- Tôi thấy cũng bình thường thôi mà, có gì đâu mà cô cứ phóng đại lên như thế chứ.
- Từ Dịch Phàm anh đúng là không biết thưởng thức cảnh đẹp gì cả. Mà nghe anh nói cứ như anh lần đầu tiên đến đây vậy. Mà này, không phải đúng như vậy đấy chứ?
Nói xong Phùng Lộ Phi quay sang nhìn anh. Lời này của cô quả thật là đúng rồi. Trong suốt cuộc đời 27 năm của anh, đây là lần đầu tiên anh ngồi ngắm cảnh đêm thế này.
Từ Dịch Phàm vẫn bình thản nói:
- Là lần đầu tiên hay là lần thứ bao nhiêu có quan trọng hay không? Với cô nơi này có thể là rất tuyệt vời nhưng đối với tôi nó cũng chẳng có gì đặc biệt. – Từ Dịch Phàm không thừa nhận cũng chẳng phản đối về chuyện lần đầu đi ngắm cảnh thế này.
- Vậy thì mặc kệ anh thôi, tôi cũng chẳng có hứng thú để quan tâm đến chuyện này. Nhưng ít nhất đối với tôi thì đây cũng là nơi duy nhất khiến cho tôi cảm thấy thư thái. - Tôi cũng có cần cô quan tâm đâu. – Từ Dịch Phàm vừa nói vừa quay sang chỗ khác.
- Thì tôi cũng bảo là tôi không quan tâm chuyện của anh rồi còn gì. Mà sao tài xế Trần thay lốp xe lâu thế nhỉ? Không phải chỉ là thay lốp xe thôi sao? Cũng cả tiếng đồng hồ rồi.
Từ Dịch Phàm nghe vậy thì nói:
- Thay lốp xe lâu sao? Có vẻ như cô thay nhanh hơn thì phải. Nếu muốn thì ra thay hộ lái xe Trần đi.
- Tôi không biết thay.
- Thế thì tốt nhất đừng nói nữa.
Phùng Lộ Phi bĩu môi rồi quay đầu nhìn lái xe Trần vẫn đang loay hoay với chiếc lốp xe phía sau rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
- Haizzz... Sắp 10 giờ đến nơi rồi. Buồn ngủ quá đi. Hôm nay lại không ngủ được nhiều.
Nói xong Phùng Lộ Phi liền che miệng quay sang chỗ khác ngáp ngắn ngáp dài. Cô đúng là buồn ngủ quá rồi. Từ Dịch Phàm quay sang nhìn tình cảnh hiện giờ của cô nhưng không nói gì cả. Một nét bình thường vốn có của Phùng Lộ Phi, cũng chẳng có gì lạ.
10 phút sau, cuối cùng lái xe Trần cũng lắp xong chiếc lốp xe. Anh ta ra thông báo với Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi. Bọn họ nhanh chóng lên xe trở về biệt thự Từ gia.
........................................
Mọi chuyện cũng chẳng phải là đơn giản gì khi Phùng Lộ Phi ngủ gục luôn trên xe khi sắp về đến nhà. Càng tệ hại hơn khi đầu Phùng Lộ Phi tựa luôn vào vai của Từ Dịch Phàm. Dù đi qua vài chỗ xóc nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Phùng Lộ Phi. Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Phùng Lộ Phi lúc này, thở dài.
- Thật đúng là... Cái vẻ thường ngày này của cô ta, cũng chẳng biết phép lịch sự gì hết.
Cũng không hiểu tại sao Từ Dịch Phàm không gọi Phùng Lộ Phi dậy, chỉ lẩm bẩm vậy thôi.
Khi xe về đến nhà thì Phùng Lộ Phi vẫn còn đang ngủ.
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân vẫn đang ngủ, có nên... Hay là… tôi nghĩ là… Thiếu gia nên…
Lái xe Trần còn chưa kịp nói xong vế câu tiếp theo thì đã nghe thấy giọng gọi của Từ Dịch Phàm:
- Phùng Lộ Phi, Phùng Lộ Phi, mau dậy đi, về đến nhà rồi đây này. Cô có dậy không thì bảo.
