“Mau – chạy đi –”
Một tia sét lóe lên trên bầu trời tối đen, trong thoáng chốc trời đất sáng tựa ban ngày.
Trong mắt Sydel, bóng dáng đứa trẻ gầy gò in rõ trên lớp cửa kính, nó áp sát lên cửa khiến đường nét khuôn mặt bị biến dạng. Có vẻ nó rất lo lắng, không ngừng làm khẩu hình.
Nhưng cảm xúc trong đôi mắt xanh của cô gái tóc vàng vẫn như thường lệ, không hề có chút xao động nào.
Cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài trời.
Quan trọng là...
Mưa to dữ dội, tiếng gió gào thét, bùn đá chồng chất... Với thời tiết hiện tại thì vấn đề không phải là "có nên đi hay không?"
Lúc này, họ không thể rời khỏi khách sạn này được.
Họ ở đây là chỉ tất cả mọi người trong khách sạn.
Đứa trẻ này trông gầy gò hốc hác, quần áo mỏng manh, có vẻ là con một gia đình nghèo, chắc nó chưa biết chuyện đường bị tắc nên mới nhắc nhở những người trong khách sạn bỏ chạy.
Nhưng đứa trẻ này lại không biết.
Từ khoảnh khắc trận mưa bão bắt đầu, đã định sẵn là không ai có thể trốn thoát.
Dù trong khách sạn có thứ gì đi chăng nữa.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, hình như là Eva, bà chủ khách sạn đã dỗ dành đứa trẻ xong rồi lại ra ngoài.
Cô ta lặng lẽ đi đến chỗ Sydel, vươn tay chạm vào cửa sổ: “Đóng chưa? Cái cửa sổ này luôn rất dễ bị vỡ, có lẽ là do bị con vật nhỏ nào đó làm phá hoại… Cô đã bảo Hoyt sửa mà anh ấy cứ quên mãi.”
Hoyt mà người phụ nữ nhắc đến chính là người đàn ông vừa đưa bữa trưa.
Họ có vẻ là một cặp vợ chồng và đứa trẻ trong phòng là con của bọn họ.
Bóng dáng cậu bé trong cơn mưa lớn ngoài cửa sổ đã lặng lẽ biến mất sau khi Eva xuất hiện, ẩn mình vào bóng tối, như thể chưa từng xuất hiện trước đó.
Người phụ nữ với đôi mắt trũng sâu nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần rồi bình thản rời đi. Trước khi đi, cô ta còn hỏi Sydel: “Các cháu thật sự không cần ăn chút gì đó sao?”
"Tôi có thể tặng cho các cháu một ít đồ ăn."
Sydel nghĩ đến những chiếc bánh nhân thịt được làm từ loại thịt không rõ nguồn gốc kia, bèn từ chối lời đề nghị với giọng điệu như ban phước của Eva: "...Không cần."
Eva ra vẻ tiếc nuối cười: "Được rồi, đáng tiếc cháu không thể nếm được tay nghề nấu ăn của Hoyt..."
Cô ta lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.
Sydel lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vẫn như thường, quay lại chỗ ngồi.
Nhưng Sydel chợt phát hiện——
Cô chỉ mới rời đi được vài phút mà mặt Belch đã tái xám, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy Sydel quay lại, Belch vội vàng nắm lấy tay áo của cô, nhỏ giọng nói: "Chị. Em phát hiện ra một chuyện..."
“Th/i th/ể nữ kia——”
Cậu nuốt nước bọt và ra hiệu cho Sydel nhìn vào th/i th/ể trong góc phòng: "Hình như cô ta trông không đúng lắm!"
Sydel: "..."
Cô đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới th/i th/ể nữ, trong lòng chợt lạnh buốt, cô hiểu tại sao Belch lại nói như vậy.
Th/i th/ể người phụ nữ được phủ một lớp màng nhựa màu trắng từ đỉnh đầu đến chân, tuy nhiên lúc này lớp màng nhựa trên mặt cô ta đang nhấp nhô đều đặn.
Thoạt nhìn, có vẻ như...x/ác ch/ết này đã sống lại.
Không chỉ vậy, khi th/i th/ể người phụ nữ được khiêng vào khách sạn và đặt ở trong góc, rõ ràng hai tay cô ta đặt lên nhau ở trên bụng dưới, mà lúc này, hai cánh tay lại đặt ở hai bên người.Sydel hơi nheo mắt lại, nhìn cẩn thận thêm vài lần nữa, đôi mắt tinh tường của cô nhìn thấy thứ gì đó trên tấm màng nhựa.
