Môi Belch run run, trong phút chốc sắc mặt chợt tái nhợt.
Người đàn ông dưới đáy hố nhặt chiếc đèn pin lên vẫy về phía cậu, hình như đang nói điều gì đó.
Sau đó, Belch run rẩy lùi lại hai bước, hoàn toàn không có ý định nghe xem ông ta nói gì.
Người đàn ông mặc quần áo cũ rách tiến tới hai bước, thấy nét mặt sợ hãi của Belch, dường như ông ta đã hiểu ra, nở nụ cười với cậu, cúi xuống, bẻ một cánh tay từ trên thân thể "người" kia xuống.
Đó hoàn toàn không phải là một con người.
"Tượng sáp" Người đàn ông vẫy tay về phía Belch và hét lớn.
Âm thanh xuyên qua màn mưa tầm tã, Belch sửng sốt trong giây lát, mới nhận ra đó chỉ là một bức tượng sáp hình người.
Làm sao cơ thể con người lại có thể dễ vỡ đến mức bẻ một cái là đứt như vậy được.
Cậu thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông mặc quần áo cũ rách ướt đẫm đứng trong mưa, cố leo lên theo dòng nước mưa để đưa chiếc đèn pin cho Belch.
Ông ta trông không còn trẻ nữa, tướng mạo xấu xí, mắt xếch mồm lệch, râu ria xồm xoàm như cỏ dại, vừa cười đã lộ ra hàm răng thưa đen sì.
Cơ thể người đàn ông toát ra mùi tanh hôi thối, trên thắt lưng có một con d/ao rựa dính vết m/áu loang lổ.
Sau đó, Belch nhìn thấy người đàn ông không còn trẻ ấy vất vả leo lên dốc, trả lại chiếc đèn pin cho cậu. Tuy vẫn còn cảnh giác nhưng cậu không dám lộ ra ngoài, vẻ mặt áy náy nhận lại đồ: "Xin lỗi, vừa rồi cháu cho rằng -"
“Không sao đâu,” Người đàn ông liên tục xua tay, “Chú chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển x/ác động vật, thỉnh thoảng cũng nhận vứt một ít rác.”
Có vẻ người đàn ông bị hiểu lầm nhiều thành quen, nên không để ý ánh mắt của Belch.
Ông ta liếc nhìn Belch và chiếc xe đang bật đèn phía sau cậu, "Xe của cháu có vấn đề gì à?"
"Không ạ," Belch lắc đầu: "Xe không có vấn đề gì, chỉ là con đường phía trước bị chặn, chúng cháu không đi qua được.."
"Bíp bíp bíp——"
Tiếng còi xe vang lên trong mưa khiến Belch giật mình, vô thức quay người lại, đi hai ba bước đến bên cửa sổ xe.
"Chị, có chuyện gì vậy?"
Belch nói rồi đồng thời ngây người.
Chiếc chăn mềm mại quấn quanh người Sydel đã được cô giấu ở đâu đó.
Mái tóc dài màu vàng của cô gái xõa ra sau lưng, lộ ra bờ vai và cái cổ với những đường nét duyên dáng. Chiếc cằm trắng như tuyết hơi hếch lên, trong màn mưa tối tăm đôi mắt xanh của cô sáng một cách kỳ lạ. Lúc này đôi mắt đó đang lạnh lùng nhìn cậu: “Cô chưa từng dạy cậu không được tùy tiện nói chuyện với người lạ hả?”
Belch: "..."
Cậu nhìn cô gái trước đó còn cuộn tròn uể oải trên ghế, bây giờ đột nhiên ngồi thẳng tắp với khí thế bá đạo, cảm xúc lẫn lộn nói: “Chị, em không phải là con nít…”
Nhưng Belch vẫn ngoan ngoãn quay lại ghế lái.
Người đàn ông vứt x/ác lảo đảo bước tới theo sau cậu, qua cửa sổ xe nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, dường như ông ta ngây ra trong giây lát, đôi mắt đục ngầu đầy toan tính.
Yết hầu của ông ta khẽ động, thấy cô gái bật đèn pin lên, nhưng cô rất lịch sự hướng ngọn đèn chiếu xuống đất, mượn chút ánh sáng le lói để nhìn ông ta.
