"Hai người đang làm gì thế?"
Trên đường Karen tan làm về nhà, cô ấy nhìn thấy hai thanh niên đang đứng trước mặt con trai mình Andy, cậu bé còn đang gào khóc.
Cô ấy tức giận lao tới, kéo con trai ra sau, trừng mắt nhìn hai người trước mặt, liếc nhìn con búp bê bị ng/ắt đ/ầu trong tay cô gái tóc vàng.
Tim Belch đập thình thịch, cậu mở miệng định xin lỗi.
Nhưng Sydel đã đi trước cậu một bước, ném đầu con búp bê tên Chucky xuống đất. Cái đầu tròn lăn hai vòng, cô bình tĩnh nói: “Cháu đề nghị cô vứt cái này đi, nó còn sống, trong thân thể của nó là linh hồn của một kẻ s/át nh/ân, hình như tên là Charles Lee Ray... Cô có thể về nhà kiểm tra lại."
Belch: "..." Lý do này vẫn qua loa như mọi khi.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc quần áo rẻ tiền trước mặt đang cúi xuống nhặt đầu búp bê lên, cậu chỉ có thể nói thêm một câu để xoa dịu bầu không khí: “Chúng cháu có thể bồi thường món đồ chơi theo giá gốc... không thì gấp đôi cũng được.”
Tiếng khóc của Andy đột nhiên ngừng lại, đứa bé đứng sau Karen ngơ ngác nhìn Sydel.
“Đủ rồi!” Karen đau lòng nhìn đầu búp bê trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Phá hoại đồ của người khác, lại còn dùng những lời lẽ vô lý như vậy để chế giễu. Gia đình chúng tôi không có nhiều tiền, nhưng đó không phải lý do để cô cậu bắt nạt con trai tôi được.”
Đây là món đồ chơi mà cô ấy đã cực khổ kiếm tiền để mua cho con trai, giờ lại bị hư hỏng thế này. Cô ấy kìm nén cơn giận, giật lấy cơ thể con búp bê từ tay Sydel, kéo tay con trai rời đi.
Andy lại không đi theo cô ấy.
“Mẹ,” Cậu bé nắm lấy tay Karen và nói, “Chị đó nói đúng đấy ạ, Chucky đã từng cho con biết tên anh ấy, là Ray…”
“Andy!” Karen bất mãn ngắt lời cậu bé, quỳ xuống nhìn khuôn mặt đứa trẻ vẫn còn đẫm nước mắt, nhưng giờ lại nghiêm túc biện minh cho cô gái tóc vàng kia, cô ấy tức giận đứng dậy nhìn Sydel: “Xin cháu sau này cách xa con trai tôi ra.”
Một tay cô ấy cầm búp bê, một tay cứng rắn kéo Andy về nhà.
Belch lén nhìn Sydel.
Cô hơi rũ mắt nhìn xuống, vẻ mặt bình tĩnh, đứng đó một lúc rồi quay người bước vào biệt thự.
Belch theo cô vào nhà.
Karen kéo Andy vào thang máy đi về nhà, cô ấy mệt mỏi đặt chiếc cặp xuống, dặn dò con trai: "Sau này đừng lại gần chị gái đó, nghe cô ấy nói mấy câu vớ vẩn, con hiểu không?"
Andy cố gắng giải thích: “Nhưng mẹ ơi, Chucky thực sự đã nói với con rất nhiều điều… Nó đã nói với con rằng tên nó là Ray - cái tên mà chị gái vừa nói ấy.”.
Mà chị gái kia còn bảo Ray là kẻ s/át nh/ân.
Mặc dù Andy không hiểu rõ ‘kẻ s/át nh/ân’ là gì, nhưng đúng là thỉnh thoảng cậu bé cảm thấy Chucky rất hung dữ. Nó luôn chửi thề, hăm dọa phải giế/t ai đó, hay mắng người khác là lợn và c/on kh/ốn.
Nhưng Chucky chưa bao giờ cư xử như vậy trước mặt mẹ, và Andy cũng không biết phải giải thích thế nào với Karen.
“Búp bê không nói được những lời như vậy...” Karen tức giận nói: “Bây giờ con cũng đang thông đồng với người khác nói dối mẹ đúng không?”Thấy Karen không tin, Andy tủi thân bĩu môi, xỏ dép trong nhà vào rồi quay về phòng ngủ. Tối nay không có con búp bê bên cạnh, cậu bé không đi ngủ ngay lập tức. Cậu bé nghĩ đi nghĩ lại rồi đặt tờ rơi về lễ hội hóa trang cậu nhặt được trên đường hôm nay lên bàn, đọc nó một cách nghiêm túc và đầy mong đợi.
