Sau khi kích tình qua, Ân Đệ lăn lộn khó ngủ, quay đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh. Anh giờ phút này, thật giống như đứa bé, bình thản như vậy, để cho người yêu mến như vậy, khiến cho cô có loại kích động muốn hôn trộm anh . . . . . .
"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Mạnh Đnh đột nhin ni lm c giật mnh.
"Anh khng phải đã ngủ rồi sao?"
"Em khng ngủ, Anh cũng khng ngủ đợc." Anh m ly c, "C mun anh đon một chút xem em đang nghĩ ci g hay khng?"
Ân Đệ cả kinh, vội ni: "Khng cần." C khng mun cùng anh vật lộn đọ sức, c nht định sẽ thua.
Đn ly nh mt sc bén của anh, cô cố gắng trấn định giọng nói của mình: "Em chỉ là không quen giường, nên ngủ không được."
"Vậy rất đơn giản, anh cho em cơ hội từ từ quen."
"Ai muốn loại cơ hội này của anh hả?" Cô giận cười.
Anh cười, sau đó nói: "Nói cũng phải, qua vài ngày nữa anh có thể sẽ phải đi, em có muốn cũng không có cơ hội này đâu."
Nghe vậy, Ân Đệ bỗng chốc ngồi thẳng, "Anh phải đi! ?"
"Thế nào? Nhất định là không nỡ rời khỏi anh phải không? Vậy đơn giản, em hãy theo anh dọn về biệt thự đi."
Thì ra là anh muốn trở về nhà của mình. Ân Đệ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức bị loại tâm tình này làm quấy nhiễu.
Xong rồi! Cô như vậy là do sợ anh rời đi sao? Cô chưa từng có loại cảm giác muốn nắm chắc cái gì mãnh liệt như vậy, cho dù là đối với Học Thánh cũng chưa từng từng có.
"Có phải hay không quyết định cùng anh bỏ trốn?" Ngón tay của anh vuốt vuốt lọn tóc của cô.
Ân Đệ nhẹ nhàng gạt tay của anh ra, mặt cô đầy ưu sầu.
"Em hãy giao bản thân mình cho anh, để cho anh chăm sóc em, có được không?"
Cô chợt ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt đầy kiên định cùng nhu tình của anh khác hắn với khuôn mặt trêu đùa hàng ngày, cô gục đầu vào trong ngực của anh, thoáng chốc vành mắt phiến hồng.
Cô dính sát vào ngực của anh, tham lam hít lấy hơi thở ấm áp trên người anh.
Đúng lúc Ân Đệ quyết tâm muốn nói chuyện rõ ràng với Học Thánh thì cô lại nhận được điện thoại của mẹ Học Thánh, hẹn cô gặp mặt.
Lúc ra điểm hẹn, Ân Đệ còn chưa kịp nói gì, mẹ của Học Thánh đã mở miệng trước: "Ân Ân, cháu sau này cũng không cần phải tìm Học Thánh nữa." Đồng thời đưa cho cô một thiệp mừng.
Ân Đệ vừa nhìn —— tên tuổi chú rể là Học Thánh, còn cô dâu. . . . . . Là cô kế toán của công ty Học Thánh? !
Chuyện này, có phải là xảy ra quá đột ngột hay không?
Ân Đệ thoáng chốc lại có loại cảm giác nhẹ nhõm.
Cô thừa nhận mình có chút ích kỉ, nhưng cô cũng cho rằng, chuyện này đối với Học Thánh mà nói, cũng là lựa chọn thích hợp.
Chỉ là mẹ của Học Thánh, lại nói tiếp mấy câu làm cho người ta khó hiểu——
"Học Thánh lần này đã làm rất đúng, nhìn xem, nhường cháu cho tổng giám đốc Mạnh, đây không phải là chuyện vẹn toàn cả đôi bên sao? Cháu câu được rể rùa vàng, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời; so với Học Thánh của chúng ta, suy nghĩ một chút xem tổng giám đốc Mạnh là nhân vật cỡ nào chứ, còn có thể không hiểu thế thái nhân tình sao? Học Thánh chúng ta cũng đã bắt đầu nhận được may mắn rồi."
"Bác gái, bác đang nói cái gì vậy? Cái gì mà nhường hay không nhường? Cháu nghe không hiểu?"
"Ân Ân, cháu cũng không cần giả bộ nữa, tổng giám đốc Mạnh đã nói rõ với Học Thánh rồi, anh ta yêu cháu, đương nhiên Học Thánh hiểu được ý tứ này. Xem đi, nó cũng nhận được đơn đặt hàng rồi, tương lai khi cháu thành phu nhân tổng giám đốc, cũng đừng quên cất nhắc Học Thánh của ta một chút nha. . . . . ."
Ân Đệ đầu nhất thời rầm rầm, Bà Triệu về sau nói những gì, toàn bộ cô đều không nghe thấy.
Mạnh Đình anh. . . . . . Anh tại sao phải làm như vậy?
Vụng trộm, anh rốt cuộc còn có bao nhiêu "Tính toán" mà cô không biết?
Anh lại xem cô như cái gì? Hàng hóa trưng bày? Có thể lấy ra để trao đổi ích lợi sao?
