Miệng hố tối tăm, hình như còn có gió lạnh đang phả ra ngoài.
Sydel đặt tay lên phía miệng hố, cảm nhận cơn gió thổi đến, trong sự lạnh lẽo còn mang theo hơi ẩm. Cô suy nghĩ một lúc, rồi lấy chiếc đèn pin nhỏ chiếu xuống dưới, bên cạnh miệng hố là cầu thang có bậc thang rõ ràng.
Cô không hề do dự, thấy không thấy ai ở bên dưới, bèn nghiêng người tiến vào.
Khi bước lên cầu thang gỗ, dù Sydel có cẩn thận đến đâu, vẫn phát ra âm thanh "cót két".
Nhưng dưới tầng hầm này không có người.
Nhược điểm duy nhất là sau khi từ miệng hố đi xuống, người ở trong không thể xoay cơ quan ở cái bàn bằng sáp được, tức là -
Sydel không thể đóng miệng hố.
Nếu kẻ sát nhân ẩn náu trong thị trấn đi vào nhà thờ, chỉ cần hắn quen thuộc địa hình thì nhất định sẽ phát hiện ra có người ngoài đã xuống tầng hầm.
Hơn nữa kẻ xông vào này vẫn chưa rời đi.
Sydel: "..."
Ôi, đây thực sự là một tin tức xấu.
Để tránh sự việc ngoài ý muốn xảy ra, Sydel định nhanh chóng kiểm tra bên dưới một lượt. Điều ngoài dự đoán của cô là đây có vẻ chỉ là một tâng hầm độc lập, không có lối ra nào khác.
Các bức tường của tầng hầm được phủ bằng sáp màu da. Độ dày của lớp sáp khác nhau, các dải sáp kết dính trên các bức tường lốm đốm, tạo cảm giác cũ kỹ.
Trong bầu không khí lạnh lẽo, Sydel bật chiếc đèn pin nhỏ lên, bụi bay mù mịt trong chùm ánh sáng trắng. Ánh sáng quét qua căn phòng được bài trí đơn giản, cô phát hiện hóa ra đây lại là một phòng ở nhỏ.
Nơi cô đang đứng bây giờ có lẽ là phòng khách.
Giữa phòng khách có một chiếc bàn sắt lớn, trên bàn bày một đống đồ đạc bừa bộn, trong đó có dụng cụ điêu khắc, vài khuôn sắt mẫu hình mặt người với nhiều kích cỡ khác nhau, vài bộ dụng cụ ăn uống, một vài cái dây đai và những thứ lặt vặt khác.
Chúng đều là những đồ vật rất cũ kỹ
Nếu bây giờ, những người từng sống trong căn phòng này còn sống thì chắc họ cũng đã 70, 80 tuổi.
Sydel khẽ cau mày rồi đi vòng qua chiếc bàn sắt tới bên cạnh chiếc TV.
Một chiếc TV nhỏ lỗi thời được đặt trên chiếc bàn liền tủ phủ đầy bụi.
Cô đưa tay sờ lần thì tìm được một chiếc đĩa CD và một chiếc hộp nhỏ ở ngăn kéo phía dưới.
Chiếc hộp gỗ sáp không khóa, sau khi mở ra, bên trong có một chiếc chìa khóa đồng cũ.
Sydel thử đặt chiếc đĩa CD vào đầu DVD bên cạnh chiếc TV nhỏ. Sau khi cho chiếc đĩa CD vào, cô tìm thấy dây nguồn và giắc cắm, loay hoay một lúc, màn hình của chiếc TV nhỏ thế mà lại sáng lên.
Ở đây có điện.
Sydel lấy chiếc chìa khóa đồng, chiếc đĩa bắt đầu phát đoạn dạo đầu vô nghĩa. Một âm thanh rè rè nhỏ phát ra từ TV, hiển nhiên là thứ đồ cũ này không thể cầm cự được lâu nữa.
Khi chiếc đĩa phát khúc dạo đầu không có âm thanh, chỉ có tiếng rè rè vang vọng trong tầng hầm tối tăm và im lặng này.
Trong phòng khách, ngoài một chiếc TV, một chiếc bàn sắt và vài chiếc ghế, thì không có thứ gì khác.
