Malcolm bị điên á?
Belch nhất thời không hiểu hàm ý của câu này, nhưng Sydel nhanh chóng gửi một tin nhắn khác.
[Ông ta có thể là một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt. Chốc nữa trong khách sạn sẽ xảy ra hỗn loạn. Nhớ tránh xa th/i th/ể nữ và Malcolm. 】
Sydel cất điện thoại, đảo mắt đối diện ngay với th/i th/ể nữ trong góc phòng.
Đôi mắt xanh lạnh lùng của th/i th/ể lẳng lẽ nhìn những người trong khách sạn.
Sau khi Sydel nói xong, mọi người vẫn tiếp tục tranh cãi.
Charlie bắt đầu giận dữ chửi bới tên s/át nhân vô danh: "Thật là một con chó điên chếc tiệt, đồ không có mắt..."
Malcolm thở dài phụ họa: "Ừ, đúng là một tên điên..."
Colm cười khẩy: “Dù sao hung thủ cũng không phải là tôi, nên tôi coi như một trong số các người đang tự mắng chính mình.”
Charlie tức giận: "Ông vẫn chưa thoát khỏi diện tình nghi đâu, lại nghĩ đến việc đổ lỗi cho chúng tôi hả?"
Họ lại bắt đầu cãi nhau, càng cãi càng lớn tiếng, cãi đến mức không thể giải hòa.
Kỳ lạ thay, dường như mọi người không hẹn mà cùng tránh né những lời nói trước đó của Sydel.
"Hung thủ không chỉ có một người."
Trong một phòng ở khách sạn.
Tiếng cãi nhau ầm ĩ từ bên ngoài truyền vào, bà lão ngồi trên xe lăn chậm rãi nhấc điện thoại.
Bà ta bấm số, cuộc gọi được kết nối, trong loa vang lên tiếng cưa máy khởi động.
"Xoẹt xoẹt xoẹt..."
Lưỡi cưa kim loại lạnh lẽo và sắc bén cắt vào không khí phát ra âm thanh chói tai.
Bà cụ che loa, hạ giọng nói: “Con trai, con chưa cần lên đâu.”
"Họ bắt đầu tự đánh nhau rồi."
Bà ta khó hiểu liếc nhìn luồng ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào trong phòng cùng với tiếng cãi vã.
Bà lão kinh doanh khách sạn ở đây đã mười mấy năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
Trước khi con trai bà ta kịp giếc chếc những người này thì họ đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Nhưng bà ta chẳng hề hoảng loạn, vẫn rất bình tĩnh ngồi trên xe lăn. Cúp điện thoại xong, bà ta từ từ đeo chiếc kính lão mới lau chùi lên, chuẩn bị đẩy xe lăn ra cửa kiểm tra tình hình.
Cứ đánh nhau đi, mấy kẻ này cắn xé nhau càng dữ dội càng tốt, cũng vừa khéo bớt việc cho con trai bà ta.
Tuy nhiên, sau khi đeo kính vào, bà lão ngẩng đầu, nhìn thấy vết ố trên song cửa sổ thì sững người.
Tại sao lại có vết m/áu ở đây?
Bà ta ngơ ra một lúc, chưa kịp hiểu vấn đề, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa tủ quần áo bên cạnh mình bị ai đó mở ra.
Bà lão trợn tròn mắt kinh hãi, một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau nắm lấy tóc bà ta, buộc bà ta phải ngửa đầu ra sau.
Bà lão nhìn thấy người trốn trong tủ.
"Là... là mày..." Bà ta lắp bắp nói, họng s/úng lạnh ngắt nhét vào miệng bà lão.
“Là tôi,” người đó nhỏ giọng nói, “Các người là một lũ kh/ốn kiếp.”
Người đó bóp cò, một viên đ/ạn lặng lẽ đi vào miệng bà lão, thân hình béo múp nhão nhoét ngã xuống bàn, đôi mắt mở to đầy kinh hãi.
Có tiếng va chạm nặng nề vang lên trong phòng, nhưng âm thanh không lớn nên những vị khách đang tranh cãi cũng không để ý.
Trong khi những người khác còn đang cãi nhau thì Sydel đã đi tìm sĩ quan cảnh s/át John.
