Còn lại một mình trong phòng, Nhật Lệ dùng hai tay vỗ thật mạnh vào mặt. Bây giờ không phải lúc để ủ rũ, cô cần tỉnh táo và mạnh mẽ hơn nữa. Vì anh trai, vì tất cả mọi người và vì lời hứa mà Nhật Lệ đã nói với người đó…Cô phải cố gắng hết sức của mình. Cho tới bây giờ, Nhật Lệ chỉ mới đi được một nửa con đường mà cô đã chọn. Vậy nên, cô cần tiếp tục tiến bước.
Nhật Lệ bật dậy như chiếc lò xo, cô ngồi vào bàn học, mở láp tốp rồi bắt đầu lên mạng. Đôi tay thoăn thoắt thao tác trên bàn phím gõ dòng chữ “ Hội những người hâm mộ Cherry tiểu thuyết gia online”. Nhật Lệ click vào đường link để vô page đó. Kéo chuột cho chạy từ từ, nhìn lướt qua những bài đăng và comment bên dưới. Hiện tại thì cư dân mạng vẫn đang bàn tán về tác phẩm sắp ra lò của Cherry, không có lời đồn nào nói về sự xuất hiện của tiểu thuyết gia ngoài đời thực. Có vẻ như anh chàng ấy vẫn chưa tiết lộ thông tin về cô cho bất kì ai.
Nhật Lệ thở phào nhẹ nhõm, đây đúng là một điều đáng mừng. Cô thầm mong chàng trai đó đừng tạo ra bất kì sóng gió nào trên mạng, hãy cứ dữ im lặng cho đến khi cô tìm được anh ta. Ngả lưng ra phía sau, Nhật Lệ khép hờ mắt lại, miệng khẽ lẩm nhẩm:
- Minh Nhật, hãy giúp tớ…
Tinh…
Một tin nhắn mạng được gửi vào hộp thư. Nhật Lệ ngồi thẳng lên, cô nhấp chuột mở ra. Màn hình máy tính lập tức hiện lên dòng chữ “Cherry gril”.Đó chính là message của “Thợ Săn”, người bạn ảo duy nhất mà cô nói chuyện khi online.
Nhật Lệ biết tới Thợ Săn, khi người đó comment chương cuối của truyện “Bí mật ngôi đền cổ”. Lúc ấy, Nhật Lệ rất ấn tượng với cách bình luận của Thợ Săn. Cậu ta là người đầu tiên có thể cảm nhận được tất cả những gì Nhật Lệ truyền tải trong tác phẩm ấy. Nếu như ở ngoài đời có anh trai và Minh Nhật thực sự hiểu cô, thì khi trên mạng Thợ Săn chính là một phiên bản khác của hai người họ. Có lẽ là trùng hợp hay vì một lý do không thể giải thích nào đấy, Nhật Lệ đã trả lời email khi Thợ Săn gửi cho Cherry.
Bắt đầu từ đó, Thợ Săn đã trở thành bạn của Nhật Lệ, hay nói đúng hơn là bạn của Cherry khi online. Dù không biết mặt, cũng như danh tính hay con người thật của nhau, thế nhưng cách nói chuyện độc đáo của Thợ Săn, luôn mang lại cho cô cảm giác ấm áp và bình yên lạ.
Nhật Lệ cười một mình, bây giờ nghĩ lại cô thấy lúc ấy mình thật ngốc. Chẳng biết dựa vào điều gì mà cô đi tin một người không có thật. Phải chăng là do sự ảnh hưởng của hai người họ tích hợp bên trong Thợ Săn, hay tự cô tưởng tượng mà mơ hồ cảm nhận như thế. Nhưng sự mạo hiểm tưởng chừng như không thể ấy, đã đem lại cho Nhật Lệ một “người bạn online” ảo mà thật.
Nhật Lệ đúp chuột vào biểu tượng cảm xúc, cô nhấn vào hình mặt cười để đáp trả. Đó cũng là lúc cuộc trò chuyện giữa Thợ Săn và Cherry bắt đầu.