John và những người khác đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói bình thản vang lên bên cạnh.
“Chú cảnh sát, hình như có chuyện không ổn đã xảy ra với cái x/ác của các chú——”
Cô gái tóc vàng đảo ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía th/i th/ể người phụ nữ, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Cô vừa lên tiếng, tất cả mọi người trong khách sạn chật hẹp này đều nghe thấy.
Những vị khách khác đưa ánh mắt đánh giá nhìn qua.
John sửng sốt, vội đứng dậy, đi tới bên th/i th/ể nữ, cúi xuống kiểm tra.
Anh ta cũng thấy lớp màng che trên mặt th/i th/ể hơi nhấp nhô, trong lòng bất giác căng thẳng, thận trọng nhón một góc màng rồi từ từ kéo nó ra——
Vẻ mặt của cô gái tóc vàng không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm động tác của viên cảnh sát John.
Tim của Belch gần như sắp nhảy khỏi cổ họng. Cậu căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm thi thể trong góc phòng.
"Ào ào--"
Từ tấm màng rũ ra vài hạt mưa, người đàn ông xé mở một khoảng nhỏ, một con ruồi "vo ve" bay ra khỏi màng.
Sao trong màng nhựa lại có ruồi bay ra?
John thoáng sửng sốt, nhưng trước khi anh ta kịp hiểu ra.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của th/i th/ể nữ, máu tươi đột nhiên chảy ra từ một bên lỗ mũi, một con ruồi khác thò cái đầu màu nâu đỏ ra khỏi đó, rung đôi cánh mỏng trên thân màu xanh lục và bay lên không trung.
"Ôi chúa ơi."
Không biết ai khẽ hét lên một tiếng.
"Chuyện này... quá kinh tởm."
Tuy nhiên John lại thở phào nhẹ nhõm. Không phải th/i th/ể có gì kỳ lạ - chỉ là những con bọ trong x/ác vừa mới chui ra và bò trong màng nhựa, khiến lớp màng trắng rung lên mà thôi.
Làn da của th/i th/ể nữ trắng bệch, mí mắt hơi hé mở, thậm chí có thể nhìn thấy nhãn cầu màu xanh biển bên trong. Cô ta trông giống như một người sống, nhưng John biết rõ rằng cô ta đã chếc được nhiều giờ.
Nhưng John chưa hoàn toàn yên tâm.
Mặc dù th/i th/ể trông vẫn còn nguyên vẹn, nhưng từ những con ruồi bay ra từ trong cơ thể cô ta có thể thấy rằng... tình trạng của th/i th/ể này có lẽ kém hào nhoáng hơn nhiều so với vẻ ngoài, và có thể bên trong đã sản sinh đầy gi/òi.
John có chút lo lắng, nhưng anh ta nhìn mưa bão chưa ngừng bên ngoài, biết rằng lúc này lo lắng thì cũng chẳng thể làm gì được.
Những vị khách khác không thể ngồi yên.
Người đứng dậy đầu tiên là Malcolm, người đang ngồi ở một bên. Sau khi nhai miếng bánh nhân thịt cuối cùng, ông ta lấy giấy ăn ra lau vết dầu mỡ trên khóe miệng, đứng dậy đi đến quầy, gõ lên quầy lễ tên: “Bà chủ ơi, tôi muốn một phòng."
Eva nghe thấy tiếng vội vàng đến quầy, rút ra một cái thẻ phòng đưa cho ông ta: "Thưa ngài, đây là phòng của ngài -"
"Chúc ngài ở lại vui vẻ."
Đôi má hóp của cô ta hơi nhếch lên, đôi mắt đen chứa đầy những cảm xúc không rõ ràng, dường như đang cố tỏ ra thân thiện, nhưng cứ có cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.
Cái thẻ phòng nền đỏ chữ trắng, có viết số ‘1’, bên cạnh còn treo một cái chìa khóa.
Tiếp theo là cặp vợ chồng mới cưới.
“Xin chào,” người đàn ông mặc vest nói, “Chúng tôi cũng muốn một phòng.”
Eva đưa ra một cái thẻ phòng như vừa nãy, trên đó có số “2”, bên cạnh cũng treo một chiếc chìa khóa.
