Sau vài ngày điều trị, rốt cuộc tình trạng của Minh Châu cũng đã khá hơn.
Trong buồng bệnh trật trội, bệnh nhân và bác sĩ nờm nượp ra vào.
Đây là phòng chấn thương ngoại của bệnh viện đa khoa thành phố.
Những người đang điều trị ở đây đa số là bị tai nạn, duy chỉ có cô ta là bị bạo hành đến chấn thương mà thôi.
Minh Châu nằm im một góc, chùm kín chăn lên đầu để tránh ánh mắt tò mò của mọi người.
Tuy không phải tất cả bọn họ đều biết mặt và bàn tán về cô ta, nhưng chuyện ầm ĩ liên quan đến cậu hai nhà họ Vũ thì cũng khá nhiều người quan tâm, còn kèm theo vô số câu chuyện mang tính giải trí đi kèm nữa, thế nên tiếng xấu của Minh Châu đã như một loại bệnh độc nguy hiểm lan ra rất nhanh chóng.
Mặt cô ta ê buốt vô cùng khi có người nhắc đến tên mình.
May là cũng chẳng ai nhận ra nhân vật chính đang có mặt ở đây.
Một mình tự nhập viện, tự làm tất cả mọi chuyện không có người chăm sóc, lại hứng chịu lời bàn tán rèm pha của mọi người khiến cho tâm trạng của Minh Châu vì tủi hờn mà mỗi lúc một nóng giận.
Đến cả tiếng kêu o o của cái quạt trần ngay giữa phòng bệnh cũng khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
Nỗi tức giận bị dồn nén trong lòng chẳng khác gì một ngọn núi lửa sắp bùng phát muốn phun ra mất rồi.
Càng nghĩ Minh Châu càng căm hận Gia Ly.
Cô ta cũng không hiểu nổi vì sao tối hôm đó lại xảy ra cơ sự đấy.
Đến tận bây giờ, cả người cô ta khi nhớ tới những vết thương trên cơ thể do hai gã đàn ông và Dũng gây ra, vẫn còn run rẩy sợ hãi vô cùng.
Không chỉ thế, sau đó Quốc Dũng đã bắt cô ta về rồi cho người hành hạ cô ta hết một ngày một đêm, đến khi cô ta hoàn toàn ngất đi không thể gọi tỉnh mới được đưa đến đây và vứt lại.
Minh Châu co người vòng tay ôm lấy cơ thể đau nhức, nước mắt lặng lẽ rơi, lát sau cũng yên ổn ngủ.
“Bùm, bùm, bùm!” Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên.
Bác Đào cau mày đặt bát cơm xuống nói với bà Lam Anh.
“Bà cố ăn thêm chút cháo nữa, tôi đi ra xem là ai mà vô ý thức như thế.”
“Ừ!” Bà Lam Anh gật nhẹ đầu cũng đặt chiếc thìa xuống nhìn theo bóng lưng của bác Đào.
Minh Châu trong bộ quần áo bệnh nhân không thèm quan tâm tới ánh mắt hiếu kỳ của những người hàng xóm xung quanh nhà họ Trần, đôi tay cô ta cứ liên tiếp vỗ mạnh vào cánh cổng, ánh mắt còn dáo dác sợ hãi liếc nhìn về phía con đường sau lưng.
Thấy bác Đào đi ra cô ta lập tức mếu máo gọi: “Bác Đào ơi cứu mạnng...!Cứu cháu với, cho cháu vào, bọn chúng sẽ giết cháu mất.”
Bác Đào nhìn gương mặt vốn ưa nhìn của cô ta vào lúc này vì bị đánh đã biến dạng ghê gớm.
Những mảng filler bị trôi bên dưới da tạo lên ụ lớn ụ nhỏ đọng máu ứ.
Dù là người từng trải, nhìn thấy nhiều thứ gớm ghiếc, nhưng gương mặt này phải nói là ám ảnh bác ấy nhất.
Hơn nữa, nó xảy ra ở trên người Minh Châu càng làm cho bác ấy thấy rõ cảm xúc trong lòng đang bị xáo trộn.
Nếu là ngày bình thường có lẽ bác ấy đã tống cổ đuổi cô ta đi rồi.
Nhưng bộ dáng này, thật quá đáng thương.
“Để tôi gọi báo cảnh sát cho cháu.”
“Không cần ạ.
Nếu cảnh sát đến, cha mẹ cháu sẽ biết chuyện.
Hai người họ sẽ đánh què chân cháu mất ạ.” Minh Châu sướt mướt khóc: “Cháu xin bác, hãy cho cháu vào nánh tạm mấy hôm ạ.
Bác nói với bác Lam Anh làm ơn làm phước hãy cứu cháu!”
Để có được vai diễn này, cô ta đã phải chịu đựng không uống thuốc giảm đau và kháng sinh, tiêu viêm mấy ngày hôm nay, mục đính chính là muốn kìm hãm lại tốc độ hồi phục.
