Chiều thứ hai buồn. Một ngày trôi qua lặng lẽ và có phần tẻ nhạt. Hôm nay bác sĩ nói tình hình của ba xấu đi. Tim của ba đập yếu, phản ứng của não cũng mất dần, nhưng nó không muốn buông xuôi.
Bông Cải bỗng giật xích chạy theo quả bóng rổ. Con bé vội vàng chạy theo giữ nó lại.
- Mày đó nghe chưa. Càng ngày càng hư hỏng. Tối nay cho mày nhịn.
Con cho biết đang bị mắng liền ư ử kêu, dụi mõm vào tay con bé.
- Cô bé cho anh xin quả bóng được không?
Một giọng nói của con trai vang lên. Con bé ngẩng đầu nhìn người đó. Là một người con trai cao, mặc bộ đồ thể thao ngắn, khuôn mặt đẹp trai lấm tấm mồ hôi, trên môi trực sẵn một nụ cười.
Con bé nhặt quả bóng lên đưa cho anh ta:
- Của anh đây.
- Cảm ơn.- Chàng trai mỉm cười- Mà nhà em gần đây sao, ngày nào em cũng dắt con Samoyed này qua đây vậy?
- Nhà e ở cuối đường.
- Cuối đường sao? E tên gì vậy?
- Dạ, Bảo Hân..
- Minh Quân mau lên- Từ sân bóng đám con trai kêu lớn. Anh ta vội chạy đi:
- Anh là Minh Quân. Gặp lại em sau.
Con bé nhìn theo dáng cao cao chạy về phía sân bóng rổ. Trong lòng có chút gì đó kì lạ.
***
Bảo Hân vừa ăn mì hộp vừa ung dung xem tivi. Bông Cải nằm trên sôfa tựa vào đùi con bé ngủ ngon lành.
Bảo Nam từ phòng tắm bước ra thấy một màn như vậy suýt bật cười. Lại thấy cốc mỳ trên tay nó mi tâm nhíu lại:
- Sao cậu có vẻ thích ăn mỳ vậy?
- Không phải thích mà là không còn gì khác để ăn.
Con bé trả lời mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi. Hắn khẽ liếc chương trình đang phát. Chỉ là đưa tin về một bộ phim truyền hình ăn khách đang nổi thôi nhưng có vẻ con bé khá thích thú. Nó với romote tăng tiếng lên, đôi mắt vẫn không rời đi.
" Bộ phim truyền hình dài tập của đạo diễn Lương Đình sắp được chiếu trên kênh X. Bộ phim Giấc Mộng đang rất được mong chờ không chỉ vì nội dung hấp dẫn mà cả dàn diễn viên nổi tiếng. Hai nhân vật chính trong phim là Nhan Nhan và Duơng Tiếu do Mai Trúc Lệ và Châu Tĩnh thủ vai. Bộ phim hứa hẹn sẽ mang lại cho quý khán giả những giây phút kịch tính"
- Cậu thích Mai Trúc Lệ à?- Hắn rời màn hình nhìn khuôn mặt đăm chiêu của con bé. Nó đặt cốc mỳ xuống bàn hơi gật đầu:
- Cũng có thể coi là như vậy.
- Được rồi. Bỏ qua cô ta đi. Tôi dẫn cậu đi ăn được không.
Hắn khoát tay. Con bé đứng bật dậy làm Bông Cải lăn đùng xuống đất:
- Thật sao?
Nhìn đôi mắt mang theo ý cười của nó hắn gật đầu:
- Mau thay đồ đi.
Sau 30 phút, hai người đã ngồi trong quán ăn rộng rãi ở trung tâm thành phố. Hắn kêu hai phần đồ ăn và hai ly nước cam rồi chậm rãi ăn.
- Sao tôi không thấy cậu về nhà?- Bảo Nam lên tiếng phá vỡ im lặng. Con bé ngừng động tác gắp đồ ăn mấy giây rồi bình thản trả lời:
- Không có nhà.
