Thời gian trôi qua thật là chậm, không biết là đã bao nhiêu lâu rồi nữa. Mọi người vẫn ngồi đây, người lo lắng, người thấp thỏm không yên. Họ đều nhìn Từ Dịch Phàm.
Phùng Vĩnh Khang từ trong phòng hỏa táng đi ra, nói:
- Bố mẹ, Từ lão gia, Từ phu nhân, con vừa vào hỏi rồi, việc hỏa táng cũng sắp xong.
- Ừ.
- Thế thì được rồi.
Vì thấy mãi chưa hỏa táng xong nên Phùng Vĩnh Khang đi vào hỏi xem thế nào. Những người bên trong đó nói vẫn đang hỏa táng, mong mọi người đợi cho một lúc.
Nhưng một lúc của bọn họ chẳng hiểu là bao lâu nữa. Từ lúc hỏa táng đến giờ đã mất 2 tiếng đồng hồ rồi. Đang định đi vào trong hỏi cho ra lẽ thì những người hỏa táng đi ra.
- Các người làm gì mà lâu như vậy hả? Bảo là 1 tiếng đồng hồ, bây giờ là 2 tiếng rồi.
Trương Uyển Tâm vừa nhìn thấy thì tức giận lên tiếng trách móc những người hỏa táng.
Một người hỏa táng bèn nói:
- Xin lỗi các vị, do có một số trục trặc xung quanh việc hỏa táng nên hơi lâu một chút. Mong các vị thông cảm.
- Các người…
- Uyển Tâm, được rồi. Cháu cũng đừng trách bọn họ nữa. Mọi việc cũng đã xong rồi.
Phùng phu nhân lên tiếng cản Trương Uyển Tâm. Trương Uyển Tâm vẫn tức giận nhìn sang chỗ khác.
Một người cầm bình tro cốt của Phùng Lộ Phi đi ra rồi đưa về hướng của Từ Dịch Phàm. Tay anh run lên, đón lấy bình tro cốt này. Từ Dịch Phàm nắm chặt bình tro cốt.
Phùng phu nhân đưa ra tấm séc, nói:
- Chuyện chậm trễ này, bọn tôi sẽ bỏ qua. Thấy các người làm việc có vẻ cẩn thận nên thôi. Cầm lấy đi.
- Cảm ơn phu nhân.
Từ lão gia nói:
- Chúng ta mau đi ra chỗ nghĩa trang thôi. Nếu không thì e rằng sẽ không kịp giờ mất.
- Phải, mau đi thôi.
- Nhanh lên, không lại muộn giờ.
- Dịch Phàm, chúng ta đi.
Từ Dịch Phàm không nói gì, hai tay cầm lấy bình tro cốt của Phùng Lộ Phi, thẫn thờ đi ra bên ngoài.
……………………………….
Nghĩa trang.
Tất cả mọi công việc đã làm xong cả, bức hình của Phùng Lộ Phi đã được gắn lên bia mộ. Hình ảnh của Phùng Lộ Phi trên bia mộ, thật khiến mọi người thêm đau lòng.
Mọi người đứng nhìn mọi thứ đang dần được hoàn thiện hết, ai cũng đau lòng cả. Phùng Lộ Phi còn rất trẻ, cô mới chỉ có 27 tuổi thôi. Rốt cuộc Phùng Lộ Phi đã làm những gì? Phùng Lộ Phi đã làm sai những gì? Tại sao ông trời lại đối xử với cô ấy như vậy chứ? Phùng Lộ Phi… Phùng Lộ Phi… Bây giờ chỉ còn lại sự đau đớn thôi.
- Dịch Phàm, thôi, bố biết con đang rất đau lòng nhưng có thể làm được gì chứ? Lộ Phi cũng đã mất rồi. Con cũng không thể cứ như thế này mãi. Con vẫn còn Hạo Văn mà.
Từ lão gia vỗ nhẹ lên vai của Từ Dịch Phàm, giọng nói lúc này điềm đạm hơn bao giờ hết.
- Bố con nói phải đấy Dịch Phàm. Bố biết tình cảm của con dành cho Lộ Phi, con hãy để cho Lộ Phi được an tâm đi.
Phùng lão gia cũng lên tiếng nói.
- Tất cả mọi việc cũng đã xong xuôi hết rồi. Chúng ta cũng nên trở về rồi, không thể ở mãi đây được.
- Phải.
Từ Dịch Phàm lên tiếng:
- Mọi người cứ về trước đi ạ, con muốn ở lại đây với Lộ Phi thêm một chút nữa. Lát nữa con sẽ về sau.
- Dịch Phàm…
- Thôi bà, cứ nghe lời con đi.
- Vậy được rồi. Con đừng ở đây quá lâu, phải về sớm đấy. Có gì thì nhớ gọi điện báo cho bố mẹ.
Xong xuôi, tất cả mọi người đều rời đi cả.
Trong nghĩa trang, chỉ còn mỗi một mình Từ Dịch Phàm.
Trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa phùn nhỏ.
Từ Dịch Phàm đứng dưới trời mưa, đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa đang rơi xuống.
“Đó chính là những giọt nước mắt của em phải không?”
