- Có phải anh đã làm điều gì khiến em không muốn kết hôn với anh không? Hãy nói cho anh nghe đi? Nếu có gì sai thì anh nhất định sẽ sửa. Lệ Linh, có được không?
Đàm Lệ Linh lắc đầu. Cô không phải có ý như vậy, cũng càng không có những suy nghĩ như vậy. Đàm Lệ Linh chưa từng nghĩ rằng bản thân cô lại sẽ rơi vào một trường hợp rắc rối, lòng vòng như thế này. Đàm Lệ Linh cô cũng chắc chắn rằng chính cô là người không muốn làm tổn thương đến Châu Kiến Thành nhất. Nhưng mà rốt cuộc…
- Không phải, anh rất tốt, thật sự là rất tốt, Kiến Thành. Nói đúng ra thì anh chính là mẫu đàn ông hoàn hảo mà mọi cô gái trên đời này đều mong muốn có thể tìm kiếm cho mình. Anh không làm gì sai bất cứ điều gì cả và cũng không cần sửa gì cả.
- Nếu vậy thì tại sao cơ chứ? Tại sao em lại từ chối anh như vậy hả? Lệ Linh, em nói đi.
- Là em, chính bởi em không thích hợp với anh thôi Kiến Thành. Xung quanh anh có nhiều người con gái thích hợp với anh hơn em nhiều. Thật đấy. Kiến Thành, anh có thể hiểu cho em hay không? Em thật sự không muốn thấy anh bị tổn thương chút nào.
Giọng nói của Đàm Lệ Linh lúc này hơi trầm xuống. Châu Kiến Thành cũng bỏ hai tay từ vai cô ra. Có lẽ mọi chuyện là như vậy, ông trời không cho anh bất cứ cơ hội nào cả. Châu Kiến Thành anh từ trước đến nay vẫn quá tự tin. Anh tự tin rằng Đàm Lệ Linh sẽ đồng ý lời cầu hôn này. Nhưng đâu phải thế chứ.
- Vậy mà anh cứ nghĩ rằng em sẽ đồng ý cơ đấy. Hóa ra là anh đã quá hi vọng rồi. Ban đầu, anh vốn nên nghĩ đến ngày hôm nay mới phải. Là anh suy nghĩ quá hạn hẹp.
Châu Kiến Thành lúc này đành quay về chỗ rồi ngồi xuống. Anh cũng uống hết li rượu trước mặt với gương mặt không vui. Đàm Lệ Linh vô cùng áy náy. Cô lên tiếng:
- Kiến Thành, em thật sự xin lỗi. Nguyên nhân mà em từ chối anh, bây giờ em không thể nói cho anh nghe được. Để sau này có được không? Lúc đó em sẽ nói cho anh.
- Lệ Linh, lúc trước anh đã từng nghĩ nếu như cầu hôn em mà em từ chối thì anh nhất định sẽ cầu hôn em lần thứ 2, thứ 3, thậm chí cho đến khi nào em đồng ý mới thôi. Nhưng mà ngày hôm nay, nếu như em đã nói như vậy thì cho dù anh có cầu hôn em bao nhiêu lần đi chăng nữa thì chắc chắn em cũng vẫn không đồng ý. Vậy nên anh nghĩ, có lẽ anh sẽ không làm như vậy nữa. Anh sợ nếu anh cứ như vậy, em sẽ ghét anh mất.
Giọng Châu Kiến Thành có vẻ rất chán nản. Nhưng anh nói đúng, Đàm Lệ Linh cũng nghĩ vậy, cho dù anh có cầu hôn bao nhiêu lần nữa thì cô cũng không thể đồng ý với anh được. Trong lòng Đàm Lệ Linh cô vẫn còn vướng mắc một chuyện mà bao lâu nay cô chưa tháo gỡ được. Hiện tại, ngồi đối diện Châu Kiến Thành, cô đã giả dụ, nếu như không có những khúc mắc kia hoặc những khúc mắc đó đã được giải quyết thì cô chắc chắn sẽ nhận lời cầu hôn của Châu Kiến Thành. Nhưng đó chỉ là giả dụ mà thôi!
- Kiến Thành, em...
- Mà thôi Lệ Linh, có lẽ chúng ta không nên nói đến chuyện này nữa, về sau cũng vậy. Có phải là em đói rồi đúng không? Anh cũng đói rồi. Cũng nên gọi món lên chứ nhỉ? Đàm Lệ Linh có phần lo lắng hỏi anh.