Hắn hơi sững sờ vì câu nói đó, khuôn mặt nó lúc này không mang chút cảm xúc nào:
- Cậu là trẻ mồ côi sao?
- Cũng không hẳn như vậy. Tôi chỉ là không có nhà chứ không phải không có ba.
- Vậy tại sao ông ấy không tìm cậu?
Hắn tò mò hỏi thêm. Con bé buông đũa, đưa mắt ra cửa sổ, chỉ vài tích tắc, ánh mắt nó ngập tràn khinh bỉ:
- Ông ấy không còn sống. Chỉ là đang tồn tại thì sao có thể tìm tôi.
- Tồn tại?- Hoàng Bảo Nam nhìn cô gái trước mặt khó hiểu hỏi lại.
Bùi Bảo Hân quay về vẻ mặt ban đầu, bình thản ăn uống:
- Đừng nói về tôi nữa. Gia đình cậu đâu sao lại ở 1 mình. Nhìn cậu cũng biết là con nhà giàu rồi.
Hắn hơi nhếch khoé môi:
- Tôi thích sống một mình hơn. Họ rất bận bịu với công việc. Đúng là gia đình tôi rất giàu nhưng không có nghĩa là tôi cũng giàu đâu.
- Cậu không hề đi làm thêm mà.
- Ai nói vậy. Tôi vẫn sống bằng tiền của mình làm ra đấy thôi.
- Cậu làm gì?
- Không cho cậu biết.
Hắn cười, nhìn vẻ mặt bất mãn, môi dưới bĩu ra của nó mà thoải mái. Nhưng hắn không biết rằng, trong lòng nó đang sôi sục, không ngừng chửi rủa:
" Các người là đang sống trên tiền tài của người khác thôi. Tôi khinh"
***
~ Em đang dần lạc lối trong hận thù.
Chìm trong tổn thương và mất mát.
Cho em sống thật với bản thân mình đi.
Bản chất hồn nhiên và buông thả.
Cầm tay em đi. Dắt em qua tháng ngày tăm tối này đi. Đừng để em lạc lối nhé. Người em yêu.
=> Thuý Pi
Chiều thứ hai buồn. Một ngày trôi qua lặng lẽ và có phần tẻ nhạt. Hôm nay bác sĩ nói tình hình của ba xấu đi. Tim của ba đập yếu, phản ứng của não cũng mất dần, nhưng nó không muốn buông xuôi.
Bông Cải bỗng giật xích chạy theo quả bóng rổ. Con bé vội vàng chạy theo giữ nó lại.
- Mày đó nghe chưa. Càng ngày càng hư hỏng. Tối nay cho mày nhịn.
Con cho biết đang bị mắng liền ư ử kêu, dụi mõm vào tay con bé.
- Cô bé cho anh xin quả bóng được không?
Một giọng nói của con trai vang lên. Con bé ngẩng đầu nhìn người đó. Là một người con trai cao, mặc bộ đồ thể thao ngắn, khuôn mặt đẹp trai lấm tấm mồ hôi, trên môi trực sẵn một nụ cười.
Con bé nhặt quả bóng lên đưa cho anh ta:
- Của anh đây.
- Cảm ơn.- Chàng trai mỉm cười- Mà nhà em gần đây sao, ngày nào em cũng dắt con Samoyed này qua đây vậy?
- Nhà e ở cuối đường.
- Cuối đường sao? E tên gì vậy?
- Dạ, Bảo Hân..
- Minh Quân mau lên- Từ sân bóng đám con trai kêu lớn. Anh ta vội chạy đi:
- Anh là Minh Quân. Gặp lại em sau.
Con bé nhìn theo dáng cao cao chạy về phía sân bóng rổ. Trong lòng có chút gì đó kì lạ.Bảo Hân vừa ăn mì hộp vừa ung dung xem tivi. Bông Cải nằm trên sôfa tựa vào đùi con bé ngủ ngon lành.
Bảo Nam từ phòng tắm bước ra thấy một màn như vậy suýt bật cười. Lại thấy cốc mỳ trên tay nó mi tâm nhíu lại:
- Sao cậu có vẻ thích ăn mỳ vậy?
