Cùng lúc đó thì Từ Dịch Phàm cũng xuất hiện, anh đi cùng với Hạ An Nhiên. Đàm Lệ Linh cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Từ Dịch Phàm đến đây. Châu Kiến Thành đã nói đây là buổi gặp mặt của những thương nhân do chính Hạ Tổng giám đốc đích thân chủ trì, đương nhiên là Từ Dịch Phàm sẽ được mời tới rồi. Hơn nữa, Hạ Tổng giám đốc này lại là bố của Hạ An Nhiên, Hạ An Nhiên cùng Từ Dịch Phàm lại có quan hệ, nói theo một cách khác thì anh không thể không đến được. Mà nhìn kỹ lại thì nơi này quả nhiên đúng là có rất nhiều nhân vật “máu mặt” nhất của thành phố A.
Từ Dịch Phàm nhìn thấy cô thì mỉm cười, còn cô cũng nhìn anh nhưng lại không nói gì cả.
Có nhiều người ở đây khi nhìn thấy Đàm Lệ Linh thì vô cùng ngạc nhiên, bàn tán này nọ. Bọn họ đa phần đều nhầm lẫn cô với Phùng Lộ Phi. Nhưng sau khi giới thiệu qua thì bọn họ mới biết rằng cô chỉ là Đàm Lệ Linh mà thôi.
Từ Dịch Phàm tay cầm li rượu tiến đến chỗ Đàm Lệ Linh trong khi Hạ An Nhiên đi gặp bố cô ta, chính là chủ bữa tiệc hôm nay Hạ Tổng giám đốc. Từ Dịch Phàm hỏi:
- Cô sao vậy?
Đàm Lệ Linh nhìn anh, hỏi lại:
- Ý trong câu hỏi của anh là gì?
- Cô nhìn tôi như người xa lạ vậy.
- Tôi không nghĩ là khi nhìn thấy anh, tôi phải chạy ngay đến chỗ anh, tay bắt mặt mừng đâu. Đúng không?
Không hiểu sao khi thấy Từ Dịch Phàm đi cùng với Hạ An Nhiên thì Đàm Lệ Linh lại chẳng vui vẻ gì.
- Có lẽ là như vậy. Nhưng mà có ai chọc giận đến cô sao? Trông cô có vẻ không vui.
- Thật à? Anh nghĩ có ai có thể chọc đến tôi đây? Cô nói xong thì cười, Từ Dịch Phàm cũng không thể nhịn cười trước câu nói này của cô.
- Đúng vậy.
- Sao anh không đi cùng Hạ tiểu thư đến gặp cha vợ tương lại vậy? Để cô ấy đi một mình thế kia.
- “Cha vợ tương lai?” Tôi và cô ấy đi cùng nhau nhưng không có nghĩa là đã xác định mối quan hệ.
Đàm Lệ Linh thở dài.
- Vậy mà tôi cứ tưởng anh và cô ấy đã...
- Tôi đã nói với cô tuần trước, tôi sẽ giúp cô tìm lại chính cô trước đây. Nhưng có vẻ cô muốn từ chối thì phải.
Cô đặt li champagne xuống bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt cuốn hút kia của Từ Dịch Phàm:
- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi đã tự mình kéo những cơn đau đầu đến.
- Cô...
- Tôi đã cho mình một câu hỏi, đó là: “Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế.” Xét cho cùng, tôi vẫn không thể trả lời được câu hỏi đó, cho đến tận bây giờ.
Từ Dịch Phàm hiểu ý cô muốn nói gì. Và anh cũng không thể giúp cô trả lời câu hỏi kia được.
- Từ Tổng, thì ra anh ở đây.
Châu Kiến Thành vừa nói vừa đi đến chỗ hai người.
- Châu Tổng.
- Vừa rồi tôi thấy anh đến nhưng đến khi quay lại thì chẳng thấy anh đâu cả. Hóa ra là anh đang nói chuyện với Lệ Linh.
- Đúng vậy.
Rồi lại có vài người đi đến chỗ Đàm Lệ Linh, tuy nhiên bọn họ chú ý nhất vẫn là Từ Dịch Phàm.
- Từ Tổng, tôi nghĩ chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này vào lúc khác vậy. – Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm.
- Có phải chúng tôi đã làm phiền anh không Từ Tổng.
- À...
- Tôi đi trước.
Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm, nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn những người khác gật đầu rồi cầm li rượu đi đến chỗ khác. Sau đó cô lại rời phòng tiệc đi đến WC.
Nhưng, Đàm Lệ Linh lại chạm mặt Hạ An Nhiên tại WC.
Đàm Lệ Linh vẫn nhớ người con gái xinh đẹp này cô đã gặp tại một nhà hàng, hôm đó cô gặp Từ Dịch Phàm để thảo luận vài vấn đề. Cô có đưa ra phán đoán đó là “người yêu” của anh, và Từ Dịch Phàm không nói gì cả, không thừa nhận mà cũng chẳng thừa nhận. Lần gần đây nhất là gặp tại nhà Từ Dịch Phàm hôm sinh nhật Hạo Văn, nhưng chỉ là gặp thoáng qua thôi.
- Đàm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Không ngờ Hạ An Nhiên lại là người lên tiếng chào hỏi trước. Cách nói của Hạ An Nhiên lần này có vẻ không giống với vẻ e ngại, lo lắng lần trước. Hạ An Nhiên lúc này cũng chẳng giữ vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng quý phái vừa rồi nữa.
- Hạ tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp lại cô.