Cửa phòng ngủ hướng ra phiad phòng khách đang mở hé, Sydel không chút do dự đứng dậy, nhân lúc chiếc đĩa đang phát khúc dạo đầu, cầm chìa khóa đẩy mở cửa phòng ngủ.Phòng ngủ không lớn nhưng lại nhét một đống giường.
Bên trái là một chiếc giường đôi, bên phải là mấy chiếc giường nhỏ. Một trong những chiếc giường nhỏ đó trông rất đặc biệt. Khung giường được làm bằng những thanh sắt đen lộ ra ngoài, bên trên còn có còng sắt ở bốn góc giường.
Có thể trói hết tay chân của đứa trẻ ngủ trên chiếc giường này.
Tuy nhiên, những thiết bị như vậy thường chỉ được sử dụng trong bệnh viện tâm thần dành cho những bệnh nhân cực kỳ nguy hiểm, vì chúng có thể gây ra những tổn thương không thể phục hồi ở cổ tay và mắt cá chân.
Nếu sử dụng loại thiết bị này cho trẻ em là rất tàn nhẫn.
Sydel vô tình nghĩ đến Esther, cô bé mà gia đình cô từng nhận nuôi. Một bệnh nhân tâm thần trông như chỉ mới chín tuổi luôn đeo dải ruy băng màu đen quanh cổ tay và cổ, là do cô ta bị trói trong bệnh viện tâm thần một thời gian dài, tạo thành những vết sẹo không thể xóa nhòa trên cơ thể.
Nếu một gia đình từng sống ở đây, vậy rốt cuộc đứa trẻ bị trói đã làm cái gì khiến người nhà nó sợ hãi đến thế?
Bên cạnh chiếc giường đôi có một chiếc tủ đầu giường, bên trên có một bức ảnh màu chụp tập thể.
Trong ảnh có vẻ là một gia đình, họ đang đứng trong sân. Người mẹ với khuôn mặt hiền lành nhìn vào ống kính bằng ánh mắt dịu dàng. Đứng phía sau bà ấy là một người đàn ông cao lớn, bên trái và bên phải là hai cậu bé cùng tuổi, đều chỉ mới bảy tám tuổi.
Cậu bé bên trái nở nụ cười rạng rỡ, trong khi cậu bé bên phải không có khuôn mặt.
Đợi một chút.
Sydel nhìn kỹ lại.
Cậu bé bên phải không phải là không có khuôn mặt, mà là...
Khuôn mặt thằng bé bị che bằng một chiếc mặt nạ sáp, chiếc mặt nạ ấy che kín hoàn toàn khuôn mặt nó.
Mặc dù bức ảnh có màu sắc, tuy nhiên độ phân giải không cao, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc mặt nạ sáp có màu trắng đục, vốn là một bức ảnh gia đình ấm áp và hài hòa nhưng vì có sự hiện diện của đứa trẻ này nên trông khá đáng sợ.
Sydel nghĩ đến những cái khuôn hình mặt người với nhiều kích cỡ khác nhau đặt trên chiếc bàn sắt bên ngoài, chợt hiểu ra, những chiếc mặt nạ đó đều là chuẩn bị cho cậu bé này.
Nhưng tại sao lại che khuôn mặt của cậu bé bằng mặt nạ sáp.
Cô không thể lý giải, nhưng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Trong lòng vừa suy ngẫm, động tác tay vẫn không dừng lại, đặt bức ảnh gia đình xuống và bắt đầu lục lọi trên bàn và tủ.
Ngăn kéo đầu tiên chứa những vật dụng lặt vặt, trong đó có một chiếc gương nhỏ, vài sợi dây buộc tóc, một chiếc bật lửa IMCO, chất butane* trong đó đã hết, một chiếc cà vạt... Chúng đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày rất đơn giản.
*Butane là chất lỏng có thể nhìn thấy bên trong một chiếc bật lửa trong suốt, có nhiệt độ sôi thấp hơn một ít so với nhiệt độ của nước đóng băng (-0,5 °C). Tuy nhiên butane trong bật lửa lại không sôi.
