Sân bay. Ngày hôm nay đông hơn những ngày bình thường khác. Phải chăng hôm nay đẹp trời, thời tiết tốt nên mọi người kéo nhau đi chơi đông như vậy?
Phùng Lộ Phi ngồi ở ghế băng bên cạnh Hoắc Tử Minh. Hôm nay anh quyết định đi Anh sau 1 tháng suy nghĩ. Phùng Lộ Phi là người không muốn anh đi nhất, nhưng cô lại không ngăn cản anh.
- Anh đã chắc chắn chưa vậy? Đây có vẻ như là cơ hội cuối cùng đấy, quyết định rồi không chọn lại được nữa đâu.
Phùng Lộ Phi không nhìn anh, chỉ lên tiếng hỏi.
- 3 năm trước anh nghĩ em đã mất, dù có thế nào thì vẫn ở thành phố A này. Anh vẫn thường xuyên đến thăm ngôi mộ giả đó của em, nhưng không nhiều bằng Từ Dịch Phàm. Anh ta chủ nhật tuần nào cũng đến mộ, mang theo một bó hoa tuyết nhược lan nữa. Còn bây giờ, em đã trở lại rồi, là trở lại bên Từ Dịch Phàm và con trai của em chứ có phải là trở lại bên anh đâu. Em nghĩ liệu anh ở thành phố A này còn ý nghĩa gì nữa không? Chẳng lẽ em lại muốn anh ở đây để xem em sống hạnh phúc thế nào sao hả? Thôi, anh cũng nên đi tìm một nửa của mình.
Lần này thì cô nhìn thẳng vào anh:
- Cảm ơn anh. Em biết 3 năm trước anh đã làm tất cả để cứu em, nhưng mà mọi chuyện...
- Không. Ba năm trước anh quả thật rất muốn cứu em, anh không thể để cho em chết dễ dàng như thế được. Anh đã bất chấp nguy hiểm tiêm một lượng rất lớn Polycilin vào người em, nhưng vẫn vô dụng. Đừng cảm ơn anh, em mà rõ nguyên nhân thật sự thì chắc em sẽ rất ghét anh, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh nữa.
- Polycilin, đây là loại thuốc mà anh xin cấp phép để nghiên cứu, anh đã nói với em. Khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau, anh đã nghiên cứu thuốc này rồi. Anh tiêm nhiều thuốc này vào người em, em hiểu nguyên do. Em không nghĩ lúc đó em là chuột bạch thí nghiệm của anh đâu. Nhưng, chẳng phải nhờ anh liều như vậy mà em vẫn còn sống đến ngày hôm nay còn gì, chỉ là mất trí nhớ một thời gian thôi. Nếu anh không tiêm Polycilin cho em, chắc chúng ta không thể cùng ngồi nói chuyện ngày hôm nay.
Hoắc Tử Minh cười:
- Dù sao em vẫn còn sống, sống hạnh phúc là được rồi.
- Nếu như em thật sự là Đàm Lệ Linh chứ chẳng có liên quan gì đến Phùng Lộ Phi thì anh có theo đuổi em không vậy?
Nghe Phùng Lộ Phi nói vậy, Hoắc Tử Minh im lặng một hồi lâu suy nghĩ. Nếu điều này mà xảy ra thật thì thế nào?
- Theo đuổi em? Điều này rất có thể sẽ xảy ra thật. Nhưng bên cạnh em chẳng phải còn có cả Từ Dịch Phàm nữa còn gì. Hôm anh ta đưa em vào viện anh đã thấy anh ta rất lo lắng cho em, anh ta còn bảo anh "Đó là Đàm Lệ Linh chứ không phải Lộ Phi". Anh càng thất vọng hơn nữa khi đi đến phòng bệnh của em thì thấy em đang ôm Từ Dịch Phàm. Anh nghĩ dù em là Phùng Lộ Phi hay Đàm Lệ Linh, em cũng sẽ yêu Từ Dịch Phàm chứ không phải là anh.
Hoắc Tử Minh nói. Trong lời nói của anh có phảng phất nỗi buồn nào đó. Đúng vậy, nếu như cô không phải Phùng Lộ Phi mà chỉ là Đàm Lệ Linh thôi, rất có thể cô sẽ yêu Từ Dịch Phàm thật. Trong thời gian ở bên cạnh Từ Dịch Phàm, cô cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ, có cảm giác mình đã có tình cảm với anh rồi.
- Tử Minh, anh có giận em không?
- Khi em đòi chia tay với anh, anh quả thật có giận. Nhưng sau khi rõ mọi chuyện, anh cảm thấy anh giận chính bản thân mình hơn. Nếu mà anh giống như Từ Dịch Phàm thì đã khác.