Cùng lúc đó thì Từ Dịch Phàm cũng xuất hiện, anh đi cùng với Hạ An Nhiên. Đàm Lệ Linh cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Từ Dịch Phàm đến đây. Châu Kiến Thành đã nói đây là buổi gặp mặt của những thương nhân do chính Hạ Tổng giám đốc đích thân chủ trì, đương nhiên là Từ Dịch Phàm sẽ được mời tới rồi. Hơn nữa, Hạ Tổng giám đốc này lại là bố của Hạ An Nhiên, Hạ An Nhiên cùng Từ Dịch Phàm lại có quan hệ, nói theo một cách khác thì anh không thể không đến được. Mà nhìn kỹ lại thì nơi này quả nhiên đúng là có rất nhiều nhân vật “máu mặt” nhất của thành phố A.
Từ Dịch Phàm nhìn thấy cô thì mỉm cười, còn cô cũng nhìn anh nhưng lại không nói gì cả.
Có nhiều người ở đây khi nhìn thấy Đàm Lệ Linh thì vô cùng ngạc nhiên, bàn tán này nọ. Bọn họ đa phần đều nhầm lẫn cô với Phùng Lộ Phi. Nhưng sau khi giới thiệu qua thì bọn họ mới biết rằng cô chỉ là Đàm Lệ Linh mà thôi.
Từ Dịch Phàm tay cầm li rượu tiến đến chỗ Đàm Lệ Linh trong khi Hạ An Nhiên đi gặp bố cô ta, chính là chủ bữa tiệc hôm nay Hạ Tổng giám đốc. Từ Dịch Phàm hỏi:
- Cô sao vậy?
Đàm Lệ Linh nhìn anh, hỏi lại:
- Ý trong câu hỏi của anh là gì?
- Cô nhìn tôi như người xa lạ vậy.
- Tôi không nghĩ là khi nhìn thấy anh, tôi phải chạy ngay đến chỗ anh, tay bắt mặt mừng đâu. Đúng không?
Không hiểu sao khi thấy Từ Dịch Phàm đi cùng với Hạ An Nhiên thì Đàm Lệ Linh lại chẳng vui vẻ gì.
- Có lẽ là như vậy. Nhưng mà có ai chọc giận đến cô sao? Trông cô có vẻ không vui.
- Thật à? Anh nghĩ có ai có thể chọc đến tôi đây? Cô nói xong thì cười, Từ Dịch Phàm cũng không thể nhịn cười trước câu nói này của cô.
- Đúng vậy.
- Sao anh không đi cùng Hạ tiểu thư đến gặp cha vợ tương lại vậy? Để cô ấy đi một mình thế kia.
- “Cha vợ tương lai?” Tôi và cô ấy đi cùng nhau nhưng không có nghĩa là đã xác định mối quan hệ.
Đàm Lệ Linh thở dài.
- Vậy mà tôi cứ tưởng anh và cô ấy đã...
- Tôi đã nói với cô tuần trước, tôi sẽ giúp cô tìm lại chính cô trước đây. Nhưng có vẻ cô muốn từ chối thì phải.
Cô đặt li champagne xuống bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt cuốn hút kia của Từ Dịch Phàm:
- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi đã tự mình kéo những cơn đau đầu đến.
- Cô...
- Tôi đã cho mình một câu hỏi, đó là: “Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế.” Xét cho cùng, tôi vẫn không thể trả lời được câu hỏi đó, cho đến tận bây giờ.
Từ Dịch Phàm hiểu ý cô muốn nói gì. Và anh cũng không thể giúp cô trả lời câu hỏi kia được.
- Từ Tổng, thì ra anh ở đây.
Châu Kiến Thành vừa nói vừa đi đến chỗ hai người.
- Châu Tổng.
- Vừa rồi tôi thấy anh đến nhưng đến khi quay lại thì chẳng thấy anh đâu cả. Hóa ra là anh đang nói chuyện với Lệ Linh.
- Đúng vậy.
Rồi lại có vài người đi đến chỗ Đàm Lệ Linh, tuy nhiên bọn họ chú ý nhất vẫn là Từ Dịch Phàm.
- Từ Tổng, tôi nghĩ chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này vào lúc khác vậy. – Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm.
- Có phải chúng tôi đã làm phiền anh không Từ Tổng.
- À...
- Tôi đi trước.
Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm, nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn những người khác gật đầu rồi cầm li rượu đi đến chỗ khác. Sau đó cô lại rời phòng tiệc đi đến WC.
Nhưng, Đàm Lệ Linh lại chạm mặt Hạ An Nhiên tại WC.
Đàm Lệ Linh vẫn nhớ người con gái xinh đẹp này cô đã gặp tại một nhà hàng, hôm đó cô gặp Từ Dịch Phàm để thảo luận vài vấn đề. Cô có đưa ra phán đoán đó là “người yêu” của anh, và Từ Dịch Phàm không nói gì cả, không thừa nhận mà cũng chẳng thừa nhận. Lần gần đây nhất là gặp tại nhà Từ Dịch Phàm hôm sinh nhật Hạo Văn, nhưng chỉ là gặp thoáng qua thôi.
- Đàm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Không ngờ Hạ An Nhiên lại là người lên tiếng chào hỏi trước. Cách nói của Hạ An Nhiên lần này có vẻ không giống với vẻ e ngại, lo lắng lần trước. Hạ An Nhiên lúc này cũng chẳng giữ vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng quý phái vừa rồi nữa.
- Hạ tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp lại cô.