"Cảnh s/át trưởng, cháu muốn biết tình hình cụ thể về th/i th/ể người phụ nữ kia."
John sững người, không hiểu tại sao cô bé trước mặt lại muốn biết điều này.
Nhưng anh ta suy đi nghĩ lại, rồi vẫn thuật lại quá trình vụ án cho Sydel. Dù sao thì sự việc cũng chỉ tóm gọn bằng vài câu thôi.
Nghe xong hết thảy, Sydel: "..."
Cô lặng lẽ liếc nhìn th/i th/ể nữ và cố gắng nhắc nhở John: “Có lẽ cái chếc của chú Ed cũng liên quan đến cô ta.”
John sửng sốt, vừa định bác bỏ ý tưởng nực cười này thì anh ta chợt nhớ ra một chuyện nữa.
Trong vụ án th/i th/ể nữ, 3 người đàn ông còn lại tử vong bị nghi ngờ là do s/át hại lẫn nhau.
John thoáng bàng hoàng, đột nhiên rùng mình.
Khi anh ta ngước mắt lên lần nữa và nhìn sang bên cạnh, đã thấy cô gái tóc vàng đi đến dưới ánh đèn, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu xuống đổ bóng trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, khiến khuôn mặt nửa sáng nửa tối.
"Các người tranh cãi cái gì?" Giọng nói của Sydel không lớn, nhưng bình tĩnh một cách kỳ lạ: "Hiện tại tranh luận chỉ khiến cho kẻ đó thành công, huống chi..."
“Nếu hắn muốn chúng ta chếc cùng nhau trong khách sạn thì hắn sẽ làm gì?”
Đám người đang cãi vã đều ngơ ra.
Malcolm là người đầu tiên phản ứng lại, nhưng sau khi vội vàng đứng dậy, ông ta chợt nhớ ra xe của mình chưa lái tới đây, nên lại ngồi xuống.
Nhưng vẻ mặt John thay đổi đột ngột, vài người nhìn nhau rồi vội vã lao ra khỏi cửa. Chỉ có sĩ quan cảnh s/át Duke và Malcolm ở lại khách sạn.
Sydel mặc áo mưa rồi đi ra sau mấy người kia, Belch cũng nhanh chóng lấy ô đi theo.
Sau khi kiểm tra xe của mình, vợ chồng Charlie và cảnh s/át John đều tỏ ra rất kinh hãi."Chếc tiệt!" John lau nước mưa trên mặt, tức giận hét lên: "Tên đó cắt đứt dây curoa* của chúng tôi rồi!!"
*Courroie hay còn gọi là dây curoa có nghĩa là đai truyền, là phụ kiện quan trọng truyền động công nghiệp. Dây curoa được sử dụng để truyền năng lượng cho bánh răng và các hệ thống máy móc thiết bị được hoạt động trơn tru.
Sydel đang cầm một chiếc ô, Belch còn chưa kịp mở mui xe, cô đã bình tĩnh nói: "Chỉ cần kiểm tra dây curoa thôi."
Belch: "..." Cậu kiểm tra một lượt, phát hiện dây curoa quả thực đã bị cắt.
Sydel không hề ngạc nhiên, khi nhìn thấy dòng chữ trên bàn cô đã đoán ra rồi, nếu kẻ viết dòng chữ kia muốn tất cả bọn họ chếc ở đây thì chắc chắn sẽ không cho họ còn đường thoát, ít nhất là không thể lái xe chạy đi ngay sau khi phát hiện ở đây có một tên s/át nhân.
Sau khi giếc người, hắn nhất định sẽ chạy ra ngoài phá hoại xe.
Sydel đại khái có thể đoán được tên s/át nhân đó là ai.
Malcolm, ngay từ đầu lời nói và hành động của người đàn ông này đã rất mâu thuẫn. Sydel nhận thấy sự kỳ lạ ở ông ta khi đang ăn.
Thói quen sinh hoạt của mỗi người đều tương đối cố định. Nhưng chỉ trong hai mươi phút, từ lúc lau nước mưa bằng khăn đến khi lau miệng bằng giấy ăn, những động tác nhỏ nhặt, thói quen và cử chỉ của ông ta đã có thể hoàn toàn thay đổi thành một phong cách khác.