- Kiến Thành... anh... anh không giận em chứ? Nếu mà như vậy thì em, em nghĩ rằng… - Sao anh có thể giận em được chứ. Em không đồng ý thì anh đâu thể ép em được. Mỗi người chúng ta đều có những suy nghĩ và quyết định của riêng mình mà. Em cũng vậy, em cũng có.
- Kiến Thành, chúng ta sau này vẫn còn có thể làm bạn như trước có đúng không? Em thật sự mong muốn chúng ta sẽ như những ngày trước đây vậy. Như vậy thật rất thoải mái. Châu Kiến Thành nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia của Đàm Lệ Linh, chỉ mỉm cười trả lời:
- Sao em lại hỏi mấy câu linh tinh như thế chứ? Sao chúng ta lại không thể làm bạn hả? Lần sau đừng hỏi như vậy nữa. Nếu không anh sẽ giận em thật đấy. Em biết tính anh rồi mà.
- Vậy em sẽ không hỏi nữa.
- Ừ.
Đàm Lệ Linh không nói gì nữa. Sau đó thì Châu Kiến Thành gọi người mang đồ ăn lên. Tối hôm đó bọn họ tuy vẫn nói chuyện với nhau nhưng không được bình thường như mọi ngày, cả hai đều ăn rất ít. Không khí bữa ăn cũng chẳng được thoải mái lắm. Việc hôm nay Châu Kiến Thành cầu hôn Đàm Lệ Linh vô hình chung đã tạo nên cho họ một bức tường ngăn cách khiến họ khó có thể như trước đây nữa.
Khi bữa tối kết thúc, Đàm Lệ Linh nói rằng cô muốn đi dạo một mình cho thư thái, bảo Châu Kiến Thành cứ về trước, không cần lo cho cô. Châu Kiến Thành cũng chỉ có thể cười, bảo Đàm Lệ Linh nên về nhà nghỉ ngơi sớm. Anh thanh toán tiền, cầm theo hộp nhẫn kim cương kia, còn Đàm Lệ Linh cầm ví và mang áo khoác ngoài, cả hai cùng đi đường khác nhau ra về.
Trên bàn ăn kia chỉ còn lại bó hoa hồng cùng với bản nhạc buồn cứ vang lên trong không khí trầm lặng...
- Có phải anh đã làm điều gì khiến em không muốn kết hôn với anh không? Hãy nói cho anh nghe đi? Nếu có gì sai thì anh nhất định sẽ sửa. Lệ Linh, có được không?
Đàm Lệ Linh lắc đầu. Cô không phải có ý như vậy, cũng càng không có những suy nghĩ như vậy. Đàm Lệ Linh chưa từng nghĩ rằng bản thân cô lại sẽ rơi vào một trường hợp rắc rối, lòng vòng như thế này. Đàm Lệ Linh cô cũng chắc chắn rằng chính cô là người không muốn làm tổn thương đến Châu Kiến Thành nhất. Nhưng mà rốt cuộc…
- Không phải, anh rất tốt, thật sự là rất tốt, Kiến Thành. Nói đúng ra thì anh chính là mẫu đàn ông hoàn hảo mà mọi cô gái trên đời này đều mong muốn có thể tìm kiếm cho mình. Anh không làm gì sai bất cứ điều gì cả và cũng không cần sửa gì cả.
- Nếu vậy thì tại sao cơ chứ? Tại sao em lại từ chối anh như vậy hả? Lệ Linh, em nói đi.
- Là em, chính bởi em không thích hợp với anh thôi Kiến Thành. Xung quanh anh có nhiều người con gái thích hợp với anh hơn em nhiều. Thật đấy. Kiến Thành, anh có thể hiểu cho em hay không? Em thật sự không muốn thấy anh bị tổn thương chút nào.
Giọng nói của Đàm Lệ Linh lúc này hơi trầm xuống. Châu Kiến Thành cũng bỏ hai tay từ vai cô ra. Có lẽ mọi chuyện là như vậy, ông trời không cho anh bất cứ cơ hội nào cả. Châu Kiến Thành anh từ trước đến nay vẫn quá tự tin. Anh tự tin rằng Đàm Lệ Linh sẽ đồng ý lời cầu hôn này. Nhưng đâu phải thế chứ.
- Vậy mà anh cứ nghĩ rằng em sẽ đồng ý cơ đấy. Hóa ra là anh đã quá hi vọng rồi. Ban đầu, anh vốn nên nghĩ đến ngày hôm nay mới phải. Là anh suy nghĩ quá hạn hẹp.
