen xuống dưới nhà, bà đứng lên định hỏi tình hình thế nào rồi.
Theo như Kelsen nói, Esther đã đốt hết những bức tranh mà cô ta mang đến đây từ cô nhi viện rồi vứt thùng rác rồi.
"Giải quyết thủ tục nhận nuôi cũng không phải việc đơn giản, thế nên...dưới tình huống chưa có chứng cứ gì, cha nghĩ báo cảnh sát cũng không phải là một lựa chọn hợp lý." Kelsen nhún vai, từ chối đề nghị báo cảnh sát của Sydel, "Nhưng, nếu con sợ thì có thể ngủ cùng cha mẹ."
Sydel cũng không quá thất vọng, từ lúc đứng xem Esther bán thảm cô đã đoán được kết quả này rồi: "Chìa khóa dự phòng của nhà mình có thể giao cho con được không ạ?"
Sau khi lấy được chìa khóa, Sydel từ chối đề nghị ngủ chung của cha mẹ. Đừng có đùa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì mà người một nhà đều ở trong một căn phòng không phải là sẽ bị người ta tận diệt hay sao?
Cô dặn đi dặn lại Kelsen và Rey trước khi ngủ nhất định phải khóa kỹ cửa phòng, Sydel thấy rõ trong mắt cha mẹ vẻ bất đắc dĩ, nhưng thật ra cô cũng không còn cách nào khác.
Kelsen không thể hiểu nổi sao con gái lại có thể cho rằng ông sẽ bị hại bởi một cô bé 9 tuổi, cho dù đó có thể là một cô bé biến thái bụng dạ khó lường đi chăng nữa.
Đợi cha mẹ trở về phòng, Sydel giấu xong chìa khóa, liền đi gõ cửa phòng Esther.
Sau cánh cửa truyền đến tiếng chạy chậm, rất nhanh đã có người mở cửa.
Sau khi thấy Sydel, nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của Esther vụt tắt, lạnh lùng hỏi: "Mày tới đây làm gì?"
"Chị ơi, em muốn chúc chị ngủ ngon." Sydel vô tội nghiêng đầu, uất ức nói: "Sao chị lại lạnh nhạt với em thế, là vì em khiến cha ghét chị sao ạ? Em xin lỗi, không phải em cố ý đâu, em sẽ giải thích với cha. Em không ngờ hai người lại cãi nhau vì em."
Cô cảm thán thở dài, phiền muộn nói: "Em cũng không ngờ cha sẽ quan tâm em như vậy, vừa thấy em bị thương thì đã hoảng đến độ không quan tâm đến cảm nhận của chị. Chúng ta đều là con gái của cha, đáng lẽ ông ấy không nên bên trọng bên khinh như vậy, em đã bảo cha phải chăm sóc chị nhiều hơn, nhưng mà cha lại không nghe, chỉ chiều chuộng mình em."
Esther nắm chặt tay, vết thương buổi chiều tự cô ta gây ra lại bắt đầu đau. Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Sydel, định giơ tay lên nhưng miễn cưỡng dừng lại. Cuối cùng chỉ đành phẫn hận mím chặt môi, ổn định cảm xúc rồi định đóng cửa lại, bổng nhiên nghe tiếng cô bé nói: "Chị ơi, chị dễ giận thật đấy, chị sẽ không cho rằng mình là công chúa đó chứ?"
Nhìn thấy đồng tử Esther co lại, Sydel tỏ vẻ ngây thơ, khinh thường cười nhạo: "Công chúa có bệnh thì người ta gọi là bệnh công chúa, còn loại như chị người ta gọi là hội chứng gà rừng đó."
"Mấy mảnh vải rách mà cũng yêu thích coi như bảo bối, không phải là trước đây chị nghèo đến mức phải ăn xin qua ngày đó chứ?"
"Chị lợi hại thế này, vừa nhìn là biết trưởng thành trong cô đơn nhỉ?
"Giờ trông chị trắng như quỷ ấy, xấu vậy thảm nào không có người muốn nhận nuôi chị, chỉ có cha em coi như làm từ thiện nhận chị về nuôi, dẫn chị ra ngoài người ta còn tưởng nhà em là chỗ thu nhặt rác thải, cái giống cá ươn tôm thối gì cũng dám đem về nhà."
"Ôi..."
"Rầm!"
Cửa đóng.