Nếu là người bình thường có thể sẽ không chú ý đến điều này, nhưng Sydel đã quan s/át các vị khách kể từ khi bước chân vào khách sạn.
Malcolm là người có cảm giác khác biệt mạnh mẽ nhất trong số những người này.
Chỉ có điều, cô không biết rốt cuộc các nhân cách của ông ta có tính tình thế nào mới có thể làm ra việc giếc người tàn nhẫn như vậy.
Không, cũng có thể có thứ gì đó đã thôi thúc ông ta giếc người...chẳng hạn như th/i th/ể của người phụ nữ không rõ danh tính kia.
Trong lúc Sydel còn đang suy nghĩ, bên cạnh cô đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc, sau đó là tiếng s/úng lên đ/ạn.
“Trong cốp xe của hai người đã chứa thứ gì?”
John gầm lên giận dữ, chĩa s/úng vào cặp vợ chồng mới cưới.
Sau khi Charlie kiểm tra xem dây curoa có bị đứt không, thì chợt nhớ ra một chuyện khác, thậm chí anh ta còn không quan tâm có người ngoài ở cách đó không xa mà vội vàng mở cốp xe ra kiểm tra. Sau khi nhìn thấy tình hình trong cốp xe, đôi mắt anh ta bắt đầu đỏ lên.
Sau khi John kiểm tra xe cảnh s/át xong, anh ta định đi sang xe của người khác để xem xét tình hình.
Nhưng anh ta lại nhìn thấy...
Không nói hai lời, viên cảnh s/át chĩa s/úng về phía vợ chồng Charlie.
Sydel, người chạy đến sau khi nghe thấy tiếng động, cũng nhìn thấy đống hỗn độn trong cốp xe của Charlie.
Một đống dây thừng tán loạn và hình dáng một người cuộn tròn được phác họa bằng những chấm m/áu.
Trông rất giống hiện trường đem th/i th/ể đi vứt sau khi gây ra án mạng.
Ngoại trừ việc không có th/i th/ể nào cả.
Sắc mặt Charlie tái nhợt, cơ má hơi co giật. Anh ta bám vào nắp cốp xe, cười gượng: “Đây là một cô gái mà chúng tôi gặp trên đường sau khi rời khỏi ngôi nhà cũ. Chúng tôi thấy quần áo của cô ấy dính đầy máu, lại không thể nói chuyện, dáng vẻ hoảng hốt, sợ cô ấy gặp nguy hiểm nên đã đưa cô ấy lên xe, định tiện đường đưa cô ấy đến đồn cảnh s/át thành phố.”
Trong lời kể này có nhiều sai sót, ai cứu người mà lại nhét người ta vào cốp xe, rồi lại còn dùng dây thừng trói lại cơ chứ?
Lời giải thích sau đó của Charlie cũng rất miễn cưỡng: “Bởi vì cô ấy đang trong trạng thái hoảng hốt, nhìn có vẻ không bình thường nên chúng tôi sợ bị cô ấy tấn công nên mới dùng dây thừng trói cô ấy lại…”
Rõ ràng là chẳng ai tin điều đó.
Sydel nheo mắt, thấy Charlie lại giải thích thêm vài câu, ánh mắt anh ta không ngừng liếc nhìn cốp xe, vẻ mặt trở nên lo lắng thấy rõ.
Thật kỳ lạ, lúc ở trong khách sạn, đối mặt với chuyện chếc chóc đột ngột xảy ra, người này cũng không lo lắng như bây giờ.
Anh ta nhìn vào trong cốp xe một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói: "Cô ấy, cô ấy đã trộm một khẩu s/úng giảm thanh của tôi..."
Một tia chớp xẹt qua, bầu trời đen kịt như bị xé toạc, một cơn gió lạnh thổi qua, tia sét chiếu sáng khuôn mặt của từng người.
Sắc mặt mọi người đều trông rất nhợt nhạt.
Belch là người đầu tiên lên tiếng.
Cậu nhỏ giọng nói: "Ý anh là... hiện tại có một người phụ nữ tâm thần không bình thường đang mang theo s/úng ở trong khách sạn sao?"
Charlie ngây người gật đầu.
