Nhật Lệ trằn trọc cả đêm không sao ngủ được, cô thở dài rồi bật dậy đi ra ban công. Bên ngoài trời còn chưa sáng, cảnh vật xung quanh vẫn được bao phủ bởi màu đen huyền ảo. Đứng trong bóng tối, Nhật Lệ thấy mọi thứ thật nhỏ bé, dường như tất cả đều bị nuốt chửng vào khoảng không gian vô tận kia.
“Gió thổi nhè nhẹ làm tâm hồn lắng lại, sự yên tĩnh lạ lùng khiến ta cảm thấy sợ hãi. Liệu rằng trên thế gian này, có tồn tại một nơi nào đó dành riêng cho tình yêu? Một nơi nào đó dành riêng cho sự độc ác vô tâm?...”
Gì vậy nhỉ? Nhật Lệ lắc đầu thật mạnh, tự dưng cô lại nghĩ tới những chuyện vớ vẩn không đâu. Đôi lúc cô thấy mình thật ngốc, đã ba năm trôi qua…vậy mà vết thương ấy vẫn còn chảy máu. Dù có cố gắng cách mấy, Nhật Lệ vẫn không thể nào quên được nó. Cười vu vơ như tự chế giễu mình, cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu ấy đã đi rồi, rời xa cô mãi mãi…
Quay trở vào trong, Nhật Lệ tới bên bàn học. Cô ngồi vào nghế rồi bật đèn lên, phải làm việc gì đó để riết thời gian mới được, nếu không cô lại tiếp tục nghĩ linh tinh mất. Lôi cuốn tiểu thuyết “Tựa như cơn gió” ra, Nhật Lệ bắt đầu đọc. Có lẽ đây là thời gian yên tĩnh nhất, để cô có thể tận hưởng được trọn vẹn câu truyện.
“Ngọn lửa cháy ngày càng dữ dội… Tiếng bước chân, tiếng người la hét, tiếng đồ đạc đổ vỡ…tất cả trộn vào nhau tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn. Hoài Anh ngồi nép vào một góc nhà, nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng khiến cô muốn buông xuôi tất cả. Cô đã quá chán ghét cái thế giới này, đối với cô, mọi thứ đều hoàn toàn vô nghĩa. Chẳng còn lý do nào để Hoài Anh tiếp tục sống, vậy nên cô sẽ để thân xác mình hòa cùng với ngọn lửa đỏ. Kết thúc cuộc đời ở đây, Hoài Anh đã lựa chọn như vậy…”
Nhật Lệ chớp chớp mắt cho đỡ mỏi, mới đó thôi mà trời đã sáng, mặc dù còn muốn đọc tiếp nhưng cô đành ngậm ngùi gấp cuốn sách lại. Đẩy ghế đứng dậy, Nhật Lệ cần chuẩn bị một chút trước khi xuống ăn sáng với gia đình. Hơn nữa cô cũng đã hứa với anh hai, hôm nay sẽ để anh đưa tới trường. Mặc dù chẳng muốn như vậy nhưng Nhật Lệ cũng đành chịu. Cô còn không hiểu Trung Quân nữa hay sao, một khi anh đã nói là nhất định sẽ làm.
Bịch...Ái…
Đột nhiên hai tiếng động vang lên cùng một lúc, chẳng biết loạng choạng thế nào mà Nhật Lệ vấp ngay vào chân ghế. Hậu quả của việc đó khiến cô ngã nhào xuống nền nhà, đồng thời một bên má đập khá mạnh vào góc bàn. Vừa đau, vừa hận bản thân hậu đậu, Nhật Lệ ấm ức ôm mặt. Còn đang choáng váng chưa đứng lên được, chợt tiếng chuông báo thức reo vang khiến cô giật mình. Như người mộng du trở về thực tại, Nhật Lệ ngay lập tức bật dậy như chiếc lò xo.
Tại nhà ăn…
Nhật Lệ vừa xuống tới nơi, bà Hà liền mang sữa và một ít bánh mỳ tới cho cô. Thấy vậy, mẹ Nhật Lệ liền hỏi.
- Sao chị lại chuẩn bị cho con bé những thứ đó?
- Là do con bảo bác ấy làm vậy.
Bà Hà chưa kịp trả lời thì Nhật Lệ đã lên tiếng trước. Kì thực mà nói, dạo gần đây Nhật Lệ chẳng muốn ăn uống gì, cô luôn cảm thấy bản thân có gì đó bất ổn. Chính vì điều ấy, mà Nhật Lệ hay nhờ bác Hà làm những món cô có thể “nuốt trôi” được.