Mẹ của Học Thánh thấy cô không để ý tới mình, cảm thấy mắt mặt nên đứng dậy rời đi, để lại Ân Đệ thất thần ngồi đó.
Cô mất hồn đi đến đình nghỉ mát ở công viên, nội tâm không ngừng giao động gợn sóng. . . . . .
"A! Có con gián!" Đột nhiên truyền một tiếng hô, ngay sau đó một bóng người từ trong bụi cây nhảy ra .
Ân Đệ vừa quay lại nhìn, lại là Mạnh Lực Côn!
"Anh ở nơi này làm gì?"
Lực Côn nhếch nhác gãi đầu gãi tai, có chút sợ hãi nhìn sang bốn phía, sau đó hướng đầu bên kia chỉ chỉ, "Mạnh Đình tới." Sau đó chạy đi như một làn khói.
Ân Đệ quay đầu vừa nhìn, quả nhiên là anh. Đôi mày thanh tú của cô lập tức nhíu lại.
Anh phái Lực Côn đi theo dõi cô sao? !
Mạnh Đình đi tới, nhìn gương mặt của thanh lệ của cô, nhiệt tình ẩn nấp ở trong mắt đen trong nháy mắt đốt bay lên.
Ân Đệ quay đầu, tức giận cố ý không nhìn anh.
"Ân Ân?"
Anh đang gọi cô.
Anh đang đụng chạm tay của cô.
Anh đang dần ôm lấy cô. . . . . .
"Buông em ra!" Ân Đệ cũng không nhịn được nữa gào lên.
Mạnh Đình cau mày, "Em làm sao vậy?"
"Anh tự hỏi mình đi."
"Anh?"
"Anh đã nói với Học Thánh những gì? Thì ra anh đã sớm sắp xếp hết tất cả có đúng không?" Ân Đệ kích động hỏi.
Mạnh Đình xoay người, không nhìn cô. Cô cùng Triệu Học Thánh đã gặp mặt sao? Mà kết quả gặp mặt, chính là thái độ kích động cùng chất vấn anh như vậy?
"Anh tại sao lại không nói hả?"
"Em bảo anh nói cái gì?" Giọng của anh thật lạnh.
"Tại sao? Anh tại sao lại làm như vậy?"
Anh nghiêng đầu, ánh mắt lợi hại bắn về phía cô, "Vậy còn em?"
"Em?"
"Em vì cậu ta mà cãi nhau với anh sao?" Mạnh Đình lặng lẽ nắm chặt hai quả đấm, khớp xương đã trắng bệch.
Ân Đệ cũng bị lời của anh làm cho ngây người.
Cô không phải?. Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh: trong lòng của cô liền xông lên nỗi lo lắng cùng sợ hãi, cô không muốn cái nhau với anh, thậm chí cô sợ nhìn thây dáng vẻ không vui của anh, bởi vì cô yêu anh, cô thật sự rất yêu anh. . . . . .
Nhưng, cũng bởi vì yêu, cô mới phải chiến đấu vì điều này.
Ân Đệ giọng điệu thở dài, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình đang kích động của mình, nhưng——
"Dù anh có nói rõ chuyện của chúng ta với Triệu Học Thánh, như vậy thì sao? Chỉ là để cho cậu ta sớm đối mặt thực tế mà thôi."
"Nhưng anh có từng nghĩ đến cảm giác của em không?"
"Em làm sao vậy? Em sợ cậu ta biết được quan hệ của chúng ta sao?"
Mắt của cô ngấn lệ càng khiến cho anh cảm thấy rất đau hơn, anh đột nhiên nâng cao âm lượng lên."Cho nên em ở đây đau lòng? Cho nên em chất vẫn tội lỗi của anh sao?"
"Em ——" Anh. . . . . . Tại sao lại dữ dội như vậy? Cô bị dọa, nước mắt đã không nhịn được muốn trào ra khỏi vành mắt.
"Không được khóc!" Tất cả nỗ lực kiềm chế của Mạnh Đình, toàn bộ đã bị hủy ở trong nước mắt của cô gái này."Anh ghét nhất là những cô gái ngu ngốc chỉ biết làm loạn!"
Nước mắt của cô hẳn là vì người đàn ông khác mà rơi!
Anh không có cách nào khống chế ý niệm như vậy, càng không cách nào tin tưởng mình lại đau đớn như vậy . . . . . . Xoay đầu đi, không muốn để cho cô nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ của mình.
Ân Đệ bị anh quát lên như vậy, mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
"Em không có ngu ngốc." Cô rất khó khăn để cho mình khôi phục lại bình tĩnh."Người ngu ngốc là anh! Anh chẳng phải còn phái cả Lực Côn theo dõi em? Hơn nữa anh đang làm cái gì vậy hả? Cư nhiên lại dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ uy hiếp lợi dụ để đổi lấy em? Làm sao anh có thể như vậy chứ?"
Anh quay đầu lại, trong tròng mắt có thêm mấy phần kinh ngạc, tiếp theo lại xông lên một cỗ đau lòng.