Người đàn ông nói: “Cậu bé đó nói các cháu bị chặn không đi được… Chú biết ngã tư phía trước rất dễ xảy ra sạt lở. Nếu các cháu có thể đi xuống cùng chú, chú biết đường vòng có thể đi vòng qua…”
Như sợ Sydel và Belch không tin, ông ta dùng cử chỉ ra hiệu, trên những ngón tay thô ráp và nứt nẻ vẫn còn vết m/áu thấm vào các khe nứt chưa rửa sạch.
“Con đường đó cách đây không xa, cũng dễ đi, từ đây đi xuống là đến, sẽ đi ngang qua một thị trấn bỏ hoang.... nhưng không sao, cứ lái qua là được.
Belch lắng nghe, sau đó mở định vị, tìm con đường mà người đàn ông nói, phát hiện đúng thật ở đây có một thị trấn đã bỏ hoang nhiều năm.
Nhưng con đường mà người đàn ông nói đến thì không thấy.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Thị trấn đã bị bỏ hoang nhiều năm nên việc một con đường làng trong trấn nhỏ không có trên bản đồ định vị là điều rất bình thường.
Cậu mừng thầm, định tiếp lời người kia, nhìn đến Sydel thì lại lẳng lặng nuốt xuống những lời định nói.
“Không cần đâu ạ.” Cô gái giữ thái độ lạnh lùng xa cách nhưng vẫn lịch sự từ chối ý tốt của người đàn ông.
Sau đó Belch ngồi nghe chị gái mình và người đàn ông ngoài cửa trao đổi qua lại.
Nội dung đại khái là người đàn ông thuyết phục cô vài câu nhưng Sydel đều lịch sự từ chối.Nói qua nói lại một hồi, người đàn ông mặc quần áo cũ rách có vẻ hơi thất vọng, đôi mắt đục ngầu đảo nhẹ, vẫy tay với Sydel và Belch: "Vậy thôi, tạm biệt. Chúc các cháu may mắn."
Sydel lịch sự vẫy tay lại, quay đầu lạnh lùng liếc xéo Belch: "Sao còn chưa lái xe?"
Chị gái cậu đột nhiên trở nên hung dữ, Belch cũng không dám nói gì, im lặng đạp chân ga và lái xe về phía trước trong tiếng dẽ nước.
Trong màn mưa tối tăm, hai chiếc đèn xe nhấp nháy.
Trên quốc lộ vắng tanh chỉ có duy nhất một chiếc xe.
Phía sau xe, một người đàn ông dáng vẻ xấu xí đứng dưới mưa lớn, có vẻ tiếc nuối mím môi, sờ con d/ao rựa trên thắt lưng rồi lững thững đi xuống sườn đồi.
Ông ta đi đến chỗ chiếc xe tải cũ của mình, lau khuôn mặt ướt đẫm, bước vào, đóng cửa và nổ máy——
Chiếc xe tải phát ra tiếng oạch oạch, từ từ tiến sâu vào trong thung lũng.
Sau khi vừa lái xe đi được hơn chục mét, khuôn mặt người đàn ông bỗng trở nên méo mó.
Điều này khiến khuôn mặt vốn đã xấu xí lại càng trở nên đáng sợ hơn.
Ông ta đập mạnh vào vô lăng, bước xuống xe, tiến tới phía đầu xe để kiểm tra tình hình.
Chỗ trũng phía trước đầu xe tích tụ đầy nước mưa——
Có lẽ do vừa nãy nói chuyện với Sydel và Belch quá lâu nên giờ trong thung lũng này đã đầy dấu vết của trận bão để lại.
Xe tải không thể chạy qua nên người đàn ông đành phải lê thân thể ướt sũng của mình trở lại.
Nhưng lần này ông ta quay đầu đổi hướng.
Chiếc xe tải bốc mùi tanh hôi thoang thoảng và dính đầy vết m/áu phát ra tiếng “cót két” rồi quay đầu lao lên sườn đồi.
Người đàn ông xấu xí lái xe tải lên sườn đồi nhưng nước mưa đã ngập tới lốp xe. Có vẻ như không thể dừng lại ở đây quá lâu.
Khuôn mặt ông ta u ám và đôi mắt tối sầm, do dự một lúc trước khi dẫm chân ga.