Đang định nói điều gì đó với con gái, bà Nga chợt ngừng lại khi thấy mặt Nhật Lệ bầm tím.
- Má con làm sao thế kia?
Bà Nga vừa dứt lời, ông Đạt và Trung Quân lúc này mới để ý. Nhật Lệ cười nhẹ, quả đúng là mẹ có khác, cô đã cố tình để cho tóc che đi vậy mà vẫn bị phát hiện.
- Là do con không cẩn thận thôi.
- Thanh niên đương nhiên phải năng động, bị bầm dập như vậy cũng là chuyện bình thường. Bà đâu cần quan trọng hóa vấn đề lên thế.
Ông Đạt nhìn con gái rồi quay sang phía vợ vừa cười vừa nói. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Nhật Lệ chợt vang lên.
“Mou ii kai mada mitai.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Tôi vẫn đang nhìn.)
Mou ii kai sono kokoro.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Trái tim tôi loạn nhịp.)
Anata no kimochi ga mienai.
(Tôi không thể nhìn thấy cảm xúc của cậu.)
Nozomu hodo kurushiku naru.
(Càng muốn trái tim tôi càng đau.)
Soredemo kirai ni narenai.
(Dù vậy tôi vẫn không thể ghét cậu được.)”
Nhật Lệ lôi điện thoại từ túi áo ra, nhìn số liên lạc lạ hiện trên màn hình, cô đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài. Trung Quân khẽ nhíu mày, dù nghe bài nhạc chuông này của Nhật Lệ đã lâu, thế nhưng anh vẫn không thể hiểu được ý nghĩ của nó. Có lẽ đó là cách mà em gái anh che giấu cảm xúc thật của mình. Đặt bát đũa xuống bàn, Trung Quân xin phép lên phòng chuẩn bị một số thứ.
……….
Chiếc ô tô lăn bánh chạy chầm chậm trên đường, Trung Quân quay sang nhìn em gái đồng thời nhấn nút hạ cửa kính xe xuống:
- Nhóc, có phải hôm qua em lại thức khuya phải không?
- Sao anh hai biết?
- Em nghĩ anh là ai nào? Vậy chắc là em lại mải đọc “Tựa như cơn gió”.
- Anh hai thật giống Sherlock Holmes.
- Còn vết bầm kia ắt hẳn thuộc về… “thành quả” của việc “bắt ếch trên cạn”.
Nhật Lệ không trả lời mà chỉ gật đầu cái rụp, anh hai cô là một người thông minh và rất nhạy bén. Chính vì vậy mà từ nhỏ tới lớn, anh luôn là niềm tự hào của cả gia đình. Ngả lưng ra phía sau ghế, Nhật Lệ im lặng nhìn ra bên ngoài, trong đầu tự nhiên hiện lên những suy nghĩ mông lung. Trung Quân liếc em gái, anh cười bông đùa khi thấy Nhật Lệ trầm ngâm.
- Sao vậy cô bé, bị anh nói trúng tim đen rồi hả?
- À…em…
Nhật Lệ ấp úng, điều này càng làm cho Trung Quân thích thú. Mỗi khi nhìn em gái như vậy, anh vừa thấy buồn cười lại vừa thấy tội nghiệp. Từ trước tới giờ, Trung Quân luôn yêu thương, che chở và bao bọc Nhật Lệ hết mực. Anh vẫn thầm cảm ơn ông trời khi đã cho cô tới với gia đình anh, đó giống như là một cuộc sắp đặt của định mệnh. Bắt đầu từ khi ấy, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong cuộc đời Trung Quân.
- Anh hai này! Nếu một ngày nào đó, em đi tới một nơi thật xa, anh có tìm em không?
Đột nhiên Nhật Lệ nói một câu lạc đề, khiến Trung Quân có chút khó hiểu. Chợt nhận ra mình chót lỡ lời, Nhật Lệ ngay lập tức đính chính:
- Anh hai đừng để tâm, em chỉ hỏi cho vui vậy thôi.
Trung Quân nhướng mày, anh dùng một tay kí nhẹ lên đầu Nhật Lệ:
- Đồ ngốc, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ che chở cho em. Ngay cả khi em nói không cần anh bảo vệ, anh cũng chẳng thể làm ngơ mà bỏ mặc em được. Vậy nên đừng có ngốc nghếch, khi nghĩ tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều giống với tiểu thuyết.