Hiện tại nhìn bộ dáng bên ngoài của cô ta thảm như thế thôi, nhưng mà thực chất vết thương bên trong đã gần như khỏi rồi.
Minh Châu còn phải vắt óc tính mưu nghĩ kế muốn được vào ở trong ngôi nhà này, cô ta cần phải liều mạng một phen.
Giờ phút này để đạt được mục đích, nếu mà buộc phải quỳ dưới đất cầu xin người đàn bà trước mắt cô ta cũng rất sẵn sàng.
Tình huống này thực sự khiến bác Đào khó xử.
Bà Lam Anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, khóe môi hơi mỉm cười.
Ánh mắt nhìn Minh Châu càng thêm sâu sa.
Quả thực bà ấy cũng rất ngạc nhiên, một đứa trẻ còn ít tuổi như vậy mà tâm cơ lại quá gian xảo.
Trách gì con gái mình lại bị nó hại.
Bây giờ đã bị dạy cho một bài học còn không biết chừa, vẫn muốn chạy đến chỗ này của bà để giở trò? Chả nhẽ… Xuân Lan đã thực sự hành động rồi.
Bà ấy vội lấy điện thoại gọi cho một người.
Sau khi hỏi qua tình hình một chút nói chung cũng đã nắm bắt sơ sơ mọi chuyện.
Bà Lam Anh dặn dò: “Ông chú ý một chút, nhắn Tuấn Phong, có lẽ tôi biết bọn chúng muốn bắt đầu từ đâu rồi.”
Bên ngoài trời bắt đầu nổi giông.
Những cơn gió lớn cuốn theo bụi cuộn lên thổi tới khắp nơi.
Minh Châu vẫn một bộ dáng thảm thương đứng bám vào cánh cổng khóc lóc.
“Cháu về đi, nếu không tiện về nhà thì tới khách sạn ở.
Tôi cho cháu tiền, bà chủ cần nghỉ ngơi, không được làm loạn.” Bác Đào sốt ruột vén vài sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, sau đó rút ra một tờ hai trăm nghìn đưa cho Minh Châu.
Từ nãy đến giờ bác ấy đã khuyên nhủ rất nhiểu, nhưng Minh Châu lại cố tình ăn vạ ở chỗ này.
Vậy nên bác ấy liền cảm thấy rõ ràng là cô ta đang có ý đồ gì đó.
Nhất là còn kêu gào như vậy, chính là muốn gây khó xử cho nhà họ Trần.
“Không bác, cháu chỉ cần bác cho cháu ở tạm mấy hôm thôi ạ.” Minh Châu nhận thấy sự khó chịu trên nét mặt bác Đào, nhưng cô ta bất chấp mặt mũi mà cầu xin.
“Tôi thương hại cháu từng là bạn của Gia Ly nên mới nói vài câu.
Nhà họ Trần cũng không phải trung tâm bảo trợ xã hội, không có trách nhiệm phải cưu mang cháu.
Đi đi!” Bác Đào xoay người đi vào trong.
“Bác… họ sẽ giết cháu mất.” Minh Châu quỳ thụp xuống đất, ‘bụp bụp’ cụng đầu lạy về phía cổng.
Bác Đào sửng sốt, tay chân luống cuống.
Tình huống này khiến một người phụ nữ giàu lòng nhân hậu như bác ấy liền cảm thấy vô cùng tức giận.
“Cháu đừng quá đáng, mau đứng lên!”
Mặc cho người phụ nữ phía trong tức giận đi đi lại lại.
Cô gái phía ngoài vẫn gan lì quỳ lạy.
Gió càng lúc càng lớn, những hạt mưa to bắt đầu rơi xuống phát ra tiếng động lớn, mưa rơi trên người cũng đau rát lắm.
Vài người đứng hóng chuyện đã vội chạy vào nhà, lúc này chỉ còn lại Minh Châu hứng mưa ở nguyên đấy.
Trong cơn mưa tầm tã, tiếng mưa đã át cả tiếng khóc của Minh Châu, tầm nhìn cũng không còn rõ ràng.
Chẳng biết cảm xúc lúc này của cô ta ra sao, nhưng bác Đào thì sắp không nhịn được nữa rồi.
“Bà chủ, hay là tôi gọi báo cảnh sát.
Hoặc gọi vài người tới kéo nó đi.
Ăn vạ chỗ này lại xảy ra chuyện thì tính sao?”
“Bên ngoài cổng không phải trách nhiệm của nhà họ Trần.” Bà Lam Anh lạnh nhạt nói.
Bà ấy ngừng một chút rồi xoay người vào trong nhà chậm rãi nói: “Để nó ở đó, ba mươi phút sau nếu vẫn còn thì cho vào, gọi luôn cho Nam nhắn là cử người đây, nói là y tá riêng của tôi.
Sắp xếp cho nó ở phòng khách số Ba.”
“Vâng ạ!” Bác Đào thầm thở phảo nhẹ nhõm liếc mắt nhìn đồng hồ..