Từ Dịch Phàm cố gắng đi đến chỗ bãi đậu xe, anh cầm điện thoại định gọi cho Đàm Lệ Linh nhưng cuối cùng lại bấm vào số của Triệu Chí Dương:
- Chí Dương, bây giờ mình có chút chuyện gấp, hay là chúng ta gặp nhau đi, nói qua điện thoại thế này cũng không tiện lắm. Chỗ mình gần tập đoàn cậu, hay là mình đến đó luôn. - Khi Triệu Chí Dương nghe máy, anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
- "Này này Dịch Phàm, đợi chút đã, bây giờ mình đang ở công ty có chuyện quan trọng cần giải quyết. Việc này cũng rất quan trọng không kém việc của cậu đâu. Với lại là mình không nghĩ sẽ gặp cậu nhanh được. Để tối nay đi." - Triệu Chí Dương nói.
- Ừ. Nếu cậu bận thì thôi, mình không làm phiền nữa. Dù gì chuyện liên quan đến Lệ Linh…
Nghe đến đây thì Triệu Chí Dương vội ngắt lời Từ Dịch Phàm:
- “Dịch Phàm, cậu đang định nói là chuyện quan trọng kia có liên quan đến Đàm Lệ Linh?”
- Đúng vậy.
- “Được rồi, cậu đến chỗ công ty mình đi.”
Nói xong Từ Dịch Phàm liền tắt máy, lái xe đi thẳng đến công ty của Triệu Chí Dương.
Vốn dĩ lúc Từ Dịch Phàm gọi đến cũng là lúc mà Triệu Chí Dương đang họp dở. Triệu Chí Dương đưa điện thoại cho thư ký bảo nghe hộ, có ai gọi đến thì bảo là anh ta đang bận họp, nhưng nếu là Từ Dịch Phàm gọi thì phải báo ngay cho anh ta biết. Cô thư ký ngồi bên ngoài phòng họp chẳng làm gì ngoài việc trả lời điện thoại. Cô ta nghĩ sao không tắt máy đi nhỉ, vốn đang định tắt máy của Triệu Chí Dương đi cho đỡ mệt thì Từ Dịch Phàm lại gọi điện đến. Cô ta vội vàng vào bên trong phòng họp báo cho Triệu Chí Dương biết. Triệu Chí Dương cầm điện thoại ra ngoài nghe một lúc rồi vào trong, thông báo với cổ đông và nhiều người khác một cách rất bất ngờ:
- Cuộc họp hôm nay để ngày mai tiếp tục nói tiếp, bây giờ tôi có việc rất gấp phải đi ngay.
- Ơ Tổng giám đốc, nhưng chúng tôi vẫn còn chuyện quan trọng chưa nói hết, anh như vậy… - Một vị cổ đông ngồi đó nghe thấy Triệu Chí Dương nói vậy bèn lên tiếng.
- Đúng đấy Tổng giám đốc, chuyện này rất gấp, nếu để đến ngày mai thì… - Một vị khác cũng nói.
- À chuyện gấp… chuyện gấp. Thế này đi, các vị về suy nghĩ chuyện gấp ấy đi, mai chúng ta sẽ thảo luận tiếp. Có thời gian để suy nghĩ thì thảo luận sẽ dễ dàng hơn. Tạm biệt!
Triệu Chí Dương nói hết sức bình thản khiến những người ngồi đó hết sức kinh ngạc. Bọn họ đang thảo luận đến vấn đề quan trọng thì Tổng giám đốc lại bảo để mai họp tiếp. Triệu Chí Dương đi, những người ngồi đấy kẻ lắc đầu, người thì cười khổ. Nhưng dù sao thì Triệu Chí Dương cũng nắm 70% cổ phần, là người đứng đầu công ty, không thể tranh cãi với anh ta được.
...................................................
Từ Dịch Phàm lái xe đến chỗ của Triệu Chí Dương lúc nào không biết, chỉ khi tiếng tin nhắn điện thoại reo lên thì anh mới sực nhớ ra. Nhân viên ở đây đều biết mối quan hệ thân thiết giữa Triệu Chí Dương và Từ Dịch Phàm nên cũng không có ai dám ngăn cản anh, thậm chí còn chào hỏi rất lịch sự, như là chào Triệu Chí Dương vậy. Từ Dịch Phàm cũng chỉ gật đầu coi như biết rồi.