Sau khi con trai đã yên lặng, Karen mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy xoa thái dương, nhặt con búp bê bị hư lên, đi đến bàn làm việc, bật chiếc đèn bàn nhỏ, lấy kim chỉ trong hộp dụng cụ ra rồi bắt đầu khâu đầu và thân búp bê Chucky.
Karen làm suốt nửa tiếng đồng hồ mới ghép được đầu và thân của Chucky lại với nhau. Một đường màu đỏ nổi bật xuất hiện trên cổ con búp bê, nhưng dù có khiếm khuyết nhỏ, Karen vẫn rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Cô ấy giơ con búp bê lên xoay qua xoay lại, rồi đặt con búp bê đã được chắp vá vào góc phòng khách.
***
Sau khi Belch trở về phòng, cậu chợt phát hiện đồng hồ báo thức cạnh giường đã hết pin.
Ngày mai vẫn phải lên lớp - dù là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, nhưng Belch vẫn phải đến trường đúng giờ.
Cậu cầm chiếc đèn nhỏ cạnh bàn lên, không tìm thấy cục pin dự phòng nào trong ngăn kéo nên định đi xuống tầng hầm tìm.
Dưới tầng hầm còn có một gian chứa đồ.
Belch bật chiếc đèn nhỏ lên, khi mới bước xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm được vài bước thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trong tầng hầm tối tăm, hình như cậu nghe thấy tiếng thở nặng nề.
Chiếc đèn treo phía trên đầu cậu đã hỏng từ lâu, Belch ngập ngừng giơ chiếc đèn trong tay lên để chiếu sáng bóng tối trước mặt.
Dưới tầng hầm bày đầy các loại đồ vật linh tinh, nhưng làm gì có ai ở đó.
Xung quanh đều là bóng tối.
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng Belch đột nhiên rùng mình.
Cậu tiến thêm hai bước nữa, tiếng thở lại xuất hiện.
Tim Belch đập thình thịch, cậu nhìn quanh bốn phía, vì tầng hầm quá lớn và có nhiều góc tối nên cậu chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng tiếng thở rõ ràng cho cậu biết rằng ở đây chắc chắn có sự tồn tại của người thứ hai.
Belch không nhìn thấy bóng ai cả, cậu cố gắng nín thở, lúc đang định cầm đèn chạy về, thì đột nhiên phát hiện có người đang ngồi xổm trước bức tường ở một góc cách đó không xa.
Người đó đang ngồi quay lưng về phía cậu, mặt hướng vào tường phát ra tiếng thở nặng nề.
Bàn tay cầm đèn của Belch hơi run lên. Đang lúc cậu chuẩn bị bất chấp tất cả chạy ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy tiếng người đó khẽ gọi.
"Belch, lại đây."
Cô ấy nói.
Belch hoảng sợ đứng yên tại chỗ.
Đây là giọng của Sydel.
Nghe thấy giọng nói của Sydel, cậu vô thức tiến lên hai bước, thấy người trong góc quay đầu lại. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên một khuôn mặt tái nhợt, đúng là chị cậu.
Belch thở phào nhẹ nhõm, che lồng ngực nơi trái tim đang đập thình thịch, định mở miệng phàn nàn, nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ nói: "Chị, chị xuống tầng hầm làm gì thế?"
Sắc mặt Sydel tái nhợt như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Cô vô cảm nhìn chằm chằm vào Belch, vẫy tay với cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu đến gần hơn chút, tôi nói cho cậu một bí mật."
Belch cúi đầu tới gần: "Chị muốn nói cái gì mà thần bí..."
Chưa kịp nói xong, cậu chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên cầu thang.
"Belch, cậu đang làm gì ở dưới đó vậy? Sao lâu thế chưa lên?”
Giọng nói của cô gái còn thể hiện sự mất kiên nhẫn.
Trong phút chốc, đầu Belch trống rỗng. Cậu hoang mang giây lát, nhìn xuống thì thấy khuôn mặt xinh đẹp và nhợt nhạt của cô gái nở nụ cười méo mó, khóe miếng nứt ra biến thành một cái miệng to, trong mồm là tâng tầng lớp lớp những chiếc răng sắc nhọn.
Từ phần nướu đỏ tươi mọc ra hàng ngàn chiếc răng trắng sáng bóng, nhào đến cắn vào cánh tay cậu.
Belch run rẩy, cơ thể phản ứng nhanh hơn não. Cậu vô thức nhét cây đèn vào mồm nó, vừa lùi về sau vừa gào thét về phía cầu thang: "Chị ơi, aaaaa, dưới này có q/uái v/ật..."