Sydel đứng ngoài cửa nghiêng đầu, nhớ lại dáng vẻ Esther tức nổ mắt mà không thể động thủ, bị chọc tức đến mức mặt đen sì, cô liền hài lòng quay lại phòng mình.
Xì, sức chiến đấu hơi yếu.
Sydel không quên khóa cửa lại, rồi kiểm tra cái chìa khóa dự phòng mới ngoan ngoãn chui vào chăn, tắt đèn bàn chuẩn bị ngủ.
Tùy rằng hai hôm nay có hơi nhiều việc, nhưng cô nên ăn thì vẫn ăn, nên ngủ thì ngủ.
Chất lượng cuộc sống không thể giảm.
Mặt khác ở bên kia lại không thể hài hòa bình tĩnh như vậy được. Sau khi đóng cửa, Esther đã sắp không khống chế được tức giận, biểu cảm biến dạng, liền trút giận hết lên con búp bê Sydel tặng cho cô ta.
Sau khi Annbelle được Kelsen lau khô rồi đặt lại lên tủ sách, chiếc váy trắng của nó vẫn còn dính máu của Esther, lúc này đây nó lại bị người ta hung hăng vứt xuống đất, Esther nghiễm nhiên biến nó trở thành thế thân của Sydel, vùi dập đến mức cái bím tóc khéo léo đã bị rối tung lên, trên mặt còn có mấy dấu chân.
"Răng rắc..."
Mặt Annabelle bị đá lệch sang bên, đôi mắt xanh lam như phủ bụi nhìn chăm chú chân giường.
Esther xả giận xong, thở hổn hển xách Annabelle đặt lại lên tủ sách.
Cô ta quay lại giường, nhắm mắt, lông mi dài cong run lên kịch liệt.,
Cô ta thề, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta sẽ gi*t con đũy đáng ch*t kia?
Cô ta muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhất, khiến cho con đũy kia hối hận vì tất cả những điều hôm nay nó đã làm... Phải khiến nó quỳ xuống nhận lỗi!
Trong bóng đêm, con mắt xanh xám của Annabelle từ từ sung huyết, tròng mặt màu trắng nổi tơ máu chằng chịt.
Trong lúc Esther đang nghĩ thế nào để hành hạ ch*t Sydel, cô ta không phát hiện nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống.
....
Đêm khuya.
Esther tỉnh lại. Cô ta không biết tại sao mình lại tỉnh dậy, trong nháy mắt lúc tỉnh dậy có một cảm giác bực bội tràn ngập trong đầu. Cô ta rất khát nước, trong phòng rét lạnh làm cho cô ta bất giác sợ run cả người.
...Sao lại lạnh thế này?
Nhiệt độ kỳ quái trong phòng khiến Esther dần tỉnh táo lại, cô ta bọc chăn ngồi dậy, muốn bật đèn, nhưng khi quay đầu thì chợt nhìn thấy một người tóc dài váy trắng đang ở bên cạnh.
Đó là một cô bé, tóc dài đến hông, làn da trên trán và dưới váy nứt nẻ rách ra, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong, hai mắt phủ đầy máu đỏ, giờ phút này hai hạt ngọc màu đỏ đó đang nhìn chằm chằm cô ta.
Esther hoảng sợ nhìn thấy toàn thân cô bé đều là máu, không đợi cô ta phát ra âm thanh nào, thì cô bé đột nhiên từ trên giường bò qua.
Tiếng kêu sợ hãi mắc kẹt trong cổ họng, Esther luống cuống tay chân lùi về sau, bịch một tiếng rơi xuống dưới giường, cô ta vừa chạy ra ngoài vừa lơ đãng nhớ đến những người bản thân đã giết.
Người phụ nữ bị cô ta dùng d*o đ*m xuyên đầu, vĩnh viễn nằm lại trong giấc mộng; cả gia đình bị cô ta thiêu sống, bao gồm cả hai đứa bé....
Nếu sớm biết rằng trên đời này có oan hồn, cô ta tuyệt đối sẽ không động thủ dễ dàng như vậy!
Nhưng dường như cô ta đã không còn cơ hội để sám hối.
Esther chạy đến cửa phòng, vươn tay mở cửa, lay hai cái thì phát hiện không biết là ai đã khóa ngoài, cô ta không thể mở được.
Khí lạnh phía sau tiến đến gần, Esther hoảng sợ tuyệt vọng quay đầu lại, cô bé cả người toàn là máu bay nhanh về phía cô ta.
Hai bên má của nó còn có thể nhìn thấy mấy dấu chân mờ mờ.