Chucky bị va đập đầu óc choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại thì Sydel đang canh bên cạnh bàn đã lưu loát dùng dây gai trói chặt nó lại.
Chucky với mái tóc vàng bồng bềnh và khuôn mặt méo mó tức giận vặn vẹo cơ thể, vùng vẫy như một con sâu lông, đến khi cô gái tóc vàng đạp chân lên người, nó mới dần dần dừng lại.
Đầu kia của sợi dây được buộc vào chân của chiếc tủ sách bằng gỗ nặng trĩu.
Sydel trói Chucky lại, kéo chiếc ghế thấp ngồi xuống trước mặt nó, tò mò chống cằm: “Tôi biết anh là ai.”
"K/ẻ s/át nh/ân nổi tiếng Charles Lee Ray... Tôi không hiểu. Tại sao anh lại kiên trì tìm tôi như vậy?”
Sydel đoán rằng con búp bê bị Andy bỏ rơi có thể sẽ đến tìm cô sau khi nó trốn thoát. Vì vậy cô vẫn chưa ngủ mà chuẩn bị sẵn bẫy, nhưng....
Cô gái tóc vàng khẽ cau mày, có vẻ hơi bối rối.
"Là vì tôi để khiến đồng phạm của anh bị bắt nên anh tới báo thù sao?"
Chucky ngừng vùng vẫy, vẻ mặt bất mãn nhìn Sydel: "Tại sao tao phải báo thù cho tên hèn nhát đó? Nói đến đây, tao còn phải cảm ơn mày vì đã tiễn hắn vào t/ù đấy.”
Trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô gái tóc vàng thoáng hiện một nụ cười.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, lặng lẽ nhìn Chucky: "Vậy tại sao nửa đêm anh lại bò vào nhà tôi?"
Ánh mắt Chucky đờ đẫn, con búp bê có biểu cảm linh động đảo mắt: “Tao xem tin tức trên TV biết chúng mày đã tiễn tên ngốc đó vào t/ù nên tao chỉ muốn kết bạn thôi, tao thề là tao không có ác ý.”
Sau đó nó nhìn thấy cô gái vốn giữ vẻ mặt thờ ơ từ nãy đến giờ đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng.
Sydel vui vẻ vỗ vai nó: "Thật trùng hợp, tôi cũng muốn kết bạn với anh."
Đôi mắt xanh của cô tràn đầy nhiệt huyết, chân thành khen ngợi: "Miệng anh hôi quá."
Chucky sửng sốt, sau đó vô thức vặn lại: "Mày cũng vậy."
Cô gái tóc vàng có vẻ hơi xấu hổ. Cô nói, "Có lẽ do tôi quá phấn khích. Điều tôi muốn nói là-"
"Anh chửi thề giỏi thật đấy. Tôi nghĩ chúng ta có thể thảo luận sâu hơn về vấn đề này."
"Haiz..." Cô gái tóc vàng thở dài, có vẻ bất mãn phàn nàn: "Từ khi đến đây, tôi chưa giao tiếp bình thường với ai cả."
Chucky: "...?"
Phải chăng cách giao tiếp bình thường này ám chỉ việc giao tiếp bằng cách “chửi rủa” sao?
Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Chucky đã đảo mắt liên hồi và bắt đầu hét lên: "Tao sẽ trở thành bạn tốt với mày. Bây giờ mau cở trói cho tao, mày đối xử với bạn bè thế hả?"
Sydel: "Chờ một chút."
Cô quay người lấy điện thoại di động ra, bật máy ghi âm, nhìn Chucky đầy mong đợi, thúc giục: “Chúng ta có thể trao đổi về những lời anh dùng để chửi bới người khác trước…”
Bầu không khí đột nhiên đình trệ.Sau khi nhìn thẳng vào cô gái trước mặt vài giây, Chucky nhận ra cô rất nghiêm túc muốn ghi âm lại những lời chửi rủa của mình.
Chucky cảm thấy bị chơi đùa và xúc phạm một cách sâu sắc.
Nó vô cùng tức giận, chửi ầm lên: “Con lợn ngu ngốc này…”
"Bép."
Chưa kịp nói xong đã nhận được một cái tát vào mặt.
Sau khi tát con búp bê một cái, Sydel chậm rãi thu tay lại, ân cần nhắc nhở: "Người anh nên mắng không phải là tôi, mà là chú hề kia.”
Cô đặc biệt chu đáo đưa điện thoại lại gần Chucky.
Sydel vui vẻ chờ đợi cái máy chửi này tự hoạt động, nhưng sau khi bị đánh, trên má Chucky vẫn còn in dấu tay màu đỏ, khuôn mặt nhựa bị biến dạng, nó tức giận đùng đùng, hung dữ quay đầu lại: “Con kh/ốn....”
"Bép."
“Tao sẽ không…”
"Bép bép bép"
Một lúc sau, Sydel nhìn khuôn mặt sưng tấy của Chucky, có chút lo lắng không biết mặt nó sưng vậy có nói được không.