Malcolm, người đàn ông mặc vest ôm lấy cô gái mặc váy cưới, ba người lần lượt lên tầng hai, tìm phòng của mình để nghỉ ngơi.
Kim trên đồng hồ treo tường tích tắc chạy.
Bây giờ là 1:03 chiều.
Tầng một chỉ còn lại Sydel và Belch, người đàn ông xấu xí vẫn rúc vào góc không nói một lời, cùng ba viên cảnh sát.
Ba người John nhìn nhau cười bất lực.
Chẳng làm sao được, có lẽ không mấy người bình thường nào có thể ăn uống trong khi ngồi cùng phòng với một cái th/i th/ể mà bất cứ lúc nào cũng có thể có con gì đó chui ra.
John liếc nhìn những người còn lại.
Cô gái tóc vàng với vẻ mặt thờ ơ và cậu bé gầy gò bên cạnh, cùng với ông già xấu xí ngồi trong góc.
Họ đều là những người chưa ăn.
Nhắc mới nhớ… sau khi vào khách sạn, hình như anh ta chưa từng thấy người đàn ông trong góc lên tiếng.
Lúc này Ed mới nói: “Chúng ta có cần lên trên nghỉ ngơi không?”
Anh ta chỉ lên trần nhà phía trên đầu: “Không biết bao lâu nữa mưa mới tạnh, chúng ta chạy lòng vòng cả buổi sáng…”
"Lúc kiệt sức, ngủ trưa có thể là một lựa chọn không tồi."
Duke suy nghĩ một chút, nói: "Còn th/i th/ể kia thì sao? Có mang lên theo không?."
“Thế này đi,” Ed suy nghĩ một lúc, “Một người trong chúng ta ở lại dưới này trông coi cô ta, chuyển đi chuyển lại cũng không tiện.”
“Dù sao đây cũng là vật chứng quan trọng.” Anh ta nhún vai: “Nhỡ bị va chạm hỏng thì sao? Hơn nữa, ai biết được… trong cơ thể cô ta còn có thứ gì hay không, bò ra nữa là phiền phức đó. "
"Tôi không muốn ở lại đây làm nhân viên vệ sinh."
"Được." John không khỏi mỉm cười, tâm trạng u ám của anh ta dường như được giải tỏa, "Cứ làm theo cách của anh đi, vậy...”
“Tôi sẽ là người đầu tiên.” Ed nói, “Một tiếng sau, một người trong các anh xuống trông cô ta thay tôi.”
"Chờ một chút," Belch, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, càng nghe càng sợ hãi.
Sau khi được Sydel đồng ý, cậu lên tiếng: "Các chú không thấy th/i th/ể nữ kia còn có một chỗ không ổn sao?”
"Cháu đang nói đến cái gì?"
John và những người khác nhìn Belch, có vẻ bối rối.
“Là thế này…” Belch nuốt nước bọt, liếc nhìn th/i th/ể người phụ nữ được bao phủ bởi lớp màng nhựa màu trắng, nhỏ giọng nói: “Các chú không nhận ra, tư thế của th/i th/ể bây giờ...và tư thế của cô ta lúc mới được đặt xuống không giống nhau sao?”
"Lúc được đặt ở trong góc, cánh tay cô ra đặt trên bụng - nhưng bây giờ, tay cô ta lại đặt hai bên người, nhưng không ai trong chúng ta động vào nên, chỉ có thể là..."
Chỉ có thể là th/i th/ể này tự di chuyển.
Tuy nhiên, mấy viên cảnh sát nhìn nhau không để tâm bật cười.
“Này, chàng trai trẻ, đây là điều mà cháu lo lắng hả?” Duke lắc đầu: “Có lẽ cánh tay đã tự trượt xuống đó–“
“X/ác ch/ết không động đậy được đâu.” Ed, người chuẩn bị nhận nhiệm vụ trông coi th/i th/ể, vỗ nhẹ khẩu s/úng trên thắt lưng: “Cho dù cô ta có bò dậy, chú cũng có thể b/ắn hạ cô ta chỉ bằng một phát s/úng.”
Thấy mấy viên cảnh sát coi nhẹ việc này, Belch cũng dần dần bớt hoảng sợ, nhưng khi cậu liếc nhìn th/i th/ể nữ trong góc, trong lòng vẫn cảm thấy ớn lạnh, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Được rồi, hy vọng các chú đúng.”