Sắc mặt John hơi thay đổi, cũng không để ý đến cặp đôi khả nghi này mà quay người đi về phía khách sạn.
Sydel nhấc gót đi theo, Belch rụt rè kéo góc áo của cô từ phía sau: "... Hiện tại chúng ta vẫn vào khách sạn à chị?"
"Tất nhiên là chúng ta phải vào rồi." Sydel nhìn Colm đang đứng cạnh chiếc xe tải cũ nát của mình với vẻ mặt u ám.
Những người khác cũng lần lượt quay về khách sạn.
Trong khách sạn quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Eva phát hiện ra x/ác bà lão.
Thân hình mập mạp của bà ta gục xuống bàn, một vũng m/áu chảy ra từ khóe miệng, đôi mắt mở to đầy kinh hãi.
Eva choáng váng. Điều đầu tiên người phụ nữ này nghĩ đến là đi tìm chồng mình, Hoyt. Tuy nhiên, khi vào bếp, cô ta chỉ nhìn thấy người đàn ông cũng nằm gục trên mặt đất với m/áu chảy ra từ sau gáy.
Người phụ nữ vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm cuối cùng cũng tỏ ra hoảng loạn. Chuyện xảy ra hôm nay nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Trước đây, những du khách đó sẽ không do dự uống trà tẩm thuốc mà cô ta đưa cho. Sau khi thuốc ngấm, họ sẽ bị giếc m/ổ như chó lợn.
Nhưng hôm nay...
Eva kìm nén cơn hoảng loạn, gọi điện thoại xuống tầng hầm và nói cho “anh ta” về cái chếc của bà lão và Hoyt.
Sau khi nghe thấy tiếng cưa máy, cuối cùng Eva cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta rất tin tưởng, mặc dù hai người đã chếc, nhưng “Leatherface” sẽ không bao giờ bị tên hung thủ đó giếc.
Rốt cuộc thì, trong trấn này, kẻ được người ta gọi là "Leatherface" đã giếc m/ổ người hơn mười năm, Eva tin vào anh ta và chiếc cưa máy trong tay anh ta.
Người phụ nữ nghĩ vậy và nhớ ra bên ngoài còn có cảnh s/át. Cô ta loạng choạng đứng dậy, điều chỉnh lại sắc mặt, đi đến sảnh nhỏ khách sạn, mang vẻ mặt bi thương và kinh hoàng lao đến bên viên cảnh s/át: "Anh cảnh s/át. Người nhà tôi đã bị s/át hại dã man, anh có thể giúp tôi được không?"
Khi Eva nhìn thấy trong khách sạn chỉ có một viên cảnh s/át và một người đàn ông cường tráng, đôi mắt cô ta lóe lên đầy toan tính, định tách hai người này ra khỏi những người còn lại, như vậy mới có thể dễ dàng giếc bọn họ.
Cô ta trông có vẻ khổ sở, nghẹn ngào nói: “Chuyện này đáng sợ quá… Trời ơi, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm m/áu như vậy…”
"Hung thủ chắc chắn đã chạy vào thị trấn phía sau khách sạn.”
Eva hét lên: "Tôi thấy bóng lưng hắn ta chạy trốn rồi. Anh cảnh s/át, anh nhất định phải giúp tôi..."
Duke bàng hoàng hỏi: “Người nhà của cô xảy ra chuyện rồi sao?”
Sau khi Eva gật đầu, Duke liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. John và vài người khác đang đứng dưới màn mưa, dường như đang thảo luận điều gì đó.
Anh ta cân nhắc một lát rồi đứng dậy: “Tôi cùng cô đi trước xem tình trạng th/i th/ể trước.”
Eva cảm kích gật đầu, sau đó cô ta nhìn sang Malcolm bên cạnh: "Quý ông này, ngài có thể đi cùng chúng tôi không? Tôi sợ anh cảnh s/át kiểm tra hiện trường sẽ không thể cùng lúc bảo vệ sự an toàn cho tôi..."
Malcolm đang ngơ ngác nhìn chằm chằm th/i th/ể người phụ nữ. Khi nghe thấy Eva gọi mình, dường như ông ta chợt tỉnh lại từ trạng thái nào đó, ánh mắt khẽ động, nhìn Eva và Duke, nở nụ cười kỳ quái: “Đương nhiên là được, bảo vệ phụ nữ là việc tôi nên làm, xin quý cô yên tâm.”