"Thủ đoạn cũng phải xác định là dùng ở trên hạng người gì. Nếu như đây là giao dịch, không phải Triệu Học Thánh cũng cho đó là đáng giá sao? Cho người theo dõi em. . . . . ." Trong lời nói nhiệt độ cấp tốc giảm xuống, "Nếu như em không thẹn với lương tâm, cần gì phải để ý? !"
Ân Đệ toàn thân cứng đờ, "Vậy anh nói đi?"
ANh nói? Đối mặt với đả kích như vậy, Mạnh Đình nói cái gì cũng không được! Anh luôn luôn tràn đầy tự tin như vậy, hôm nay?
Cô gái đáng chết này ! Cô đã đánh cho anh một trận tơi bời, để cho anh nếm cả cái loại cảm giác hành hạ lo được lo mất đó, cô còn muốn anh phải như thế nào nữa đây?
Nói cho cô biết, anh chính là đố kỵ, anh chính là sợ sao ?
Nhưng bộ dạng cô đau lòng rơi nước mắt, càng làm cho lòng của anh đau như đao cắt.
Chẳng lẽ ni, chuyện anh đã lm, l sai rồi sao?
Dùng vẻ mặt khng kin nhẫn đảo lại tm tnh phức tạp, Mạnh Đnh pht tay một ci, "Nếu nh em thật sự khng cch no tiếp nhận đợc kết quả ny, nh vậy ——"
C chăm chú nhn anh.
"Nh vậy, em c th ——"
Ân Đệ c cảm gic mơ hồ lo lng. Khng, đừng bảo l. . . . . .
"Em lúc nào cũng có thể trở lại, trở về bên cạnh cậu ta."
Ân Đệ nháy mắt trong đầu một mảnh trống rỗng.
Làm sao có thể? Anh dẫn theo lòng của cô xa chạy cao bay, rồi sau đó lại muốn cô trở về vị trí cũ sao?
Ân Đệ dùng sức hít hít lỗ mũi, quay ngược lại hai bước, cô gật đầu một cái, sau đó quay đầu rời đi.
Mạnh Đình cứ như vậy nhìn cô, từng bước một bước đi. . . . . . Mỗi một bước cũng đạp đau trái tim của anh.
Đối với Ân Đệ mà nói, mỗi một bước này cũng giống như buộc đá nặng nghĩn cân vào chân vậy.
Ân Đệ bắt đầu ảo tưởng, anh khẽ gọi một câu, chỉ cần một câu, cô sẽ quay đầu lại, chạy vào lòng ngực ấm áp của anh.
Nhưng, cái gì cũng không có.
Anh cứ là như vậy để mặc cho cô rời đi, mặc cho cô đi ra khỏi thế giới của anh. . . . . .
Hoặc là nói. . . . . . Cô căn bản chưa bao giờ đi vào thế giới của anh? Nếu không anh làm sao có thể dễ dàng để cho cô rời đi như vậy?
Hai ngày sau.
Chỉ hai ngày, đã để cho Ân Đệ lâm vào một loại tuyệt vọng như ở dưới đáy cốc, cô nhớ anh, cũng bắt đầu oán anh, trách anh. . . . . .
Cô rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?
Cô thậm chí còn cố gắng suy nghĩ ra những lý do, để có thể cho mình trở lại bên cạnh anh, tuy nhiên chỉ một giây sau, cô lại bắt đầu phỉ nhổ mình không có tiền đồ.
Lực Côn chợt chạy tới nói cho cô biết, Mạnh Đình đã về nước Mỹ rồi!
"Mạnh Đình lúc gần đi, có bảo tôi cầm cái này cho cô."
Phía trên hộp giấy có viết tên của cô, một mở ra, Ân Đệ nhìn thấy một con thú bông bằng vải.
Ân Đệ cầm nó lên, con thú bông này giống hệt với những con thú bông trong máy gắp thú ở chợ đêm hôm đó.
Nghĩ đến tình cảnh đêm đó, ánh mắt của Ân Đệ dần dần chuyển hồng.
Sau đó Lực Côn lại giải thích, khiến cho tâm tình của cô như bị vỡ đê.
"Cô thật sự đã hiểu lầm Mạnh Đình rồi, Anh ấy chẳng qua chỉ là muốn thử dò xét tình cảm mà Triệu Học Thánh đối với cô thôi, nhưng tên họ Triệu kia lại nhanh chóng thối lui, còn nói một cách thẳng thừng, cũng hi vọng Mạnh Đình bởi vì sự rút lui này, mà cho hắn ta báo đáp xứng đáng." Lực Côn hơi ngưng lại, sau đó lại nói quanh co: "Còn nữa, anh ấy không có bảo tôi theo dõi cô đâu..., ngày đó là tôi chủ động đi theo cô."
"Anh. . . . . . Tại sao?"
Thì ra là, là Lực Côn cùng Chu Tương nhìn thấy Bà Triệu hẹn cô, nghĩ thầm nhất định là có liên quan đến Học Thánh, mới tự chủ trương theo đuôi, hơn nữa con gọi điện thoại bảo Mạnh Đình tới đây.
