Edman đã chếc.
Người đàn ông chếc rất thảm. Anh ta bị c/ắt đ/ứt cổ bằng một sợi dây thép – nói như vậy cũng không chính xác.
Hung thủ không khỏe đến mức c/ắt đ/ứt được cổ, cũng có lẽ là vì hắn ta hoặc cô ta không muốn đôi tay mình dính m/áu tươi.
Ed bị ngạt thở mà chếc. Sợi dây rõ ràng đã ghim sâu vào da thịt ở cổ, để lại một vết hằn màu tím rất mảnh.
Sau khi viên cảnh sát John phát hiện ra Ed đã chếc, anh ta hét lên gọi Duke, rào chắn được giăng ra vây xung quanh hiện trường, cảnh sát cầm s/úng buộc tất cả những vị khách phải xuống tầng một.
Người mở cánh cửa phong số 4 là một cậu bé gầy gò với mái tóc ngắn màu bạch kim. Khi nhìn thấy viên cảnh sát cầm s/úng, cậu sửng sốt một lúc rồi ngay lập tức bình tĩnh quay đầu nhìn phía sau.
Cô gái tóc vàng từ lúc vào cửa vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bước ra, nhìn thấy cảnh sát, sắc mặt cũng chẳng thay đổi nhiều. Có vẻ như cô không ngạc nhiên khi có sự cố xảy ra, giơ tay ra hiệu rằng bản thân không có ý định tấn công và dẫn theo cậu bé kia xuống lầu.
Tiếp theo đến phòng số 2, sau tiếng gõ cửa, người đàn ông mặc vest bước ra, sắc mặt anh ta có sự thay đổi khó nhận thấy. Tuy nhiên, mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức để che giấu điều đó, nhưng John, người đã tốt nghiệp học viện cảnh sát và đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, vẫn nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Sắc mặt John không thay đổi, anh ta trịnh trọng "mời" cặp tân hôn xuống lầu, nhưng trong lòng lại dấy lên nghi ngờ.
Cuối cùng là căn phòng số 1, Malcolm, người đàn ông cũng đến khách sạn trên xe cảnh sát, mở cửa rất nhanh.
Ông ta mỉm cười thân thiện chào hai viên cảnh sát: "Có chuyện gì xảy ra à?"
John nhìn thấy ông ta, nhớ ra Ed đã đưa cho ông ta một gói giấy vệ sinh khi ở trên xe. Tâm trạng anh ta chợt sa sút, thở dài, kể lại ngắn gọn vụ án mạng trong khách sạn, đồng thời ra hiệu cho ông ta theo mình xuống tầng dưới để thẩm vấn và điều tra.
Malcolm sửng sốt, thân thể người đàn ông như một ngọn núi thịt khẽ run lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc và thương cảm: "Sĩ quan cảnh sát Ed đã chếc rồi sao? Làm sao có thể xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy..."
“Tôi rất xin lỗi,” Malcolm thở dài, bước ra ngoài, vẻ mặt buồn bã, vỗ vai viên cảnh sát: “Xin hãy nén đau thương.”
Ông ta ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Sau khi Sydel đi xuống cầu thang, cặp vợ chồng mới cưới và Malcolm cũng lần lượt bước xuống, hai viên cảnh sát đi phía sau bọn họ.
Sau khi xuống lầu, điều đầu tiên cô nhìn thấy là lại thêm một th/i th/ể nữa ở tầng một khách sạn.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Lại còn là một vụ án giếc người tàn ác đến mức này.
Một nhóm khách lần lượt bước xuống tầng một, phản ứng của họ rất khác nhau, hình như có ai đó phát ra tiếng thở hổn hển rất nhỏ, nhưng không thể biết được là ai.
Trong khách sạn nhanh chóng rơi vào im lặng.
Người đàn ông xấu xí ngồi trong góc có lẽ cũng vì vụ án giếc người nên bị cảnh sát triệu tập ra ngồi vào một chiếc bàn dưới ánh đèn. Không biết vì lý do gì mà người ông ta ướt đẫm, những giọt nước thỉnh thoảng rơi xuống từ gấu áo quần.
Trong khách sạn tối tăm và chật hẹp, mọi người im lặng nhìn nhau.
Vốn dĩ, cái chếc của ai đó hẳn là một chuyện lớn, hơn nữa người chếc lại là một cảnh sát có s/úng. Nhưng điều kỳ lạ là lúc này trong khách sạn không hề có sự náo loạn, hoảng hốt hay bất an nào cả.