Ba người cùng nhau đi về phía phòng trong của khách sạn.
Khi Sydel quay lại khách sạn, chỉ nhìn thấy bàn ghế trống rỗng.
Bà chủ khách sạn đứng cạnh viên cảnh s/át John, kể lại sự việc bất hạnh của gia đình cô ta với vẻ mặt đau khổ.
"Khi viên cảnh s/át và quý ông kia nhìn thấy th/i th/ể, có vẻ đã phát hiện ra manh mối về hung thủ, bọn họ đã đuổi theo hắn về hướng thị trấn nhỏ phía sau rồi."
Duke và Malcolm cùng nhau truy đuổi hung thủ sao?
Sau khi biết hai thành viên trong gia đình Eva đều thiệt mạng vì vết thương do đạn bắn, những người còn lại đã nghĩ ngay đến người phụ nữ trốn thoát khỏi cốp xe của Charlie.
Bây giờ ba người đã chếc, xe bị ai đó phá hỏng, tình thế hỗn loạn, cũng không còn ai có tâm trạng cãi nhau nữa.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Xe của tôi còn chưa hỏng, tôi có thể dẫn mọi người đến thị trấn gần nhà tôi để mua dây curoa.”
Người lên tiếng là Colm.
Penelope hơi cau mày: "Tại sao hung thủ không động đến xe của ông?"
Colm lắc đầu: “Thật ra tôi ra ngoài không chỉ một lúc, tôi lái xe định về nhà, nhưng đường vẫn bị bùn và nước chặn, xe không qua được nên tôi mới quay về khách sạn.”
“Khoảng thời gian đó tầm mười mấy phút, xe tải của tôi không đậu ở đây nên hung thủ mới không thể làm gì được”.
Ông ta cười hềnh hệch, khuôn mặt xấu xí hơi vặn vẹo, cảm xúc trong đôi mắt không rõ ràng: "Thế nào? Tôi có thể đi đường vòng xa hơn về nhà, mọi người lấy dây curoa rồi quay lại sửa xe.”
"Chỉ có điều tôi chưa đi con đường đó bao giờ, không biết trên đường có thứ gì hay không?”
Đầu tiên John hỏi bà chủ Eva rằng trong thị trấn có bán dây curoa hay không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định của Eva, anh ta cũng không đồng ý ngay với Colm mà nhìn thị trấn bên ngoài khách sạn với ánh mắt lo lắng.
Ngược lại cặp vợ chồng mới cưới khá đồng ý với cách của Colm. Charlie đang ôm Penelope và thì thầm điều gì đó.
John chạm vào khẩu s/úng ở thắt lưng, đang định đưa ra quyết định thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng và quyết đoán của cô gái.
“Cháu sẽ đi vào thị trấn phía sau.” Sydel ném chiếc ô vào tay Belch, xắn tay áo mưa lên, để lộ xương cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, cô xoay cổ tay vài lần, “Cậu chờ ở đây.”
John sửng sốt, lấy điện thoại ra: "Tôi có thể liên lạc trực tiếp với Duke..."
“Chú cảnh s/át,” cô gái tóc vàng vén mái tóc dài lên, nở nụ cười nhạt, đôi mắt xanh thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Giờ chắc chú không liên lạc với chú ấy được nữa đâu.”
John cho rằng Sydel định đi gọi Duke cùng Malcolm trở về, nhưng điều Sydel nghĩ tới không phải hai người ấy, mà là đứa bé trai thoáng qua ngoài cửa sổ trước đó.
Ngoài thị trấn nhỏ này, gần đây không có nơi nào khác mà con người có thể ở được.
Đứa trẻ cũng sống trong thị trấn nhỏ này, nhưng lúc này, một người phụ nữ điên khùng có s/úng, một gã nguy hiểm nghi mắc chứng tâm thần phân liệt và một viên cảnh s/át giống như bia đỡ đạn đã đột nhập vào thị trấn.
"Tít tít tít——"
Đúng như dự đoán, cuộc gọi của John không thành công, không có ai trả lời điện thoại.