Chu Tương ở một bên cũng hát đệm theo: "Ân Ân, Cậu cũng đừng Trách Lực Côn, anh ấy chỉ muốn giúp anh trai của mình mà thôi, điều này cũng dễ hiểu mà, còn nữa nếu cậu muốn quay lại với Triệu Học Thánh, vậy không phải những vất vả của chúng mình trong thời gian này là sẽ trở nên vô ích hay sao——"
"Cái gì mà vất vả vô ích?" Ân Đệ nhìn thấy Chu Tương đang chột dạ, lập tức có cảnh giác, "Nói! Hai người sau lưng còn có bao nhiêu chuyện gạt mình?"
Cuối cùng, Chu Tương cùng Lực Côn không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ mọi chuyện ra, từ quỷ kế của bọn họ bị Mạnh Đình đoán được, sau đó là tổ chức bữa ăn tập thể (hai nhà góp gạo thổi cơm chung), cho đến chuyện bọn họ mỗi ngày cố ý không ở nhà. . . . . .
Chu Tương nhỏ giọng nói: "Ân Ân, cậu đừng tức giận nha, mình không phải là cố ý bán cậu cho người ngoài đâu , chỉ là. . . . . . Mình thấy Mạnh Đình anh ấy dường như thật sự rất thích cậu, có thể nói là dùng hết tâm trí của mình."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi còn nghe nói anh ấy đang cô gắng tìm ngôi nhà của cô trước kia để mua lại tặng cô đấy."
Hai người bọn họ ở bên tai cô anh một câu cô một câu.
Ân Đệ chỉ nhìn con búp bê vải, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
"Vậy anh ấy tại sao không giải thích? Tại sao. . . . . ."
"Có lẽ anh ấy cho rằng cô từ đầu đến cuối vẫn chỉ yêu Triệu Học Thánh mà thôi." Vuốt vuốt mái tóc, Lực Côn chợt mắng: "Anh ấy XX thế nào làm sao mà tôi không biết chứ, không ngờ có lúc anh ấy lại trở nên nhân từ như vậy?"
"Nhân từ? Anh ta là tên khốn kiếp thì có! Anh ta là tên đần độn! Không nói câu nào đã, sau đó lưu lại cái này —— như vậy đã tính là gì?!" Ân Đệ khóc mắng.
"Thật ra thì con thú bông này là tôi trộm đi đó, tôi muốn anh ấy phải hoãn chuyến bay sang ngày mai, để nói rõ mọi chuyện với cô——"
Ân Đệ bỗng chốc ngẩng đầu, bịt lấy miệng.
Lực Côn vừa mới nói cái gì?
Ngày mai? Ngày mai anh mới bay sao?
"Anh ấy hiện tại đang ở biệt thự của Mạnh gia đó." Lực Côn thở một hơi nói.
Ân Đệ xoa xoa con thú bông, khàn giọng lầm bầm: "Ngươi nghe thấy chưa? Anh ấy chưa quyết định! Anh ấy còn chưa đi. . . . . ."
Biệt thự Mạnh gia.
Cầm lấy cái chìa khóa mà Lực Côn đưa cho cô, Ân Đệ trực tiếp mở cửa chính ra, bước vào.
Đèn chùm trên trần nhà đang chiếu rọi cả căn phòng khách xa hoa, nhưng những thứ này đều không thể tiến vào trong mắt đang đi tuần tra của Ân Đệ.
Cô đứng ở trong phòng khách, ánh mắt chạy xung quanh, cho đến khi phát hiện được anh.
Lúc này anh đang đứng ở cầu thang, mang theo ánh mắt không thể tin nhìn chòng chọc cô.
Cho đến khi cô hướng phương hướng của anh di động, xác định cô là người thật chứ không phải là do anh quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác, cổ họng của anh một hồi co rút.
"Tại sao không giải thích rõ ràng?" Ân Đệ từng bước từng bước đi về phía anh."Anh làm như vậy là tưởng mình rất vĩ đại sao? Anh để cho em vì anh mà khóc đến gần chết, anh để cho em mỗi đêm ngủ không yên, anh để cho em tưởng rằng anh không còn quan tâm đến em nữa ——"
"Anh không có vĩ đại như vậy, anh ở đây vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ tới anh nên làm như thế nào, mới có thể đóng gói được em lên máy bay."
Ân Đệ cũng không nhịn được nữa đánh về phía anh, hai người ôm nhau thật chặt.
Cô ở trong lòng anh khóc lóc, "Em rất sợ, sợ anh sẽ đi thật, cũng sẽ không trở lại nữa.”
"Anh chỉ là muốn đưa mẹ anh về nước Mỹ chữa trị mà thôi, sau khi sắp xếp xong xuôi cho bà, đương nhiên sẽ trở về đây, em cho rằng anh dễ dàng bỏ qua cho em như vậy sao?"
"Nhưng chẳng phải hôm đó anh đã nói muốn em quay trở lại với Học Thánh sao?, anh khiến cho em rất đau lòng."
"Càng nói sẽ càng buồn hơn đó."
"Vậy thì không nên nói nữa."
"Tốt, không nói, tất cả đều theo em."
Lại theo cô?
"A!" Hét lên một tiếng, Ân Đệ bị anh một tay ôm lấy.
Tiếng cười, tiếng kêu, tiếng yêu kiều, tiếng thở dốc. . . . . . Ở ngôi biệt thự này vang lên.