Châu Kiến Thành lúc này đành quay về chỗ rồi ngồi xuống. Anh cũng uống hết li rượu trước mặt với gương mặt không vui. Đàm Lệ Linh vô cùng áy náy. Cô lên tiếng:
- Kiến Thành, em thật sự xin lỗi. Nguyên nhân mà em từ chối anh, bây giờ em không thể nói cho anh nghe được. Để sau này có được không? Lúc đó em sẽ nói cho anh.
- Lệ Linh, lúc trước anh đã từng nghĩ nếu như cầu hôn em mà em từ chối thì anh nhất định sẽ cầu hôn em lần thứ , thứ , thậm chí cho đến khi nào em đồng ý mới thôi. Nhưng mà ngày hôm nay, nếu như em đã nói như vậy thì cho dù anh có cầu hôn em bao nhiêu lần đi chăng nữa thì chắc chắn em cũng vẫn không đồng ý. Vậy nên anh nghĩ, có lẽ anh sẽ không làm như vậy nữa. Anh sợ nếu anh cứ như vậy, em sẽ ghét anh mất.
Giọng Châu Kiến Thành có vẻ rất chán nản. Nhưng anh nói đúng, Đàm Lệ Linh cũng nghĩ vậy, cho dù anh có cầu hôn bao nhiêu lần nữa thì cô cũng không thể đồng ý với anh được. Trong lòng Đàm Lệ Linh cô vẫn còn vướng mắc một chuyện mà bao lâu nay cô chưa tháo gỡ được. Hiện tại, ngồi đối diện Châu Kiến Thành, cô đã giả dụ, nếu như không có những khúc mắc kia hoặc những khúc mắc đó đã được giải quyết thì cô chắc chắn sẽ nhận lời cầu hôn của Châu Kiến Thành. Nhưng đó chỉ là giả dụ mà thôi!
- Kiến Thành, em...
- Mà thôi Lệ Linh, có lẽ chúng ta không nên nói đến chuyện này nữa, về sau cũng vậy. Có phải là em đói rồi đúng không? Anh cũng đói rồi. Cũng nên gọi món lên chứ nhỉ? Đàm Lệ Linh có phần lo lắng hỏi anh.
- Kiến Thành... anh... anh không giận em chứ? Nếu mà như vậy thì em, em nghĩ rằng… - Sao anh có thể giận em được chứ. Em không đồng ý thì anh đâu thể ép em được. Mỗi người chúng ta đều có những suy nghĩ và quyết định của riêng mình mà. Em cũng vậy, em cũng có.
- Kiến Thành, chúng ta sau này vẫn còn có thể làm bạn như trước có đúng không? Em thật sự mong muốn chúng ta sẽ như những ngày trước đây vậy. Như vậy thật rất thoải mái. Châu Kiến Thành nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia của Đàm Lệ Linh, chỉ mỉm cười trả lời:
- Sao em lại hỏi mấy câu linh tinh như thế chứ? Sao chúng ta lại không thể làm bạn hả? Lần sau đừng hỏi như vậy nữa. Nếu không anh sẽ giận em thật đấy. Em biết tính anh rồi mà.
- Vậy em sẽ không hỏi nữa.
- Ừ.
Đàm Lệ Linh không nói gì nữa. Sau đó thì Châu Kiến Thành gọi người mang đồ ăn lên. Tối hôm đó bọn họ tuy vẫn nói chuyện với nhau nhưng không được bình thường như mọi ngày, cả hai đều ăn rất ít. Không khí bữa ăn cũng chẳng được thoải mái lắm. Việc hôm nay Châu Kiến Thành cầu hôn Đàm Lệ Linh vô hình chung đã tạo nên cho họ một bức tường ngăn cách khiến họ khó có thể như trước đây nữa.
Khi bữa tối kết thúc, Đàm Lệ Linh nói rằng cô muốn đi dạo một mình cho thư thái, bảo Châu Kiến Thành cứ về trước, không cần lo cho cô. Châu Kiến Thành cũng chỉ có thể cười, bảo Đàm Lệ Linh nên về nhà nghỉ ngơi sớm. Anh thanh toán tiền, cầm theo hộp nhẫn kim cương kia, còn Đàm Lệ Linh cầm ví và mang áo khoác ngoài, cả hai cùng đi đường khác nhau ra về.
Trên bàn ăn kia chỉ còn lại bó hoa hồng cùng với bản nhạc buồn cứ vang lên trong không khí trầm lặng...