Mọi người đều im lặng.
Bầu không khí vô cùng kỳ quái.Nhưng bầu không khí kỳ lạ này không chỉ vì cái chếc của một người.
Sydel nhìn xuống, lặng lẽ rời mắt khỏi th/i th/ể của sĩ quan cảnh sát Ed và dòng chữ xiêu vẹo bên cạnh th/i th/ể.
Ai đó đã lấy chiếc bút từ trên quầy lễ tân khách sạn và viết một dòng chữ cực kỳ khiêu khích bên cạnh th/i th/ể của sĩ quan cảnh sát Ed.
Các người, đều, sẽ, chếc.
Cô gái tóc vàng đút tay vào túi, đứng sang một bên với Belch, mắt cô quét qua những người còn lại.
Mọi người đi xuống lầu, ban đầu họ đều mang tâm lý của kẻ ngoài cuộc, sau khi nhìn thấy dòng chữ này thì tất cả đều im lặng.
Dường như họ bắt đầu lặng lẽ đánh giá nhau, cặp đôi mới cưới cũng đứng sang một bên, giống Sydel họ chọn đứng ở bên kia phòng, Malcolm tiến gần đến chỗ hai viên cảnh sát, người đàn ông xấu xí cũng bất giác dịch ghế.
Suy cho cùng, nếu chỉ có một người chếc, mặc dù là cố ý giếc người, nhưng cũng có thể là báo thù...
Tuy nhiên, dòng chữ này rõ ràng đã phá vỡ tâm lý may mắn của mọi người.
Có một tên s/át nhân biến thái đang ẩn náu trong khách sạn, và tên biến thái này hiện đang nhắm tới tất cả bọn họ.
"Thật sự là..." Có người thấp giọng lẩm bẩm, nhưng mấy người cách xa nhau, Sydel nghe không rõ người đó nói gì.
Nhưng nghe giọng điệu của anh ta có lẽ không phải lời hay ý đẹp, có lẽ anh ta đang mắng mỏ tên hung thủ vô danh kia.
Sydel ấn trán liếc nhìn th/i th/ể nữ trong góc.
Tấm màng nhựa trắng trên người cô ta bị ai đó nhấc lên nửa chừng, để lộ phần thân trên trần trụi.
Đầu của th/i th/ể nữ hơi nghiêng sang một bên, như thể có ai đó đã động vào, hai con ngươi màu xanh vẫn bất động hướng về phía th/i th/ể của cảnh sát Ed.
Hung thủ có thể là ai đây?
Ai sẽ là hung thủ?
John cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Bây giờ tâm trạng anh ta rất tồi tệ. Anh ta vẫn nhớ những năm tháng làm việc với Ed. Tuy Ed không phải là một cảnh sát tận tâm nhưng anh ta chưa mắc phải sai lầm lớn nào. Là đồng nghiệp quen nhau đã mấy năm, nhưng chỉ sau một tiếng đồng hồ, lúc gặp lại đã biến thành một cái x/ác lạnh lẽo, dù là ai thì tâm trạng cũng không thể tốt được.
Duke nghiêm mặt, tựa hồ tâm trạng không ổn, John chỉ có thể đè nén nỗi buồn trong lòng, tự mình tra hỏi những người trước mặt.
Anh ta hít một hơi thật sau, tỏ vẻ uy nghiêm và liếc nhìn đám người xung quanh.
“Mọi đều đã thấy những gì đã xảy ra,” John nói: “Bây giờ, để chứng minh bản thân không phải là nghi phạm, thuận lợi cho quá trình bắt hung thủ, mọi người phải khai báo danh tính của mình trước… Điều này là vì sự an toàn của mọi người, hiểu không?”
“Nếu có ai khai không rõ ràng—”
Anh ta giơ khẩu s/úng trong tay lên, ra hiệu: “Vậy thì sẽ càng bị nghi ngờ nhiều hơn.”
Anh ta nói xong, mọi người vẫn im lặng, nhưng ánh mắt họ đã có chút dao động——
John cũng không lo lắng nhóm người này không hợp tác, dù sao, anh ta tin rằng những người vô tội cũng muốn tìm ra hung thủ để tránh bản thân bị hại.