- Sinh ra trong gia đình giàu có hay nghèo khó không phải lỗi của chúng ta hay ai khác. Ban đầu em yêu anh cũng không phải lỗi của chúng ta. Chỉ là do số phận an bài thế thôi.
Hoắc Tử Minh lại cười:
- Phải. Em từng bảo với anh rằng nếu có kiếp sau em vẫn sẽ yêu anh, có thật không vậy hay chỉ là nói đùa? Nhưng theo anh đoán, nếu có kiếp sau thì chắc em vẫn sẽ yêu Từ Dịch Phàm.
- Đừng đùa em như vậy, em thật không biết trả lời như thế nào đâu. Anh đang làm khó em đấy.
Nhắc đến Từ Dịch Phàm, Hoắc Tử Minh quả thật đang làm khó cô. Cô đúng là không thể trả lời được. Nhưng về sau, cô kể chuyện này cho Trương Uyển Tâm nghe thì cô ấy bảo rằng, kiếp trước cô yêu Hoắc Tử Minh rồi nên kiếp này phải yêu Từ Dịch Phàm. Còn kiếp sau, rất có thể cô sẽ hạnh phúc ở bên cạnh Châu Kiến Thành. Khi nghe Trương Uyển Tâm nói xong, cô chỉ có thể cười mà không nói gì cả. Nhưng những lời mà Trương Uyển Tâm nói không phải là không có lý. Nếu như có kiếp trước với kiếp sau thì rất có thể cuộc đời cô sẽ như thế thật.
- Em suy nghĩ gì vậy?
- Không có gì. Tử Minh, anh đi rồi liệu có còn quay về thành phố A thăm em nữa không?
- Có, nhất định anh sẽ trở về thăm em. Nhưng Lộ Phi à, nếu anh vẫn làm bác sĩ thì việc về thăm em sẽ dễ hơn. Nay anh sang Anh chuyên tâm vào nghiên cứu, sợ rằng toàn bộ thời gian sẽ ở trong phòng thí nghiệm, sẽ không thường xuyên về được. Thay vì anh trở về thăm em, sao em không sang đó thăm anh nhỉ?
- Được, nếu em có thời gian nhất định sẽ sang đó thăm anh. Chỉ sợ lúc đó anh bận quá lại không gặp em được. Như vậy chẳng phải em sang đó sẽ vô ích sao?
- Yên tâm đi, dù có bận như thế nào anh cũng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để gặp em.
Phùng Lộ Phi mỉm cười.
- Mà hôm nay em đến đây tiễn anh, liệu chồng em có ghen không vậy? Anh ta mà nghĩ đến chuyện khác....
- Dịch Phàm sẽ không ghen đâu. Nếu anh ấy mà ghen thì đã đi cùng em đến đây rồi. Mà hơn nữa anh ấy còn bảo em chuyển lời đến anh là đi đường cẩn thận, khi nào rảnh thì quay về đây.
- Vậy à?
Trước đó, Phùng Lộ Phi đã nói với Từ Dịch Phàm là cô ra sân bay tiễn Hoắc Tử Minh. Từ Dịch Phàm không những không ghen tuông gì mà còn nhờ cô chuyển lời đến Hoắc Tử Minh nữa. Anh còn bảo cô đã là vợ anh rồi, anh chẳng cần phải ghen với những người đàn ông bên cạnh cô làm gì cho mệt.
"Chuyến bay XXX từ thành phố A đến London, Anh chuẩn bị cất cánh, mời quý khách...."
Thông báo vang lên, Hoắc Tử Minh nhìn đồng hồ nói:
- Bây giờ anh phải đi rồi.
- Vâng, đi đường cẩn thận, sang đến nơi thì nhớ gọi điện về cho em đấy, đừng quên.
Hoắc Tử Minh ôm lấy cô, nói:
- Anh không biết nên nói gì nữa nhưng Lộ Phi, cả đời này anh không biết có quên được em hay không. Nếu như em có chuyện gì, dù không có ai bên cạnh em, anh cũng sẽ bên cạnh em.
- Được, em tin.
Anh mỉm cười, xách túi đi. Cô đứng ở đó vẫy tay tạm biệt. Liệu bao giờ cô có thể gặp lại anh đây? Có lẽ chắc phải chờ thêm một thời gian dài nữa. Những lời mà anh vừa nói, cô sẽ mãi khắc sâu trong lòng.
Mối tình 4 năm giữa cô và Hoắc Tử Minh đã kết thúc từ 4 năm trước nhưng cả hai vẫn có thể là bạn tốt. Điều mà cô mong muốn nhất là thấy anh được hạnh phúc, muốn anh nhanh chóng tìm được nửa kia của mình.