Từ Dịch Phàm gọi Phùng Lộ Phi. Lái xe Trần ban đầu nghĩ rằng Thiếu gia này nhà anh sẽ bế Thiếu phu nhân lên phòng, vì Thiếu phu nhân đang ngủ nên không muốn đánh thức cô dậy. Nhưng cũng thật không ngờ Từ Dịch Phàm lại thẳng thừng gọi như vậy.
Khuôn mặt Phùng Lộ Phi trở nên nhăn nhó, cô nhíu mày thở dài ngẩng đầu lên nhìn thì chạm ngay mặt Từ Dịch Phàm. Phùng Lộ Phi tròn mắt lên nhìn anh.
- Nhìn cái gì nữa mà nhìn, đến nhà rồi, mà cô ngủ cũng lâu quá đấy. Mau xuống xe đi.
Nói xong Từ Dịch Phàm đẩy cửa xe rồi đi xuống mà không cần chờ lái xe Trần mở cho, chỉ còn lại Phùng Lộ Phi ngồi như bức tượng không lấy chút biểu cảm.
- Thiếu phu nhân, xuống xe thôi.
Lái xe Trần mở cửa xe giúp Phùng Lộ Phi. Đến lúc này Phùng Lộ Phi mới tỉnh ngủ thật sự, giật mình quay lại, nhanh chóng xuống xe rồi quay sang hỏi chuyện ngay lái xe Trần.
- À... mà có chuyện gì vậy? Trông mặt Từ Dịch Phàm có vẻ không vui lắm thì phải.
- Dạ?
- Tôi ngủ.... mà... – Phùng Lộ Phi trở nên ấp úng.
- Thiếu phu nhân ngủ rồi dựa vào vai Thiếu gia. Khi xe về đến biệt thự thì Thiếu gia gọi cô dậy.
- Vậy à... Chuyện hóa ra chỉ có thế thôi sao? À vậy tôi lên trước. Anh cũng về đi.
- Vâng.
Phùng Lộ Phi nắm chặt lấy ví, đầu hơi cúi xuống rồi đi nhanh vào bên trong. Lúc này cô cảm thấy hơi ngượng. Phùng Lộ Phi không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
- Tôi thấy cũng bình thường thôi mà, có gì đâu mà cô cứ phóng đại lên như thế chứ.
- Từ Dịch Phàm anh đúng là không biết thưởng thức cảnh đẹp gì cả. Mà nghe anh nói cứ như anh lần đầu tiên đến đây vậy. Mà này, không phải đúng như vậy đấy chứ?
Nói xong Phùng Lộ Phi quay sang nhìn anh. Lời này của cô quả thật là đúng rồi. Trong suốt cuộc đời năm của anh, đây là lần đầu tiên anh ngồi ngắm cảnh đêm thế này.
Từ Dịch Phàm vẫn bình thản nói:
- Là lần đầu tiên hay là lần thứ bao nhiêu có quan trọng hay không? Với cô nơi này có thể là rất tuyệt vời nhưng đối với tôi nó cũng chẳng có gì đặc biệt. – Từ Dịch Phàm không thừa nhận cũng chẳng phản đối về chuyện lần đầu đi ngắm cảnh thế này.
- Vậy thì mặc kệ anh thôi, tôi cũng chẳng có hứng thú để quan tâm đến chuyện này. Nhưng ít nhất đối với tôi thì đây cũng là nơi duy nhất khiến cho tôi cảm thấy thư thái. - Tôi cũng có cần cô quan tâm đâu. – Từ Dịch Phàm vừa nói vừa quay sang chỗ khác.
- Thì tôi cũng bảo là tôi không quan tâm chuyện của anh rồi còn gì. Mà sao tài xế Trần thay lốp xe lâu thế nhỉ? Không phải chỉ là thay lốp xe thôi sao? Cũng cả tiếng đồng hồ rồi.
Từ Dịch Phàm nghe vậy thì nói:
- Thay lốp xe lâu sao? Có vẻ như cô thay nhanh hơn thì phải. Nếu muốn thì ra thay hộ lái xe Trần đi.
- Tôi không biết thay.
- Thế thì tốt nhất đừng nói nữa.