Nghe Trung Quân nói vậy, tự nhiên Nhật Lệ thấy có lỗi với anh hai. Cô biết thời gian này anh đang chịu khổ thay cô, chính vì điều đó mà cô luôn day dứt vì sự ích kỉ của mình. “Hãy tha thứ cho em nhé anh hai! Không lâu nữa đâu, em sắp hoàn thành kế hoạch của mình rồi.” – Nhật Lệ nghĩ thầm như vậy, cô sẽ không để sự hi sinh của anh hai mình trở thành vô ích. Thời gian cũng đã gần kề rồi.
“Mou ii kai mada mitai.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Tôi vẫn đang nhìn.)
Mou ii kai sono kokoro.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Trái tim tôi loạn nhịp.)
Anata no kimochi ga mienai.
(Tôi không thể nhìn thấy cảm xúc của cậu.)
Nozomu hodo kurushiku naru.
(Càng muốn trái tim tôi càng đau.)
Soredemo kirai ni narenai.
(Dù vậy tôi vẫn không thể ghét cậu được.)”
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa reo vang. Nhật lệ bỏ ra xem, vẫn là số phone ấy, cô ngay lập tức tắt máy đi không một chút do dự. Cùng lúc đó chiếc xe của Trung Quân cũng dừng lại trước cổng học viện Star. Nhật Lệ dùng tay đẩy lại gọng kính rồi mở cửa bước xuống, trước khi vào trường cô không quên vẫy tay chào anh hai.
Trung Quân đạp ga cho xe chạy tới chỗ làm, không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên bài nhạc chuông của Nhật Lệ. Dù cô bé đã cài nó từ lâu, anh cũng đã nghe rất nhiều lần nhưng chẳng thể nào hiểu được lời việt của bài hát. Mặc dù vậy, anh vẫn phải công nhận rằng bản nhạc đó rất hay.
“Chẳng lẽ nó có liên quan gì đến cậu ấy?” - Một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu Trung Quân, nhưng ngay lập tức anh liền gạt phăng nó đi. Chẳng biết hôm nay anh làm sao nữa, tự dưng lại đi quan tâm tới những chuyện vớ vẩn không đâu. Xoay nhẹ vô lăng để rẽ vào cổng công ty, Trung Quân tạm gác nó qua một bên, bởi anh còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết.
Nhật Lệ trằn trọc cả đêm không sao ngủ được, cô thở dài rồi bật dậy đi ra ban công. Bên ngoài trời còn chưa sáng, cảnh vật xung quanh vẫn được bao phủ bởi màu đen huyền ảo. Đứng trong bóng tối, Nhật Lệ thấy mọi thứ thật nhỏ bé, dường như tất cả đều bị nuốt chửng vào khoảng không gian vô tận kia.
“Gió thổi nhè nhẹ làm tâm hồn lắng lại, sự yên tĩnh lạ lùng khiến ta cảm thấy sợ hãi. Liệu rằng trên thế gian này, có tồn tại một nơi nào đó dành riêng cho tình yêu? Một nơi nào đó dành riêng cho sự độc ác vô tâm?...”
Gì vậy nhỉ? Nhật Lệ lắc đầu thật mạnh, tự dưng cô lại nghĩ tới những chuyện vớ vẩn không đâu. Đôi lúc cô thấy mình thật ngốc, đã ba năm trôi qua…vậy mà vết thương ấy vẫn còn chảy máu. Dù có cố gắng cách mấy, Nhật Lệ vẫn không thể nào quên được nó. Cười vu vơ như tự chế giễu mình, cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu ấy đã đi rồi, rời xa cô mãi mãi…
Quay trở vào trong, Nhật Lệ tới bên bàn học. Cô ngồi vào nghế rồi bật đèn lên, phải làm việc gì đó để riết thời gian mới được, nếu không cô lại tiếp tục nghĩ linh tinh mất. Lôi cuốn tiểu thuyết “Tựa như cơn gió” ra, Nhật Lệ bắt đầu đọc. Có lẽ đây là thời gian yên tĩnh nhất, để cô có thể tận hưởng được trọn vẹn câu truyện.