………………
Ngày hôm sau…
Tại thư viện trường Star…
Nhật Lệ đi nhanh về phía kệ sách cuối cùng, cô cần trả lại tập thơ lúc trước đã mượn vào đúng vị trí của nó. Xong xuôi đâu đấy, Nhật Lệ quay người định rời đi. Cô chợt khự lại khi thấy trước mặt mình, một anh chàng đẹp trai ngồi dựa lưng vào góc tường mà ngủ ngon lành. Chiếc điện thoại của người đó văng ra khá xa so với vị trí của chủ nhân.
Nhật Lệ lắc đầu khi thấy cảnh tượng này, một tên con trai mà tới thư viện để ngủ đúng là hết biết. Bước thật nhẹ nhàng, cô cúi người nhặt “chú dế” lên rồi để vào bên cạnh anh chàng kia. Chợt… Mắt Nhật Lệ mở to, cô nhìn như thôi miên vào chiếc vòng Handmade màu nâu trên tay người này. Nó giống y chang cái mà cô đã từng thấy hôm ấy.
Đứng dậy và lùi lại phía sau vài bước, Nhật Lệ há hốc miệng kinh ngạc. Nếu như đây đúng là chàng trai mà cô tìm kiếm thì ông trời quả thật khéo trêu đùa con người. Tự dưng gặp được anh ta thự sự là điều bất ngờ, nhưng như thế lại quá tốt cho Nhật Lệ. Có lẽ thần may mắn đã mỉm cười với cô. Dù phải hay không thì cô cũng cần hỏi mới biết được. Tiến về phía trước, lấy tay gõ gõ vào vai chàng trai, Nhật Lệ hi vọng anh ta sẽ tỉnh giấc.
Hải Phong giật mình, cậu cảm nhận được ai đó đang động vào người. Hải Phong mở mắt và tá hỏa khi thấy trước mặt là một cô nàng tết tóc lệch. Cái mái ngố cùng cặp kính to tổ bảng của người kia đã dọa cậu hãi chết khiếp. Bật dậy thật nhanh, Hải Phong hỏi không kịp chớp mắt:
- Cô là ai vậy?
Không chỉ có Hải Phong, mà Thái độ kinh ngạc của cậu cũng khiến cho Nhật Lệ “hồn siêu phách lạc”. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Nhật Lệ vẫn không sao bình tĩnh được, giọng cô hơi run.
- Xin…lỗi…vì…vì đã làm phiền anh. Tôi có một chuyện muốn hỏi. Không biết anh có phải là người mà tôi đụng trúng ở cầu thang không?
Hải Phong trợn mắt, tự nhiên cậu thấy tai mình bùng nhùng quá. Vừa nãy cậu đã nghe cô gái ấy nói gì vậy nhỉ? Không phải chứ?... Hải Phong nhặt điện thoại lên, cậu chỉnh lại quần áo rồi hắng giọng:
- Không lẽ cô chính là Che…
Còn chưa kịp nói hết câu thì Hải Phong đã bị cô gái kia lao đến bịt miệng. Cô ta nhìn cậu với ánh mắt cầu khẩn.
- Làm ơn nhỏ tiếng một chút. Nếu anh đúng là người đó thì xin hãy đi theo tôi.
Trên sân thượng…
Hải Phong dựa lưng vào lan can, cậu nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình:
- Cô cần gì ở tôi?
Nhật lệ bối rối, cô cúi đầu xuống không sao mở lời được. Trước nay cô rất ít tiếp xúc với người lạ, nên khi gặp phải tình huống này thì không biết làm thế nào. Hít một hơi thật sâu và thu hết can đảm của mình lại, Nhật Lệ gập người:
- Anh có thể cho tôi xin lại tập giấy ấy được không?
Hải Phong nhún vai, quả nhiên là như vậy, cô gái này chính là Cherry. Không nằm ngoài dự đoán, cô ta đã tự dẫn xác đến tìm cậu.