Imco là một trong những thương hiệu đến từ đất nước Áo, có tên tuổi trong bản đồ bật lửa thế giới từ những năm 1918
Chỉ có một ngoại lệ, đó là chiếc khuyên tai ngọc hình giọt nước, dây vàng quấn quanh viên ngọc màu xanh đậm, trông vô cùng đẹp mắt.
Chủ nhân của nó chắc hẳn đã rất quý trọng nó nên đã đặc biệt gói nó trong lớp vải lụa rồi cất vào nơi sâu nhất của ngăn kéo đầu tiên.
Sydel suy nghĩ một lúc, lấy chiếc khuyên tai ngọc, rồi đóng ngăn kéo đầu tiên lại.
Chỉ có một cuốn sổ ở ngăn kéo thứ hai.
Bìa sổ rất dày, bìa sẫm màu có in hoa văn mạ vàng. Khi mở sổ ra, trang đầu tiên có ghi tên chủ nhân của cuốn sổ.
"Trudy Sinclair"
Có tiếng động lạ phát ra từ TV bên ngoài, Sydel quét mắt quanh căn phòng ngủ mà cô có thể nhìn thoáng qua là thấy rõ cách bố trí rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi trở lại phòng khách, Sydel mới chợt nhận thấy trong số mấy chiếc ghế, chỉ có một chiếc là ghế sắt, còn lại đều là ghế gỗ.
Cô nhìn lại thì phát hiện trên ghế sắt cũng có những chiếc đai da có khóa nhựa chuyên dùng để trói tay chân, dây đai đã bị mòn rất nhiều, giữa các đường may vẫn còn lưu lại vết m/áu tím đen.
Người bị trói vào chiếc ghế này chắc hẳn đã phải vật lộn rất vất vả.
Lúc này, trên màn hình TV nhỏ hình vuông thỉnh thoảng lóe lên vài vệt nhiễu, tiếng rè rè vẫn đóng vai trò làm âm thanh nền, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến việc Sydel xem nội dung của chiếc đĩa.
Đĩa bắt đầu phát, đầu video là hình ảnh một khoảng sân đầy nắng, cây cối tươi tốt, cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Trong hàng rào trắng xóa, một cặp vợ chồng đứng trước camera, mỉm cười hạnh phúc như đang ghi lại cuộc sống của chính mình, dưới tán cây đằng sau họ có hai cậu bé đang ngồi chơi đùa.
“Đó là các con của tôi…” người phụ nữ chỉ vào hai cậu bé dưới gốc cây và nói lớn trước ống kính.
Nội dung của đĩa CD lúc này có vẻ không quá quan trọng.
Cô cất chiếc đèn pin nhỏ đi và đứng gần hơn. Dưới ánh sáng le lói từ chiếc TV, cô dùng điều khiển từ xa mới mò thấy để tăng gấp đôi tốc độ video, vừa xem video vừa mở cuốn sổ của Trudy.
Cùng lúc đó, Sydel liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Ba phút đã trôi qua kể từ khi cô bước vào nhà thờ. Nếu không tìm thấy manh mối quan trọng nào trong vòng năm phút, Sydel chỉ có thể rút lui ra ngoài trước.
Belch không bị bắt đến đây, ở một nơi quá lâu chắc chắn sẽ làm tăng nguy cơ bị lộ.
Cô quyết định dành một phút để lướt qua cuốn sổ và sau đó sử dụng một phút nữa để xem xong video.
Sydel mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên có viết tên Trudy. Cô tiếp tục lật xem, mặt sau của trang đầu tiên, bà ấy viết một dòng chữ bằng nét chữ lộn xộn.
“Tôi không thể tưởng tượng mình đã sinh ra một đứa trẻ gì vậy. ”
Dòng chữ này đã được gạch bỏ bằng bút đen nhưng vẫn có thể nhìn rõ nội dung.
Sydel cau mày.
“Đứa trẻ” này rõ ràng là đứa trẻ bị trói hàng ngày kia.
Cô lật nhanh, lướt qua nội dung phía đầu cuốn sổ, có vẻ như Trudy chỉ dùng cuốn sổ để ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình sau khi chuyển đến thị trấn nhỏ này.
Sau khi chuyển sang một trang khác, cô bắt gặp một từ khóa, tốc độ lật trang mới chậm lai.