Cậu kinh hãi chạy lên cầu thang, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn.
Con qu/ái v/ật trông giống Sydel đang bò về phía cậu bằng cả bốn chi trên mặt đất trong tư thế vặn vẹo với tốc độ cực nhanh.
Belch không có cách nào rút lui, giờ leo lên cầu thang đã không kịp, cậu dùng chút sức lực cuối cùng run rẩy hét lên: "Chị, đừng xuống đây, nhanh báo cảnh sát, thứ này trông giống y hệt chị hu hu hu hu....”
Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng bi phẫn, chưa kịp nói hết câu đã bị dọa bật khóc, thầm nghĩ dù Sydel có xuống đây cũng không đánh lại được thứ này, vậy thì không thể để cả hai cùng chếc được, ít nhất phải có cảnh sát đến thu dọn th/i th/ể của cậu, hy vọng lúc đó vẫn còn toàn thây. Nhưng cậu hơi không cam tâm, chếc trong miệng con qu/ái v/ật này còn không bằng bị Sydel đánh chếc....
Nhưng cậu chưa kịp buồn thương xong thì đã nghe thấy tiếng ai đó nhảy phịch xuống.
"Quái vật ở đâu?"
Sydel chiếu đèn pin vào tầng hầm trống rỗng, giọng điệu bình tĩnh, quay qua nhìn cậu.
Belch bối rối mở mắt ra, nhìn xung quanh và phát hiện dưới tầng hầm chẳng có gì cả.
"Chị, tin em đi... Vừa rồi không phải em hét loạn đâu. Thực sự có một con qu/ái v/ật trông giống hệt chị." Chưa kịp cảm động vì Sydel đã trực tiếp nhảy xuống cứu cậu, chân tay Belch múa loạn lên để giải thích. Trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, cậu vội nhìn kỹ tầng hầm: "Vừa nãy em phát hiện nó ở chỗ đó. Chỗ đó vẫn còn cái đèn bị nó cắn vỡ.”
Sydel không nói gì. Cô ngồi xổm xuống, nhặt được mảnh bóng bay bị vỡ màu đỏ bên chân Belch.
Cô nhìn chằm chằm nó một lúc rồi nói: "Lên trên trước đi."
Belch theo Sydel ra khỏi tầng hầm, trong tay cô đang cầm tờ rơi về lễ hội hóa trang.
Toàn thân cậu vẫn run rẩy, không dám ở một mình, Sydel nói: “Tối nay cậu đến phòng tôi ngủ đi, cậu dải đệm ngủ dưới sàn.”
Belch cầu còn không được, cậu mừng rỡ ôm chăn gối của mình qua. Đến phòng Sydel thì thấy cô đang ngồi trước bàn, hình như đang nghiên cứu cái tờ rơi đó.
Nhìn thấy Belch đi tới, Sydel quay người, thờ ơ nhìn cậu.
Lúc này Belch có chút PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương). Cậu nhìn sắc mặt tái nhợt của Sydel, đôi mắt sáng của cô dường như đang nhìn cậu chăm chú, không khỏi nuốt nước bọt.
Sydel ngập ngừng nói: "Cậu sợ tôi à?"
Belch: "...Không, không, chị là chị gái của em, sao em có thể sợ chị được."
Sydel: "..."
"Cậu là em trai tôi," Cô nói "Hãy nhớ rằng tuy cậu vừa ngu vừa phế, chẳng có ích gì, nhưng tôi sẽ không làm hại cậu.”
Belch ậm ừ: “ Vâng.”
“Bỏ đi,” Sydel thở dài: “Ngày mai trường cậu định tổ chức lễ hội hóa trang à?”
Belch nhìn thấy tờ rơi trong tay cô, gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu nên kể từ ngày mai sẽ có một lễ hội hóa trang kéo dài ba ngày -"
"Lúc đó sẽ có rất nhiều trẻ em đến chơi."
Sydel nhìn tờ rơi đột nhiên xuất hiện trên bàn cô.
Ở mặt trước là các hạng mục vui chơi trong lễ hội, mặt sau là ảnh đen trắng của cô, ở dưới còn viết một dòng chữ.
[Sydel Christian qua đời vào ngày x, tháng x năm x, hưởng dương mười tám tuổi. 】
Ngày được đánh dấu trên tờ rơi là ngày mai.
Ngày mai cũng là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè.
Sydel cúi xuống nhìn một lúc, gấp tờ rơi lại và cho vào cặp sách. Cô muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai.
Nếu đó là một lễ hội hóa trang thì liệu chú hề không có xuất hiện không?
Sydel ném mảnh bóng bay trên tay vào thùng rác.