- Cô nói gì, tôi không hiểu?
Hải Phong làm ngơ, mặc dù trong lòng cậu thừa biết người kia đang đề cập đến chuyện gì. Chẳng làm sao phải vội, cậu muốn trêu đùa cô gái này một chút cho vui. Cũng vì tò mò muốn biết Cherry là ai, nên Hải Phong đã thức nguyên đêm để đọc cho xong bộ “Tôi là con nhà nghèo”.
Cậu đã tự tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của Cherry như thế nào, nhưng bây giờ Hải Phong hoàn toàn vỡ mộng. Con người thật và cái bút danh chẳng phù hợp với nhau gì cả. Mặc dù vậy, cậu không thể phủ nhận một điều rằng, cô gái ấy viết truyện rất hay.
- Tôi biết anh chính là người đó. Vậy nên làm ơn hãy cho tôi xin lại bản thảo đấy.
- Tại sao cô lại có thể chắc chắn như vậy?
- Vì tôi nhận ra chiếc vòng anh đang đeo trên tay.
- Thì ra là thế.
Hải phong tặc lưỡi, cô ta đúng là tinh ý. Đã tới nước này thì cậu cũng không thể lảng tránh được:
- Cô thực sự muốn tôi trả lại?
- Vâng, vì nó rất quan trọng với tôi.
- Được thôi, tôi sẽ đưa nó cho cô nếu cô trả lời một vài câu hỏi của tôi.
Nghe anh ta nói vậy, Nhật Lệ đắn đo suy nghĩ trong chốc lát, nhưng rồi cô cũng gật đầu chấp nhận. Hải Phong cười ma mị, mọi chuyện đúng như những gì cậu muốn. Búng tay cái bóc, cậu bắt đầu chủ đề của mình.
- Tên cô là gì?
- Phạm Nhật Lệ.
- Cô học lớp nào?
- 11A3.
- Cô thực sự là Cherry, người đã viết ra câu truyện ấy?
- Vâng.
- Vậy cô cũng biết rằng mình đang được hâm mộ thế nào?
- Có, tôi có biết.
- Tại sao cô lại phải che giấu danh tính thật của mình?
- Vì….
Nhật Lệ đang trả lời một cách máy móc chợt dừng lại. Chút xíu nữa là cô đã rơi vào cái bẫy của anh ta, cũng may mà Nhật Lệ nhận ra kịp thời. Chàng trai này thật là ma mãnh, sau khi đưa cô đi hết một vòng tròn, mục đích chính lại là vấn đề mà Nhật Lệ không muốn nhắc tới.
- Cô trả lời đi chứ?
Hải Phong lặp lại nhưng cô gái trước mặt cậu vẫn im lặng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hải Phong, chắc chắn là có uẩn khúc gì đó, cô ta càng muốn giấu thì cậu lại càng muốn tìm hiểu. Hải Phong trưng ra bộ mặt gian tà:
- Chẳng lẽ cô không muốn lấy lại bản thảo ấy? Đành vậy, tôi sẽ nói cho mọi người biết, cô chính là tiểu thuyết gia online lừng danh, mà cư dân mạng đang sôi sục tìm kiếm.
Chiêu đe dọa này của Hải Phong thật sự có hiệu quả. Cậu vừa dứt lời thì cô gái kia đã cuống lên.
- Xin anh chớ làm vậy. Chỉ là tôi không thể cho anh biết mà thôi. Vậy nên làm ơn đừng hỏi gì cả. Hãy trả lại cho tôi tập giấy ấy…
Nhật Lệ rơm rớm nước mắt, hiện tại cô đang rất sợ hãi. Cô không còn đủ sức để mà tỏ ra mạnh mẽ nữa. Tuy chỉ vừa mới gặp mặt nhưng Nhật Lệ lại có cảm giác anh ta rất nguy hiểm. Ngay lúc này, cô chỉ muốn bỏ chạy. Mặc dù vậy, đôi chân Nhật Lệ lại không thể di chuyển, bởi vì cô vẫn chưa lấy lại được thứ thuộc về mình.