Trên đường quốc lộ có thêm bóng dáng một chiếc xe tải khác đang đi về hướng xe của Belch.
Ở đây vốn chỉ có một con đường lớn.
Belch lái xe thêm một cây số nữa và ngập ngừng giảm tốc độ, nghe Sydel nói: "Tiếp tục lái xe."
Cậu lại tiếp tục lái xe về phía trước, nhưng lần này cậu chỉ đi được vài chục mét thì có chuyện xảy ra.
Một người đàn ông cường tráng đang đứng bên đường, cả người ướt đẫm nước mưa, thấy ánh đèn ô tô đang đi tới, ông ta vui vẻ vẫy tay, hình như đang hét lên điều gì đó.
Phía sau người đàn ông còn dừng một chiếc xe, có vẻ xe bị hỏng nên mới phải đứng bên đường khổ sở chờ đợi.
Belch lại lái chậm lại nói: "Chị, người kia hình như cần giúp đỡ..."
Gặp phải sự cố xe cộ trong thời tiết thế này là chuyện rất phiền phức, có lẽ người này chỉ muốn đi nhờ thôi.
Sydel nhìn người đàn ông cao 1m9 và nặng không dưới 100kg: "... kệ ông ta, đi vòng qua đi."
Belch: "... Ơ"
Cậu ngoan ngoãn lái xe qua, nghe thấy Sydel nhẹ nhàng nói: “Một đấm của ông ta có thể giếc chếc hai người như cậu đó.”
Belch: "..."
Ồ.
Chiếc xe chạy vòng qua, phớt lờ lời cầu cứu của người đàn ông.
Người đàn ông cường tráng thất vọng lau nước mưa trên mặt, nhưng vì ông ta vẫn mặc áo mưa nên trông cũng không quá thảm.
Ông ta đợi thêm hai phút nữa, thấy một chiếc xe tải đang tiến tới.
Đôi mắt của người đàn ông cường tráng sáng lên, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe tải cực kỳ cũ kỹ, mà thân xe còn dính đầy m/áu, ông ta hơi nao núng, do dự và không vẫy tay.
Chiếc xe tải gầm rú lao qua, người đàn ông cường tráng tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát chạy tới.
Người đàn ông cường tráng vui vẻ lao ra giữa đường, hưng phấn vẫy tay: "Hey, cảnh sát trưởng. Xe của tôi bị hỏng rồi, giờ nó đang mắc kẹt trong vũng bùn, lốp xe không nhấc lên được..."
Cửa xe mở ra, có hai cảnh sát lần lượt ngồi ở ghế lái và ghế phụ, và một cảnh sát khác ngồi ở ghế sau.
“Thế thì thật quá tệ.” Người cảnh sát lái xe cau mày xem xét tình hình: “Anh lên xe trước đi.”
“Định vị báo con đường phía trước bị chặn rồi…” Người đàn ông cường tráng lên xe, cởi áo mưa ra và giải thích với ba người: “Bây giờ tôi cũng không thể tìm được người giúp, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi và uống đồ nóng thôi."
Ông ta rùng mình vì mưa lạnh, thịt mỡ trên người cũng rung lên.
“Này anh bạn, anh thật xui xẻo khi gặp sự cố trong thời tiết thế này đấy.”
Người cảnh sát phía trước ném cho ông ta một gói giấy vệ sinh: “Chúng tôi cũng được cử đến đây vì có chuyện khẩn cấp, ai ngờ lại bị mắc kẹt ở nơi này. Trời mưa to quá, giờ không thể ra ngoài được, chỉ có thể đi đến phía trước xem tình hình thế nào.”
“Đúng vậy,” Một cảnh sát khác thở dài: “Nếu ngày hôm nay không đột ngột có tin trình báo, chúng tôi cũng không phải đến một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này… Cấp trên còn nóng lòng yêu cầu chúng tôi gửi vật chứng về. Thời tiết chếc tiệt này, đi đường cũng khó…”
"Cám ơn." Người đàn ông cường tráng cảm kích nói. Ông ta vẫn mặc một bộ vest lịch sự và thắt cà vạt gọn gàng, trông có vẻ là tầng lớp tinh anh trong xã hội.
