"Vừa rồi, các anh đã biết về lai lịch của tôi. Gia đình tôi rất giàu có, từ Nội chiến đến nay, đã nhiều thế hệ trôi qua và vẫn nắm giữ khối tài sản khổng lồ. Vì lý do này, họ coi khinh những người bình thường, và vợ tôi Penelope... Cô ấy không chỉ xuất thân từ dân thường mà còn là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong trại trẻ mồ côi ”.
"Penelope và tôi yêu nhau, nhưng những thành viên trong gia tộc tôi... họ không thể chấp nhận tôi ở bên cô ấy. Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi. Tôi đưa Penelope về nhà cũ của gia tộc, nhưng tôi không nhận được lời chúc phúc của họ. Không còn lựa chon nào khác, chúng tôi chỉ có thể rời đi——"
“Váy cưới của cô ấy bị rách vì khi rời khỏi nhà cũ của gia đình tôi, chiếc váy cưới dài đã mắc vào móc trên cửa sắt nên chỉ đành xé phần bị mắc ra. Chúng tôi không có bí mật gì cả, chỉ là một cặp vợ chồng xui xẻo mà thôi. ”
Charlie nói xong, trên mặt không còn vẻ kiêu ngạo, anh ta cười khổ nhún vai: "Tôi đã nói xong chuyện của mình rồi, giờ các anh đã tin chúng tôi vô tội chưa?”
Khách sạn lại trở nên yên tĩnh.
Không ai biết câu chuyện của cặp vợ chồng này có phải là sự thật hay không, nhưng có vẻ như họ cũng không cần thiết phải nói dối.
John nhìn th/i th/ể của sĩ quan cảnh sát Ed. Anh ta bị s/iết cổ bằng v/ũ kh/í giống như sợi dây thép và bị ngạt thở. V/ũ kh/í gi/ết người không có ở hiện trường.
Nhưng trong một khách sạn chất đống những đồ vật tạp nham này, nếu kẻ đó cố tình giấu thứ như vậy thì cũng không thể tìm ra được.
Nhưng có một điều gì đó rất lạ.
Nếu cái chếc là do ngạt thở, mà Ed là một người đàn ông trưởng thành được huấn luyện chuyên nghiệp, thì anh ta không thể bị si/ết cổ một cách lặng lẽ và không gây ra bất kỳ âm thanh nào được.
Nhưng xét tình trạng của th/i th/ể tại hiện trường, rõ ràng hung thủ không gặp phải nhiều sự kháng cự.
Khuôn mặt của Ed bị bầm tím, vẻ mặt méo mó và đau đớn, nhưng trên cơ thể anh ta không có dấu hiệu vùng vẫy.
Điều này chỉ có thể cho thấy Ed đã mất sức chống cự khi bị hung thủ tấn công.
Rõ ràng không chỉ có cảnh sát nhận thấy điều này.
Cô dâu Penelope đột nhiên nói: "Chẳng lẽ là người quen gây án? Cảnh sát Ed không đề phòng nên mới dễ dàng bị hung thủ giếc chếc..."
Ánh mắt cô ta liếc qua hai viên cảnh sát.
Duke, người luôn ở bên th/i th/ể của Ed, cười khẩy: "Ý cô là gì? Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Không cần phải giấu đầu hở đuôi ám chỉ như vậy."
Penelope nói: "Tôi không có ý gì khác, nhưng không phải bây giờ mọi người đều muốn tìm ra hung thủ sao?"
Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô ta quét qua đám người, chậm rãi nói: "Tôi chỉ đang ‘tập hợp ý kiến quần chúng’ mà thôi... Dù sao nếu chúng ta bắt được hung thủ muộn một phút, mạng sống của chúng ta sẽ mất đi một phút an toàn."
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, có vẻ như mọi người đều đồng tình với nhận định của Penelope.
Cơn tức giận vừa dâng lên của John như bị dội một chậu nước lạnh, anh ta đảo mắt nhìn xung quanh những người có vẻ mặt khác nhau nhưng đều nhất trí im lặng, và chợt hiểu ra một chuyện.
Trong khách sạn ở thị trấn nhỏ đã mất liên kết với thế giới bên ngoài này, người nắm quyền chủ đạo không còn là cảnh sát đại diện cho trật tự xã hội nữa.Điều đáng lo ngại nhất đã xảy ra.
Những vị khách này đều có ý nghĩ riêng, họ không tin tưởng vào cảnh sát. Mặc dù cho đến nay, họ vẫn cư xử rất ngoan ngoãn.
Những ánh mắt nghi ngờ lẫn nhau đảo qua đảo lại.
John hít một hơi thật sâu: "Nếu mọi người đều có suy đoán của mình, hiện tại có thể nói ra, chúng ta cùng nhau thảo luận."