Hải Phong hốt hoảng, cậu nào đã làm gì cô ta đâu… Nhìn vào khuôn mặt buồn rầu đó, tự nhiên cậu thấy mủi lòng. Hải Phong không muốn thấy con gái khóc, vậy nên cậu sẽ không làm khó cô ta nữa. Dù sao thì Hải Phong cũng đã biết được những gì cần thiết, thế nên các chuyện khác cậu sẽ từ từ tìm hiểu.
- Cô không muốn nói cũng không sao. Nhưng tôi có một yêu cầu, mà tôi biết chắc chắn cô sẽ làm được. Hãy cho tôi là độc giả đầu tiên đọc tác phẩm ấy khi cô sửa nó hoàn chỉnh.
Nghe thấy vậy, Nhật Lệ liền gật đầu lia lịa. Cô nhìn chàng trai trước mặt với ánh mắt long lanh. Chuyện này đối với Nhật Lệ không khó nhưng điều làm cô băn khoăn chính là…
- Được, tôi đồng ý… nhưng…nhưng…nhưng mà… anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?
- Cô nói đi.
- Xin hãy giữ bí mật này giúp tôi. Xin anh đừng cho ai biết tôi chính là Cherry.
Hải Phong nhướng mày, cô gái này đúng là rất thú vị. Cậu cười rồi gật đầu chấp nhận, mọi chuyện ngày càng trở lên hấp dẫn rồi đây.
- Tôi hứa.
Nói đoạn Hải Phong xỏ tay túi quần bỏ đi. Trước khi rời khỏi sân thượng, cậu còn kịp để lại một câu.
- Ngày mai, giờ giải lao thứ ba, cô đến 12A1 để lấy lại tập giấy. Tôi tên Trần Hải Phong, hãy nhớ lấy.
Còn lại một mình trong phòng, Nhật Lệ dùng hai tay vỗ thật mạnh vào mặt. Bây giờ không phải lúc để ủ rũ, cô cần tỉnh táo và mạnh mẽ hơn nữa. Vì anh trai, vì tất cả mọi người và vì lời hứa mà Nhật Lệ đã nói với người đó…Cô phải cố gắng hết sức của mình. Cho tới bây giờ, Nhật Lệ chỉ mới đi được một nửa con đường mà cô đã chọn. Vậy nên, cô cần tiếp tục tiến bước.
Nhật Lệ bật dậy như chiếc lò xo, cô ngồi vào bàn học, mở láp tốp rồi bắt đầu lên mạng. Đôi tay thoăn thoắt thao tác trên bàn phím gõ dòng chữ “ Hội những người hâm mộ Cherry tiểu thuyết gia online”. Nhật Lệ click vào đường link để vô page đó. Kéo chuột cho chạy từ từ, nhìn lướt qua những bài đăng và comment bên dưới. Hiện tại thì cư dân mạng vẫn đang bàn tán về tác phẩm sắp ra lò của Cherry, không có lời đồn nào nói về sự xuất hiện của tiểu thuyết gia ngoài đời thực. Có vẻ như anh chàng ấy vẫn chưa tiết lộ thông tin về cô cho bất kì ai.
Nhật Lệ thở phào nhẹ nhõm, đây đúng là một điều đáng mừng. Cô thầm mong chàng trai đó đừng tạo ra bất kì sóng gió nào trên mạng, hãy cứ dữ im lặng cho đến khi cô tìm được anh ta. Ngả lưng ra phía sau, Nhật Lệ khép hờ mắt lại, miệng khẽ lẩm nhẩm:
- Minh Nhật, hãy giúp tớ…
Tinh…
Một tin nhắn mạng được gửi vào hộp thư. Nhật Lệ ngồi thẳng lên, cô nhấp chuột mở ra. Màn hình máy tính lập tức hiện lên dòng chữ “Cherry gril”.Đó chính là message của “Thợ Săn”, người bạn ảo duy nhất mà cô nói chuyện khi online.