“Ngọn lửa cháy ngày càng dữ dội… Tiếng bước chân, tiếng người la hét, tiếng đồ đạc đổ vỡ…tất cả trộn vào nhau tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn. Hoài Anh ngồi nép vào một góc nhà, nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng khiến cô muốn buông xuôi tất cả. Cô đã quá chán ghét cái thế giới này, đối với cô, mọi thứ đều hoàn toàn vô nghĩa. Chẳng còn lý do nào để Hoài Anh tiếp tục sống, vậy nên cô sẽ để thân xác mình hòa cùng với ngọn lửa đỏ. Kết thúc cuộc đời ở đây, Hoài Anh đã lựa chọn như vậy…”
Nhật Lệ chớp chớp mắt cho đỡ mỏi, mới đó thôi mà trời đã sáng, mặc dù còn muốn đọc tiếp nhưng cô đành ngậm ngùi gấp cuốn sách lại. Đẩy ghế đứng dậy, Nhật Lệ cần chuẩn bị một chút trước khi xuống ăn sáng với gia đình. Hơn nữa cô cũng đã hứa với anh hai, hôm nay sẽ để anh đưa tới trường. Mặc dù chẳng muốn như vậy nhưng Nhật Lệ cũng đành chịu. Cô còn không hiểu Trung Quân nữa hay sao, một khi anh đã nói là nhất định sẽ làm.
Bịch...Ái…
Đột nhiên hai tiếng động vang lên cùng một lúc, chẳng biết loạng choạng thế nào mà Nhật Lệ vấp ngay vào chân ghế. Hậu quả của việc đó khiến cô ngã nhào xuống nền nhà, đồng thời một bên má đập khá mạnh vào góc bàn. Vừa đau, vừa hận bản thân hậu đậu, Nhật Lệ ấm ức ôm mặt. Còn đang choáng váng chưa đứng lên được, chợt tiếng chuông báo thức reo vang khiến cô giật mình. Như người mộng du trở về thực tại, Nhật Lệ ngay lập tức bật dậy như chiếc lò xo.
Tại nhà ăn…
Nhật Lệ vừa xuống tới nơi, bà Hà liền mang sữa và một ít bánh mỳ tới cho cô. Thấy vậy, mẹ Nhật Lệ liền hỏi.
- Sao chị lại chuẩn bị cho con bé những thứ đó?
- Là do con bảo bác ấy làm vậy.
Bà Hà chưa kịp trả lời thì Nhật Lệ đã lên tiếng trước. Kì thực mà nói, dạo gần đây Nhật Lệ chẳng muốn ăn uống gì, cô luôn cảm thấy bản thân có gì đó bất ổn. Chính vì điều ấy, mà Nhật Lệ hay nhờ bác Hà làm những món cô có thể “nuốt trôi” được.
Đang định nói điều gì đó với con gái, bà Nga chợt ngừng lại khi thấy mặt Nhật Lệ bầm tím.
- Má con làm sao thế kia?
Bà Nga vừa dứt lời, ông Đạt và Trung Quân lúc này mới để ý. Nhật Lệ cười nhẹ, quả đúng là mẹ có khác, cô đã cố tình để cho tóc che đi vậy mà vẫn bị phát hiện.
- Là do con không cẩn thận thôi.
- Thanh niên đương nhiên phải năng động, bị bầm dập như vậy cũng là chuyện bình thường. Bà đâu cần quan trọng hóa vấn đề lên thế.
Ông Đạt nhìn con gái rồi quay sang phía vợ vừa cười vừa nói. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Nhật Lệ chợt vang lên.
“Mou ii kai mada mitai.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Tôi vẫn đang nhìn.)
Mou ii kai sono kokoro.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Trái tim tôi loạn nhịp.)
Anata no kimochi ga mienai.
(Tôi không thể nhìn thấy cảm xúc của cậu.)
Nozomu hodo kurushiku naru.
(Càng muốn trái tim tôi càng đau.)
Soredemo kirai ni narenai.
(Dù vậy tôi vẫn không thể ghét cậu được.)”
Nhật Lệ lôi điện thoại từ túi áo ra, nhìn số liên lạc lạ hiện trên màn hình, cô đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài. Trung Quân khẽ nhíu mày, dù nghe bài nhạc chuông này của Nhật Lệ đã lâu, thế nhưng anh vẫn không thể hiểu được ý nghĩ của nó. Có lẽ đó là cách mà em gái anh che giấu cảm xúc thật của mình. Đặt bát đũa xuống bàn, Trung Quân xin phép lên phòng chuẩn bị một số thứ.
……….
Chiếc ô tô lăn bánh chạy chầm chậm trên đường, Trung Quân quay sang nhìn em gái đồng thời nhấn nút hạ cửa kính xe xuống:
- Nhóc, có phải hôm qua em lại thức khuya phải không?
- Sao anh hai biết?
- Em nghĩ anh là ai nào? Vậy chắc là em lại mải đọc “Tựa như cơn gió”.
- Anh hai thật giống Sherlock Holmes.