"Được rồi," Malcolm là người đầu tiên trả lời, ông ta giơ tay lên và nói: "Tôi tên Malcolm. Tôi là nhân viên tiếp thị cao cấp của công ty GT trong thành phố. Tôi đã làm việc ở đó được vài năm.. Nếu các anh cần, tôi có thể cung cấp thẻ nhân viên và CMND của mình, còn có trong điện thoại của tôi có số đồng nghiệp cùng công ty, họ đều có thể làm chứng cho tôi, trước nay tôi chưa từng phạm sai lầm——"
"Cho dù đó là trong công việc hay trong cuộc sống."
Ông ta lấy điện thoại ra, lịch sử tin nhắn trong điện thoại đã chứng minh rằng Malcolm không nói dối.
"Vậy sao anh lại xuất hiện ở đây?" John hỏi.
“Hôm nay là ngày nghỉ,” Malcolm gãi đầu: “Tôi vốn định đi du lịch ở một thị trấn thôn quê để thư giãn nghỉ ngơi. Ai ngờ cơn bão lại ảnh hưởng đến nơi này. Sau khi cơn bão đến, tôi chỉ đành rời khỏi thị trấn. Không ngờ, cả hai bên đường đều bị chặn, giữa đường xe còn mắc kẹt trong bùn. Nếu không gặp các anh cảnh sát, có lẽ giờ này tôi vẫn đang mạo hiểm đi đến đây dưới trời mưa to.”
Lời nói của Malcolm tạm thời không có gì đáng nghi, người tiếp theo lên tiếng lại là người đàn ông xấu xí.
"Tên tôi không quan trọng...nhưng nếu các anh muốn biết, có thể gọi tôi là Colm." Colm nuốt nước bọt, đôi mắt đục ngầu rời khỏi th/i th/ể của viên cảnh sát Ed, mở cái mồm với hàm răng thưa thớt: "Tôi sống trong một thị trấn cạnh đây… Đó là một thị trấn nhỏ ở nông thôn, không có gì đặc biệt. Công việc của tôi là xử lý x/ác động vật chếc trong rừng và vận chuyển đến những hố x/ác chuyên dụng”.
“Hôm nay khi đang vận chuyển x/ác thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mưa làm ngập đường nên tôi chạy xe vào đây trú mưa.”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Sau khi ông ta nói xong thì không có động tĩnh gì.
Những người khác khẽ cau mày, tỏ ra ghét bỏ khi phát hiện ra thân phận của người này, hóa ra là người vận chuyển x/ác, chẳng trách trên người lại có mùi hôi tanh như vậy.
John cau mày, nhưng anh ta chưa kịp hỏi câu nào thì cặp vợ chồng mới cưới cũng đã lên tiếng.
"Tên tôi là Charlie," người đàn ông mặc vest nhếch mày, có vẻ hơi kiêu ngạo: "Có lẽ các anh đã nghe đến tên đầy đủ của tôi?"
Anh ta thốt ra một cái tên, tỏ ra tự hào: “Chắc hẳn các anh đã từng nghe qua về gia tộc của tôi. Tôi là con trai duy nhất thuộc thế hệ này trong gia đình. Đây là vợ mới cưới của tôi Penelope. Tôi nghĩ mình không cần phải nói thêm gì nữa, sau khi biết được thân phận của tôi, các anh nên hiểu...”
“Tôi và vợ tôi không thể là hung thủ được.”
Lời nói của anh ta rất chắc chắn, mạnh mẽ vang dội.
Nhưng người đàn ông tên Charlie này quả thực có tư cách làm vậy, cái tên mà anh ta nhắc đến xuất phát từ một gia đình giàu có đã làm giàu từ Nội chiến Hoa Kỳ và tiếp tục cho đến ngày nay, vẫn là một gia tộc giàu có nổi tiếng.
“Tôi không thường xuyên xuất hiện trên tin tức,” anh ta cũng giơ điện thoại lên: “Nhưng –”
"Tôi cũng có thể cung cấp cho các anh bằng chứng về danh tính của tôi."
Điện thoại của Charlie chứa những bức ảnh chụp anh ta và những người trong gia tộc, một số người trong số họ quả thực là những nhân vật lớn thỉnh thoảng xuất hiện trên các bản tin của Mỹ.
Người đàn ông mặc quần áo đắt tiền, khí chất xuất chúng, phát ngôn của anh ta cũng không có gì để bàn cãi.
Anh ta và vợ không có lý do gì để giết người.
Nhưng lời khai của những người này nghe có vẻ hoàn hảo nhưng trên thực tế lại đầy sơ hở và thiếu sót, có người còn cố tình né tránh một số vấn đề.