Dù sao anh ta cũng không kiểm soát được họ nữa, lúc này đúng là nên ‘tập hợp ý kiến quần chúng’. Không bằng cứ nghe suy đoán của mọi người, không chừng còn có thể tìm được sơ hở của hung thủ.
Đồng tử mắt Charlie giãn ra, nghe xong nói: “Các anh có bao giờ nghĩ tại sao sĩ quan Ed không chống cự không? Nếu không phải người quen gây án như vợ tôi nói, thì chỉ có thể chứng minh.. Có lẽ, không phải là anh ta không muốn phản kháng, mà là anh ta không có sức phản kháng!”
“Đúng vậy,” Malcolm gật đầu tán thành: “So với giả thuyết người quen gây án, tôi cũng đồng ý rằng có người đã khiến sĩ quan Ed mất đi sức lực để chống cự trước.”
John và Duke nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ ra một khả năng.
"Lẽ nào..."
“Nghĩ mà xem,” Charlie lớn tiếng nói: “Các anh còn nhớ không? Sau khi vào khách sạn, không ai trong chúng ta uống tách trà đó. Chỉ có sĩ quan Ed uống nó… Có lẽ chủ khách sạn chính là hung thủ.”
"Họ đánh thuốc mê trong trà, khiến người ta bất tỉnh, rồi giếc họ và sau đó cướp tài sản của nạn nhân..."
Người đàn ông nói xong suy đoán của mình, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ chắc chắn và tự tin.
Cũng lúc này, bóng dáng bà chủ khách sạn Eva lặng lẽ xuất hiện ở tầng một.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô ta đã nghe thấy Charlie chỉ đích danh cô ta chính là hung thủ.
Các cơ trên mặt Eva co giật, cô ta cười lạnh nhìn Charlie: "Anh đang nói cái gì vậy? Tôi là hung thủ hả? Điều này thật buồn cười. Nếu tôi muốn làm hại các người, vậy các người cũng ăn bánh thịt đấy, tại sao các người không bất tỉnh?
Sự phản bác của Eva không có sơ hở, Charlie có chút lo lắng, nhưng vì không ai uống nên những tách trà mà trước đó Eva rót cho họ đã bị đổ hết đi rồi. Anh ta không tìm được bằng chứng nào để phản bác.
Chính vì sự lo lắng của mình nên anh ta đã thu hút một vài ánh mắt nghi ngờ.
Eva cười nhạo, hếch mặt bỏ đi, có vẻ tức giận.
Cô ta quay người trở lại phòng.
Nhìn từ bên ngoài, căn phòng tối đen như mực và không thể nhìn thấy gì bên trong.
Malcolm thở dài, người đàn ông cường tráng chuyển sự chú ý sang Colm, có chút khó hiểu đánh giá ông ta: "Anh bạn, sao trên người anh toàn vệt nước thế? Hơn nữa hình như anh không thuê phòng đúng không? Anh vẫn ở dưới tầng một mà không nhìn thấy ai đi xuống sao?”
Belch vừa nghe vừa run rẩy, bề ngoài giả vờ bình tĩnh. Nghe vậy, cậu không khỏi liếc nhìn người đàn ông xấu xí, nhớ tới trước đó người đàn ông này đã từng cố gắng giúp đỡ cậu và Sydel.
Người đàn ông xấu xí, Colm: "Tôi không biết, tôi chẳng thấy gì cả."
Ông ta giải thích thêm vài câu: “Tôi đã ra ngoài dùng nhà vệ sinh một lúc… ngay cạnh khách sạn. Khi tôi quay lại, sĩ quan Ed đã nằm trên sàn. Nhưng trước khi tôi đi ra ngoài, sĩ quan Ed đã ở tư thế nằm bò trên bàn rồi, có lẽ hung thủ nhân lúc tôi không có ở đây mới ra tay. Tôi không biết rằng sĩ quan Ed đã chếc, cho đến khi viên cảnh sát kia xuống phát hiện ra, tôi mới biết.”
Charlie cười lạnh: "Vậy thời gian ông đi vệ sinh cũng dài quá nhỉ?”
Colm liếc nhìn Charlie: "Anh muốn nói tôi là hung thủ?"
“Nếu không thì sao?” Charlie không chịu thua kém đáp: “Bây giờ ông là nghi phạm lớn nhất ở đây. Những gì ông nói có thật hay không đâu chỉ dựa vào một cái miệng ông là được. Hung thủ giếc người đúng vào lúc ông đi vệ sinh, trùng hợp quá nhỉ, không phải ông thì là ai?”
“Đúng vậy, chưa kể ông còn chịu trách nhiệm vận chuyển x/ác ch/ết… Ai biết được tâm lý của ông có bị lệch lạc trong khi làm loại công việc như thế hay không?”