Sau khi kích tình qua, Ân Đệ lăn lộn khó ngủ, quay đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh. Anh giờ phút này, thật giống như đứa bé, bình thản như vậy, để cho người yêu mến như vậy, khiến cho cô có loại kích động muốn hôn trộm anh . . . . . .
"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Mạnh Đnh đột nhin ni lm c giật mnh.
"Anh khng phải đã ngủ rồi sao?"
"Em khng ngủ, Anh cũng khng ngủ đợc." Anh m ly c, "C mun anh đon một chút xem em đang nghĩ ci g hay khng?"
Ân Đệ cả kinh, vội ni: "Khng cần." C khng mun cùng anh vật lộn đọ sức, c nht định sẽ thua.
Đn ly nh mt sc bén của anh, cô cố gắng trấn định giọng nói của mình: "Em chỉ là không quen giường, nên ngủ không được."
"Vậy rất đơn giản, anh cho em cơ hội từ từ quen."
"Ai muốn loại cơ hội này của anh hả?" Cô giận cười.
Anh cười, sau đó nói: "Nói cũng phải, qua vài ngày nữa anh có thể sẽ phải đi, em có muốn cũng không có cơ hội này đâu."
Nghe vậy, Ân Đệ bỗng chốc ngồi thẳng, "Anh phải đi! ?"
"Thế nào? Nhất định là không nỡ rời khỏi anh phải không? Vậy đơn giản, em hãy theo anh dọn về biệt thự đi."
Thì ra là anh muốn trở về nhà của mình. Ân Đệ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức bị loại tâm tình này làm quấy nhiễu.
Xong rồi! Cô như vậy là do sợ anh rời đi sao? Cô chưa từng có loại cảm giác muốn nắm chắc cái gì mãnh liệt như vậy, cho dù là đối với Học Thánh cũng chưa từng từng có.
"Có phải hay không quyết định cùng anh bỏ trốn?" Ngón tay của anh vuốt vuốt lọn tóc của cô.
Ân Đệ nhẹ nhàng gạt tay của anh ra, mặt cô đầy ưu sầu.
"Em hãy giao bản thân mình cho anh, để cho anh chăm sóc em, có được không?"
Cô chợt ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt đầy kiên định cùng nhu tình của anh khác hắn với khuôn mặt trêu đùa hàng ngày, cô gục đầu vào trong ngực của anh, thoáng chốc vành mắt phiến hồng.
Cô dính sát vào ngực của anh, tham lam hít lấy hơi thở ấm áp trên người anh.
Đúng lúc Ân Đệ quyết tâm muốn nói chuyện rõ ràng với Học Thánh thì cô lại nhận được điện thoại của mẹ Học Thánh, hẹn cô gặp mặt.
Lúc ra điểm hẹn, Ân Đệ còn chưa kịp nói gì, mẹ của Học Thánh đã mở miệng trước: "Ân Ân, cháu sau này cũng không cần phải tìm Học Thánh nữa." Đồng thời đưa cho cô một thiệp mừng.
Ân Đệ vừa nhìn —— tên tuổi chú rể là Học Thánh, còn cô dâu. . . . . . Là cô kế toán của công ty Học Thánh? !
Chuyện này, có phải là xảy ra quá đột ngột hay không?
Ân Đệ thoáng chốc lại có loại cảm giác nhẹ nhõm.
Cô thừa nhận mình có chút ích kỉ, nhưng cô cũng cho rằng, chuyện này đối với Học Thánh mà nói, cũng là lựa chọn thích hợp.
Chỉ là mẹ của Học Thánh, lại nói tiếp mấy câu làm cho người ta khó hiểu——
"Học Thánh lần này đã làm rất đúng, nhìn xem, nhường cháu cho tổng giám đốc Mạnh, đây không phải là chuyện vẹn toàn cả đôi bên sao? Cháu câu được rể rùa vàng, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời; so với Học Thánh của chúng ta, suy nghĩ một chút xem tổng giám đốc Mạnh là nhân vật cỡ nào chứ, còn có thể không hiểu thế thái nhân tình sao? Học Thánh chúng ta cũng đã bắt đầu nhận được may mắn rồi."
"Bác gái, bác đang nói cái gì vậy? Cái gì mà nhường hay không nhường? Cháu nghe không hiểu?"
"Ân Ân, cháu cũng không cần giả bộ nữa, tổng giám đốc Mạnh đã nói rõ với Học Thánh rồi, anh ta yêu cháu, đương nhiên Học Thánh hiểu được ý tứ này. Xem đi, nó cũng nhận được đơn đặt hàng rồi, tương lai khi cháu thành phu nhân tổng giám đốc, cũng đừng quên cất nhắc Học Thánh của ta một chút nha. . . . . ."
Ân Đệ đầu nhất thời rầm rầm, Bà Triệu về sau nói những gì, toàn bộ cô đều không nghe thấy.
Mạnh Đình anh. . . . . . Anh tại sao phải làm như vậy?
Vụng trộm, anh rốt cuộc còn có bao nhiêu "Tính toán" mà cô không biết?
Anh lại xem cô như cái gì? Hàng hóa trưng bày? Có thể lấy ra để trao đổi ích lợi sao?