Phùng Lộ Phi bĩu môi rồi quay đầu nhìn lái xe Trần vẫn đang loay hoay với chiếc lốp xe phía sau rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
- Haizzz... Sắp giờ đến nơi rồi. Buồn ngủ quá đi. Hôm nay lại không ngủ được nhiều.
Nói xong Phùng Lộ Phi liền che miệng quay sang chỗ khác ngáp ngắn ngáp dài. Cô đúng là buồn ngủ quá rồi. Từ Dịch Phàm quay sang nhìn tình cảnh hiện giờ của cô nhưng không nói gì cả. Một nét bình thường vốn có của Phùng Lộ Phi, cũng chẳng có gì lạ.
phút sau, cuối cùng lái xe Trần cũng lắp xong chiếc lốp xe. Anh ta ra thông báo với Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi. Bọn họ nhanh chóng lên xe trở về biệt thự Từ gia.
........................................
Mọi chuyện cũng chẳng phải là đơn giản gì khi Phùng Lộ Phi ngủ gục luôn trên xe khi sắp về đến nhà. Càng tệ hại hơn khi đầu Phùng Lộ Phi tựa luôn vào vai của Từ Dịch Phàm. Dù đi qua vài chỗ xóc nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Phùng Lộ Phi. Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Phùng Lộ Phi lúc này, thở dài.
- Thật đúng là... Cái vẻ thường ngày này của cô ta, cũng chẳng biết phép lịch sự gì hết.
Cũng không hiểu tại sao Từ Dịch Phàm không gọi Phùng Lộ Phi dậy, chỉ lẩm bẩm vậy thôi.
Khi xe về đến nhà thì Phùng Lộ Phi vẫn còn đang ngủ.
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân vẫn đang ngủ, có nên... Hay là… tôi nghĩ là… Thiếu gia nên…
Lái xe Trần còn chưa kịp nói xong vế câu tiếp theo thì đã nghe thấy giọng gọi của Từ Dịch Phàm:
- Phùng Lộ Phi, Phùng Lộ Phi, mau dậy đi, về đến nhà rồi đây này. Cô có dậy không thì bảo.
Từ Dịch Phàm gọi Phùng Lộ Phi. Lái xe Trần ban đầu nghĩ rằng Thiếu gia này nhà anh sẽ bế Thiếu phu nhân lên phòng, vì Thiếu phu nhân đang ngủ nên không muốn đánh thức cô dậy. Nhưng cũng thật không ngờ Từ Dịch Phàm lại thẳng thừng gọi như vậy.
Khuôn mặt Phùng Lộ Phi trở nên nhăn nhó, cô nhíu mày thở dài ngẩng đầu lên nhìn thì chạm ngay mặt Từ Dịch Phàm. Phùng Lộ Phi tròn mắt lên nhìn anh.
- Nhìn cái gì nữa mà nhìn, đến nhà rồi, mà cô ngủ cũng lâu quá đấy. Mau xuống xe đi.
Nói xong Từ Dịch Phàm đẩy cửa xe rồi đi xuống mà không cần chờ lái xe Trần mở cho, chỉ còn lại Phùng Lộ Phi ngồi như bức tượng không lấy chút biểu cảm.
- Thiếu phu nhân, xuống xe thôi.
Lái xe Trần mở cửa xe giúp Phùng Lộ Phi. Đến lúc này Phùng Lộ Phi mới tỉnh ngủ thật sự, giật mình quay lại, nhanh chóng xuống xe rồi quay sang hỏi chuyện ngay lái xe Trần.
- À... mà có chuyện gì vậy? Trông mặt Từ Dịch Phàm có vẻ không vui lắm thì phải.
- Dạ?
- Tôi ngủ.... mà... – Phùng Lộ Phi trở nên ấp úng.
- Thiếu phu nhân ngủ rồi dựa vào vai Thiếu gia. Khi xe về đến biệt thự thì Thiếu gia gọi cô dậy.
- Vậy à... Chuyện hóa ra chỉ có thế thôi sao? À vậy tôi lên trước. Anh cũng về đi.
- Vâng.
Phùng Lộ Phi nắm chặt lấy ví, đầu hơi cúi xuống rồi đi nhanh vào bên trong. Lúc này cô cảm thấy hơi ngượng. Phùng Lộ Phi không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.