- Tận nửa tiếng mới thấy cậu đến đây, cậu đi xe hay đi bộ đến vậy? Bệnh viện ấy đi xe mất 15 phút là cùng.
Triệu Chí Dương vừa thấy Từ Dịch Phàm bước vào liền ca thán ngay. Anh ta đã hủy họp từ nửa tiếng trước, rồi ngồi trong phòng chờ mãi mới thấy Từ Dịch Phàm đến. Chẳng hiểu chuyện mà Từ Dịch Phàm nói có thật sự quan trọng hay không nữa.
- Mình quên mất thời gian.
- Trông cậu như bị mộng du ấy nhỉ. Bộ dạng thì thất thần, Từ Tổng giám đốc Từ Dịch Phàm nổi tiếng mà cũng quên mất thời gian cơ đấy. Ba năm trước Lộ Phi mất mình mới thấy cậu có bộ dạng này, 3 năm sau lại tái diễn tiếp. Rốt cuộc Châu Kiến Thành đã nói những gì khiến cậu ra nông nỗi này hả? Hay là anh ta nói chuyện gì khiến cậu kích động đến nỗi ra thành thế này?
Từ Dịch Phàm ngồi xuống ghế sofa, Triệu Chí Dương từ từ rót hai ly rượu, vừa uống vừa đợi câu trả lời.
- Vừa rồi Châu Kiến Thành có nói với mình là 3 năm trước anh ta đã cứu được Lệ Linh ở trên đường số 3, ngoại ô thành phố A, trên người cô ấy lúc đó có 2 vết thương nặng, 1 ở đầu, 1 bị súng bắn sau lưng, vết thương ở bụng là phẫu thuật sinh con.
Triệu Chí Dương đang uống rượu bỗng sặc.
- Cái gì? Từ Dịch Phàm, cậu nói lại xem, cậu nói lại xem nào, mình nghe không rõ lắm.
- Lệ Linh chính là Lộ Phi!
Triệu Chí Dương nghe xong cười lớn, đứng dậy đi đến chỗ Dịch Phàm, ngồi xuống bên cạnh anh:
- Đấy, mình đã bảo rồi mà, người chết cũng có thể sống lại, Đàm Lệ Linh chính là Lộ Phi mà lại.
- Nhưng còn có một khúc mắc mình không hiểu.
- Gì?
Từ Dịch Phàm cố gắng đi đến chỗ bãi đậu xe, anh cầm điện thoại định gọi cho Đàm Lệ Linh nhưng cuối cùng lại bấm vào số của Triệu Chí Dương:
- Chí Dương, bây giờ mình có chút chuyện gấp, hay là chúng ta gặp nhau đi, nói qua điện thoại thế này cũng không tiện lắm. Chỗ mình gần tập đoàn cậu, hay là mình đến đó luôn. - Khi Triệu Chí Dương nghe máy, anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
- "Này này Dịch Phàm, đợi chút đã, bây giờ mình đang ở công ty có chuyện quan trọng cần giải quyết. Việc này cũng rất quan trọng không kém việc của cậu đâu. Với lại là mình không nghĩ sẽ gặp cậu nhanh được. Để tối nay đi." - Triệu Chí Dương nói.
- Ừ. Nếu cậu bận thì thôi, mình không làm phiền nữa. Dù gì chuyện liên quan đến Lệ Linh…
Nghe đến đây thì Triệu Chí Dương vội ngắt lời Từ Dịch Phàm:
- “Dịch Phàm, cậu đang định nói là chuyện quan trọng kia có liên quan đến Đàm Lệ Linh?”
- Đúng vậy.
- “Được rồi, cậu đến chỗ công ty mình đi.”
Nói xong Từ Dịch Phàm liền tắt máy, lái xe đi thẳng đến công ty của Triệu Chí Dương.
Vốn dĩ lúc Từ Dịch Phàm gọi đến cũng là lúc mà Triệu Chí Dương đang họp dở. Triệu Chí Dương đưa điện thoại cho thư ký bảo nghe hộ, có ai gọi đến thì bảo là anh ta đang bận họp, nhưng nếu là Từ Dịch Phàm gọi thì phải báo ngay cho anh ta biết. Cô thư ký ngồi bên ngoài phòng họp chẳng làm gì ngoài việc trả lời điện thoại. Cô ta nghĩ sao không tắt máy đi nhỉ, vốn đang định tắt máy của Triệu Chí Dương đi cho đỡ mệt thì Từ Dịch Phàm lại gọi điện đến. Cô ta vội vàng vào bên trong phòng họp báo cho Triệu Chí Dương biết. Triệu Chí Dương cầm điện thoại ra ngoài nghe một lúc rồi vào trong, thông báo với cổ đông và nhiều người khác một cách rất bất ngờ:
- Cuộc họp hôm nay để ngày mai tiếp tục nói tiếp, bây giờ tôi có việc rất gấp phải đi ngay.