Sân bay. Ngày hôm nay đông hơn những ngày bình thường khác. Phải chăng hôm nay đẹp trời, thời tiết tốt nên mọi người kéo nhau đi chơi đông như vậy?
Phùng Lộ Phi ngồi ở ghế băng bên cạnh Hoắc Tử Minh. Hôm nay anh quyết định đi Anh sau tháng suy nghĩ. Phùng Lộ Phi là người không muốn anh đi nhất, nhưng cô lại không ngăn cản anh.
- Anh đã chắc chắn chưa vậy? Đây có vẻ như là cơ hội cuối cùng đấy, quyết định rồi không chọn lại được nữa đâu.
Phùng Lộ Phi không nhìn anh, chỉ lên tiếng hỏi.
- năm trước anh nghĩ em đã mất, dù có thế nào thì vẫn ở thành phố A này. Anh vẫn thường xuyên đến thăm ngôi mộ giả đó của em, nhưng không nhiều bằng Từ Dịch Phàm. Anh ta chủ nhật tuần nào cũng đến mộ, mang theo một bó hoa tuyết nhược lan nữa. Còn bây giờ, em đã trở lại rồi, là trở lại bên Từ Dịch Phàm và con trai của em chứ có phải là trở lại bên anh đâu. Em nghĩ liệu anh ở thành phố A này còn ý nghĩa gì nữa không? Chẳng lẽ em lại muốn anh ở đây để xem em sống hạnh phúc thế nào sao hả? Thôi, anh cũng nên đi tìm một nửa của mình.
Lần này thì cô nhìn thẳng vào anh:
- Cảm ơn anh. Em biết năm trước anh đã làm tất cả để cứu em, nhưng mà mọi chuyện...
- Không. Ba năm trước anh quả thật rất muốn cứu em, anh không thể để cho em chết dễ dàng như thế được. Anh đã bất chấp nguy hiểm tiêm một lượng rất lớn Polycilin vào người em, nhưng vẫn vô dụng. Đừng cảm ơn anh, em mà rõ nguyên nhân thật sự thì chắc em sẽ rất ghét anh, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh nữa.
- Polycilin, đây là loại thuốc mà anh xin cấp phép để nghiên cứu, anh đã nói với em. Khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau, anh đã nghiên cứu thuốc này rồi. Anh tiêm nhiều thuốc này vào người em, em hiểu nguyên do. Em không nghĩ lúc đó em là chuột bạch thí nghiệm của anh đâu. Nhưng, chẳng phải nhờ anh liều như vậy mà em vẫn còn sống đến ngày hôm nay còn gì, chỉ là mất trí nhớ một thời gian thôi. Nếu anh không tiêm Polycilin cho em, chắc chúng ta không thể cùng ngồi nói chuyện ngày hôm nay.
Hoắc Tử Minh cười:
- Dù sao em vẫn còn sống, sống hạnh phúc là được rồi.
- Nếu như em thật sự là Đàm Lệ Linh chứ chẳng có liên quan gì đến Phùng Lộ Phi thì anh có theo đuổi em không vậy?
Nghe Phùng Lộ Phi nói vậy, Hoắc Tử Minh im lặng một hồi lâu suy nghĩ. Nếu điều này mà xảy ra thật thì thế nào?
- Theo đuổi em? Điều này rất có thể sẽ xảy ra thật. Nhưng bên cạnh em chẳng phải còn có cả Từ Dịch Phàm nữa còn gì. Hôm anh ta đưa em vào viện anh đã thấy anh ta rất lo lắng cho em, anh ta còn bảo anh "Đó là Đàm Lệ Linh chứ không phải Lộ Phi". Anh càng thất vọng hơn nữa khi đi đến phòng bệnh của em thì thấy em đang ôm Từ Dịch Phàm. Anh nghĩ dù em là Phùng Lộ Phi hay Đàm Lệ Linh, em cũng sẽ yêu Từ Dịch Phàm chứ không phải là anh.
Hoắc Tử Minh nói. Trong lời nói của anh có phảng phất nỗi buồn nào đó. Đúng vậy, nếu như cô không phải Phùng Lộ Phi mà chỉ là Đàm Lệ Linh thôi, rất có thể cô sẽ yêu Từ Dịch Phàm thật. Trong thời gian ở bên cạnh Từ Dịch Phàm, cô cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ, có cảm giác mình đã có tình cảm với anh rồi.
- Tử Minh, anh có giận em không?
- Khi em đòi chia tay với anh, anh quả thật có giận. Nhưng sau khi rõ mọi chuyện, anh cảm thấy anh giận chính bản thân mình hơn. Nếu mà anh giống như Từ Dịch Phàm thì đã khác.