Nhật Lệ biết tới Thợ Săn, khi người đó comment chương cuối của truyện “Bí mật ngôi đền cổ”. Lúc ấy, Nhật Lệ rất ấn tượng với cách bình luận của Thợ Săn. Cậu ta là người đầu tiên có thể cảm nhận được tất cả những gì Nhật Lệ truyền tải trong tác phẩm ấy. Nếu như ở ngoài đời có anh trai và Minh Nhật thực sự hiểu cô, thì khi trên mạng Thợ Săn chính là một phiên bản khác của hai người họ. Có lẽ là trùng hợp hay vì một lý do không thể giải thích nào đấy, Nhật Lệ đã trả lời email khi Thợ Săn gửi cho Cherry.
Bắt đầu từ đó, Thợ Săn đã trở thành bạn của Nhật Lệ, hay nói đúng hơn là bạn của Cherry khi online. Dù không biết mặt, cũng như danh tính hay con người thật của nhau, thế nhưng cách nói chuyện độc đáo của Thợ Săn, luôn mang lại cho cô cảm giác ấm áp và bình yên lạ.
Nhật Lệ cười một mình, bây giờ nghĩ lại cô thấy lúc ấy mình thật ngốc. Chẳng biết dựa vào điều gì mà cô đi tin một người không có thật. Phải chăng là do sự ảnh hưởng của hai người họ tích hợp bên trong Thợ Săn, hay tự cô tưởng tượng mà mơ hồ cảm nhận như thế. Nhưng sự mạo hiểm tưởng chừng như không thể ấy, đã đem lại cho Nhật Lệ một “người bạn online” ảo mà thật.
Nhật Lệ đúp chuột vào biểu tượng cảm xúc, cô nhấn vào hình mặt cười để đáp trả. Đó cũng là lúc cuộc trò chuyện giữa Thợ Săn và Cherry bắt đầu.
………………
Ngày hôm sau…
Tại thư viện trường Star…
Nhật Lệ đi nhanh về phía kệ sách cuối cùng, cô cần trả lại tập thơ lúc trước đã mượn vào đúng vị trí của nó. Xong xuôi đâu đấy, Nhật Lệ quay người định rời đi. Cô chợt khự lại khi thấy trước mặt mình, một anh chàng đẹp trai ngồi dựa lưng vào góc tường mà ngủ ngon lành. Chiếc điện thoại của người đó văng ra khá xa so với vị trí của chủ nhân.
Nhật Lệ lắc đầu khi thấy cảnh tượng này, một tên con trai mà tới thư viện để ngủ đúng là hết biết. Bước thật nhẹ nhàng, cô cúi người nhặt “chú dế” lên rồi để vào bên cạnh anh chàng kia. Chợt… Mắt Nhật Lệ mở to, cô nhìn như thôi miên vào chiếc vòng Handmade màu nâu trên tay người này. Nó giống y chang cái mà cô đã từng thấy hôm ấy.
Đứng dậy và lùi lại phía sau vài bước, Nhật Lệ há hốc miệng kinh ngạc. Nếu như đây đúng là chàng trai mà cô tìm kiếm thì ông trời quả thật khéo trêu đùa con người. Tự dưng gặp được anh ta thự sự là điều bất ngờ, nhưng như thế lại quá tốt cho Nhật Lệ. Có lẽ thần may mắn đã mỉm cười với cô. Dù phải hay không thì cô cũng cần hỏi mới biết được. Tiến về phía trước, lấy tay gõ gõ vào vai chàng trai, Nhật Lệ hi vọng anh ta sẽ tỉnh giấc.