Người đàn ông cường tráng lấy giấy vệ sinh lau nước mưa trên mặt, thở hổn hển cười nói: “Nhân tiện, tôi tên Malcolm Rivers, không biết nên xưng hô với mấy ngài cảnh sát đây thế nào?”
……
Chiếc xe đã chạy thêm một km nữa.
Dưới ánh đèn xe sáng chói, một thị trấn nhỏ lặng lẽ hiện ra.
Trước khi nhìn rõ thị trấn, một cái khách sạn đã từ từ xuất hiện trước mắt Sydel.
Đây là một khách sạn nhỏ, diện tích không lớn, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu qua cửa sổ. Qua màn mưa tầm tã, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đang đi lại bên cửa sổ.
Người phụ nữ có vẻ rất gầy nhỏ, đầu quấn khăn, vội vàng đi qua đi lại.
Qua cửa sổ có thể thấy nội thất bên trong rất đơn giản, trông rất bình dị.
Belch dừng xe cách đó không xa, nhìn định vị: "Chị, ngay phía trước là giao lộ nơi bị sạt lở đất."
“Cách đây chưa đầy một km,” Cậu bổ sung thêm.
Ở gần đường núi có lở đất là rất nguy hiểm. Hiển nhiên giờ không thể tiếp tục lái xe về phía trước nữa.
Nói cách khác, có vẻ như họ chỉ có thể ở lại thị trấn nhỏ tưởng như đã bị bỏ hoang từ lâu này——
May mắn thay, trong thị trấn vẫn còn một khách sạn đang hoạt động.
Belch suy đi tính lại: "Chị, chúng ta đi xuống nhìn xem sao nhé?"
Rồi tiện thể nghỉ ngơi trong khách sạn một lát chẳng hạn, chứ cứ ở trong xe không phải là biện pháp tốt.
Hơn nữa, nước hiện đã ngập đến gần 1/3 thân xe rồi.
Đường quốc lộ và các chỗ đất trống có địa hình bằng phẳng, nếu muốn lái xe đến chỗ cao hơn, thì chỉ có thể đi vào thị trấn nhỏ này, cũng bắt buộc phải đi qua khách sạn.
Ánh mắt Sydel chợt tối lại, cô giữ chặt Belch: "Chờ một chút."
Hai người lặng lẽ đợi trong xe thêm vài phút nữa.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô bất ngờ đi tới từ phía đối diện đường quốc lộ, khi đèn pha tiến tới, Sydel thấy rõ đó là một chiếc ô tô sang trọng.
Đây có vẻ là một người giàu có.
Nhưng làm sao một người giàu có có thể đến một nơi như thế này?
Cô đè nén sự nghi ngờ, thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest bước xuống. Sau đó, một người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng bước ra, người đàn ông che ô, hai người nhìn quanh rồi chậm rãi đi về phía khách sạn.
Sydel bảo Belch đỗ xe ở bãi cỏ bên đường. Khi nhìn thấy một chiếc ô tô đang tiến tới từ xa, cô đã tắt đèn xe, vì vậy cặp đôi mới cưới này dường như không phát hiện ra có một chiếc ô tô đậu bên đường.
Khi người đàn ông mặc vest và người phụ nữ mặc váy cưới cùng nhau bước vào khách sạn, Sydel nhỏ giọng hỏi Belch: "Không phải cậu bảo đường đã bị chặn sao? Tại sao từ đó còn có người có thể đi đến đây?."
Belch bối rối nói: "Em cũng không biết."
Cậu mở điện thoại lên, xem lại định vị, nói một cách chắc chắn: “Con đường chắc vẫn chưa được sửa chữa xong, chính quyền thành phố cũng chưa gửi thông báo, có thể họ chưa xem định vị, lái xe đến đó mới phát hiện không đi được… nên lại quay lại ”.
Cậu hỏi: “Chị, bây giờ chúng ta có ra ngoài không?”
Sydel lắc đầu: “Đợi thêm chút nữa.”
Cả hai nán lại trong xe thêm một lúc nữa thì có một chiếc xe tải ầm ầm chạy tới.
Xe tải dừng lại, cửa mở, một người đàn ông mặc quần áo cũ rách trông như kẻ vô gia cư nhảy ra ngoài. Ông ta chạm vào con d/ao rựa trên thắt lưng, nhìn xung quanh và hình như thấy chỉ mỗi trong khách sạn có người.