- Còn vết bầm kia ắt hẳn thuộc về… “thành quả” của việc “bắt ếch trên cạn”.
Nhật Lệ không trả lời mà chỉ gật đầu cái rụp, anh hai cô là một người thông minh và rất nhạy bén. Chính vì vậy mà từ nhỏ tới lớn, anh luôn là niềm tự hào của cả gia đình. Ngả lưng ra phía sau ghế, Nhật Lệ im lặng nhìn ra bên ngoài, trong đầu tự nhiên hiện lên những suy nghĩ mông lung. Trung Quân liếc em gái, anh cười bông đùa khi thấy Nhật Lệ trầm ngâm.
- Sao vậy cô bé, bị anh nói trúng tim đen rồi hả?
- À…em…
Nhật Lệ ấp úng, điều này càng làm cho Trung Quân thích thú. Mỗi khi nhìn em gái như vậy, anh vừa thấy buồn cười lại vừa thấy tội nghiệp. Từ trước tới giờ, Trung Quân luôn yêu thương, che chở và bao bọc Nhật Lệ hết mực. Anh vẫn thầm cảm ơn ông trời khi đã cho cô tới với gia đình anh, đó giống như là một cuộc sắp đặt của định mệnh. Bắt đầu từ khi ấy, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong cuộc đời Trung Quân.
- Anh hai này! Nếu một ngày nào đó, em đi tới một nơi thật xa, anh có tìm em không?
Đột nhiên Nhật Lệ nói một câu lạc đề, khiến Trung Quân có chút khó hiểu. Chợt nhận ra mình chót lỡ lời, Nhật Lệ ngay lập tức đính chính:
- Anh hai đừng để tâm, em chỉ hỏi cho vui vậy thôi.
Trung Quân nhướng mày, anh dùng một tay kí nhẹ lên đầu Nhật Lệ:
- Đồ ngốc, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ che chở cho em. Ngay cả khi em nói không cần anh bảo vệ, anh cũng chẳng thể làm ngơ mà bỏ mặc em được. Vậy nên đừng có ngốc nghếch, khi nghĩ tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều giống với tiểu thuyết.
Nghe Trung Quân nói vậy, tự nhiên Nhật Lệ thấy có lỗi với anh hai. Cô biết thời gian này anh đang chịu khổ thay cô, chính vì điều đó mà cô luôn day dứt vì sự ích kỉ của mình. “Hãy tha thứ cho em nhé anh hai! Không lâu nữa đâu, em sắp hoàn thành kế hoạch của mình rồi.” – Nhật Lệ nghĩ thầm như vậy, cô sẽ không để sự hi sinh của anh hai mình trở thành vô ích. Thời gian cũng đã gần kề rồi.
“Mou ii kai mada mitai.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Tôi vẫn đang nhìn.)
Mou ii kai sono kokoro.
(Cậu đã sẵn sàng chưa? Trái tim tôi loạn nhịp.)
Anata no kimochi ga mienai.
(Tôi không thể nhìn thấy cảm xúc của cậu.)
Nozomu hodo kurushiku naru.
(Càng muốn trái tim tôi càng đau.)
Soredemo kirai ni narenai.
(Dù vậy tôi vẫn không thể ghét cậu được.)”
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa reo vang. Nhật lệ bỏ ra xem, vẫn là số phone ấy, cô ngay lập tức tắt máy đi không một chút do dự. Cùng lúc đó chiếc xe của Trung Quân cũng dừng lại trước cổng học viện Star. Nhật Lệ dùng tay đẩy lại gọng kính rồi mở cửa bước xuống, trước khi vào trường cô không quên vẫy tay chào anh hai.
Trung Quân đạp ga cho xe chạy tới chỗ làm, không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên bài nhạc chuông của Nhật Lệ. Dù cô bé đã cài nó từ lâu, anh cũng đã nghe rất nhiều lần nhưng chẳng thể nào hiểu được lời việt của bài hát. Mặc dù vậy, anh vẫn phải công nhận rằng bản nhạc đó rất hay.
“Chẳng lẽ nó có liên quan gì đến cậu ấy?” - Một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu Trung Quân, nhưng ngay lập tức anh liền gạt phăng nó đi. Chẳng biết hôm nay anh làm sao nữa, tự dưng lại đi quan tâm tới những chuyện vớ vẩn không đâu. Xoay nhẹ vô lăng để rẽ vào cổng công ty, Trung Quân tạm gác nó qua một bên, bởi anh còn rất nhiều công việc cần phải giải quyết.