Mẹ của Học Thánh thấy cô không để ý tới mình, cảm thấy mắt mặt nên đứng dậy rời đi, để lại Ân Đệ thất thần ngồi đó.
Cô mất hồn đi đến đình nghỉ mát ở công viên, nội tâm không ngừng giao động gợn sóng. . . . . .
"A! Có con gián!" Đột nhiên truyền một tiếng hô, ngay sau đó một bóng người từ trong bụi cây nhảy ra .
Ân Đệ vừa quay lại nhìn, lại là Mạnh Lực Côn!
"Anh ở nơi này làm gì?"
Lực Côn nhếch nhác gãi đầu gãi tai, có chút sợ hãi nhìn sang bốn phía, sau đó hướng đầu bên kia chỉ chỉ, "Mạnh Đình tới." Sau đó chạy đi như một làn khói.
Ân Đệ quay đầu vừa nhìn, quả nhiên là anh. Đôi mày thanh tú của cô lập tức nhíu lại.
Anh phái Lực Côn đi theo dõi cô sao? !
Mạnh Đình đi tới, nhìn gương mặt của thanh lệ của cô, nhiệt tình ẩn nấp ở trong mắt đen trong nháy mắt đốt bay lên.
Ân Đệ quay đầu, tức giận cố ý không nhìn anh.
"Ân Ân?"
Anh đang gọi cô.
Anh đang đụng chạm tay của cô.
Anh đang dần ôm lấy cô. . . . . .
"Buông em ra!" Ân Đệ cũng không nhịn được nữa gào lên.
Mạnh Đình cau mày, "Em làm sao vậy?"
"Anh tự hỏi mình đi."
"Anh?"
"Anh đã nói với Học Thánh những gì? Thì ra anh đã sớm sắp xếp hết tất cả có đúng không?" Ân Đệ kích động hỏi.
Mạnh Đình xoay người, không nhìn cô. Cô cùng Triệu Học Thánh đã gặp mặt sao? Mà kết quả gặp mặt, chính là thái độ kích động cùng chất vấn anh như vậy?
"Anh tại sao lại không nói hả?"
"Em bảo anh nói cái gì?" Giọng của anh thật lạnh.
"Tại sao? Anh tại sao lại làm như vậy?"
Anh nghiêng đầu, ánh mắt lợi hại bắn về phía cô, "Vậy còn em?"
"Em?"
"Em vì cậu ta mà cãi nhau với anh sao?" Mạnh Đình lặng lẽ nắm chặt hai quả đấm, khớp xương đã trắng bệch.
Ân Đệ cũng bị lời của anh làm cho ngây người.
Cô không phải?. Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh: trong lòng của cô liền xông lên nỗi lo lắng cùng sợ hãi, cô không muốn cái nhau với anh, thậm chí cô sợ nhìn thây dáng vẻ không vui của anh, bởi vì cô yêu anh, cô thật sự rất yêu anh. . . . . .
Nhưng, cũng bởi vì yêu, cô mới phải chiến đấu vì điều này.
Ân Đệ giọng điệu thở dài, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình đang kích động của mình, nhưng——
"Dù anh có nói rõ chuyện của chúng ta với Triệu Học Thánh, như vậy thì sao? Chỉ là để cho cậu ta sớm đối mặt thực tế mà thôi."
"Nhưng anh có từng nghĩ đến cảm giác của em không?"
"Em làm sao vậy? Em sợ cậu ta biết được quan hệ của chúng ta sao?"
Mắt của cô ngấn lệ càng khiến cho anh cảm thấy rất đau hơn, anh đột nhiên nâng cao âm lượng lên."Cho nên em ở đây đau lòng? Cho nên em chất vẫn tội lỗi của anh sao?"
"Em ——" Anh. . . . . . Tại sao lại dữ dội như vậy? Cô bị dọa, nước mắt đã không nhịn được muốn trào ra khỏi vành mắt.
"Không được khóc!" Tất cả nỗ lực kiềm chế của Mạnh Đình, toàn bộ đã bị hủy ở trong nước mắt của cô gái này."Anh ghét nhất là những cô gái ngu ngốc chỉ biết làm loạn!"
Nước mắt của cô hẳn là vì người đàn ông khác mà rơi!
Anh không có cách nào khống chế ý niệm như vậy, càng không cách nào tin tưởng mình lại đau đớn như vậy . . . . . . Xoay đầu đi, không muốn để cho cô nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ của mình.
Ân Đệ bị anh quát lên như vậy, mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
"Em không có ngu ngốc." Cô rất khó khăn để cho mình khôi phục lại bình tĩnh."Người ngu ngốc là anh! Anh chẳng phải còn phái cả Lực Côn theo dõi em? Hơn nữa anh đang làm cái gì vậy hả? Cư nhiên lại dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ uy hiếp lợi dụ để đổi lấy em? Làm sao anh có thể như vậy chứ?"
Anh quay đầu lại, trong tròng mắt có thêm mấy phần kinh ngạc, tiếp theo lại xông lên một cỗ đau lòng.