Người đàn ông xấu xí bước chậm về phía khách sạn.
Belch ngạc nhiên: "Sao ông ta cũng ở đây?"
Sydel lắc đầu, ra hiệu cho cậu im lặng.
"Những người đến đây hôm nay chắc không chỉ có họ."
Cô lặng lẽ đáp.
Quả nhiên, cô vừa nói xong không lâu, một chiếc xe cảnh sát với đèn báo nhấp nháy cũng đi đến đậu cạnh khách sạn.
Ba cảnh sát bước ra khỏi xe, cùng với một người đàn ông cường tráng mặc vest.
Bọn họ hai người một ô, bước đến khách sạn và gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một người phụ nữ gầy gò lộ nửa khuôn mặt ra đón họ bước vào.
"Chị!" Belch ngạc nhiên nói khi nhìn thấy cảnh sát và khẩu s/úng trên thắt lưng của họ: "Ở đây có cảnh sát, chắc là an toàn phải không? Giờ chúng ta xuống xe được chưa?"
Nước mưa vẫn đang chậm rãi dâng lên, nên việc ở trong xe không phải là một cách hay.
Sydel suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
Trước khi xuống xe, cô tóm lấy Belch, nhỏ tiếng dặn dò: “Chốc nữa phải học cách thông minh lên...thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe, đừng tùy tiện quan tâm đến người khác, theo sát tôi, đừng ở một mình với người khác, phát hiện có chuyện không ổn thì lập tức báo cho tôi biết..."
“Còn nữa,” Khuôn mặt trắng như tuyết của Sydel lạnh tanh, cô quay người rút ra một chiếc kéo bạc và một con d/ao găm từ trong ba lô, đưa cho Belch: “Nếu bị tách lẻ, hãy nhớ giấu mình đi——”
"Giấu kéo kỹ vào. Nếu cần, có thể dùng kéo để c/ắt đ/ứt gân tay và gân chân, còn có thể ch/ọc vào mắt hoặc bất kể chỗ nào..."
“Điều cuối cùng,” Cô vỗ nhẹ vào khuôn mặt đờ đẫn của Belch, “hãy bỏ vẻ mặt ngốc nghếch của cậu đi và khiến mình trông thông minh hơn chút——”
“Ít nhất thì đừng trông giống một đứa thiểu năng.”
Sydel nghĩ đến việc Belch nghe lén mấy đứa trẻ mười hai mười ba tuổi trong nhóm của Bill mà cũng bị phát hiện, cô lại cảm thấy đau đầu: "Quên đi, chỉ cần cậu có thể tự bảo vệ mình là được."
Belch: "..."
Cậu ngơ ngác nhìn chiếc kéo trong tay một lúc rồi nhét chúng vào trong người, quay lại thì thấy Sydel đang chiếu đèn pin vào gương chiếu hậu của ô tô, điều chỉnh lại nét mặt.
Gần như chỉ trong chốc lát, cô gái tóc vàng đã từng quấn chăn, cuộn tròn trong xe lan man trò chuyện dường như đột nhiên trở thành một người khác.
Đôi mắt xanh của cô chợt trở nên sắc lạnh, giống như một con d/ao xanh sắc bén.
Khuôn mặt trắng cùng đường nét tinh tế không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào chỉ giữ trạng thái lạnh lùng kiêu ngạo, khi hơi nheo mắt lại sẽ có cảm giác như đang từ chối sự tiếp xúc của người khác.
Belch, người tận mắt chứng kiến khuôn mặt Sydel thay đổi trong một giây: "..."
Thành thật mà nói, cậu nghĩ chị gái mình nên đến Hollywood.
Sydel lấy chiếc áo mưa màu đen của cô ra, mặc vào và xách ba lô ra khỏi xe——
Tất nhiên, cuối cùng ba lô và vali đều bị ném hết cho Belch cầm.
Sydel chỉ lấy ra một số đồ vật tiện mang theo nhét trên người, xoay người đi về phía khách sạn, theo sát là Belch đeo ba lô.
"Cộc, cộc, cộc..."
Cô gõ vài lần, cửa đột nhiên mở ra.
Tuy nhiên, người mở cửa không phải là người phụ nữ gầy gò vừa rồi.