Anh ta chán nản cúp điện thoại, sắc mặt xám xịt.
“Vậy thì một mình cháu…”
“…À, không sao đâu.” Sydel đội mũ áo mưa lên, hơi nheo mắt liếc nhìn những người trong khách sạn: “Chú vẫn phải ở lại đây để bảo vệ họ, phải không?”
John nhìn khí thế của cô gái đột nhiên trở nên sắc bén cùng với ánh mắt lạnh lùng, sửng sốt trong giây lát, biết cô nói thật, chỉ đành nói: “Vậy hiện tại chúng tôi ở đây chờ cháu.”
Anh ta có chút bối rối, không khỏi suy đoán cô gái này là người thế nào.
Cô bé có thể rời khỏi thị trấn an toàn không?
Thấy chỉ có một cô bé đi vào thị trấn, trong lòng Eva hơi lo lắng, cô ta nhẹ nhàng nói: "Một mình cháu đi vào đó không an toàn lắm đâu..."
"Cháu biết không? Trước đây thị trấn này có một truyền thuyết. Người ta kể rằng ở đây có một con q/uỷ giếc người vô cùng đáng sợ. Tính cách hắn ta kỳ quái, thích giếc người bằng một chiếc cưa máy lớn. Hắn còn l/ột da của th/i th/ể và khâu nó lên mặt mình..."
Ý định của Eva là hù dọa cô bé này- dù sao thì trông dáng người cô mảnh khảnh, trắng trẻo thanh tú, vừa nhìn đã biết là một cô bé được nuông chiều.
Tốt nhất là để con bé dẫn thêm mấy người đàn ông vào thị trấn, nếu không cô ta sẽ không đối phó được với một đám người lớn ở đây, hơn nữa cô ta còn lo lắng “Leatherface” sẽ không giếc được họ.
Tuy nhiên, cô gái tóc vàng có vẻ ngạc nhiên nhìn sang, nhưng những gì cô nói ra không phải là lời yếu đuối và sợ hãi mà Eva muốn nghe.
Cô nghiêng đầu, cười thích thú: "Cưa máy sao?"
“Cháu rất quen thuộc với thứ đó”
Sydel đã từng thấy người ta giúp nhau phạm tội, nhưng cô chưa từng thấy ai chủ động giao thông tin tình báo cho kẻ thù cả. Cô liếc nhìn Eva vài lần với ánh mắt kỳ lạ, ra dấu cảm ơn, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Bây giờ cô đã biết trong thị trấn có thứ gì rồi.
Eva: “…”
Môi cô ta khẽ mấp máy, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
John, Charlie và những người khác vô thức cau mày. Hạng người nào mà có thể quen thuộc với thứ như cưa máy cơ chứ? Nhưng trông cô bé này không giống người làm loại nghề nghiệp đó...
Colm vẫn ngồi trong góc, nhưng ông ta cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Belch cầm ô và lặng lẽ đứng sang một bên như chim cút.
Không dám nói một lời.
Đột nhiên một người chếc, rồi người thứ hai, người thứ ba...
Trong suốt quá trình, Belch luôn trong trạng thái bối rối nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc vì những gì Sydel đã nói trước đó.
Nhưng trong lòng cậu sắp bị dọa đến bật khóc rồi.
Thấy Sydel đột ngột định rời đi, cậu muốn đi theo, nhưng bị cô ép buộc phải ở lại đây nên cậu chỉ có thể im lặng đứng đó. Tay ôm ô, nội tâm run rẩy, lại còn phải ra vẻ vô cảm.
Một nhóm người nhìn cô gái mặc áo mưa đen nhẹ nhàng bước ra ngoài bằng cửa sau khách sạn.
Khi Sydel buộc xong đai áo mưa và rời đi bằng cửa sau, cũng nhận thấy ánh mắt chăm chú của nhóm người phía sau mình.
Cô chợt có ảo giác mình là “niềm hy vọng của cả làng”.
Sydel: "..."
Ui trời, sao có thể thế được?
Cô đẩy cửa sau của khách sạn ra.
Bên ngoài mưa gió đan xen, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào người, lộp độp lộp độp, mưa quá dữ dội.