[Ngày 15 tháng 10 trời nắng]
[Tôi không thể tin rằng điều không may như vậy lại có thể xảy ra với tôi, Chúa ơi, tại sao ngài lại đối xử với con như vậy...]
Sinclair an ủi tôi và nói với tôi rằng Chúa đã ban cho tôi tài năng điêu khắc vô song, và đây chỉ là cái giá mà tôi phải trả.
Nhưng tôi có thể nhìn ra, anh ấy cũng đang kinh ngạc và sợ hãi. 】
[Ngày 16 tháng 10 trời nắng]
[Sinclair đã làm gì đó mà không nói với tôi...
Anh ấy đã dùng dao đâm chúng, chúng vẫn còn sống.
Nhưng tôi vẫn còn bối rối, tôi không biết liệu đây có phải là điều đúng đắn không. 】
[Ngày 27 tháng 11 trời mưa]
【Kể từ khi sinh ra chúng, tuy ban đầu tôi rất sợ nhưng sau một tháng làm quen với chúng, tôi nghĩ mình đã chấp nhận được rồi.
Tôi cảm thấy có lỗi sâu sắc với chúng. Giờ đây, tôi chỉ muốn ôm chúng và nói với chúng rằng tôi là mẹ của chúng và tôi sẽ luôn yêu thương chúng.
Chúa ơi, tại sao ngay ban đầu tôi lại cảm thấy sợ hãi? Tôi đã không còn hiểu được cảm giác đó nữa. 】
[Ngày 17 tháng 12 Tuyết rơi dày]
[Hàng xóm đến thăm nhưng họ bị dọa chạy rồi. 】
[Ngày 18 tháng 12 tuyết rơi dày]
[Có tin đồn trong thị trấn rằng tôi đã sinh ra một con quái vật. 】
[Ngày 23 tháng 12 Tuyết rơi nhỏ]
[Khi Sinclair quay lại, hình như anh ấy đã bị người ta chặn lại. Tôi nhìn thấy một lỗ trên quần áo và vết thương trên mặt anh ấy, nhưng anh ấy không nói gì với tôi.
Anh ấy bảo tôi đừng chú ý đến những lời bàn tán trong thị trấn, thật ra, tôi cũng chẳng tức giận vì điều đó.
Sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung vào các con tôi. Tôi tin rằng chúng là những thiên thần được Chúa gửi đến cho tôi. Chỉ có điều, khi đáp xuống đất, thiên thần phía sau không đứng vững và ngã vào người anh trai của mình thôi.
Đôi chân nhỏ bé của chúng cử động, thật dễ thương.
Anh trai đang khóc, có vẻ thằng bé đói rồi, tôi phải đi cho con uống sữa.
Đúng rồi, còn phải để lại một ít cho em trai.
Tôi hy vọng rằng nỗi đau của chúng có thể được xoa dịu càng sớm càng tốt. Trái tim tôi đang thắt lại vì thằng bé.
Nhưng tôi mừng vì mình đã không từ bỏ chúng. 】
Câu chuyện tiếp theo luôn xoay quanh cặp song sinh, trong đó Trudy thể hiện tình mẫu tử mãnh liệt. Bà ấy luôn khen ngợi hai cậu con trai của mình trong nhật ký rằng chúng dễ thương, hoạt bát và thông minh thế nào.
Những hình ảnh trên đĩa CD dường như cũng chứng minh điều này.
Hình ảnh đen trắng trên TV có vẻ là một gia đình tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ.
Phải đến khi Sydel lật cuốn nhật ký qua thời gian vỏn vẹn vài năm, cô mới nhìn thấy một thông tin bất ngờ.
Chữ viết nguệch ngoạc và hoảng loạn, người viết nhật ký sợ hãi đến mức quên ghi ngày tháng.
[Hình như... tôi đã sinh ra một con quái vật. 】
[Có lẽ ngay từ đầu người dân trong thị trấn đã đúng. Mọi chuyện thật khủng khiếp, Chúa ơi, tôi không thể chấp nhận được! Tôi phải làm gì đây, có ai cho tôi lời khuyên được không?]
Sydel nhướng mày.
Chuyện gì đã xảy ra trong những năm đó vậy?