Ánh mắt Colm hung dữ, khuôn mặt xấu xí nở một nụ cười lạnh lùng, môi ông ta run lên, muốn phản bác, nhưng lúc này những người khác đều nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ.
Quả thực ông ta là kẻ đáng nghi nhất.
Ngoại trừ một người.
“Hung thủ không phải là ông ta.” Cô gái tóc vàng vốn đang lặng lẽ đứng một bên đột nhiên lên tiếng. Sau khi mọi người nhìn qua, cô bình tĩnh nói tiếp: “Hung thủ không chỉ có một người.”
“Ý cô là gì?” Charlie cau mày.
Belch cũng bối rối nhìn chị gái mình.
“Ý cháu là…” Sydel chuyển ánh mắt sang sĩ quan Ed, “Người đã làm sĩ quan Ed bất tỉnh, giếc chếc sĩ quan Ed và viết lời khiêu khích lên bàn, rất có thể là… Không phải cùng một người.”
“Điều đó có nghĩa là… có ít nhất ba hung thủ.”
Có người kinh hãi than.
John cũng cau mày nhìn nét chữ trên bàn. Dòng chữ xiêu vẹo, thoạt nhìn hình như có người cố ý viết bằng tay trái, qua chữ viết thì không thể biết được là ai.
Cô gái tóc vàng khoanh tay đứng sang một bên, chậm rãi nói: "Cháu cũng chỉ là suy đoán thôi..."
Cô cong môi, hơi nghiêng đầu: “Nhưng hung thủ gây ra cái chếc cho sĩ quan Ed không thể là cùng một người.”
Thậm chí còn không phải là con người.
Charlie tức giận nói: "Nếu người giếc và người viết không phải một người, vậy kẻ viết có ý đồ gì? Hắn ta hoặc cô ta định khiến chúng ta....”
Anh ta chợt rùng mình: “Hắn ta hoặc cô ta muốn chúng ta giếc lẫn nhau?!”
Malcolm lẩm bẩm: “Vậy xem ra, phương hướng suy luận vừa rồi của chúng ta là hoàn toàn sai... Có thể hung thủ chỉ có thù oán với sĩ quan Ed, nhân cơ hội báo thù. Nhưng người viết dòng chữ này sẽ là ai, định thừa nước đục thả câu...”
Colm có vẻ nhẹ nhõm sau khi được giải vây. Ông ta chậm rãi liếc nhìn Sydel.
“Nhưng,” Penelope cau mày: “Nếu hung thủ là nhiều người, vậy chẳng phải——”
"Đa số những người ở hiện trường đều là hung thủ hay sao?"
Cô ta nói đúng. Hiện tại có năm nhóm người, cảnh sát, Malcolm, Colm, cặp vợ chồng mới cưới và cặp chị em kia.
Nếu có ba nhóm người liên quan đến cái chếc của Ed thì chỉ có một số ít người thực sự vô tội.
Khách sạn đột nhiên im lặng trở lại.
Vừa nãy họ đã tranh cãi rất lâu về việc ai là hung thủ, nhưng bây giờ họ đột nhiên nhận được tin tức.
Hung thủ hóa ra là chính bản thân mình.
John hơi sợ hãi khi thấy bầu không khí trở nên bồn chồn rõ rệt, biết rằng điều quan trọng nhất bây giờ là trấn áp sự hoảng loạn của mọi người.
Anh ta nghiêm túc nhìn Sydel: “Cô bé, có một số việc không thể nói bậy được.”
"Làm thế nào cháu đưa ra được kết luận hung thủ không chỉ có một người?"
Những người khác lập tức nhìn sang với vẻ nghi ngờ.
"Cháu nói rồi cháu chỉ đoán thôi," Sydel lạnh lùng nhìn lại họ, "Chi tiết làm sao cháu đưa ra được kết luận là bí mật, tin hay không thì tùy mọi người. Cháu không thể đảm bảo tính chính xác của suy đoán này. "
Cô gái tóc vàng nói xong lời này, có vẻ mất kiên nhẫn nhìn xuống, bắt đầu nghịch điện thoại.
Sydel đang gửi tin nhắn cho Belch.
Cô không muốn gây hoang mang nhưng vấn đề là suy đoán của cô có thể hơi tàn nhẫn đối với những người này.
Nhưng rõ ràng cả phòng này đều không phải là người tốt, không bằng cứ để họ tự đấu đá với nhau trước.
Tốt nhất là đánh sao cho các bên đều tổn thất.
Belch cúi đầu nhìn tin nhắn của chị gái trên điện thoại.
[Đừng đến gần Malcolm, có thể ông ta bị điên đó. 】