- Sinh ra trong gia đình giàu có hay nghèo khó không phải lỗi của chúng ta hay ai khác. Ban đầu em yêu anh cũng không phải lỗi của chúng ta. Chỉ là do số phận an bài thế thôi.
Hoắc Tử Minh lại cười:
- Phải. Em từng bảo với anh rằng nếu có kiếp sau em vẫn sẽ yêu anh, có thật không vậy hay chỉ là nói đùa? Nhưng theo anh đoán, nếu có kiếp sau thì chắc em vẫn sẽ yêu Từ Dịch Phàm.
- Đừng đùa em như vậy, em thật không biết trả lời như thế nào đâu. Anh đang làm khó em đấy.
Nhắc đến Từ Dịch Phàm, Hoắc Tử Minh quả thật đang làm khó cô. Cô đúng là không thể trả lời được. Nhưng về sau, cô kể chuyện này cho Trương Uyển Tâm nghe thì cô ấy bảo rằng, kiếp trước cô yêu Hoắc Tử Minh rồi nên kiếp này phải yêu Từ Dịch Phàm. Còn kiếp sau, rất có thể cô sẽ hạnh phúc ở bên cạnh Châu Kiến Thành. Khi nghe Trương Uyển Tâm nói xong, cô chỉ có thể cười mà không nói gì cả. Nhưng những lời mà Trương Uyển Tâm nói không phải là không có lý. Nếu như có kiếp trước với kiếp sau thì rất có thể cuộc đời cô sẽ như thế thật.
- Em suy nghĩ gì vậy?
- Không có gì. Tử Minh, anh đi rồi liệu có còn quay về thành phố A thăm em nữa không?
- Có, nhất định anh sẽ trở về thăm em. Nhưng Lộ Phi à, nếu anh vẫn làm bác sĩ thì việc về thăm em sẽ dễ hơn. Nay anh sang Anh chuyên tâm vào nghiên cứu, sợ rằng toàn bộ thời gian sẽ ở trong phòng thí nghiệm, sẽ không thường xuyên về được. Thay vì anh trở về thăm em, sao em không sang đó thăm anh nhỉ?
- Được, nếu em có thời gian nhất định sẽ sang đó thăm anh. Chỉ sợ lúc đó anh bận quá lại không gặp em được. Như vậy chẳng phải em sang đó sẽ vô ích sao?
- Yên tâm đi, dù có bận như thế nào anh cũng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để gặp em.
Phùng Lộ Phi mỉm cười.
- Mà hôm nay em đến đây tiễn anh, liệu chồng em có ghen không vậy? Anh ta mà nghĩ đến chuyện khác....
- Dịch Phàm sẽ không ghen đâu. Nếu anh ấy mà ghen thì đã đi cùng em đến đây rồi. Mà hơn nữa anh ấy còn bảo em chuyển lời đến anh là đi đường cẩn thận, khi nào rảnh thì quay về đây.
- Vậy à?
Trước đó, Phùng Lộ Phi đã nói với Từ Dịch Phàm là cô ra sân bay tiễn Hoắc Tử Minh. Từ Dịch Phàm không những không ghen tuông gì mà còn nhờ cô chuyển lời đến Hoắc Tử Minh nữa. Anh còn bảo cô đã là vợ anh rồi, anh chẳng cần phải ghen với những người đàn ông bên cạnh cô làm gì cho mệt.
"Chuyến bay XXX từ thành phố A đến London, Anh chuẩn bị cất cánh, mời quý khách...."
Thông báo vang lên, Hoắc Tử Minh nhìn đồng hồ nói:
- Bây giờ anh phải đi rồi.
- Vâng, đi đường cẩn thận, sang đến nơi thì nhớ gọi điện về cho em đấy, đừng quên.
Hoắc Tử Minh ôm lấy cô, nói:
- Anh không biết nên nói gì nữa nhưng Lộ Phi, cả đời này anh không biết có quên được em hay không. Nếu như em có chuyện gì, dù không có ai bên cạnh em, anh cũng sẽ bên cạnh em.
- Được, em tin.
Anh mỉm cười, xách túi đi. Cô đứng ở đó vẫy tay tạm biệt. Liệu bao giờ cô có thể gặp lại anh đây? Có lẽ chắc phải chờ thêm một thời gian dài nữa. Những lời mà anh vừa nói, cô sẽ mãi khắc sâu trong lòng.
Mối tình năm giữa cô và Hoắc Tử Minh đã kết thúc từ năm trước nhưng cả hai vẫn có thể là bạn tốt. Điều mà cô mong muốn nhất là thấy anh được hạnh phúc, muốn anh nhanh chóng tìm được nửa kia của mình.