"Thủ đoạn cũng phải xác định là dùng ở trên hạng người gì. Nếu như đây là giao dịch, không phải Triệu Học Thánh cũng cho đó là đáng giá sao? Cho người theo dõi em. . . . . ." Trong lời nói nhiệt độ cấp tốc giảm xuống, "Nếu như em không thẹn với lương tâm, cần gì phải để ý? !"
Ân Đệ toàn thân cứng đờ, "Vậy anh nói đi?"
ANh nói? Đối mặt với đả kích như vậy, Mạnh Đình nói cái gì cũng không được! Anh luôn luôn tràn đầy tự tin như vậy, hôm nay?
Cô gái đáng chết này ! Cô đã đánh cho anh một trận tơi bời, để cho anh nếm cả cái loại cảm giác hành hạ lo được lo mất đó, cô còn muốn anh phải như thế nào nữa đây?
Nói cho cô biết, anh chính là đố kỵ, anh chính là sợ sao ?
Nhưng bộ dạng cô đau lòng rơi nước mắt, càng làm cho lòng của anh đau như đao cắt.
Chẳng lẽ ni, chuyện anh đã lm, l sai rồi sao?
Dùng vẻ mặt khng kin nhẫn đảo lại tm tnh phức tạp, Mạnh Đnh pht tay một ci, "Nếu nh em thật sự khng cch no tiếp nhận đợc kết quả ny, nh vậy ——"
C chăm chú nhn anh.
"Nh vậy, em c th ——"
Ân Đệ c cảm gic mơ hồ lo lng. Khng, đừng bảo l. . . . . .
"Em lúc nào cũng có thể trở lại, trở về bên cạnh cậu ta."
Ân Đệ nháy mắt trong đầu một mảnh trống rỗng.
Làm sao có thể? Anh dẫn theo lòng của cô xa chạy cao bay, rồi sau đó lại muốn cô trở về vị trí cũ sao?
Ân Đệ dùng sức hít hít lỗ mũi, quay ngược lại hai bước, cô gật đầu một cái, sau đó quay đầu rời đi.
Mạnh Đình cứ như vậy nhìn cô, từng bước một bước đi. . . . . . Mỗi một bước cũng đạp đau trái tim của anh.
Đối với Ân Đệ mà nói, mỗi một bước này cũng giống như buộc đá nặng nghĩn cân vào chân vậy.
Ân Đệ bắt đầu ảo tưởng, anh khẽ gọi một câu, chỉ cần một câu, cô sẽ quay đầu lại, chạy vào lòng ngực ấm áp của anh.
Nhưng, cái gì cũng không có.
Anh cứ là như vậy để mặc cho cô rời đi, mặc cho cô đi ra khỏi thế giới của anh. . . . . .
Hoặc là nói. . . . . . Cô căn bản chưa bao giờ đi vào thế giới của anh? Nếu không anh làm sao có thể dễ dàng để cho cô rời đi như vậy?
Hai ngày sau.
Chỉ hai ngày, đã để cho Ân Đệ lâm vào một loại tuyệt vọng như ở dưới đáy cốc, cô nhớ anh, cũng bắt đầu oán anh, trách anh. . . . . .
Cô rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?
Cô thậm chí còn cố gắng suy nghĩ ra những lý do, để có thể cho mình trở lại bên cạnh anh, tuy nhiên chỉ một giây sau, cô lại bắt đầu phỉ nhổ mình không có tiền đồ.
Lực Côn chợt chạy tới nói cho cô biết, Mạnh Đình đã về nước Mỹ rồi!
"Mạnh Đình lúc gần đi, có bảo tôi cầm cái này cho cô."
Phía trên hộp giấy có viết tên của cô, một mở ra, Ân Đệ nhìn thấy một con thú bông bằng vải.
Ân Đệ cầm nó lên, con thú bông này giống hệt với những con thú bông trong máy gắp thú ở chợ đêm hôm đó.
Nghĩ đến tình cảnh đêm đó, ánh mắt của Ân Đệ dần dần chuyển hồng.
Sau đó Lực Côn lại giải thích, khiến cho tâm tình của cô như bị vỡ đê.
"Cô thật sự đã hiểu lầm Mạnh Đình rồi, Anh ấy chẳng qua chỉ là muốn thử dò xét tình cảm mà Triệu Học Thánh đối với cô thôi, nhưng tên họ Triệu kia lại nhanh chóng thối lui, còn nói một cách thẳng thừng, cũng hi vọng Mạnh Đình bởi vì sự rút lui này, mà cho hắn ta báo đáp xứng đáng." Lực Côn hơi ngưng lại, sau đó lại nói quanh co: "Còn nữa, anh ấy không có bảo tôi theo dõi cô đâu..., ngày đó là tôi chủ động đi theo cô."
"Anh. . . . . . Tại sao?"
Thì ra là, là Lực Côn cùng Chu Tương nhìn thấy Bà Triệu hẹn cô, nghĩ thầm nhất định là có liên quan đến Học Thánh, mới tự chủ trương theo đuôi, hơn nữa con gọi điện thoại bảo Mạnh Đình tới đây.