Sydel lại không hề né tránh mà nhìn về phía th/i th/ể nữ được bọc bằng màng nhựa trắng trong góc.
Mắt cô không có phản ứng, có nghĩa là trong khách sạn này và gần đây đều không có q/uỷ.
Nhưng... cứ có cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.
Cô nhìn xuống, đứng dậy và đi đến quầy lễ tân.
Bên kia, John và Duke đều không phản đối đề nghị của Ed. Sau khi mấy người bàn luận xong, John và Duke cũng đi đến quầy lễ tân lấy cái thẻ phòng số 3.
Tiếp theo là Sydel.
Cô gái tóc vàng lặng lẽ đứng trước quầy, đôi mắt xanh thản nhiên đánh giá Eva và những món đồ bên cạnh cô ta, sau đó chậm rãi duỗi những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ra nhặt tấm thẻ phòng cũ kỹ lên.
Con số là "4".
Sydel lấy chìa khóa và quay người đi lên tầng hai.
Trước khi rời khỏi tầng một, cô nhìn lại thời gian trên đồng hồ treo tường.
1:07 chiều
Cô gái tóc vàng đi lên cầu thang, em trai cô xách vali và ba lô theo sát phía sau.
Tầng một đột nhiên vắng vẻ hẳn.
Không ai biết rằng, người phụ nữ được bao phủ dưới lớp màng nhựa trắng đã mất đi dấu hiệu sinh tồn từ lâu chợt hơi nghiêng đầu, nhãn cầu màu xanh biển không chút dao động, giống như tượng sáp đông cứng, nhìn chằm chằm viên cảnh sát ngồi ở bàn.
Ed ngáp dài, không hiểu vì sao, anh ta đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Anh ta khó hiểu dụi mắt, liếc mắt thấy người đàn ông xấu xí trong bộ quần áo cũ rách vẫn ngồi trong góc.
"Thật là một người kỳ lạ..."
Ed lẩm bẩm vài lần trong đầu.
Bà chủ Eva mỉm cười thân thiện bước qua sảnh, rót thêm trà cho Ed, nhẹ nhàng trò chuyện vài câu rồi vội vã rời đi với ấm nước trên tay.
Ngoại trừ cơn mưa to ngoài cửa sổ.
Mọi thứ trông thật yên bình và tĩnh lặng.
Tinh thần của Ed vốn căng thẳng vì trận mưa lớn dọc đường cuối cùng cũng được thư giãn.
Hôm nay có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa...
…
“Chị, có lẽ hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu nhỉ?”
Belch ngã người xuống giường, thoải mái duỗi eo: “Cảnh sát ở ngay sát vách chúng ta. Đợi mưa tạnh, bọn họ sửa đường xong là chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.”
Sydel đứng trước song cửa sổ cũ nát, lẳng lặng trông xuống toàn bộ thị trấn hoang vắng phía sau khách sạn.
Địa hình ở đây có vẻ hơi phức tạp...nhưng cũng dễ ẩn nấp.
Cô ghi nhớ địa hình trong đầu, nhìn một lúc rồi mới nói: "Không, cậu sai rồi."
“Tôi có linh cảm.” Cô gái tóc vàng nhìn xuống thị trấn trong màn mưa, nhỏ giọng nói: “Chốc nữa chắc sẽ có chuyện xảy ra.”
"Tuy nhiên, tôi cũng hy vọng có thể thuận lợi rời đi và không gây thêm rắc rối nào nữa-"
Nói rồi, Sydel không khỏi thở dài, cảm thấy có chút phiền muộn.
Rõ ràng lúc đầu cô chỉ muốn về nhà thôi mà.
Linh cảm của Sydel quả thực đã đúng.
Cho đến khoảng hai giờ, một chuyện rất tồi tệ đột ngột xảy ra trong khách sạn.
Sự việc này đã trực tiếp phá vỡ bầu không khí tưởng chừng như yên bình và tĩnh lặng trong khách sạn, xé nát lớp vỏ bọc hòa bình, hoàn toàn bộc lộ một bộ mặt cạnh q/uỷ dị.
Có một người đã chếc.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân gây náo loạn trong khách sạn.
Điều tệ nhất là tất cả mọi người đều nhận ra một việc.
Đây mới chỉ là khởi đầu.