Sydel cảm thấy hơi đau vì bị hạt mưa đập lên người. Cô chạm vào phía dưới bả vai, mím môi, có chút nhớ mong cái áo khoác lông không tay của mình ở trên xe.
Sydel biết có lẽ Belch không thể ứng phó được những người trong khách sạn, nhưng những gì cô nói trước khi rời đi cũng là thật.
Thị trấn này không lớn, đi tới đi lui chỉ mất mười mấy phút.
Cô định đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng giải quyết những thứ trong khách sạn và thị trấn trước.
Trong số những người này chẳng ai biết ai, Sydel để Belch ở lại khách sạn còn có ý bảo cậu trông chừng chiếc xe.
Malcolm, bệnh nhân tâm thần phân liệt đã giếc Ed, và "Leatherface", cũng như bà chủ khách sạn đều có mặt ở đây.
Nếu rời khỏi đây đi lấy dây curoa trước, Sydel biết rằng khi họ quay lại, thì chiếc xe sẽ không chỉ bị hỏng dây curoa nữa.
Thời gian đi đi về về cũng đủ để ai đó tháo cả lốp ô tô.
Vì ít nhất hai người vào thị trấn có s/úng trên tay nên Sydel không bật chiếc đèn pin nhỏ vì sợ lộ vị trí của mình.
Cô mò mẫm bước vài bước trong bóng tối, lại phát hiện ra một th/i th/ể.
Sydel: "..."
Tốt lắm, cô vốn định đánh nhanh thắng nhanh nhưng không ngờ nó có thể kết thúc nhanh đến vậy.
Chắc không đợi lúc cô tìm thấy tất cả những người này thì họ đã cùng nhau nằm thẳng cẳng rồi đó chứ?
Cô tiến về phía trước hai bước, do dự rồi cúi người nhìn rõ khuôn mặt của th/i th/ể.
Đó là người cô không muốn nhìn thấy nhất.
Viên cảnh s/át Duke.
Sydel im lặng một lúc, sau đó đưa tay chạm vào khuôn mặt của người đàn ông, vẻ mặt anh ta đau đớn cứng đờ, đôi mắt mở to, nước mưa lạnh chảy xuôi xuống theo khóe mắt.
Cô vuốt mắt người đàn ông, đứng dậy với vẻ mặt vô cảm.
Mặc dù có vẻ Duke đã bị đâm chếc khi đang ẩu đả nhưng khẩu s/úng trên thắt lưng của anh ta lại không bị lấy đi.
Sydel tận dụng khẩu s/úng của anh ta, thử lên đ/ạn, nhắm mục tiêu và bóp cò, một loạt động tác vô cùng thành thạo.
Dù chưa đủ tuổi mua s/úng nhưng Sydel đã dành nhiều thời gian chơi trong các câu lạc bộ bắn s/úng.
Tất cả đều là huấn luyện bắn đ/ạn thật.
Khẩu s/úng vẫn còn sáu viên đ/ạn, Sydel nhìn khẩu s/úng hạng nặng, cúi xuống và bước nhanh về phía một tòa nhà mà cô đã để ý từ lâu.
Mặc dù cô đã học cách ch/ặt người bằng rìu từ năm 7 tuổi, 12 tuổi có thể cầm cưa máy ch/ém q/uỷ, nhưng... giờ đã có vũ /khí nóng trong tay, s/úng đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của Sydel.
Cô nóng lòng muốn tìm "Leatherface" đó ngay bây giờ, cho hắn biết——
Thời đại đã thay đổi rồi.
Tuy nhiên, thứ đầu tiên Sydel gặp không phải là tên s/át nhân cưa máy vá mặt bằng d/a người.
Sau khi bước vào tòa nhà cao nhất thị trấn này, một bệnh viện đổ nát, Sydel cố gắng hết sức đi chậm lại, đi qua những hành lang tối tăm.
Có mùi rỉ sét nồng nặc trong không khí. Những sợi xích khổng lồ và những sợi dây niêm phong màu vàng đã khóa chặt cửa các phòng bệnh, trên mặt đất vẫn còn lưu lại những vết đen, Sydel tránh những nơi mình có thể để lại dấu vết.
Cô nghe thấy tiếng đánh nhau.
Ở ngay trong phòng thiết bị cách đây không xa.