Cô suy nghĩ một lúc, quay người lấy một cái áo, lục túi móc ra một điếu thuốc.
Sydel nhìn điếu thuốc một lúc——
Cô không hút thuốc, nhưng sau khi đánh người ta ở buổi vũ hội ngày hôm qua, Sydel chợt cảm thấy thiếu thứ gì đó trong tay.
Để làm nổi bật nhân cách của một kẻ bắt nạt lạnh lùng và độc ác, Sydel đã đặc biệt xin người khác một điếu thuốc và đợi Belch đi ra.
Để tránh việc chưa kịp tạo dáng mà điếu thuốc đã cháy hết trước khi Belch đến, nên Sydel còn xin người ta thêm một điếu.
Điếu thuốc ấy vẫn còn trong túi áo, Sydel chưa vứt nó đi nên bây giờ có thể sử dụng nó vào mục đích mới.
Cô gái tóc vàng uể oải quay lại ngồi xuống chiếc ghế thấp, từ trong túi áo bên hông lấy ra một chiếc bật lửa, trên khuôn mặt trắng nõn nở một nụ cười nham hiểm, cúi sát vào mặt con búp bê xấu xí Chucky, nhấn giữ nút bật lửa bật ‘tách’ một tiếng.
Ngọn lửa bùng lên là mối đe dọa lớn đối với một món đồ chơi bằng nhựa.
Chucky biến sắc, nó hung hăng nói: "Mau bỏ thứ này ra. Tao cảnh cáo mày..."
Cho đến khi nhiệt độ của ngọn lửa khiến những sợi tóc vàng cháy xém từ từ khô quắt lại, giọng điệu của Chucky mới dần yếu đi: "Làm ơn... mang thứ này tránh xa tao có thể làm theo lời mày."
Sydel cất bật lửa: “Thật sao?”
Cô gái tóc vàng thản nhiên ấn chiếc bật lửa trước mặt, ngọn lửa xanh đốt cháy điếu thuốc cô đang kẹp giữa các đầu ngón tay.
Cô nhẹ gẩy tàn thuốc, ngay sau đó cúi xuống và dí đầu thuốc lá đang cháy vào một bên mắt đang lộc cộc chuyển động của Chucky.
Chucky đau đớn hét lên: "Ahhhhhhhhh đồ kh/ốn k/iếp, tao x mày xxx..."
Sydel cúi đầu giẫm lên sợi dây gai và hai tay bị trói sau lưng của nó, cười nhẹ: “Bỏ mấy chiêu trò vặt vãnh đó của anh đi.”
Hai cánh tay phía sau liên tục vùng vẫy hòng cởi sợi dây gai đang trói nó.
"Xèo xèo——"
Đầu thuốc chạm vào hốc mắt bằng nhựa của Chucky phát ra tiếng như tiếng lửa gặp nước, Sydel rút điếu thuốc lại, thấy mồi lửa trong đầu mẩu thuốc đã tắt, từ hốc mắt bằng nhựa rỉ ra một ít chất lỏng.
Sydel kinh ngạc nhướng mày, có chút tò mò về kết cấu cơ thể của con búp bê này.
Chucky đau đớn lăn lộn trên mặt đất, bây giờ một bên mắt của nó đã gần như cháy đen.
Sydel dẫm lên má nó, phòng trường hợp nó va lung tung làm vỡ đồ đạc.
Cô bình tĩnh nói: "Tôi ghét rắc rối. Nếu anh không muốn làm bạn của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất để đạt được mục đích của mình."
Sydel vốn chẳng phải người kiên nhẫn.
Nếu không vì sự ủy thác từ người cô ruột, cô sẽ không vượt ngàn dặm đến tận thị trấn nhỏ Derry này. Cô cũng đã dày công tự tạo cho mình nhân cách của kẻ bắt nạt lạnh lùng và u ám để đưa Belch từ thời kỳ thiếu niên phản nghịch trở lại con đường chân chính.
Sydel đã xử lý những vũ bắt nạt học đường trong nhiều năm, nên hiểu rất rõ tâm lý của những đứa như Belch.
Nếu bạn thể hiện mình là một người ngay thẳng chính trực và đưa ra những lời chỉ dạy nghiêm túc thì có lẽ sẽ không có tác dụng nhiều đối với những thanh thiếu niên ở thời kỳ nổi loạn.
Sydel lười lãng phí nước bọt nên chọn luôn phương pháp trực tiếp và nhanh gọn nhất.
Biến bản thân trở thành kẻ bắt nạt, sau đó khiến những kẻ bắt nạt tự cảm nhận nỗi thống khổ khi bị bắt nạt.
Trên thực tế, mặc dù bản thân Sydel đã thống trị trường học và chiếm giữ vị trí chị đại trong nhiều năm, nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra kiêu ngạo và lạnh lùng.
Tuy nhiên chỉ có bản thân Sydel biết năm đó tay cầm gạch ngồi xổm ở đầu ngõ lúc hai giờ đêm, trông có vẻ hung dữ, nhưng thực tế lúc đó phải ôm vai run rẩy trong gió lạnh, cô đã cảm thấy xấu hổ đến nhường nào.