Hải Phong giật mình, cậu cảm nhận được ai đó đang động vào người. Hải Phong mở mắt và tá hỏa khi thấy trước mặt là một cô nàng tết tóc lệch. Cái mái ngố cùng cặp kính to tổ bảng của người kia đã dọa cậu hãi chết khiếp. Bật dậy thật nhanh, Hải Phong hỏi không kịp chớp mắt:
- Cô là ai vậy?
Không chỉ có Hải Phong, mà Thái độ kinh ngạc của cậu cũng khiến cho Nhật Lệ “hồn siêu phách lạc”. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Nhật Lệ vẫn không sao bình tĩnh được, giọng cô hơi run.
- Xin…lỗi…vì…vì đã làm phiền anh. Tôi có một chuyện muốn hỏi. Không biết anh có phải là người mà tôi đụng trúng ở cầu thang không?
Hải Phong trợn mắt, tự nhiên cậu thấy tai mình bùng nhùng quá. Vừa nãy cậu đã nghe cô gái ấy nói gì vậy nhỉ? Không phải chứ?... Hải Phong nhặt điện thoại lên, cậu chỉnh lại quần áo rồi hắng giọng:
- Không lẽ cô chính là Che…
Còn chưa kịp nói hết câu thì Hải Phong đã bị cô gái kia lao đến bịt miệng. Cô ta nhìn cậu với ánh mắt cầu khẩn.
- Làm ơn nhỏ tiếng một chút. Nếu anh đúng là người đó thì xin hãy đi theo tôi.
Trên sân thượng…
Hải Phong dựa lưng vào lan can, cậu nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình:
- Cô cần gì ở tôi?
Nhật lệ bối rối, cô cúi đầu xuống không sao mở lời được. Trước nay cô rất ít tiếp xúc với người lạ, nên khi gặp phải tình huống này thì không biết làm thế nào. Hít một hơi thật sâu và thu hết can đảm của mình lại, Nhật Lệ gập người:
- Anh có thể cho tôi xin lại tập giấy ấy được không?
Hải Phong nhún vai, quả nhiên là như vậy, cô gái này chính là Cherry. Không nằm ngoài dự đoán, cô ta đã tự dẫn xác đến tìm cậu.
- Cô nói gì, tôi không hiểu?
Hải Phong làm ngơ, mặc dù trong lòng cậu thừa biết người kia đang đề cập đến chuyện gì. Chẳng làm sao phải vội, cậu muốn trêu đùa cô gái này một chút cho vui. Cũng vì tò mò muốn biết Cherry là ai, nên Hải Phong đã thức nguyên đêm để đọc cho xong bộ “Tôi là con nhà nghèo”.
Cậu đã tự tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của Cherry như thế nào, nhưng bây giờ Hải Phong hoàn toàn vỡ mộng. Con người thật và cái bút danh chẳng phù hợp với nhau gì cả. Mặc dù vậy, cậu không thể phủ nhận một điều rằng, cô gái ấy viết truyện rất hay.
- Tôi biết anh chính là người đó. Vậy nên làm ơn hãy cho tôi xin lại bản thảo đấy.
- Tại sao cô lại có thể chắc chắn như vậy?
- Vì tôi nhận ra chiếc vòng anh đang đeo trên tay.
- Thì ra là thế.
Hải phong tặc lưỡi, cô ta đúng là tinh ý. Đã tới nước này thì cậu cũng không thể lảng tránh được:
- Cô thực sự muốn tôi trả lại?
- Vâng, vì nó rất quan trọng với tôi.
- Được thôi, tôi sẽ đưa nó cho cô nếu cô trả lời một vài câu hỏi của tôi.
Nghe anh ta nói vậy, Nhật Lệ đắn đo suy nghĩ trong chốc lát, nhưng rồi cô cũng gật đầu chấp nhận. Hải Phong cười ma mị, mọi chuyện đúng như những gì cậu muốn. Búng tay cái bóc, cậu bắt đầu chủ đề của mình.
- Tên cô là gì?
- Phạm Nhật Lệ.
- Cô học lớp nào?
- A.