Chu Tương ở một bên cũng hát đệm theo: "Ân Ân, Cậu cũng đừng Trách Lực Côn, anh ấy chỉ muốn giúp anh trai của mình mà thôi, điều này cũng dễ hiểu mà, còn nữa nếu cậu muốn quay lại với Triệu Học Thánh, vậy không phải những vất vả của chúng mình trong thời gian này là sẽ trở nên vô ích hay sao——"
"Cái gì mà vất vả vô ích?" Ân Đệ nhìn thấy Chu Tương đang chột dạ, lập tức có cảnh giác, "Nói! Hai người sau lưng còn có bao nhiêu chuyện gạt mình?"
Cuối cùng, Chu Tương cùng Lực Côn không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ mọi chuyện ra, từ quỷ kế của bọn họ bị Mạnh Đình đoán được, sau đó là tổ chức bữa ăn tập thể (hai nhà góp gạo thổi cơm chung), cho đến chuyện bọn họ mỗi ngày cố ý không ở nhà. . . . . .
Chu Tương nhỏ giọng nói: "Ân Ân, cậu đừng tức giận nha, mình không phải là cố ý bán cậu cho người ngoài đâu , chỉ là. . . . . . Mình thấy Mạnh Đình anh ấy dường như thật sự rất thích cậu, có thể nói là dùng hết tâm trí của mình."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi còn nghe nói anh ấy đang cô gắng tìm ngôi nhà của cô trước kia để mua lại tặng cô đấy."
Hai người bọn họ ở bên tai cô anh một câu cô một câu.
Ân Đệ chỉ nhìn con búp bê vải, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
"Vậy anh ấy tại sao không giải thích? Tại sao. . . . . ."
"Có lẽ anh ấy cho rằng cô từ đầu đến cuối vẫn chỉ yêu Triệu Học Thánh mà thôi." Vuốt vuốt mái tóc, Lực Côn chợt mắng: "Anh ấy XX thế nào làm sao mà tôi không biết chứ, không ngờ có lúc anh ấy lại trở nên nhân từ như vậy?"
"Nhân từ? Anh ta là tên khốn kiếp thì có! Anh ta là tên đần độn! Không nói câu nào đã, sau đó lưu lại cái này —— như vậy đã tính là gì?!" Ân Đệ khóc mắng.
"Thật ra thì con thú bông này là tôi trộm đi đó, tôi muốn anh ấy phải hoãn chuyến bay sang ngày mai, để nói rõ mọi chuyện với cô——"
Ân Đệ bỗng chốc ngẩng đầu, bịt lấy miệng.
Lực Côn vừa mới nói cái gì?
Ngày mai? Ngày mai anh mới bay sao?
"Anh ấy hiện tại đang ở biệt thự của Mạnh gia đó." Lực Côn thở một hơi nói.
Ân Đệ xoa xoa con thú bông, khàn giọng lầm bầm: "Ngươi nghe thấy chưa? Anh ấy chưa quyết định! Anh ấy còn chưa đi. . . . . ."
Biệt thự Mạnh gia.
Cầm lấy cái chìa khóa mà Lực Côn đưa cho cô, Ân Đệ trực tiếp mở cửa chính ra, bước vào.
Đèn chùm trên trần nhà đang chiếu rọi cả căn phòng khách xa hoa, nhưng những thứ này đều không thể tiến vào trong mắt đang đi tuần tra của Ân Đệ.
Cô đứng ở trong phòng khách, ánh mắt chạy xung quanh, cho đến khi phát hiện được anh.
Lúc này anh đang đứng ở cầu thang, mang theo ánh mắt không thể tin nhìn chòng chọc cô.
Cho đến khi cô hướng phương hướng của anh di động, xác định cô là người thật chứ không phải là do anh quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác, cổ họng của anh một hồi co rút.
"Tại sao không giải thích rõ ràng?" Ân Đệ từng bước từng bước đi về phía anh."Anh làm như vậy là tưởng mình rất vĩ đại sao? Anh để cho em vì anh mà khóc đến gần chết, anh để cho em mỗi đêm ngủ không yên, anh để cho em tưởng rằng anh không còn quan tâm đến em nữa ——"
"Anh không có vĩ đại như vậy, anh ở đây vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ tới anh nên làm như thế nào, mới có thể đóng gói được em lên máy bay."
Ân Đệ cũng không nhịn được nữa đánh về phía anh, hai người ôm nhau thật chặt.
Cô ở trong lòng anh khóc lóc, "Em rất sợ, sợ anh sẽ đi thật, cũng sẽ không trở lại nữa.”
"Anh chỉ là muốn đưa mẹ anh về nước Mỹ chữa trị mà thôi, sau khi sắp xếp xong xuôi cho bà, đương nhiên sẽ trở về đây, em cho rằng anh dễ dàng bỏ qua cho em như vậy sao?"
"Nhưng chẳng phải hôm đó anh đã nói muốn em quay trở lại với Học Thánh sao?, anh khiến cho em rất đau lòng."
"Càng nói sẽ càng buồn hơn đó."
"Vậy thì không nên nói nữa."
"Tốt, không nói, tất cả đều theo em."
Lại theo cô?
"A!" Hét lên một tiếng, Ân Đệ bị anh một tay ôm lấy.
Tiếng cười, tiếng kêu, tiếng yêu kiều, tiếng thở dốc. . . . . . Ở ngôi biệt thự này vang lên.