- Không phải thích mà là không còn gì khác để ăn.
Con bé trả lời mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi. Hắn khẽ liếc chương trình đang phát. Chỉ là đưa tin về một bộ phim truyền hình ăn khách đang nổi thôi nhưng có vẻ con bé khá thích thú. Nó với romote tăng tiếng lên, đôi mắt vẫn không rời đi.
" Bộ phim truyền hình dài tập của đạo diễn Lương Đình sắp được chiếu trên kênh X. Bộ phim Giấc Mộng đang rất được mong chờ không chỉ vì nội dung hấp dẫn mà cả dàn diễn viên nổi tiếng. Hai nhân vật chính trong phim là Nhan Nhan và Duơng Tiếu do Mai Trúc Lệ và Châu Tĩnh thủ vai. Bộ phim hứa hẹn sẽ mang lại cho quý khán giả những giây phút kịch tính"
- Cậu thích Mai Trúc Lệ à?- Hắn rời màn hình nhìn khuôn mặt đăm chiêu của con bé. Nó đặt cốc mỳ xuống bàn hơi gật đầu:
- Cũng có thể coi là như vậy.
- Được rồi. Bỏ qua cô ta đi. Tôi dẫn cậu đi ăn được không.
Hắn khoát tay. Con bé đứng bật dậy làm Bông Cải lăn đùng xuống đất:
- Thật sao?
Nhìn đôi mắt mang theo ý cười của nó hắn gật đầu:
- Mau thay đồ đi.
Sau phút, hai người đã ngồi trong quán ăn rộng rãi ở trung tâm thành phố. Hắn kêu hai phần đồ ăn và hai ly nước cam rồi chậm rãi ăn.
- Sao tôi không thấy cậu về nhà?- Bảo Nam lên tiếng phá vỡ im lặng. Con bé ngừng động tác gắp đồ ăn mấy giây rồi bình thản trả lời:
- Không có nhà.
Hắn hơi sững sờ vì câu nói đó, khuôn mặt nó lúc này không mang chút cảm xúc nào:
- Cậu là trẻ mồ côi sao?
- Cũng không hẳn như vậy. Tôi chỉ là không có nhà chứ không phải không có ba.
- Vậy tại sao ông ấy không tìm cậu?
Hắn tò mò hỏi thêm. Con bé buông đũa, đưa mắt ra cửa sổ, chỉ vài tích tắc, ánh mắt nó ngập tràn khinh bỉ:
- Ông ấy không còn sống. Chỉ là đang tồn tại thì sao có thể tìm tôi.
- Tồn tại?- Hoàng Bảo Nam nhìn cô gái trước mặt khó hiểu hỏi lại.
Bùi Bảo Hân quay về vẻ mặt ban đầu, bình thản ăn uống:
- Đừng nói về tôi nữa. Gia đình cậu đâu sao lại ở mình. Nhìn cậu cũng biết là con nhà giàu rồi.
Hắn hơi nhếch khoé môi:
- Tôi thích sống một mình hơn. Họ rất bận bịu với công việc. Đúng là gia đình tôi rất giàu nhưng không có nghĩa là tôi cũng giàu đâu.
- Cậu không hề đi làm thêm mà.
- Ai nói vậy. Tôi vẫn sống bằng tiền của mình làm ra đấy thôi.
- Cậu làm gì?
- Không cho cậu biết.
Hắn cười, nhìn vẻ mặt bất mãn, môi dưới bĩu ra của nó mà thoải mái. Nhưng hắn không biết rằng, trong lòng nó đang sôi sục, không ngừng chửi rủa:
" Các người là đang sống trên tiền tài của người khác thôi. Tôi khinh"
~ Em đang dần lạc lối trong hận thù.
Chìm trong tổn thương và mất mát.
Cho em sống thật với bản thân mình đi.
Bản chất hồn nhiên và buông thả.
Cầm tay em đi. Dắt em qua tháng ngày tăm tối này đi. Đừng để em lạc lối nhé. Người em yêu.
=> Thuý Pi