- Cô thực sự là Cherry, người đã viết ra câu truyện ấy?
- Vâng.
- Vậy cô cũng biết rằng mình đang được hâm mộ thế nào?
- Có, tôi có biết.
- Tại sao cô lại phải che giấu danh tính thật của mình?
- Vì….
Nhật Lệ đang trả lời một cách máy móc chợt dừng lại. Chút xíu nữa là cô đã rơi vào cái bẫy của anh ta, cũng may mà Nhật Lệ nhận ra kịp thời. Chàng trai này thật là ma mãnh, sau khi đưa cô đi hết một vòng tròn, mục đích chính lại là vấn đề mà Nhật Lệ không muốn nhắc tới.
- Cô trả lời đi chứ?
Hải Phong lặp lại nhưng cô gái trước mặt cậu vẫn im lặng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hải Phong, chắc chắn là có uẩn khúc gì đó, cô ta càng muốn giấu thì cậu lại càng muốn tìm hiểu. Hải Phong trưng ra bộ mặt gian tà:
- Chẳng lẽ cô không muốn lấy lại bản thảo ấy? Đành vậy, tôi sẽ nói cho mọi người biết, cô chính là tiểu thuyết gia online lừng danh, mà cư dân mạng đang sôi sục tìm kiếm.
Chiêu đe dọa này của Hải Phong thật sự có hiệu quả. Cậu vừa dứt lời thì cô gái kia đã cuống lên.
- Xin anh chớ làm vậy. Chỉ là tôi không thể cho anh biết mà thôi. Vậy nên làm ơn đừng hỏi gì cả. Hãy trả lại cho tôi tập giấy ấy…
Nhật Lệ rơm rớm nước mắt, hiện tại cô đang rất sợ hãi. Cô không còn đủ sức để mà tỏ ra mạnh mẽ nữa. Tuy chỉ vừa mới gặp mặt nhưng Nhật Lệ lại có cảm giác anh ta rất nguy hiểm. Ngay lúc này, cô chỉ muốn bỏ chạy. Mặc dù vậy, đôi chân Nhật Lệ lại không thể di chuyển, bởi vì cô vẫn chưa lấy lại được thứ thuộc về mình.
Hải Phong hốt hoảng, cậu nào đã làm gì cô ta đâu… Nhìn vào khuôn mặt buồn rầu đó, tự nhiên cậu thấy mủi lòng. Hải Phong không muốn thấy con gái khóc, vậy nên cậu sẽ không làm khó cô ta nữa. Dù sao thì Hải Phong cũng đã biết được những gì cần thiết, thế nên các chuyện khác cậu sẽ từ từ tìm hiểu.
- Cô không muốn nói cũng không sao. Nhưng tôi có một yêu cầu, mà tôi biết chắc chắn cô sẽ làm được. Hãy cho tôi là độc giả đầu tiên đọc tác phẩm ấy khi cô sửa nó hoàn chỉnh.
Nghe thấy vậy, Nhật Lệ liền gật đầu lia lịa. Cô nhìn chàng trai trước mặt với ánh mắt long lanh. Chuyện này đối với Nhật Lệ không khó nhưng điều làm cô băn khoăn chính là…
- Được, tôi đồng ý… nhưng…nhưng…nhưng mà… anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?
- Cô nói đi.
- Xin hãy giữ bí mật này giúp tôi. Xin anh đừng cho ai biết tôi chính là Cherry.
Hải Phong nhướng mày, cô gái này đúng là rất thú vị. Cậu cười rồi gật đầu chấp nhận, mọi chuyện ngày càng trở lên hấp dẫn rồi đây.
- Tôi hứa.
Nói đoạn Hải Phong xỏ tay túi quần bỏ đi. Trước khi rời khỏi sân thượng, cậu còn kịp để lại một câu.
- Ngày mai, giờ giải lao thứ ba, cô đến A để lấy lại tập giấy. Tôi tên Trần Hải Phong, hãy nhớ lấy.