Từ Dịch Phàm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Lộ Phi, tình yêu của anh…”
Thời gian trôi qua thật là chậm, không biết là đã bao nhiêu lâu rồi nữa. Mọi người vẫn ngồi đây, người lo lắng, người thấp thỏm không yên. Họ đều nhìn Từ Dịch Phàm.
Phùng Vĩnh Khang từ trong phòng hỏa táng đi ra, nói:
- Bố mẹ, Từ lão gia, Từ phu nhân, con vừa vào hỏi rồi, việc hỏa táng cũng sắp xong.
- Ừ.
- Thế thì được rồi.
Vì thấy mãi chưa hỏa táng xong nên Phùng Vĩnh Khang đi vào hỏi xem thế nào. Những người bên trong đó nói vẫn đang hỏa táng, mong mọi người đợi cho một lúc.
Nhưng một lúc của bọn họ chẳng hiểu là bao lâu nữa. Từ lúc hỏa táng đến giờ đã mất tiếng đồng hồ rồi. Đang định đi vào trong hỏi cho ra lẽ thì những người hỏa táng đi ra.
- Các người làm gì mà lâu như vậy hả? Bảo là tiếng đồng hồ, bây giờ là tiếng rồi.
Trương Uyển Tâm vừa nhìn thấy thì tức giận lên tiếng trách móc những người hỏa táng.
Một người hỏa táng bèn nói:
- Xin lỗi các vị, do có một số trục trặc xung quanh việc hỏa táng nên hơi lâu một chút. Mong các vị thông cảm.
- Các người…
- Uyển Tâm, được rồi. Cháu cũng đừng trách bọn họ nữa. Mọi việc cũng đã xong rồi.
Phùng phu nhân lên tiếng cản Trương Uyển Tâm. Trương Uyển Tâm vẫn tức giận nhìn sang chỗ khác.
Một người cầm bình tro cốt của Phùng Lộ Phi đi ra rồi đưa về hướng của Từ Dịch Phàm. Tay anh run lên, đón lấy bình tro cốt này. Từ Dịch Phàm nắm chặt bình tro cốt.
Phùng phu nhân đưa ra tấm séc, nói:
- Chuyện chậm trễ này, bọn tôi sẽ bỏ qua. Thấy các người làm việc có vẻ cẩn thận nên thôi. Cầm lấy đi.
- Cảm ơn phu nhân.
Từ lão gia nói:
- Chúng ta mau đi ra chỗ nghĩa trang thôi. Nếu không thì e rằng sẽ không kịp giờ mất.
- Phải, mau đi thôi.
- Nhanh lên, không lại muộn giờ.
- Dịch Phàm, chúng ta đi.
Từ Dịch Phàm không nói gì, hai tay cầm lấy bình tro cốt của Phùng Lộ Phi, thẫn thờ đi ra bên ngoài.
……………………………….
Nghĩa trang.
Tất cả mọi công việc đã làm xong cả, bức hình của Phùng Lộ Phi đã được gắn lên bia mộ. Hình ảnh của Phùng Lộ Phi trên bia mộ, thật khiến mọi người thêm đau lòng.
Mọi người đứng nhìn mọi thứ đang dần được hoàn thiện hết, ai cũng đau lòng cả. Phùng Lộ Phi còn rất trẻ, cô mới chỉ có tuổi thôi. Rốt cuộc Phùng Lộ Phi đã làm những gì? Phùng Lộ Phi đã làm sai những gì? Tại sao ông trời lại đối xử với cô ấy như vậy chứ? Phùng Lộ Phi… Phùng Lộ Phi… Bây giờ chỉ còn lại sự đau đớn thôi.
- Dịch Phàm, thôi, bố biết con đang rất đau lòng nhưng có thể làm được gì chứ? Lộ Phi cũng đã mất rồi. Con cũng không thể cứ như thế này mãi. Con vẫn còn Hạo Văn mà.
Từ lão gia vỗ nhẹ lên vai của Từ Dịch Phàm, giọng nói lúc này điềm đạm hơn bao giờ hết.
- Bố con nói phải đấy Dịch Phàm. Bố biết tình cảm của con dành cho Lộ Phi, con hãy để cho Lộ Phi được an tâm đi.
Phùng lão gia cũng lên tiếng nói.
- Tất cả mọi việc cũng đã xong xuôi hết rồi. Chúng ta cũng nên trở về rồi, không thể ở mãi đây được.
- Phải.
Từ Dịch Phàm lên tiếng:
- Mọi người cứ về trước đi ạ, con muốn ở lại đây với Lộ Phi thêm một chút nữa. Lát nữa con sẽ về sau.
- Dịch Phàm…
- Thôi bà, cứ nghe lời con đi.
- Vậy được rồi. Con đừng ở đây quá lâu, phải về sớm đấy. Có gì thì nhớ gọi điện báo cho bố mẹ.
Xong xuôi, tất cả mọi người đều rời đi cả.
Trong nghĩa trang, chỉ còn mỗi một mình Từ Dịch Phàm.
Trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa phùn nhỏ.
Từ Dịch Phàm đứng dưới trời mưa, đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa đang rơi xuống.
“Đó chính là những giọt nước mắt của em phải không?”
Từ Dịch Phàm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Lộ Phi, tình yêu của anh…”