John không nói gì, anh ta và những người khác đồng thời nhìn về góc cuối cùng.
Cô gái tóc vàng nhướng mày, sắc mặt không đổi, nói: "Cháu tên Sydel, còn đây là em trai cháu Belch."
"Cháu là học sinh tốt nghiệp năm nay của trường trung học xx. Cháu đến trấn Derry để thư giãn trong kỳ nghỉ hè và giúp cô cháu trông chừng em trai. Tuy nhiên bão đã khiến sân bay ngừng hoạt động, nên em trai cháu đưa cháu đến một sân bay khác, nhưng bị mắc kẹt ở đây vì trời mưa lớn."
“Nếu cần chứng minh danh tính, cháu cũng có thể—“
Cuối cùng, thông tin danh tính của mọi người đã được thu thập nhưng John lại không hề có tâm trạng thoải mái.
Anh ta liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Hung thủ vẫn ở trong khách sạn này, rất có thể là một trong số mọi người. Bây giờ chúng ta phải hợp tác để tìm ra kẻ này… Nếu có ai trong số các bạn nói dối thì tất cả mọi người có thể sẽ bị hại, hiểu không?”
Hiện trường trở nên im lặng, mấy người nhìn nhau nhưng không có người trả lời, bầu không khí nhất thời cực kỳ bí bách.
John: "..."
Anh ta không nhìn thấy gì từ phản ứng của những người này, chỉ đành chọn một nhóm có vẻ đáng ngờ nhất vào lúc này.
"Hai người--"
John chỉ vào cặp vợ chồng mới cưới.
"Hôm nay hai người kết hôn à?" Anh ta hỏi, ánh mắt sắc bén quét qua họ: “Anh còn chưa nói tại sao hai người lại xuất hiện ở đây? Đám cưới con trai duy nhất của một ga tộc giàu có là một sự kiện lớn, nhưng trên báo không có tin tức về hai người, còn nữa vợ của anh, cô Penelope."
“Chuyện gì đã xảy ra với chiếc váy cưới của cô vậy?”
Khi cuộc thẩm vấn của cảnh sát chuyển sang Charlie và Penelope, những người khác cũng dời mắt qua, nhìn chằm chằm vào họ.
Chờ họ đưa ra lời giải thích hợp lý.
Thoáng chốc trong mắt Charlie lộ vẻ hoảng sợ, anh ta mở miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Penelope, người luôn ngoan ngoãn khoác tay anh ta từ khi bước vào khách sạn, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên và mỉm cười.
Cô ta đưa tay vén tóc ra sau tai, giọng nói có chút buồn bã.
"Hôm nay vốn là đám cưới của Charlie và tôi, nhưng trong quá trình diễn ra buổi lễ đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng chuyện này không quan trọng và nó không giúp ích gì cho tình hình hiện tại của chúng tôi -"
“Nhưng nếu cô không nói ra, sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra với hai người, hay hai người có ác ý với những người khác trong khách sạn hay không.”
Malcolm ngắt lời Penelope, ông ta cau mày tỏ ra nghiêm túc.
John: “…” Anh ta nuốt xuống những lời vừa bị người ta cướp mất, lẳng lặng liếc nhìn Malcolm.
Colm cười toe toét, lộ ra hàm răng thưa đen xì, nói: “Cô nên nói ra đi, bên ngoài trời vẫn đang mưa to, không ai muốn bị đuổi ra khỏi đây vì những chuyện không rõ ràng… đúng không?”
Có lẽ là do một vụ án mạng xảy ra trong khách sạn đã vượt quá giới hạn tâm lý của Colm nên bây giờ ông ta thực sự đã thay đổi hành vi của mình. Từ một kẻ ngay ban đầu đã tự cho mình là người ngoài cuộc, bắt đầu chủ động nói chuyện, có vẻ tích cực muốn tìm ra hung thủ.
John im lặng một lúc.
Tại sao đột nhiên bọn họ lại tự thẩm vấn nhau rồi.
Bây giờ anh ta, một viên cảnh sát, lại đứng ở một bên như thể chẳng có tác dụng gì, nhìn họ tra hỏi nhau.
“Được rồi.” Lúc này, trước sự thắc mắc của nhiều người, có vẻ Charlie không còn lựa chọn nào khác, anh ta bất lực thở dài, vẻ mặt chán nản: “Vậy chúng tôi chỉ có thể nói cho các anh biết chuyện này.”