Thế nên sau này, khi những người khác đi đánh nhau, ba lô của họ đều chứa v/ũ kh/í, mà cô cũng cầm ba lô theo, chỉ là bên trong chứa một chiếc áo bông lớn.
Sự khác biệt giữa kẻ bắt nạt học đường trong mắt mọi người và kẻ bắt nạt học đường trong thực tế lớn đến mức nào.
Có lẽ nó phải bằng độ sâu của rãnh Mariana.
Nhớ lại quá khứ, Sydel không khỏi thở dài.
Vì vậy, những gì cô nói với Belch cũng không sai. Mặc dù nhiều lần cô cố tình hù dọa nó, nhưng Belch thực sự là người mà cô đã dành nhiều sự kiên nhẫn nhất để dạy dỗ trong mấy năm này.
Nhưng Chucky không có đặc quyền này.
Sydel đã giẫm lên mặt nó. Vì nó bị trói bằng dây thừng nên dù Chucky có khỏe đến đâu thì cũng không thể thoát được.
Cô cúi người xuống lần nữa, lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của Chucky, nhếch môi, chậm rãi châm lại điếu thuốc: “Tuy tôi không có nhiều kiên nhẫn, nhưng khi h/ành h/ạ người khác, tôi có thể mở rộng giới hạn của mình.”. Để tận tình chăm sóc hơn một chút.
Sydel nhìn xuống, phớt lờ lời cầu xin của Chucky, vô cảm dí mẩu thuốc lá vào mặt nó, phát ra tiếng xèo xèo, để lại một vết lõm nông.
Giống như phản ứng khi da người bị bỏng, Chucky hét lên đau đớn, trong khi Sydel nhìn khung cảnh thần kỳ trước mặt và càng tò mò hơn về cấu trúc cơ thể của con búp bê Chucky này.
Cô bình tĩnh liếc nhìn các dụng cụ mổ xẻ trong ngăn kéo ở góc bàn, hình như cô đã không sử dụng chúng kể từ khi đến thị trấn Derry.
Ôi.
Nhưng Sydel vẫn phải kiềm chế một số ham muốn kỳ lạ. Dù sao...hiện tại Chucky vẫn còn hữu dụng.
Sydel không h/ành h/ạ nó quá lâu. Sau khi Chucky cầu xin sự thương xót, cô lại lấy điện thoại di động ra và để nó bắt đầu chửi.
Chucky với mái tóc màu vàng rối bù, cả người bị bó bằng sợi dây thừng, động đậy gò má đầy vết thương ghé vào điện thoại bắt đầu phẫn nộ chửi bới.
Nó càng chửi càng tức, nhớ ra bản thân chỉ là muốn hoán đổi thân xác với thằng bé đó, dùng thuật chuyển hồn để đưa linh hồn của mình vào cơ thể con người, lấy lại sự sống mới.
Nếu nó chọn trèo thẳng vào cửa sổ phòng thằng bé ấy thì đã sớm thành công rồi. Nếu không vì nó vẫn muốn trả thù người trước mặt...
Chucky chửi ruả liên tục, càng lúc càng hối hận và bi phẫn.
Sớm biết thế này, thì lúc đầu sao phải làm vậy.
Sydel lấy ở đâu ra một chiếc kéo, ngồi xổm ở một bên, chống cằm lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ “tài năng văn chương” của Chucky.
Chucky nói hồi lâu rồi dừng lại hít thở, thấy Sydel vui vẻ lưu đoạn ghi âm trên điện thoại, không nhịn được nói: “Không phải mày cũng biết chửi người khác sao? Sao không tự đi mà chửi?”
Nó có thể đoán được một chút lý do Sydel lưu lại đoạn ghi âm, là vì chú hề kia.
Cô gái tóc vàng một tay cầm chiếc kéo màu bạc, trầm ngâm một lúc, nói như đúng rồi: “Bởi vì tôi có một người em trai, khó khăn lắm nó mới cải tà quy chính, tôi muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp trước mặt nó, nên không thể ăn nói bậy bạ, chửi rủa loạn xạ như một kẻ mắc chứng hưng cảm được.”
Chủ yếu là vì làm vậy quá lố bịch.
Chucky: "..." Nó có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng Sydel đang chửi xéo mình.
Nó lặng lẽ trợn trắng mắt khi Sydel không nhìn thấy.
“Được rồi, tao đã làm theo lời mày nói.” Chucky nói: “Mày nên thả tao ra đi chứ.”.
Theo cuộc đàm phán thân thiện trước đó giữa Sydel và nó——
Sau khi nó dùng hết những lời lẽ bẩn thỉu để chửi xong, Sydel sẽ cởi dây và thả nó đi.
"Đợi tí."
Nhưng cô gái dường như không có ý định đó.
Cô nghiêng đầu, đôi mắt xanh lấp lánh vẻ tò mò, chiếc kéo trong tay lóe lên ánh bạc: “Còn một việc nữa?”