- Ơ Tổng giám đốc, nhưng chúng tôi vẫn còn chuyện quan trọng chưa nói hết, anh như vậy… - Một vị cổ đông ngồi đó nghe thấy Triệu Chí Dương nói vậy bèn lên tiếng.
- Đúng đấy Tổng giám đốc, chuyện này rất gấp, nếu để đến ngày mai thì… - Một vị khác cũng nói.
- À chuyện gấp… chuyện gấp. Thế này đi, các vị về suy nghĩ chuyện gấp ấy đi, mai chúng ta sẽ thảo luận tiếp. Có thời gian để suy nghĩ thì thảo luận sẽ dễ dàng hơn. Tạm biệt!
Triệu Chí Dương nói hết sức bình thản khiến những người ngồi đó hết sức kinh ngạc. Bọn họ đang thảo luận đến vấn đề quan trọng thì Tổng giám đốc lại bảo để mai họp tiếp. Triệu Chí Dương đi, những người ngồi đấy kẻ lắc đầu, người thì cười khổ. Nhưng dù sao thì Triệu Chí Dương cũng nắm % cổ phần, là người đứng đầu công ty, không thể tranh cãi với anh ta được.
...................................................
Từ Dịch Phàm lái xe đến chỗ của Triệu Chí Dương lúc nào không biết, chỉ khi tiếng tin nhắn điện thoại reo lên thì anh mới sực nhớ ra. Nhân viên ở đây đều biết mối quan hệ thân thiết giữa Triệu Chí Dương và Từ Dịch Phàm nên cũng không có ai dám ngăn cản anh, thậm chí còn chào hỏi rất lịch sự, như là chào Triệu Chí Dương vậy. Từ Dịch Phàm cũng chỉ gật đầu coi như biết rồi.
- Tận nửa tiếng mới thấy cậu đến đây, cậu đi xe hay đi bộ đến vậy? Bệnh viện ấy đi xe mất phút là cùng.
Triệu Chí Dương vừa thấy Từ Dịch Phàm bước vào liền ca thán ngay. Anh ta đã hủy họp từ nửa tiếng trước, rồi ngồi trong phòng chờ mãi mới thấy Từ Dịch Phàm đến. Chẳng hiểu chuyện mà Từ Dịch Phàm nói có thật sự quan trọng hay không nữa.
- Mình quên mất thời gian.
- Trông cậu như bị mộng du ấy nhỉ. Bộ dạng thì thất thần, Từ Tổng giám đốc Từ Dịch Phàm nổi tiếng mà cũng quên mất thời gian cơ đấy. Ba năm trước Lộ Phi mất mình mới thấy cậu có bộ dạng này, năm sau lại tái diễn tiếp. Rốt cuộc Châu Kiến Thành đã nói những gì khiến cậu ra nông nỗi này hả? Hay là anh ta nói chuyện gì khiến cậu kích động đến nỗi ra thành thế này?
Từ Dịch Phàm ngồi xuống ghế sofa, Triệu Chí Dương từ từ rót hai ly rượu, vừa uống vừa đợi câu trả lời.
- Vừa rồi Châu Kiến Thành có nói với mình là năm trước anh ta đã cứu được Lệ Linh ở trên đường số , ngoại ô thành phố A, trên người cô ấy lúc đó có vết thương nặng, ở đầu, bị súng bắn sau lưng, vết thương ở bụng là phẫu thuật sinh con.
Triệu Chí Dương đang uống rượu bỗng sặc.
- Cái gì? Từ Dịch Phàm, cậu nói lại xem, cậu nói lại xem nào, mình nghe không rõ lắm.
- Lệ Linh chính là Lộ Phi!
Triệu Chí Dương nghe xong cười lớn, đứng dậy đi đến chỗ Dịch Phàm, ngồi xuống bên cạnh anh:
- Đấy, mình đã bảo rồi mà, người chết cũng có thể sống lại, Đàm Lệ Linh chính là Lộ Phi mà lại.
- Nhưng còn có một khúc mắc mình không hiểu.
- Gì?